Khuynh Thành Lạc Cửu Tiêu

Chương 63:




“Có đủ hay chưa?” Dời môi, mang theo một ít óng ánh của thủy sắc, Hách Thiên Thần liếm đi dấu vết bên môi của mình, thấp giọng hỏi nhỏ.
Hách Cửu Tiêu không ngờ Hách Thiên Thần lại chứng minh thẳng thừng như thế, bờ môi của hai người chỉ cách nhau một khoảng, hơi thở nóng ấm vẫn còn lan tỏa trên mặt đối phương, “Nếu thêm một chút nữa thì ta sẽ không thể khống chế được mình.” Hắn kề sát vào người Hách Thiên Thần, ngầm ám chỉ cho Hách Thiên Thần biết được hắn có bao nhiêu phản ứng đối với nụ hôn vừa rồi.
Cảm giác mình vừa chạm vào thứ gì đó, Hách Thiên Thần kinh ngạc nhướng mi, trên mặt bỗng nhiên dâng lên một chút nhiệt độ, hắn quay đầu đi một cách mất tự nhiên, hắn cũng không biết hắn lại có ảnh hưởng lớn như vậy đối với Hách Cửu Tiêu, chỉ là một cái hôn mà thôi. Mà ngay cả bản thân hắn cũng không ngờ rằng giờ khắc này tim của mình lại đập nhanh như vậy, rõ ràng đã sớm nhìn thấy vô số cảnh tượng dâm mỹ hoang đường, nhưng lúc này chỉ vì một nụ hôn cùng với sự ám chỉ của Hách Cửu Tiêu mà tâm tư lại không ngừng hỗn loạn.
Vì phản ứng của Hách Thiên Thần mà Hách Cửu Tiêu nhếch lên khóe miệng, lúc này băng hàn trên người của hắn toàn bộ bị hòa tan, “Ngươi luôn làm ta cảm thấy bất ngờ, mỗi khi ta nghĩ rằng có thể làm cho ngươi bối rối thì ngươi lại luôn bình tĩnh, nhưng bây giờ lại ngượng ngùng?” (vô sỉ quá anh Chín)
“Ta không có kinh nghiệm phong phú như ngươi.” Hách Thiên Thần nhướng mi, như cười lại như không, mang theo vài phần chế nhạo, che giấu không được nên hắn chỉ thẳng thắn thừa nhận. Hắn thường kiềm chế bình tĩnh nhưng mỗi khi buông ra thì lại lan tỏa một làn hơi thở khiến người ta bị mê hoặc, tỷ như lúc này, ý cười nhợt nhạt hiện lên dưới đáy mắt, trong sự ấm áp lại có một loại tiêu sái đầy phóng túng.
Bị mê hoặc bởi đủ loại phong thái của Hách Thiên Thần, ngay từ đầu Hách Cửu Tiêu đã rất tán thưởng, sau khi hiểu rõ thì càng cảm thấy không muốn buông tha. Cho đến bây giờ, mỗi khi vẻ ngoài ôn hòa nhưng lại xa cách của Hách Thiên Thần lộ ra diện mạo chân thật sẽ luôn khiến Hách Cửu Tiêu vô cùng động tâm. Nếu hắn hiểu rõ tình yêu thì có lẽ giờ khắc này sẽ biết đến tột cùng cảm giác trong lòng của mình là gì, “Ngươi từng hỏi ta tình ý của ta đối với ngươi là như thế nào, lúc này ngươi có muốn ta nói lại một lần nữa để cho ngươi biết hay không?”
“Ta đã sớm biết đáp án của ngươi.” Bàn tay của Hách Thiên Thần đặt trên mặt Hách Cửu Tiêu đang trượt dần xuống hàm dưới, nhẹ nhàng vuốt ve vài cái bên cổ của Hách Cửu Tiêu rồi thản nhiên xoay người. Chỉ cần hắn hiểu rõ bản thân mình thì làm sao lại không nhìn ra tâm tư của Hách Cửu Tiêu.
Ho nhẹ vài tiếng, hắn điềm nhiên bước đến án thư, “Thừa dịp ngươi vẫn còn có thể khống chế, mau lại đây, ta còn vài việc muốn bàn với ngươi.” Bình phục nhịp tim đập và tiếng thở dốc, hắn nhẹ nhàng mỉm cười ngoắc tay gọi Hách Cửu Tiêu, tư thế vô cùng tùy ý nhưng lại phi thường tao nhã.
Hách Thiên Thần dựa vào trước bàn, tay cầm vài tờ giấy, chỉ là như thế, động tác cũng tuyệt đối đơn giản, nhưng người bên ngoài nếu nhìn thấy thì sẽ có ảo giác đang bị cám dỗ. Hách Cửu Tiêu khó có thể kháng cự, hắn bất giác tiến lên, thở dài một tiếng, “Thiên Thần, ngươi thật sự rất mị hoặc mà bản thân mình lại không biết.”
Hách Thiên Thần khó hiểu nhướng mi, không biết đã làm sai chỗ nào, hắn chưa bao giờ có ý như vậy, “Ngươi đến đây nhìn thử cái này.”
Hách Cửu Tiêu bị hắn kéo đến trước án thư, lật xem một vài trang giấy, mỗi khi bàn về chính sự thì Hách Thiên Thần thủy chung rất trật tự rõ ràng, các chuyện đang phát sinh lần lượt được đưa ra.
Hai người bàn luận mối liên hệ và khả năng trong những vụ việc đã phát sinh gần đây. Thất Linh Trưng Mã là manh mối xuất hiện sớm nhất được Hách Cửu Tiêu chú ý, sau đó là cạm bẫy và Hỏa Lôi tiễn. Kế tiếp là Miên Ca xuất hiện có dính dáng đến Nại Lạc, mà cho tới nay hắn vẫn chưa nói ra ai là kẻ thù của hắn, cũng như bí mật mà hắn biết là gì, trong khi Nại Lạc năm lần bảy lượt muốn loại trừ hắn, thậm chí còn tiến đến Thiên Cơ các, có thể thấy được bọn họ quyết tâm như thế nào.
Còn có Hồng Nhan. Năm đó Đường chủ La Thắng Đường bị trúng độc tất nhiên cũng là Hồng Nhan, thời ấy đã có loại độc này nhưng không biết vì sao đến tận hôm nay mới lan ra, điểm này khiến người ta phải nghi ngờ. Từ Nam Hải Vô Cực Cung đến Bắc Hải Hữu Cực Điện, tiếp theo là Cái Bang, chỉ chọn những đại bang danh phái để xuống tay, có thể thấy được người hạ độc căn bản không sợ người trong võ lâm biết chuyện này, thậm chí là càng muốn lan truyền rộng rãi.
Kỳ thật từ khi vụ việc ở Thập Toàn trang bắt đầu thì Hách Thiên Thần đã mơ hồ cảm thấy có một thế lực vô hình kéo những chuyện trong giang hồ vào cùng một chỗ, khi không người nào phát hiện thì giang hồ đã nổi lên một chút sóng gió. Lúc này vẫn chưa nhìn ra các manh mối khác, nhưng hắn lại lo lắng trận sóng gió này sẽ lan rộng, chung quy sẽ tạo thành một trận phong ba bão táp đầy cam go. (NXB lậu = thiếu Iốt)
“Giang hồ sắp sửa hứng chịu một trận phong ba.” Rút ra một chút kết luận, trong phòng của Hách Thiên Thần lúc này đã trở nên u ám, mặt trời đang ngả về phía tây, hoàng hôn đang buông xuống, những lời này của hắn vừa ra khỏi miệng thì trong phòng đã bị màn đêm che phủ.
“Giang hồ khi nào lại không có phong ba.” Hách Cửu Tiêu nói tiếp, bỗng nhiên quay đầu nhìn ra ngoài cửa.
Có một người nam nhân tuổi còn trẻ đang đứng trước cửa, trên mặt tràn đầy kinh ngạc và bất ngờ, đó là Miên Ca.
Miên Ca không dự đoán được lúc này lại thấy Hách Cửu Tiêu ở đây. Trong phòng được hoàng hôn chiếu rọi một màu vàng nhạt, giữa bóng tối chập choạng mờ ảo có thể nhìn thấy hai bóng dáng đang sóng vai đứng cùng một chỗ, không biết lúc trước đã nói cái gì hoặc đã làm cái gì, hai người dựa vào nhau rất gần. Ánh tà dương rơi trên người bọn họ từ khung cửa sổ, phản chiếu hai hình bóng trên mặt đất hòa vào nhau giống như một người.
Bọn họ cùng nhìn hắn, một người với ánh mắt băng hàn lãnh khốc, một người vừa bình tĩnh vừa hơi nghi hoặc, nhìn không thấy khó chịu nhưng cũng không thấy có điểm nào thoải mái, giống như sự xuất hiện đột ngột của hắn đã quấy rầy bọn họ, làm cho bọn họ mất kiên nhẫn.
“Miên Ca, có việc?”
Miên Ca muốn nói lại thôi, khi Hách Thiên Thần hỏi xong thì mới nhớ lúc trước hắn đã sai người gọi Miên Ca đến đây, ban đầu hắn định chờ đến khi chữa trị cho Tử Diễm xong xuôi thì sẽ nghe Miên Ca đem hết thảy sự tình nói ra rõ ràng, nhưng sau đó hắn lại quên mất chuyện này. Hách Thiên Thần khoát tay ngăn cản Miên Ca muốn giải thích, rồi gật đầu nói, “Là ta đã quên, ngươi vào đi.”
Không người nào có thể xem nhẹ sự tồn tại của Hách Cửu Tiêu, Miên Ca đi vào từng bước, nhất thời cảm thấy kinh hãi, giống như vừa bước vào một nơi cấm kỵ, hắn chỉ có thể đi vào một chút rồi dừng lại.
“Chờ ta một chút, ta hỏi xong rồi sẽ nói chuyện với ngươi.” Hách Thiên Thần quay đầu nhìn Hách Cửu Tiêu.
“Tốt nhất ngươi nên hỏi nhanh một chút.” Hách Cửu Tiêu liếc mắt nhìn Miên Ca một cái. Hắn đi thẳng vào gian giữa của thư phòng, hơi thở lạnh lùng trầm trọng dần dần đi xa theo bước chân của hắn.
Gian phòng này là nội thất, thỉnh thoảng là nơi nghỉ trưa của Hách Thiên Thần sau giờ ngọ hằng ngày, ở đây có kê một chiếc giường nhỏ, có sách có đàn, có rượu có trà, còn có một bàn cờ và một ít tạp thư giảng thuật về kỳ văn dị sự, đặt ở một nơi có thể tùy tay mà lấy, đây là lần đầu tiên Hách Cửu Tiêu phát hiện điều này, đệ đệ của hắn ngoại trừ luyện võ thì còn có hứng thú đối với những thứ khác. (tạp thư = thư sách ngoài ngành chuyên môn, kỳ văn dị sự = những chuyện kỳ lạ hiếm thấy)
Có lẽ tu vi võ công của hắn không phải bởi vì hắn cảm thấy hứng thú, mà là bởi vì không thể không học, mà một khi đã học thì với tính tình của Hách Thiên Thần tất nhiên là muốn học đến cực hạn, luyện đến trình độ hắn cảm thấy hài lòng thì mới thôi. Lật vài quyển sách ra, Hách Cửu Tiêu ngồi lên giường, trong phòng ngoại trừ bài trí những vật thiết yếu thì không hề có thứ khác, đơn giản đến cực điểm. Ánh tà dương buông dần bên ngoài cửa sổ, vài tia nắng chiều rọi lên vách tường trống rỗng khiến gian phòng trở nên ấm áp, hương vị trong không khí dung hòa với những tia nắng màu vàng nhạt, cùng với hơi thở của Hách Thiên Thần còn lưu lại trên chiếc giường này.
Bởi vị hảo khiết cực độ nên mùi vị mà Hách Thiên Thần lưu lại rất nhẹ nhàng, tất cả đều là hương thơm sau khi tắm rửa, sạch sẽ mà thuần túy, cũng giống như con người của hắn, thản nhiên ấm áp, vô luận ở nơi nào thì luôn luôn ung dung không bận tâm. Hắn đứng ở ngoài cuộc có thể thấy rõ hết thảy, cũng không để cho người khác đến gần, không cho bất luận kẻ nào có cơ hội tiếp cận.
Vẻ ngoài của hắn vừa ôn hòa lạnh nhạt vừa khiêm tốn hữu lễ, nhưng kỳ thực lại là người rất hay bắt bẻ và có một chút vô tình, theo cách bài trí trong phòng có thể nhìn ra hắn chỉ đặt những gì mà hắn cần, không hề tồn tại những thứ dư thừa, cho dù đó là những thứ đẹp đẽ quý giá tinh xảo, chỉ cần hắn không cần thì trong mắt của hắn sẽ không có giá trị tồn tại.
Bất tri bất giác nhếch lên khóe miệng, Hách Cửu Tiêu không cảm thấy việc này có cái gì là không tốt, thuận tay đưa xuống dưới gối, không ngoài dự đoán, chạm vào vẫn là chủy thủ, lưỡi đao sắc bén, thậm chí không có vỏ đao, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể rút ra từ dưới gối, làm cho người ta bị một kích trí mạng.
Trải qua đủ mọi chuyện trong quá khứ đã tạo nên Hách Thiên Thần ngày hôm nay, mâu thuẫn như thế nhưng cũng phi thường hấp dẫn kẻ khác mà bản thân mình lại không biết, hắn chỉ biết nhìn thẳng con đường ở trước mắt, cũng không bận tâm người khác suy nghĩ về hắn như thế nào, kính trọng ngưỡng mộ, đối với hắn mà nói cũng không có gì khác biệt, hắn chỉ suy tính cân nhắc trước sau, tự mình quyết định hết thảy.
Con người của Hách Thiên Thần là như vậy, hắn tuyệt đối không cho phép sự tình vượt quá tầm tay của mình, nếu hắn phát hiện có cái gì không tốt đẹp như hắn đã từng suy nghĩ, thì thứ đó cũng sẽ như một món đồ trang trí trong gian phòng này, bất cứ khi nào cũng có thể bị hắn vứt bỏ.
Không biết nghĩ đến điều gì mà ánh mắt của Hách Cửu Tiêu lại trở nên thâm trầm, ý cười trên mặt dần dần lui ra.
Bên ngoài thư phòng, Miên Ca nhìn Hách Cửu Tiêu tiến vào phía trong, hắn kinh ngạc nhìn Hách Thiên Thần rồi lại phát hiện Hách Thiên Thần cũng không ngăn cản, giống như không hề bất ngờ khi Hách Cửu Tiêu làm như vậy. Tự tiện bước vào phòng của người khác là thất lễ, nếu không phải rất thân cận thì không ai dám tự ý đi vào.
“Công tử quả thực cùng Huyết Ma Y….” Miên Ca đến đây là muốn nói chuyện của mình, lúc này mở miệng lại hỏi ra một câu như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.