Khuynh Thành Lạc Cửu Tiêu

Chương 37:




“Huyết Ma Y” Miên Ca nhìn thấy Hách Cửu Tiêu thì tựa hồ có một chút kiêng kị và kính sợ, kêu lên một tiếng rồi không dám tiếp tục mở miệng, thấy biểu tình của hai người đang nhìn nhau, Miên Ca dường như hiểu được, “Ta về phòng trước, đa tạ hai vị đã chiếu cố dọc đường.”
Miên ca xoay người bỏ đi, Hách Cửu Tiêu đứng trước cửa đối mặt với người ở bên trong. Hách Thiên Thần không biết Hách Cửu Tiêu đến đây để làm gì, chẳng lẽ đến buổi tối thì người đến gặp hắn cũng nhiều hơn? Không biết Băng Ngự có còn việc gì khác nữa hay không. Hắn tự giễu trong lòng, dưới ánh mắt chăm chú của Hách Cửu Tiêu, cuối cùng hắn lui ra phía sau vài bước, tránh đường cho Hách Cửu Tiêu đi vào.
“Đã khuya, còn có chuyện gì?” Hắn nhìn Hách Cửu Tiêu đi vào trong phòng, lúc này lại nhớ đến những lời mà hắn vừa nói với Miên Ca. Hắn muốn Miên Ca đối mặt, nhưng chính hắn lại giả vờ như không có chuyện gì. Mối hận của Miên Ca không dễ dàng giải tỏa, còn hắn thì cố gắng tự lừa dối cảm xúc của chính mình.
Đứng trong phòng, trước tiên Hách Cửu Tiêu nhìn ra ngoài cửa, Miên Ca hiển nhiên không còn đứng đó, hắn lại hỏi, “Nếu đã trễ như vậy, hắn tìm ngươi là có chuyện gì?”
“Không có gì đặc biệt, ngươi cũng đã nghe được những gì hắn nói.” Hách Thiên Thần không tin Hách Cửu Tiêu chưa nghe thấy bất luận điều gì. Nơi này rất yên tĩnh, mà Miên Ca gõ cửa chưa bao lâu thì Hách Cửu Tiêu đã xuất hiện.
Ánh mắt của Hách Cửu Tiêu lướt qua trước cửa, đáy mắt chỉ còn hàm chứa một sự lạnh lùng đáng sợ, không biết đang suy nghĩ điều gì, cuối cùng ánh mắt vẫn quay trở về trong phòng.
Hách Thiên Thần đang thu thập vài thứ để ngày hôm sau khởi hành, Hách Cửu Tiêu đứng bên cạnh nhìn hắn đang sắp xếp. Một người không nói lời nào, một người thì lặng yên không mở miệng. Trong bóng đêm tĩnh mịch, ngọn đèn trên bàn lộ ra màu sắc ảm đạm nhợt nhạt, bóng dáng mặc thanh y đi tới đi lui không một tiếng động, giống như một làn khói nhẹ nhàng phiêu diêu trong phòng. Hách Thiên Thần lại một lần nữa thu dọn hỏa chiết cùng mấy thứ linh tinh rồi đặt vào lòng, Giao Tàm ti cũng giấu vào trong tóc. Vốn không nên làm cho kẻ khác biết vũ khí của mình đặt ở đâu trên người, nhưng bởi vì đây là Hách Cửu Tiêu nên hắn cũng không để ý. (hỏa chiết = dụng cụ bật lửa)
“Ngươi luôn mang theo bên người?” Giọng nói vang lên, một đôi tay chạm vào tóc của hắn, đem Giao Tàm ti giấu cẩn thận vào bên dưới, Hách Cửu Tiêu không biết từ khi nào đã đến phía sau hắn, hắn hơi thoáng kinh ngạc, nhưng lại không phát hiện Hách Cửu Tiêu tiếp cận từ bao giờ, chẳng lẽ tâm tư của hắn đã loạn đến mức này. Xoay người, hắn không thấy hành động của mình có cái gì dị thường, “Hành tẩu giang hồ có ai lại rời khỏi vũ khí của mình, câu hỏi này của ngươi chẳng lẽ không thấy kỳ lạ hay sao?”
“Đúng là phải mang theo, nhưng chỉ khi ngày ngày đối mặt với nguy hiểm, không thể xác định bản thân mình ngày mai còn sống hay không thì mới có thể ngay cả hỏa chiết, chủy thủ, mấy thứ linh tinh này nọ cũng phải mang theo bên người, ngay cả khi nằm ngủ cũng không rời khỏi, bởi vì một khi rơi vào hiểm cảnh thì một ngọn hỏa chiết nho nhỏ cũng là cơ hội để sống sót. Ngay cả một chút cơ hội như vậy cũng không muốn buông tha, với địa vị của ngươi, hà tất phải làm như vậy?”
Hách Cửu Tiêu lại chỉ lên thanh y trên người của Hách Thiên Thần, “Cũng không có người nào khi đi ngủ lại còn mặc xiêm y như thế này, chẳng lẽ mỗi ngày của ngươi đều là như vậy?
Hách Thiên Thần ngoài việc vẫn mặc thanh y nghiêm chỉnh thì trên người còn mang theo vũ khí, giống như chỉ cần có một cơn gió thổi qua khiến cỏ cây lay động thì hắn sẽ tỉnh giấc, ứng phó với hết thảy nguy hiểm. Giống như giáo thương gác đầu khi ngủ của chiến sĩ trên sa trường, bất cứ lúc nào, bất cứ ở đâu đều sẵn sàng nghênh địch.
“Không phải mỗi ngày, chỉ là khi ra ngoài. Lúc này có sát thủ đang rình rập, mọi chuyện đều phải cẩn thận.” Y mệ màu thanh lam lướt qua, nói một cách bâng quơ nhẹ nhàng. (NXB lậu = bọn ăn cắp đê tiện + hèn mọn)
Thấy hắn điềm nhiên hời hợt như vậy, Hách Cửu Tiêu nhịn không được mà khẽ nhíu mày, khuôn mặt lạnh lùng dần dần trở nên âm trầm, “Mặc nguyên y phục mà ngủ, vũ khí không rời thân, lúc nào cũng bảo trì thanh tỉnh, đây đã là thói quen, thật sự không giống thói quen mà Các chủ Thiên Cơ các nên có, mà lại càng giống như thói quen của một sát thủ.”
Lời nói quả quyết phiêu tán bên trong bóng tối ảm đạm, Hách Thiên Thần đứng tại chỗ không hề nhúc nhích, bóng dáng màu thanh lam lỗi lạc mà đứng, hơi thoáng xoay người, cất lên giọng nói thản nhiên mà lại hiu quạnh, “Cửu Tiêu, ta không phải từ nhỏ đã là Các chủ, ngươi cũng biết từ khi còn nhỏ thì ta đã giết người. Ngươi cũng nên đoán ra, ta giết không phải chỉ một hai người, cũng không phải ba bốn người, ngươi có hiểu hay không?”
Lời này có ý tứ gì, Hách Cửu Tiêu đương nhiên sẽ đoán ra, ngữ thanh vẫn lạnh nhạt bình tĩnh như trước, nhưng cũng nặng nề trầm trọng. Từ khi Hách Thiên Thần giải thích với Băng Ngự như thế nào mới được xem là một sát thủ chân chính thì trong lòng của hắn đã có suy đoán, lúc này nghe Hách Thiên Thần trả lời như vậy nên cũng không cảm thấy bất ngờ, “Trên người mang theo mấy thứ này thì làm sao có thể ngủ yên” (lo lắng cho vợ ^.^)
Không phải truy hỏi, cũng không phải an ủi, lại càng không phải đồng tình, nói ra những lời này, Hách Cửu Tiêu đến trước mặt hắn, đưa tay thoát ra ngoại y của hắn. Hách Thiên Thần vẫn đứng yên, trong lúc nhất thời cũng không biết có nên cự tuyệt, hay là để cho Hách Cửu Tiêu tiếp tục đưa tay đến trước ngực của hắn.
Làm sao có thể ngủ yên….Hách Thiên Thần không nghĩ rằng Hách Cửu Tiêu sẽ nói ra một câu như vậy, Hách Cửu Tiêu không hỏi những thứ khác, thế nhưng lại quan tâm đến hắn không thể hảo hảo nghỉ ngơi.
Hách Thiên Thần cảm thấy tâm tư trở nên phập phồng, lúc này Hách Cửu Tiêu đã thoát hạ ngoại sam của hắn, thu lại hỏa chiết trên người, những thứ thuốc trị thương linh tinh cũng lần lượt bị lấy ra, lòng bàn tay ấm áp mơn trớn trước ngực của hắn, bên tai vang lên giọng nói của Hách Cửu Tiêu, “Muốn cùng Huyết Ma Y so sánh về giết người? Cho dù ba mươi hay bốn mươi, thậm chí ba trăm hay bốn trăm đều chẳng tính là gì cả.”
Lời nói lạnh lùng thản nhiên, không hề có nửa điểm thương hại đối với mạng người, đó không phải là lãnh khốc mà là hờ hững, là vì hoàn toàn không hề để ý. Huyết Ma Y sở dĩ khiến người ta kinh sợ là bởi vì hắn không phải có ác ý, mà chỉ vì hắn hứng thú, hứng thú làm cho người ta trong sinh tử lưỡng nan có thể cảm nhận được cái gì gọi là sống không bằng chết. Nhưng bây giờ Hách Thiên Thần nghe xong những lời này thì trong lòng không hề cảm thấy phản cảm, mà lại cảm thấy thập phần ấm áp. Hắn không bận tâm những người chết dưới tay của Hách Cửu Tiêu là ai, lại vì sao mà chết, hắn chỉ nghe thấy tiếng tim đập của chính mình.
“Tâm của ngươi đang loạn.” Lặp lại lời nói trước kia, lúc này lòng bàn tay của Hách Cửu Tiêu đang đặt ngay trước ngực của Hách Thiên Thần, một tay vòng ra phía sau lưng, Hách Thiên Thần rốt cục không còn chỗ để tránh né.
“Ta biết,” Mà lúc này Hách Thiên Thần cũng không có ý trốn tránh, có lẽ căn phòng rất tối, có lẽ người đứng trước mặt hắn rất ấm, hắn đáp như vậy, thở dài một tiếng, nhưng không đẩy ra bàn tay của Hách Cửu Tiêu.
Thoát hạ ngoại sam màu thanh lam, đầu vai và trước ngực của nội y vẫn còn hơi ẩm ướt do mái tóc chưa khô. Hắn đứng trong phòng, đối mặt với Hách Cửu Tiêu, hai người đứng rất gần, gần đến mức có thể nghe được hơi thở của nhau. Hương thơm nhẹ nhàng sau khi tắm rửa, đó là hương vị trên thân của người nam nhân, mang theo hơi thở ấm nóng mạnh mẽ mà lại tinh túy, tuyệt đối không giống hương vị ngọt ngào ôn nhu trên người của nữ tử, nhưng không biết vì sao vào lúc này lại có thể kiều diễm đến như vậy.
“Sắc trời không còn sớm, ngươi nên quay về phòng nghỉ ngơi.” Hách Thiên Thần nhìn thấy Hách Cửu Tiêu ôm ấp hắn như thế này, ánh mắt lặng lẽ dừng lên ngọn đèn bên trong căn phòng. Hắn biết tư thế cùng động tác như vậy quả thật không hợp lễ nghi, nhưng Hách Cửu Tiêu đứng trước mặt hắn, con người chỉ có băng hàn giá rét mà lại có thể quan tâm đến hắn như vậy, đôi mắt tràn ngập lãnh ý lại có thể trở nên ấm áp như thế này. Hắn vốn không cự tuyệt, cũng không thể cự tuyệt, mặc dù hắn có thể giả vờ như không biết, nhưng hắn không có cách nào lừa gạt chính mình.
Vì sao tâm lại loạn, Các chủ Thiên Cơ các Đàn Y công tử lấy mưu trí để ứng biến vang dang khắp giang hồ, Hách Thiên Thần làm sao lại không biết, hắn biết, nhưng không tránh né, cứ để mặc bàn tay của Hách Cửu Tiêu từ trước ngực chuyển đến bên cổ rồi sau đó vuốt ve lên khuôn mặt của hắn.
“Tại sao vội vã đuổi ta đi? Thiên Thần, chính ngươi cũng đã biết rõ.” Ngón tay của Hách Cửu Tiêu mơn trớn giữa đôi lông mày đang nhíu lại của Hách Thiên Thần, bàn tay vòng ra phía sau đang bắt đầu siết chặt, hai người vốn còn cách một khoảng rất nhỏ, nhưng giờ khắc này không còn một chút khe hở nào.
Cách một tầng sam y, độ ấm trên người của Hách Cửu Tiêu truyền đến đặc biệt rõ ràng. Lúc này nếu Hách Thiên Thần muốn thối lui thì trừ phi hắn ra sức giãy dụa, hàng lông mày đang nhíu lại của hắn đang được xoa nhẹ, bàn tay dưới y mệ cũng đã bất giác nắm chặt, dường như muốn đẩy người trước mắt ra, mà tựa hồ cũng muốn vòng cánh tay để đón nhận, nhưng cuối cùng hắn chỉ thở dài, “Không phải chuyện nào cũng cần phải minh bạch, có khi quá rõ ràng chưa hẳn đã là tốt. Cửu Tiêu, chẳng lẽ ngươi lại không biết?”
Từ khi gặp lại Hách Cửu Tiêu thì thời gian hắn thở dài cũng nhiều hơn, đó là vì không thể tránh được, hắn không thể làm được gì Hách Cửu Tiêu, cũng không làm được gì cảm giác trong đáy lòng. Cho dù ở trong mắt người khác thì hắn là mây trôi không thể với tới, nhưng cũng có lúc phải dừng lại, huống chi hắn không phải thật sự là mây trôi theo gió, chuyện gì cũng không thể không để ý, không vướng bận. Hắn là người, mà là người thì làm sao có thể kháng cự người khác đối xử tốt với hắn?
Hơn nữa, người này không phải là người khác, mà là Hách Cửu Tiêu.
“Minh bạch hay không minh bạch đều là như nhau.” Hách Cửu Tiêu không buông hắn ra, ngón tay đang mơn trớn trên hàng lông mày dần dần trượt xuống bên mặt của hắn, “Khi ta biết quá khứ của ngươi, trong lòng thật sự khó chịu, nhìn ngươi một mình xuất môn, mọi chuyện đều tự mình động thủ, ta cũng không nỡ. Ngay cả khi ngủ cũng mang theo mấy thứ này, ta hoàn toàn không cao hứng. Ta không muốn nhìn thấy ngươi như vậy, nếu ta không nói chẳng lẽ ngươi lại nhìn không ra?”
Hắn đương nhiên là nhìn ra, hắn làm sao lại không có cảm giác, Hách Cửu Tiêu rất ít khi mở miệng nói với người khác, nhưng lại nói rất nhiều với hắn. Nhưng mỗi một lời lại làm cho hắn không thể chống đỡ, vừa sắc bén lại vừa đánh vào trọng tâm trong suy nghĩ của hắn. Hắn quả thật hoài nghi có phải Hách Cửu Tiêu cũng có dị năng giống như hắn hay không, chỉ bất quá là có thể nhìn thấu tâm tư của một mình hắn.
“Ta hiểu được, nhưng ngoại trừ như vậy….”
“Ngoại trừ như vậy thì còn cái gì, ngươi cũng rất rõ ràng nhưng ngươi không nói.” Hách Cửu Tiêu cắt ngang lời hắn, đầu ngón tay lại nhấc lấy một lọn tóc ở đầu vai của hắn. Hách Thiên Thần nhìn chăm chú Hách Cửu Tiêu cầm lấy lọn tóc rồi đặt đến bên môi, khi cả thân thể của hắn bắt đầu trở nên căng thẳng thì Hách Cửu Tiêu chậm rãi hôn xuống.
Hách Thiên Thần chấn động, giống như bị đôi môi kia hôn lên trên người, lọn tóc của hắn trên ngón tay và bên dưới bờ môi của Hách Cửu Tiêu, đôi mắt nhìn hắn giống như phản chiếu ánh trăng lạnh lùng, bên trong băng hàn lại lộ ra ý cười làm người ta kinh hãi. Hắn giật mình phát hiện, hắn căn bản muốn tránh cũng không thể tránh, hắn đã trở thành……con mồi duy nhất của dã thú cô độc trên cánh đồng hoang.
Hách Cửu Tiêu không hề để ý, cứ như vậy ôm hắn, hôn tóc của hắn, hắn làm sao có thể giả vờ như không biết. Vẻ mặt thản nhiên, Hách Thiên Thần ngăn chận sự rung động dưới đáy lòng, nhìn thẳng Hách Cửu Tiêu, “Cửu Tiêu, ta không phải nữ tử.”
“Ta là thầy thuốc, chẳng lẽ ta lại không biết ngươi và ta đều là nam nhân.” Người đang ôm hắn vẫn không buông hắn ra, lực đạo trên cánh tay cũng không hề thả lỏng. Cố gắng trấn tĩnh không dao động, Hách Thiên Thần chỉ có thể tiếp tục nói, “Ta không phải nữ tử, ngươi không nên làm như thế đối với ta, huống chi chúng ta còn là huynh đệ.”
“Làm như thế nào đối với ngươi?” Hách Cửu Tiêu chỉ biết rằng hắn muốn làm như vậy thì liền làm như vậy, mà Hách Thiên Thần cũng nên biết rõ lý do trong đó, “Chúng ta là huynh đệ, đương nhiên ta biết rất rõ, nhưng cùng với việc ta làm như thế nào đối với ngươi thì có liên hệ gì?”
Hắn buông lọn tóc xuống, kề sát vào bên tai của Hách Thiên Thần rồi nói như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.