Khuynh Thành Lạc Cửu Tiêu

Chương 78:




Hạ khố bỗng nhiên bị kích thích, Hách Thiên Thần cắn răng nhịn xuống xôn xao dưới đáy lòng, đồng thời cảm thấy chán ghét, nhưng cảm giác trên thân thể lại vô cùng trực tiếp. Nếu là dĩ vãng thì tuyệt đối sẽ không như thế này, không biết hắn đến đây được bao lâu, nhưng cái đêm giao hoan cùng Hách Cửu Tiêu đã khắc sâu vào thâm tâm, hết thảy dấu vết trên người của hắn vẫn chưa lui ra, giờ khắc này đúng là thời điểm ý chí của hắn trở nên suy nhược nhất.
Nếu cứ tiếp tục thì hắn không dám cam đoan bản thân mình còn có thể khống chế được hay không….
Cố gắng làm cho chính mình xem nhẹ động tác ở dưới thân, Hách Thiên Thần siết chặt sợi dây xích vào trong tay, hắn lạnh lùng nói, “Vệ Vô Ưu, ngươi điên rồi.”
“Đúng là ta đã điên, ta muốn ngươi cùng điên với ta, ta muốn Các chủ Thiên Cơ Các cao cao tại thượng trở thành kẻ hạ lưu nhất thiên hạ, không có nam nhân thì sống không nổi, sau đó ta sẽ đưa ngươi cho hắn, đến lúc đó không biết hắn có kinh hỉ hay không? Chỉ biết là Đàn Y công tử sẽ rên rỉ muốn người đến xâm phạm chính mình….” Ngữ thanh thong thả, bởi vì quá phận dịu dàng mà có vẻ vô cùng dị thường, hắn lại tiếp tục cười khẽ, “Dù sao ngay cả ca ca của mình mà ngươi cũng có thể, thì còn người nào lại không thể? Hay là không phải hắn thì không thể?”
Tay hắn lui ra, vỗ nhẹ vài cái lên bàn tay đang nắm chặt sợi dây xích của Hách Thiên Thần, “Yên tâm, ngoại trừ ta thì còn rất nhiều người, mỗi một người đều là người mà ngươi thích, ngươi chỉ cần hảo hảo hưởng thụ là được.”
Hắn vỗ tay một cái, ngục thất được mở ra, hơn mười người nam nhân lần lượt tiến vào, bọn họ đều có một vóc người không tệ, nhưng làm người ta sợ hãi chính là mỗi một người đều rất giống Hách Cửu Tiêu!
“Dịch dung?” Hách Thiên Thần chấn động, “Không, không phải dịch dung mà là ngươi ở trên mặt bọn họ….” Mới vừa rồi Vệ Vô Ưu vỗ lên tay của hắn thì chỉ trong nháy mắt hắn cảm giác được một trận âm hàn, sau khi nội lực bị chế ngự, dị lực của hắn không còn bị hắn khống chế mà lại xuất phát từ bản năng, hắn đã thấy những việc mà Vệ Vô Ưu làm.
Vệ Vô Ưu đã động tay động chân lên mặt của bọn họ, cố gắng dùng da người để chắp ghép làm ra diện mạo của Hách Cửu Tiêu rồi khâu lên mặt của bọn họ, bởi vì dung hòa vào một thời gian sẽ khiến cho làn da tự nhiên sinh trưởng! Chỉ cần tìm người có khung xương tương tự rồi dùng phương pháp này sẽ càng cho ra kết quả hoàn hảo, cứ tiếp tục về lâu về dài trên mặt sẽ bắt đầu thối rữa, làn da sẽ thay nhau đào thải, cho đến cuối cùng tạo ra được những người này.
Mỗi người bọn họ đều có tên Hách Cửu Tiêu.
Rốt cục nhìn thấy Hách Thiên Thần biến sắc, Vệ Vô Ưu cười ha hả, vô cùng vui sướng, “Đáng tiếc, ta biết rõ ngươi sẽ không chịu phối hợp, nói cách khác, trước tiên tuyển một người, ba người chúng ta sẽ cùng nhau, như vậy cũng không tệ, ha ha ha ha ha….”
Một luồng khí dũng mãnh tiến vào, ánh đèn trong ngục thất lay động, hơn mười người nam nhân khoác ngoại bào, thân thể bán lõa đi đến, nhìn kỹ thì có thể phát hiện bọn họ đều dùng thứ gì đó để che lấp sắc mặt, biểu tình không phải lạnh lùng mà là cứng ngắc, nghe theo lệnh của Vệ Vô Ưu, một người bước đến trước mặt Hách Thiên Thần.
“Cửu Tiêu, hảo hảo nhìn xem đệ đệ của ngươi, hôm nay phải cho Đàn Y công tử của chúng ta tận hưởng mới được.” Hai tay khoanh ngay trước ngực, Vệ Vô Ưu vén vài sợi tóc trên trán của mình sang một bên, thờ ơ đứng cười, tiếng cười vang vọng bên trong ngục thất, nhẹ nhàng mà âm u như quỷ mị.
Mặc dù là Hách Thiên Thần nhưng lúc này cũng vô pháp bảo trì bình tĩnh, hắn nặng nề cảnh cáo, trong lời nói tràn ngập đe dọa, “Vệ Vô Ưu, bảo hắn dừng tay.” (NXB lậu = thiếu Iốt)
“Dừng tay? Nguyên lai là ngươi muốn chủ động? Khi các ngươi lên giường là Hách Cửu Tiêu ở bên dưới?”Hứng thú liếm môi, vẻ mặt của hắn tràn đầy chán ghét và ác ý, “Mặc kệ là hắn ôm ngươi cũng được, ngươi thượng hắn cũng thế, hôm nay ngươi lọt vào tay ta, nếu ngươi không chịu phối hợp thì ta chỉ có thể để bọn họ đến phối hợp với ngươi, ngươi ngoan ngoãn đừng nhúc nhích, bằng không người chịu khổ cũng chỉ là ngươi.”
Ngẩng đầu ra hiệu, tên nam nhân kia lập tức bắt đầu động thủ, ngoại sam của Hách Thiên Thần đã sớm bị thoát hạ, lúc này cả đai lưng cũng bị tháo xuống, y hạ bị xé mở, y bào rời rạc, tuy rằng cánh tay vẫn còn bên trong y mệ, nhưng từ trước ngực đến dưới thân đã không còn sót một thứ gì.
Lồng ngực của hắn rất rắn chắc, rộng lớn mà lại cân xứng, đường cong trên người kéo dài xuống dưới loang lổ hôn ấn và hồng ngân, lằn roi hằn sâu ngay trên thắt lưng của hắn, hai chân thon dài mà lại mạnh mẽ đang giang ra, dưới ánh đèn lay động, vẻ đẹp và sự rắn chắc làm cho người ta phải nín thở, ánh sáng mờ nhạt rọi xuống làn da xích lõa của hắn, giống như thân thể được phủ lên một màu hoàng kim, mái tóc đen huyền vì bị lấy ra Giao Tàm ti nên lúc này đã xõa dài trước ngực. (hồng ngân = vết ngắt màu đỏ)
Đột nhiên, ngay cả Vệ Vô Ưu cũng thất thần nhìn Hách Thiên Thần, hắn chọn ra tên Cửu Tiêu này nhưng không thể sánh bằng Hách Thiên Thần.
Cùng lúc, một hơi thở cường đại làm cho người ta sợ hãi bỗng nhiên ập đến, giống như núi đá sẽ sụp đổ, Hách Thiên Thần lạnh lùng nhìn người nam nhân trước mặt, sự uy nghi và khí thế như vậy khiến người nọ cho dù biết rõ hắn đang bị xích trên tường không thể nhúc nhích, nhưng vẫn có một loại ảo giác đáng sợ là sẽ bị hắn xé nhỏ ra từng mảnh.
Người nọ lập tức không dám manh động, Vệ Vô Ưu không nghĩ rằng đến lúc này mà Hách Thiên Thần vẫn còn uy thế như vậy, đối mặt hắn tựa hồ chỉ cần làm sai một chút thì tất cả bọn họ từ nay về sau sẽ chết không có chỗ chôn, “Sợ cái gì, hắn bị xích, căn bản không thể cử động, ngươi chỉ cần thượng là được!”
Hắn hổn hển kéo thêm một người khác, “Ngươi cũng đi!”
“Hách Thiên Thần! Để ta xem ngươi có thể duy trì đến khi nào!” Cắn răng nói nhỏ, hắn không muốn thừa nhận hắn cảm thấy sợ hãi đối với một người đang bị xích.
Hai nam nhân một trước một sau đứng bên người Hách Thiên Thần, hắn bị hai người dùng tay cố định phần hông, Vệ Vô Ưu ở cách đó không xa nhìn cảnh tượng này, hắn cười một cách ác ý, “Bọn họ đều là ca ca của ngươi, ngươi hảo khiết, không cho người khác chạm vào, bây giờ để cho ca ca của ngươi hảo hảo yêu thương ngươi, Hách Cửu Tiêu ở trên giường là một người không biết ôn nhu, trong cốc của hắn, mọi người phải uống xong dược thì mới được hắn gọi đến, nơi này không có dược, có lẽ ngươi nên dùng thứ khác.”
Nghe được lời nói của Vệ Vô Ưu, hai nam nhân cùng nhau bỏ đi ngoại bào trên người, từ bên cạnh lấy ra một thứ gì đó, sau khi y phục của Hách Thiên Thần bị đẩy ra, tay của hai người nọ rơi xuống thân thể của hắn, người hảo khiết như vậy làm sao có thể chịu được, vốn chờ đến khi hắn gào thét giãy dụa, nhưng Vệ Vô Ưu chỉ nghe thấy một tiếng cười lạnh nặng nề, “Ngươi yêu hắn lại bị hắn cự tuyệt, ngay cả nam sủng của hắn mà ngươi còn không bằng, liền trút giận đố kỵ lên người của ta, như vậy ngươi mới cảm thấy vừa lòng?”
“Ngươi–” Vệ Vô Ưu giận đến phát run, mắt thấy Hách Thiên Thần bị thoa dược vật lên người, đồng thời thân thể vì bị sờ soạng kích thích trước sau nên cũng bắt đầu nổi lên phản ứng, nhưng Vệ Vô Ưu không hề cảm thấy khoái trá, hắn chỉ nhìn thấy ánh mắt lạnh nhạt nhạo báng của Hách Thiên Thần, “Cho dù ngươi để bọn họ chạm vào ta thì ngươi có thể thắng hay sao?”
“Câm mồm!” Vệ Vô Ưu đẩy hai tên nam nhân ra, “Hảo, Hách Thiên Thần! Ta sẽ tự cho ngươi biết cái gì gọi là hối hận!”
Vệ Vô Ưu đứng ở phía sau Hách Thiên Thần, một tay đang muốn chạm vào trên lưng của hắn…..
“Người phải hối hận là ngươi.” Bên trong tĩnh mịch bỗng nhiên xuất hiện một giọng nói có thể đem huyết mạch trong cơ thể con người đông lại.
Đôi mắt như ngưng huyết, khuôn mặt lạnh lùng yêu dị, không biết Hách Cửu Tiêu đã đứng nơi đó từ khi nào, hắn đột nhiên xuất hiện nhưng lại làm cho ngọn đuốc ở góc tường bất chợt trở nên u ám, giống như bị thứ gì đó áp chế, bấc đèn phát ra vài tiếng phốc phốc, nhưng không thể tiếp tục bừng cháy, bóng đêm dần dần chiếm đoạt ngục thất, một luồng hơi lạnh xuyên thấu xương tủy bắt đầu lan tràn. (ChínT___T)
Không khí bị ngưng tụ, hơi thở đình trệ, giờ khắc này ngục thất trở thành địa ngục băng hàn, bọn họ tựa hồ không còn ở nhân gian mà là đang ở địa phủ. Vệ Vô Ưu nhìn thấy hắn xuất hiện thì chỉ cảm thấy tay chân thoáng chốc lạnh như băng. Hách Cửu Tiêu lướt mắt nhìn trên người của Hách Thiên Thần, bị thoa dược vật, giờ khắc này Hách Thiên Thần đang mạnh mẽ tự mình kiềm chế, xiềng xích bị gắt gao nắm lấy, phát ra tiếng kim loại leng keng va chạm vào nhau.
Hách Cửu Tiêu nhìn thấy bộ dạng lúc này của Hách Thiên Thần, đột nhiên băng hàn trở nên sắc bén, “Các ngươi đã làm gì hắn?” Ánh mắt yêu dị chậm rãi chuyển động, mỗi một lần chuyển động đều giống như đem người lọt vào tầm mắt lập tức giết chết, ngay cả hồn phách cũng trở nên run rẩy sợ hãi. Trong ngục thất không hề có gió, nhưng mái tóc của hơn mười tên nam nhân bỗng nhiên đồng thời tung bay—
Rắc, đầu rơi xuống, rắc rắc, vài tiếng tiếp tục vang lên, như có một lưỡi đao vô hình xẹt qua cổ họng của bọn họ, hơn mười đầu người đồng thời bị bẻ gẫy rơi xuống mặt đấy, máu phun ra như mưa, huyết sắc đầm đìa tràn đầy trên khuôn mặt kinh hãi của Vệ Vô Ưu, kỳ dị chính là không có một giọt nào dừng trên người của Hách Thiên Thần.
Như một cơn ác mộng, huyết vũ làm dâng lên mùi máu tanh, Hách Cửu Tiêu chẳng qua chỉ nâng lên y mệ, ngay cả chiêu thức cũng chưa xuất ra. Lúc này Vệ Vô Ưu nhìn thấy hắn, dĩ nhiên ái mộ không thể chiến thắng sự sợ hãi, hắn kinh hoàng kêu lên, định thụt lùi về vách tường, “Ngươi, ngươi đã làm cái gì? Ngươi…..ngươi không phải là người?” (huyết vũ = mưa máu)
“Đừng để cho hắn đi qua! Hắn đã đặt hỏa dược ở vách tường!” (hỏa dược = thuốc nổ)
Lời nói của Hách Thiên Thần làm cho Vệ Vô Ưu tiếp tục sợ hãi kêu lên một tiếng, “Làm sao ngươi biết?” Hách Thiên Thần làm sao lại biết suy nghĩ trong lòng của hắn?
Còn có Hách Cửu Tiêu, hắn làm sao lại có thể giết người vô hình như thế? Trên đời có loại tuyệt học cao thâm lợi hại như vậy hay sao?
“Các ngươi….các ngươi rất cổ quái!” Vệ Vô Ưu kinh hãi, càng nghĩ càng cảm thấy kỳ lạ, hắn dùng một cây bút bằng đồng đặt ngay bên cổ của Hách Thiên Thần, hắn dùng tánh mạng của Hách Thiên Thần để uy hiếp, “Nếu ngươi bước qua thì ta sẽ giết hắn! Ngươi muốn ta chết? Ta sẽ bắt hắn chết cùng với ta!”
Đinh, cây bút bằng đồng đột nhiên bị đẩy ra, một sợi dây xích xoắn lại như dây thừng, đột nhiên xuất hiện ở bên hông Vệ Vô Ưu, sau đó quấn chặt lấy cổ họng của hắn, đó là dây xích dùng để khóa cổ tay của Hách Thiên Thần, phía trên bị đóng trên tường nhưng lại bị Hách Thiên Thần kéo xuống, “Công lực của ngươi….” khôi phục từ khi nào?
Những lời này còn chưa ra khỏi miệng thì hai tay của Hách Thiên Thần đã giao nhau, Vệ Vô Ưu nắm lấy sợi dây xích trên cổ, hắn không ngừng giãy dụa, dây xích bằng sắt lạnh như băng tiếp tục siết chặt, hắn nghe thấy bên tai vang lên một câu, “Ngay khi ngươi muốn ta hối hận.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.