Khuynh Thành Lạc Cửu Tiêu

Chương 48:




“Nếu hắn có suy nghĩ như thế thì ngươi có thể đem hắn đến Hách cốc.” Hách Cửu Tiêu vẫn còn để tâm chuyện này, mặc dù Hách Thiên Thần đã thừa nhận tình ý đối với hắn nhưng xem ra cũng không có gì khác biệt so với trước kia. Vẻ mặt trầm ổn thản nhiên luôn khiến trong lòng của hắn cảm thấy ấm áp, Hách Cửu Tiêu nhịn không được mà vươn tay ra ôm lấy Hách Thiên Thần.
“Ngươi muốn làm cái gì?” Hách Thiên Thần chú ý đến ánh mắt của Hách Cửu Tiêu, hắn nâng mắt lên, trong mắt lộ ra ý cười nhưng không phải ôn hòa hữu lễ như đối với người khác. Hách Cửu Tiêu vòng tay qua vai của hắn, hắn liền theo ý tứ của Hách Cửu Tiêu mà tiến lại gần, “Ta có cảm giác luôn bị ngươi xem như một tiểu hài tử, hay là ngươi nghĩ rằng ta đối với người khác rất nhẹ dạ cả tin?”
“Ta biết ngươi không có lòng dạ đàn bà, nếu là như thế thì tuyệt đối không thể trở thành Các chủ của Thiên Cơ các.” Hách Cửu Tiêu ôm vai hắn, rồi lại nói tiếp, “Ta cũng chưa bao giờ xem ngươi như một tiểu hài tử, ta sẽ không muốn làm chuyện đó với một tiểu hài tử….” Bờ môi của Hách Cửu Tiêu kề sát bên tai của Hách Thiên Thần, thì thầm nói nhỏ, khiến Hách Thiên Thần hơi thoáng nhướng mi, “Ý của ngươi là thật sự muốn….?”
“Thật.” Hách Cửu Tiêu nghiêm túc nói thẳng.
Hách Thiên Thần lắc đầu thở dài, “Ngươi quả thật là muốn cái gì thì phải chiếm cho bằng được, ngươi nói chuyện đó….Chúng ta dù sao cũng là huynh đệ, vừa mới xác nhận chân ý trong lòng mà ngươi đã muốn tiến xa hơn.”
“Những gì ta muốn thì ngươi cũng đã biết.” Hách Cửu Tiêu không che giấu tâm tư của chính mình, hắn siết chặt cánh tay đang ôm ở đầu vai Hách Thiên Thần, bờ môi từ bên tai trượt dần xuống cổ, tay còn lại ôm lấy thắt lưng của đệ đệ hắn, “Ngươi không muốn tiếp cận người bên ngoài, chẳng lẽ ngay cả ta cũng không được?”
“Ngươi cũng biết chuyện này căn bản là bất đồng.” Hách Thiên Thần không tránh né nụ hôn trên cổ, hắn vẫn còn kinh ngạc vì sao Hách Cửu Tiêu có thể thẳng thắn nói ra, thẳng thắn yêu cầu hắn như vậy.
Hách Cửu Tiêu mở rộng vạt sam y của Hách Thiên Thần, rồi từ trên cổ dần dần hôn xuống, đồng thời ngửi được một hương thơm khác biệt với nữ tử, cũng khác với đám nam nhân thanh tú tuấn lãng trong Hách cốc của hắn. Tựa như khi đứng trên đỉnh núi sưởi nắng, nhìn mây bay lưu luyến dưới chân, cảm nhận những làn gió nhẹ nhàng thoảng qua, đó chính là cảm giác của mùi hương trên người Hách Thiên Thần.
Hách Thiên Thần không nói rằng sẽ đáp ứng, nhưng cũng không kháng cự. Hách Cửu Tiêu liền tiếp tục hôn xuống, một bàn tay thậm chí xâm nhập vào sâu bên trong vạt sam y, cho đến khi Hách Thiên Thần nhíu mày giữ lại.
Vốn tưởng rằng sẽ nhìn thấy Hách Thiên Thần có một chút luống cuống hoặc kinh hoàng, nhưng ngược lại không hề có. “Ngươi không hoảng hốt cũng không cự tuyệt, ta nghĩ rằng ngươi đã đáp ứng.” Thu tay về, nụ hôn của hắn lưu lại vết tích trước ngực của Hách Thiên Thần, còn có một dấu ấn đỏ ửng ở bên cổ.
Hách Thiên Thần che lại sam y, lời nói của Hách Cửu Tiêu làm hắn vừa thở dài vừa khẽ cười, “Ngươi thấy lạ vì sao ta không cho người khác đến gần, nhưng khi lộ ra da thịt như vậy mà vẫn thản nhiên? Nếu ngươi cũng có thể nhìn thấu lòng người như ta, thì có lẽ ngươi sẽ hiểu được.”
Lòng người có thể dơ bẩn đến mức nào? Hách Thiên Thần đã nhìn thấy bao nhiêu? Trong hai năm từ ba tuổi cho đến năm tuổi, Hách Cửu Tiêu biết rõ Hách Vô Cực đã làm cho đệ đệ của hắn nhìn thấy hơn phân nửa những thứ xấu xa độc ác nhất trên giang hồ. Huống chi đã nhiều năm trôi qua, không biết còn bao nhiêu người vẫn còn khắc sâu trong đầu của Hách Thiên Thần?
“Ngươi nói như vậy chẳng lẽ muốn ta không đành lòng, muốn ta phải buông ngươi ra.” Mặc dù Hách Thiên Thần nhỏ tuổi hơn Hách Cửu Tiêu, nhưng đã cảm nhận đủ loại tang thương bằng việc nhìn thấu lòng người, cho dù sự tang thương này không phải chính bản thân hắn trải qua. Nghĩ đến việc này khiến Hách Cửu Tiêu nhíu mi lại, lãnh ý trở nên sắc bén. Hách Thiên Thần lắc đầu phớt lờ, để mặc sam y xộc xệch, hắn mỉm cười nhìn Hách Cửu Tiêu, “Hối hận ngày đó không che chở cho ta? Lúc này mới tức giận, đến tột cùng ai mới là huynh trưởng? Chẳng lẽ còn muốn ta phải an ủi ngươi?”
“Lúc này ta muốn an ủi ngươi mà ngươi lại không cho.” Hách Cửu Tiêu lướt nhìn vạt sam y xộc xệch của Hách Thiên Thần, rồi thay hắn chỉnh lại ngay ngắn, “Ngươi vẫn chưa nói lần này vì sao lại đến đây, nghe nói còn dẫn theo một nữ tử.” Hách Cửu Tiêu nói ra lời này thì ngữ thanh không còn ôn hòa như lúc trước.
“Ta không thể thờ ơ với tánh mạng của thủ hạ.” Hách Thiên Thần bị hắn nhắc nhở, liếc mắt nhìn Hách Cửu Tiêu một chút, “Suýt nữa thì ta đã quên lần này đến đây là vì một chuyện rất quan trọng.
Trong lòng của Hách Thiên Thần kỳ thật có rất nhiều việc, ngoài sự vụ của Thiên Cơ các còn có chuyện giữa hắn và Hách Cửu Tiêu, bí mật của Thập Toàn trang, quá khứ của Miên Ca, rồi cả việc Hách Vô Cực bịa đặt về yêu hồ, lúc ấy Hách Cửu Tiêu từng quyết ý tìm kiếm manh mối trên người của Thất Linh Trưng Mã, rồi trận nổ sau đó đã hoàn toàn xóa sạch vết tích, những chuyện này vẫn chưa điều tra rõ ràng thì bây giờ Tử Diễm lại bị trọng thương.
“Kinh mạch của Tử Diễm bị tổn thương, mấy ngày liên tiếp chạy đến đây là vì muốn ngươi cứu nàng. Đại phu trong Thiên Cơ các đã xem qua, nếu không nhanh chóng chữa trị thì công lực của nàng sẽ suy giảm, thậm chí sẽ trở thành phế nhân.” Nói đến tình trạng của Tử Diễm, vẻ mặt của Hách Thiên Thần trở nên chăm chú, bắt đầu chỉnh lại y bào đã bị Hách Cửu Tiêu làm xộc xệch. (NXB lậu = đầu toàn bã đậu)
“Ngươi lo lắng cho nàng đến như vậy?” Nghe Hách Thiên Thần nói rằng mấy ngày liên tiếp chạy đến đây là vì cứu chữa cho nữ tử tên Tử Diễm, Hách Cửu Tiêu hiển nhiên rất mất hứng, nhìn thấy Hách Thiên Thần chỉnh lại y phục, ánh mắt của hắn trở nên sắc lạnh, “Nếu ta nói không cứu thì sao?”
“Vì sao lại không cứu?” Hách Thiên Thần biết Hách Cửu Tiêu sẽ không dễ dàng đáp ứng cứu chữa cho Tử Diễm, nhưng hắn không thể nhượng bộ chuyện này, “Ngươi có nhớ rõ Hàn Lục đã từng nhắc đến Nại Lạc? Tử Diễm bị thương là do người của Nại Lạc gây ra. Nại Lạc chính là tổ chức mà Hàn Lục tiếp nhận nhiệm vụ. Ta đã từng nói với ngươi, thủ hạ của ta còn có Nam Vô, Nại Lạc và Nam Vô đều là tổ chức sát thủ mà trong giang hồ không người nào lại không biết. Nếu nói Nam Vô có sát thủ tốt nhất giang hồ, thì Nại Lạc lại có sát thủ vô cùng tàn nhẫn.”
Nếu một người đối với người khác tàn nhẫn thì cũng không có gì là lạ, nhưng nếu tàn nhẫn ngay cả với chính mình thì gặp người như vậy sẽ khiến kẻ khác khiếp sợ, bởi vì khi đã là con người thì ai cũng yêu quý bản thân mình. Nếu sát thủ vừa nhanh vừa chuẩn mà lại tàn nhẫn, cho dù công lực của hắn không cao thì vẫn có cơ hội trừ khử những võ lâm cao thủ.
Hách Cửu Tiêu cũng hiểu được đạo lý này. Hách Thiên Thần ngày đó nghe được Hàn Lục nói ra hai chữ Nại Lạc, sở dĩ thần sắc của hắn không đúng là vì Nại Lạc rất khó đối phó. Nại Lạc và Nam Vô đều là tổ chức sát thủ nổi danh trên giang hồ, nhưng không ai biết người đứng sau điều khiển là ai.
Hách Cửu Tiêu vẫn không trả lời, hắn lại nghe thấy Hách Thiên Thần vì muốn cứu nữ tử kia mà lại tiếp tục nói, “Nại Lạc và Nam Vô khác nhau, bọn họ tiếp nhận ủy thác nhưng không bao giờ hỏi nguyên nhân, cũng không cần biết đối tượng là ai, số lượng sát thủ đỉnh cao cũng không nhiều lắm, nhưng người nào cũng rất tàn nhẫn, bất luận dùng độc hay dùng kế, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ mà không cần biết sống chết của chính mình.”
Nếu không phải Hàn Lục khinh địch, lúc đầu không biết thân phận của hắn và Hách Cửu Tiêu, rồi lại tự làm rối loạn trận địa của chính mình, thì lần ám sát khi đó sẽ không chỉ đơn giản như vậy.
“Tử Diễm lần này đang thi hành nhiệm vụ thì gặp phải người của Nại Lạc, người ủy thác lần này lại thỉnh cả Nam Vô và Nại Lạc ám sát cùng một mục tiêu, nàng không đề phòng nên bị đối phương tập kích.” Hách Thiên Thần giải thích một phen, sắc mặt của Hách Cửu Tiêu vừa lạnh lại vừa âm trầm, đó là một loại hàn ý mà người khác nhìn thấy đều phải sợ hãi đến thất kinh hồn vía.
“Nói nhiều như vậy là vì muốn ta cứu nàng?” Hách Cửu Tiêu tất nhiên không hề đếm xỉa đến cái gì gọi là Nam Vô hay Nại Lạc, hắn chỉ biết Hách Thiên Thần muốn hắn cứu một người nữ tử. Mà nữ nhân kia lại chính là người đã trưởng thành cùng Hách Thiên Thần, trong lòng thầm yêu đệ đệ của hắn.
“Đúng, ta muốn ngươi cứu nàng.” Ngữ khí của Hách Thiên Thần rất khẳng định, hắn không thể để cho Tử Diễm gặp chuyện không may.
Hách Cửu Tiêu lạnh lùng nhìn hắn, toàn thân như lan tỏa băng hàn yêu dị, phi thường áp bách, “Nếu ta vẫn cự tuyệt?”
“Chỉ vì nàng là Tử Diễm? Có tình ý với ta?” Hách Thiên Thần không phải không đoán ra ý tứ của Hách Cửu Tiêu, nhưng cũng không thể chấp nhận Hách Cửu Tiêu dùng lý do này để cự tuyệt.
Hách Cửu Tiêu nâng lên tách trà trên bàn rồi uống một ngụm, đó là thứ duy nhất trong phòng có thể nhận ra đã từng có người sử dụng, trên mặt của Hách Cửu Tiêu chỉ có lạnh lùng và vô tình, không để ý đến sinh tử của người khác, “Không sai, bởi vì đó là nàng.”
Hắn không quên ánh mắt Tử Diễm nhìn hắn ở trước cửa Thiên Cơ các, đó là ánh mắt chấp nhất vì Hách Thiên Thần. Chỉ cần Tử Diễm ở bên cạnh Hách Thiên Thần một ngày thì sẽ là một ngày không quên được thứ tình ái si mê này. Hách Cửu Tiêu rất khẳng định, “Bởi vì nàng đối với ngươi có tình, ta không thể cho phép, lý do như thế đã đủ minh bạch hay chưa?”
“Ngươi–” Hách Thiên Thần chợt đứng lên, “Ngươi không thể bá đạo như thế. Cửu Tiêu, tuy rằng ta thừa nhận ta có tình ý đối với ngươi, nhưng ngươi không thể xóa bỏ tất cả những người tồn tại bên cạnh ta! Hôm nay là Tử Diễm, còn ngày mai thì sao? Nếu là Tiểu Trúc nói một câu thích thiếu gia của hắn, chẳng lẽ ngay cả hắn mà ngươi cũng không tha?”
“Nếu hắn thích ngươi theo kiểu đó thì có lẽ ta sẽ giết hắn.” Hách Cửu Tiêu cầm lấy tách trà, không nhanh không chậm trả lời, ngữ thanh lạnh lùng như băng thạch, tựa hồ đang phán định sinh tử, lại càng không để ý người có thể chết sẽ là ai.
Mới vừa rồi trong phòng vẫn còn kiều diễm nhu tình, chỉ trong khoảnh khắc không còn sót lại một chút gì.
Hách Thiên Thần nghiêm mặt, thần sắc trở nên lạnh lùng, cũng đóng băng giống như Hách Cửu Tiêu, hắn đứng yên bất động, Hách Cửu Tiêu lại tiếp tục nói, “Ta chính là như thế. Thiên Thần, ngươi cũng phải biết rằng, cho dù dĩ vãng có như thế nào thì lúc này ngươi đã thừa nhận đối với ta không chỉ là tình cảm huynh đệ, sẽ tiếp nhận ta. Ta không thể cho phép bên cạnh ngươi có người nào khác. Hôm nay ngươi nói ta bá đạo, ngày mai có lẽ sẽ bảo ta vô tình, ngoại trừ như vậy thì còn tàn nhẫn, lãnh khốc, vô tâm, lạnh lùng, người trong giang hồ đều biết rõ hết thảy những điều này.”
Hách Cửu Tiêu đứng dậy, chăm chú nhìn Hách Thiên Thần, dường như khóe môi đang mỉm cười, “Nhưng lúc này cho dù ngươi muốn đổi ý thì cũng đã muộn rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.