Khuynh Thành Lạc Cửu Tiêu

Chương 90:




Gậy vàng như hư ảnh tiến đến thắt lưng của Hách Thiên Thần, người dưới lôi đài kêu lên sợ hãi, Hách Thiên Thần lại dường như hoàn toàn không biết, hắn không tránh cũng không né, Giao Tàm ti trong tay giống như linh xà, quấn thành từng vòng, bắn thẳng vào yếu điểm trước ngực của Kim Ma Thần!
Chiêu này rất nhanh, lấy công làm thủ, Kim Ma Thần muốn tự cứu thì tất nhiên phải thu chiêu. Mà nếu Kim Ma Thần nhanh hơn so với hắn, khi Giao Tàm Ti chưa kịp dính đến ngoại bào thì gậy vàng đã đập nát gân cốt của hắn. Hai đạo kim quang đồng thời lấp lánh, một bên mãnh liệt một bên nhẹ nhàng. Hách Thiên Thần xuất chiêu sau, mà lại đến trước, một đạo kim quang bay thẳng tắp hướng Kim Ma Thần, như lưỡi đao ngang tàng đâm tới.
“Hảo!” Những người đứng dưới lôi đài đã thấy Kim Ma Thần chật vật, mặc dù chiêu thức trong tay không ngừng tung ra nhưng đầu vai và phần bụng cũng đã rướm máu, những âm thanh trầm trồ không ngừng vang lên, ngay cả nữ tử đều vứt bỏ sự rụt rè, khống chế không được mà cũng bắt đầu hô to.
Chưa từng nghĩ rằng Kim Ma Thần gắng gượng trúng một chiêu của Hách Thiên Thần, nhưng chiêu Kim Bằng Quán Thiên vẫn không hề thay đổi, giờ khắc này hắn đã biết Hách Thiên Thần lợi hại, ngực và bụng đã bị thương nhưng vẫn muốn đánh bại nam nhân trẻ tuổi dưới cây gậy vàng của mình.
Tái xuất giang hồ, xuất sư bất lợi. Hắn há có thể cam tâm!
Gậy vàng đã nện vào thắt lưng của Hách Thiên Thần, Kim Ma Thần thỏa mãn, chợt thấy không đúng, đó chẳng qua chỉ là hư ảnh, hắn chỉ đánh trúng hư ảnh? Thanh y như gió lướt qua, dưới chân của Hách Thiên Thần sải ra vài bước, không biết vì sao nhưng lại đoán chắc một chiêu của Kim Ma Thần sẽ bị lạc thế, vừa lúc thoát được trong đường tơ kẽ tóc.
Một bước tiến thối, tuyệt đối không nhiều hơn một phần cũng không thiếu một phần, không hề lộ ra thịnh nộ, thái độ thản nhiên hoàn toàn tương phản với Kim Ma Thần đang điên cuồng hét lớn.
“Đàn Y công tử–” Vân Khanh ở dưới đài cách đó không xa khẽ kêu, tựa hồ cũng bị phong thái như thế của Hách Thiên Thần hấp dẫn, ngữ thanh lo lắng cùng với tiếng la hét của vài thiếu nữ cùng nhau truyền lên trên, vẻ mặt hết lòng sùng bái, khó nói nên lời.
Giọng nói của mấy người cùng nhau vang lên, Băng Ngự nhất thời tái mặt, Hách Cửu Tiêu hừ lạnh một tiếng, một trận hàn khí làm cho người ta sợ hãi ùn ùn kéo đến bên tai, chỉ trong nháy mắt Hách Cửu Tiêu đã đứng lên, nâng chưởng đánh thẳng lên lôi đài.
Ầm ầm, tiếng nổ vang dội, bụi mù bao phủ! Những tiếng thét chói tai nổi lên tứ phía.
Các thân cây ở xa xa đều nổ tung, cành lá vụn gỗ phân tán khắp tứ phía, rơi đến tận trên lôi đài. Kim Ma Thần nổi giận gầm lên một tiếng, hắn muốn ngăn cản, nhưng Giao Tàm ti trong tay của Hách Thiên Thần lại lợi dụng cơ hội này mà quấn quanh cổ của hắn, “Khi đối chiến há có thể phân tâm?”
Hách Thiên Thần mỉm cười, nhưng Giao Tàm ti trong tay lại đột nhiên siết chặt, Kim Ma Thần không giãy dụa, cầm gậy vàng đánh đến Hách Thiên Thần. Phốc, không đợi gậy vàng của hắn chạm vào thanh y, cổ họng đã bị Giao Tàm ti cắt thàng một lỗ máu, kim tuyến xuyên qua huyết nhục nhiễm thành một màu đỏ sẫm, cho đến khi máu tươi mãnh liệt phun ra như mưa thì Hách Thiên Thần mới chậm rãi thu tay lại.
Gậy vàng rớt khỏi tay, Kim Ma Thần chậm rãi ngã xuống, đám người bởi vì việc ngoài ý muốn diễn ra liên tiếp mà còn ngốc lăng, vẫn chưa kịp lấy lại tinh thần. Máu tươi lan tràn trên lôi đài, Hách Thiên Thần thối lui vài bước, liếc mắt nhìn mấy cây đại thụ bị nổ tung, cũng nhìn thấy đáy mắt tức giận của Hách Cửu Tiêu, rồi nhìn xuống vẻ mặt sợ hãi tới mức hoa dung thất sắc của đám nữ tử, thì liền hiểu rõ.
Phất tay vẫy đi máu tươi dính trên Giao Tàm ti, hắn mở miệng “Người kế tiếp muốn tỷ thí có thể chuẩn bị.”
Lúc này mọi người mới bừng tỉnh, Huyết Ma Y xuất chưởng đánh nát mấy thân cây, ắt hẳn không muốn làm cho Đàn Y công tử khổ chiến, bất quá bọn họ có thể nhìn ra cho dù không có một chưởng tương trợ của hắn thì Kim Ma Thần cũng không phải là đối thủ của Đàn Y công tử.
“Đàn Y công tử! Đàn Y công tử!” Đám người reo hò, Kim Ma Thần đã chết, những người lúc trước bị hắn đánh chết hoặc bị trọng thương cũng được an ủi.
Trong chốn giang hồ chính là như thế, người chết rất nhanh sẽ bị lãng quên, bọn họ chỉ thấy người đang được vinh quang lúc này. Ánh mắt của Hách Thiên Thần thản nhiên đảo qua, xoay người muốn đi xuống thì một bóng người lại lướt lên lôi đài.
Hách Thiên Thần xoay người rồi bỗng nhiên sửng sốt, Hách Cửu Tiêu? Hách Cửu Tiêu đã giúp hắn, bây giờ lên đây làm cái gì?
“Ngươi và ta đã là đối địch, không bằng ngay tại nơi này! Giờ khắc này! Người thua phải nghe lệnh kẻ thắng? Như thế nào?” Không hiểu vì sao thái độ của Hách Cửu Tiêu rất khác thường, băng hàn trên toàn thân lại hóa thành cuồng bạo. (Chín nổi điên)
Đứng trong vũng máu, dưới ánh mặt trời, cẩm y màu tử kim hiện lên màu đỏ đậm của huyết sắc, giờ khắc này ngay cả Hách Thiên Thần cũng không hiểu trong đôi mắt yêu dị băng hàn của Hách Cửu Tiêu đang suy nghĩ điều gì, Hách Cửu Tiêu thật sự muốn đối địch với hắn? Nếu Hách Cửu Tiêu thắng, ca ca của hắn sẽ đưa ra yêu cầu gì? Nếu thua thì sao?
Không đợi Hách Thiên Thần phản ứng, Hách Cửu Tiêu bất ngờ nâng chưởng đánh về phía hắn, đám người dưới đài nhất thời kinh hô, huynh đệ tranh chấp, nói cái gì là đối địch, là vì sao? Vân Khanh? Không ít người nhìn về phía Vân Khanh, muốn nàng nói vài câu.
Vân Khanh làm theo yêu cầu của mọi người, không thể không mở miệng, “Đàn Y công tử, Huyết Ma Y, các ngươi nếu là huynh đệ thì vì sao phải….”
“Câm miệng!” Hách Cửu Tiêu không hề quay đầu nhưng dường như lại biết nơi Vân Khanh đang đứng, chưởng phong sắc bén không hề lưu tình được xuất ra, Vân Khanh vội vàng né tránh, vài người vì muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân nên đồng thời đón nhận, cùng nhau hóa giải chưởng lực này, dù là như thế vẫn bị đẩy lui vài bước, bị chưởng lực đánh vào người khiến thân thể bị cuộn trào khí huyết. Cuối cùng không ai chết, nhưng bởi vì như vậy nên rốt cục không người nào dám mở miệng.
Hách Thiên Thần phát hiện Hách Cửu Tiêu bất thường. Ca ca của hắn chưa bao giờ mất tự chủ như thế, từ lần trước gặp mặt thì hắn đã cảm thấy có chút không đúng, đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì? Hai người giao thủ căn bản không cho phép hắn có thời gian suy nghĩ, hắn biết rất rõ công lực của Hách Cửu Tiêu, ngoại trừ một thân công lực của bản thân thì còn có dị năng, giao thủ với Hách Cửu Tiêu hoàn toàn không thể phân tâm, trận chiến này không biết sẽ kéo dài đến khi nào.
Hắn giết Kim Ma Thần, nhìn bề ngoài có vẻ rất dễ dàng, kỳ thật khắp nơi đều phải cẩn trọng, mỗi một chiêu đều trải qua tính toán, càng biểu hiện ung dung thì Kim Ma Thần càng nóng nảy, hắn cố ý làm cho Kim Ma Thần thành như thế, trên thực tế nếu dùng từng chiêu thức đi giao thủ thì kết quả trận chiến vừa rồi khó có thể dự liệu.
Nay hắn đã thắng, trả giá chính là thắt lưng của hắn bị co rút đau đớn, khí huyết cuồn cuộn vẫn chưa bình ổn, một chiêu Kim Bằng Quán Thiên đánh lên người hắn, tuy không trực tiếp nện vào nhưng đã bị chân khí của Kim Ma Thần xâm nhập, nếu không phải Kim Ma Thần nổi giận không phát hiện thì khó có thể nói trước kết quả sẽ như thế nào.
Lúc này muốn Hách Thiên Thần đối chiến với Hách Cửu Tiêu kỳ thật là làm khó hắn, nhưng hắn cũng không nói ra bất luận điều gì, không ai tìm thấy thần sắc khác thường trên vẻ mặt của hắn, cho dù là Hách Thiên Thần bị trọng thương thì hắn cũng không hiển lộ đau đớn trên mặt, huống chi là lúc này, hắn tự nhận vẫn còn lực tiếp tục đối chiến.
Chẳng qua, đối thủ là Hách Cửu Tiêu…..Hách Cửu Tiêu….
Chưởng phong như băng như sấm ầm ầm hạ xuống, giống như một mảnh băng thạch, người dưới đài lộ ra vẻ sợ hãi, Huyết Ma Y thật sự động thủ với Đàn y công tử! Nhưng Thiên Cơ Các và Vu Y Cốc là hy vọng của bọn hắn, hai huynh đệ lại tranh chấp vào lúc này, xem đối phương là cừu địch?
“Đến tột cùng ngươi muốn như thế nào?” Hách Thiên Thần trầm giọng quát hỏi.
Bồng, một chưởng chạm vào nhau, Hách Cửu Tiêu và hắn lần lượt lướt qua, “Ta muốn ngươi!”
Song chưởng đối chiêu, Hách Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu đều lui nửa bước, sắc mặt càng thêm thâm trầm, hắn nắm lấy Giao Tàm ti bắn ra ngoài. Kim quang thoáng hiện, vốn chỉ là đe dọa, không ngờ Hách Cửu Tiêu lại không hề né tránh mà trực tiếp đưa tay bắt lấy!
Mỗi người nắm giữ một đầu kim tuyến, Giao Tàm ti căng ra, vang lên tiếng kêu vèo vèo. Không khí như băng như hỏa đồng thời luân phiên giao hòa vào nhau, ngay cả mọi người ở dưới đài cũng có thể cảm giác có cái gì đó đang sắp bùng nổ ở phía trên.
“Ngươi….” Hách Thiên Thần cắn răng mở miệng, chợt thấy không đúng. Hách Cửu Tiêu tuy rằng bắt được Giao Tàm ti của hắn nhưng lại không sử dụng nội lực, tất cả đều là dùng tay nắm lấy, máu tươi từ lòng bàn tay của Hách Cửu Tiêu không ngừng tuôn ra, Hách Cửu Tiêu đứng trước mặt hắn nhưng dưới chân cư nhiên hơi thoáng hư ảo!
Nhớ lại lúc trước hắn là vì giao thủ với Kim Ma Thần nên bị nội thương, nếu lúc này Hách Cửu Tiêu đối chưởng với hắn thì vốn nên thắng hắn rất nhiều, vì sao so chưởng với hắn mà lại thụt lui nửa bước, “Sao lại thế này?”
Hắn thu hồi Giao Tàm ti, Hách Cửu Tiêu vẫn giữ chặt đầu còn lại, không cho hắn thu hồi, ngược lại Hách Cửu Tiêu muốn kéo hắn đến trước người.
Chỉ bằng tay không dùng chưởng lực để kéo Giao Tàm ti, mặc kệ kim tuyết đâm vào da thịt, nhưng Hách Cửu Tiêu không hề do dự. Hách Cửu Tiêu như thế này làm cho thâm tâm của hắn càng lúc càng gấp, hắn không biết đến tột cùng Hách Cửu Tiêu muốn thế nào.
Cố gắng tìm kiếm đáp án trên mặt của Hách Cửu Tiêu, Hách Thiên Thần lại không nhìn ra bất luận điều gì, nhưng trước tiên lại nhìn thấy phía trên cẩm bào lộ ra một chút huyết sắc nơi đầu vai, không phải là từ bên ngoài, mà là từ bên trong thấm ra, bắt đầu lan tràn nhiễm đỏ cẩm y, màu đỏ sẫm ở trên cẩm y cũng không rõ ràng, trước đây hắn hoàn toàn không phát hiện.
Trong lòng chợt lóe lên một suy nghĩ, lần đầu tiên hắn buông ra binh khí của chính mình, Giao Tàm ti rơi xuống dừng trong tay của Hách Cửu Tiêu, hắn tiến lên vài bước, ở trước mặt bao người vạch ra vạt y bào của Hách Cửu Tiêu.
Dưới cẩm y lan tràn máu tươi, một vết thương ngay tại đầu vai của Hách Cửu Tiêu, không phải là vết thương mới, mà là vết thương đã lâu, miệng vết thương lộ ra huyết nhục, lúc này đã biến sắc. Vết thương trên lồng ngực rộng lớn của Hách Cửu Tiêu rất đáng sợ, đó là một lỗ máu, đã bị thối rữa nhiễm trùng, nhìn sâu xuống một chút thì có thể thấy xương cốt!
Vết thương này….Trong đầu của Hách Thiên Thần thoáng hiện vài hình ảnh, bàn tay nắm lấy cẩm bào trở nên run rẩy, ngữ thanh khàn đặc rống lớn, “Chuyện này là như thế nào? Ngươi không phải là Huyết Ma Y hay sao? Chẳng lẽ ngay cả thương thế của mình mà ngươi cũng không chữa trị?”
Ngữ thanh hô lớn làm khiếp sợ hết thảy mọi người ở đây, bầu không khí lặng ngắt như tờ, chưa từng có người nào nhìn thấy bộ dáng thịnh nộ như thế của Đàn Y công tử.
Hách Thiên Thần nắm chặt vạt y bào của Hách Cửu Tiêu, đây là vết thương do Giao Tàm ti gây nên, ngày đó ở Thiên Cơ Các hắn đã bắn Giao Tàm ti vào đầu vai của Hách Cửu Tiêu, thế nhưng vết thương này đến nay vẫn chưa lành! Hắn căn bản không chữa trị! Bao nhiêu ngày trôi qua vẫn không bận tâm đến nó, mặc kệ huyết lưu mà không chịu cầm máu, để cho nó càng ngày càng nghiêm trọng, hắn muốn chết hay sao?
Lồng ngực khó thở, nội thương áp chế lúc trước rốt cục không thể tiếp tục duy trì, khí huyết cuồn cuộn dâng trào, một ngụm máu tươi từ miệng phun ra.
Máu tươi nhiễm đỏ thanh y, giọng nói run rẩy hướng xuống lôi đài, “Người đâu! Chuẩn bị một gian phòng!” đừng mua của nxb lậu
Ngữ thanh vô cùng lo lắng, nhưng ánh mắt lại sắc bén như lưỡi kiếm lãnh liệt, đó là lửa giận? Hay là kích động? Đàn Y công tử như nguyệt như mây lại luống cuống? Vì sao mà hộc máu? Từ trên lôi đài truyền xuống một cảm giác áp bách đầy nguy hiểm, giống như toàn bộ núi đá đang sụp đổ, cơ hồ có thể nghe được tiếng vang ầm ầm, hình như có cái gì đó đang áp chế trước mặt mọi người, quá độ khiếp sợ nên không có người nào còn kịp phản ứng!
Đây là Đàn Y công tử hay sao?
Thấy không có ai cử động, Hách Thiên Thần phẫn nộ, những người này đến tột cùng đang ngốc lăng vì cái gì? Bỗng nhiên một bàn tay trầm lặng nâng lên sau lưng hắn, không nặng không nhẹ dừng ngay bên gáy, không kịp phòng bị, hắn chỉ cảm thấy cần cổ đau đớn rồi bất tỉnh.
“Ta thắng.” Hách Cửu Tiêu nhẹ nhàng đỡ được thân mình ngã xuống của Hách Thiên Thần, khẽ vuốt lên cổ rồi lau đi vết máu bên môi của hắn, thì thầm nói nhỏ, “Ngươi đã từng nói lúc đối chiến không thể phân tâm, vì sao chính mình lại làm không được?” Vừa dứt lời thì Hách Cửu Tiêu ngẩng đầu lên, nhìn xuống đám người vẫn còn mê mang dưới lôi đài, lạnh lùng bước xuống, ôm Hách Thiên Thần đi xuyên qua đám người.
Việc này….đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì? Mọi người nhìn nhau, Đàn Y công tử vì sao lại giận dữ như thế, Huyết Ma Y vì sao lại nhân cơ hội xuống tay? Huynh đệ bọn họ đến tột cùng vì sao lại tranh chấp?”
Hách Cửu Tiêu từ nơi luận võ đi ra, Xá Kỷ và Vong Sinh lập tức đuổi theo, “Các chủ của chúng ta…..”
“Hắn không sao.” Một ngụm máu ói ra, đối với nội thương mới có lợi, chỉ cần uống thuốc của hắn thì sẽ ổn thỏa. Ôm chặt người vào trong lòng, Hách Cửu Tiêu không cho bất luận kẻ nào đến gần, Băng Ngự ở cạnh bên âm thầm dùng tay ra hiệu cho Xá Kỷ và Vong Sinh, muốn bọn họ phải cẩn thận một chút, trăm ngàn lần không được trêu chọc vị chủ tử này của hắn.
Cốc chủ thật sự rất bất thường, hắn tùy thị bên cạnh cũng không biết Cốc chủ bị trọng thương như vậy, cũng không biết vết thương này là từ đâu mà có, chiếu theo tình thế hiện tại thì lúc này không ai có thể tiếp cận, duy nhất chỉ có thể để vấn đề này cho người đang được Cốc chủ ôm vào lòng giải quyết, vì vậy bọn họ tốt nhất vẫn nên bảo trì khoảng cách một chút.
Hách Cửu Tiêu không quay về chỗ ở của mình mà lại đi đến phân đà của Thiên Cơ Các, nhìn thấy Các chủ được người ta ôm trở về, đà chủ của phân đà kinh hãi, “Các chủ bị gì vậy? Người nào dám lớn mật như thế, dám chạm vào Các chủ?”
Xá Kỷ vội vàng ra hiệu cho tên đà chủ chớ có lên tiếng, đám người trơ mắt nhìn Hách Cửu Tiêu đi qua, không biết hắn làm sao có thể biết rõ mà lại trực tiếp đi vào phòng của Các chủ.
“Đó là Huyết Ma Y?” Đà chủ của phân đà định thần, sau đó thật cẩn thận hỏi một câu.
Đám người của Xá Kỷ gật đầu, “Các chủ bị thương, Huyết Ma Y nôn nóng.” Đệ đệ bị thương, là ca ca thì dù sao cũng phải lo lắng, như thế cũng là chuyện bình thường. Lời nói một nửa là thật một nửa là giả, đám người của Xá Kỷ cũng không dám nói tiếp.
Trong phòng ngủ, Hách Thiên Thần dần dần tỉnh lại từ cơn mê, vây quanh hắn là một thân thể cực nóng, độ nóng kéo đến từng đợt, tiếng thở dốc bên tai cùng với cảm giác khác thường không ngừng trỗi dậy, làm cho hắn thoáng chốc hiểu được tình cảnh lúc này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.