Khuynh Thành Lạc Cửu Tiêu

Chương 93:




“Không sao, ngươi giúp ta thoa dược, rất nhanh sẽ lành lại.” Để cho Hách Thiên Thần xem vết thương của mình, Hách Cửu Tiêu bắt đầu lau khô tóc của Hách Thiên Thần, hắn biết bởi vì đây là vết thương mà Hách Thiên Thần lưu lại trên người của hắn, nên Hách Thiên Thần đặc biệt để ý đến nó.
Thuốc trị thương của Hách Cửu Tiêu rất tốt, vết thương không còn chảy máu, đã có dấu hiệu khép lại, quả thật không còn đáng ngại, đưa tay sờ lên trán của Hách Cửu Tiêu một chút, nhiệt độ cũng đã hạ xuống, Hách Thiên Thần nhẹ nhàng thở ra, đi đến một bên rồi bắt đầu mặc vào y phục, “Nại Lạc của ngươi đã có một thời gian không gây phiền hà cho Nam Vô.”
Nghe hắn đột nhiên nhắc đến Nại Lạc, Hách Cửu Tiêu chỉ gật đầu, “Từ khi biết Nam Vô thuộc về ngươi thì ta đã sớm sai người thu tay lại, ngươi vẫn còn để ý việc này?”
Hách Thiên Thần khoác vào ngoại bào, nhìn thấy y phục của Hách Cửu Tiêu rộng mở, hắn nhịn không được mà bước qua khép lại giúp Hách Cửu Tiêu, “Việc ấy đã qua, ta sẽ không nhắc đến chuyện quá khứ, ta hỏi ngươi về Nại Lạc là có nguyên nhân.”
Trừ phi không làm ra quyết định, phàm là đã cân nhắc rõ ràng thì Hách Thiên Thần sẽ rất quả quyết, hắn xử sự luôn minh bạch linh hoạt, chỉ có những chuyện liên quan đến Hách Cửu Tiêu thì mới cố kỵ một chút.
Hắn không phản đối chuyện mở anh hùng thiếp để tỷ thí lôi đài lần này, vốn là muốn nhìn xem có thể dẫn ra manh mối gì hay không, những lời này vừa hỏi ra thì Hách Cửu Tiêu đã biết hắn có tính toán khác, “Ngươi muốn Nại Lạc giết người nào?”
“Chỉ chuẩn bị trước mà thôi.” Nhắc đến Nại Lạc thì Hách Cửu Tiêu liền biết hắn muốn nói đến chuyện gì, Hách Thiên Thần thật ra cũng không kinh ngạc vì điều này, từ trong phòng đi ra gian ngoài, hắn tiếp tục nói, “Băng Ngự tựa hồ cũng không biết sự tồn tại của Nại Lạc, y xá….”
Ngồi vào trước bàn, Hách Thiên Thần nâng mắt nhìn Hách Cửu Tiêu, “Thủ hạ trong Hách Cốc cũng không xuất cốc, chỉ canh gác bên trong cốc, ra ngoài thì ngươi chỉ mang theo Băng Ngự, nhưng ngươi vẫn có thể truyền đạt mệnh lệnh cho Nại Lạc, bọn họ tất nhiên là ẩn trong các y xá, ta nói có đúng không?”
“Không có chuyện gì thoát khỏi mắt của ngươi.” Hách Cửu Tiêu không phủ nhận, hắn quả thật thông qua y xá để điều khiển Nại Lạc.
“Tốt nhất để cho người của ngươi chuẩn bị sẵn sàng….” Hách Thiên Thần nói ra dự tính của hắn. bọn up truyện này lên wattpad =con sâu làm rầu nồi canh
Trên bàn đã chuẩn bị ổn thỏa bữa tối, hai người dùng cơm cũng là lúc nói về đại sự giang hồ. Bất luận Hách Thiên Thần ở Thiên Cơ Các, hay là hy vọng duy nhất có thể giải độc – Huyết Ma Y Hách Cửu Tiêu, thì giờ khắc này cả hai đều trở thành mục tiêu để toàn bộ giang hồ để mắt đến, hai người bọn họ cũng đã chuẩn bị sẵn sàng để ứng phó với trận phong ba lần này.
Mấy ngày sau, trên lôi đài vẫn có kẻ đến người đi, nhân tài mới nổi muốn thử thân thủ, ngóng trông sau này có thể vang danh thiên hạ, một số ít có vai vế thì hàn huyên với nhau, khen tặng khiêm nhường một phen rồi mới thượng đài, giống như không thật sự muốn động thủ, nhưng thật ra đều thập phần cẩn thận.
Trận tỷ thí mấy ngày trước đây làm cho người ta khó quên, đột nhiên xuất hiện Kim Ma Thần khiến bao nhiêu người phải lưu tâm vài phần, sợ lại xảy ra chuyện bất trắc, người nào động thủ cũng không dùng hết sức, để lại một chút để tự bảo vệ cho mình.
Lúc này mọi người ở khắp nơi cũng lũ lượt đến đây, Thập Toàn Trang là một trong số đó.
“Công tử.” Tần Chiến vừa đến thì trước tiên liền gặp Hách Thiên Thần, việc hôn sự lần trước cũng không thể bàn lại, ngày đó Tần Kha Vũ và hậu nhân của Nam Cung Thế Gia thân mật như thế, hắn cũng chỉ còn cách gả nữ nhi của mình cho Nam Cung Lệ, mặc dù đó không phải là điều mà hắn mong muốn.
Những người khác thấy Tần Chiến tiến đến thì đa số chỉ thăm hỏi là chính, vì tránh bị vạ lây mà bọn họ đều cách xa hắn, Hồng Nhan tuồn ra ngoài là từ Thập Toàn Trang, chỉ cần điểm này, không người nào gây phiền hà cho hắn đã là quá tốt, hắn cũng không dám hy vọng xa vời những chuyện khác.
“Tần Trang chủ.” Thái độ của Hách Thiên Thần vẫn như trước, tựa hồ chưa từng phát sinh bất luận chuyện gì, ngồi trên ghế nhìn chăm chú lôi đài trước mắt, một thân thanh y bình yên trầm ổn, ánh mắt thản nhiên mỉm cười, thỉnh thoảng lại nâng ly. Ở sau lưng hắn, cách đó không xa còn có Hoa Nam Ẩn, Tiêu Hương Khách vẫn mặc trên người một thân bạch y phiêu diêu như trước, nhưng cũng không dám liếc mắt nhìn hắn quá nhiều.
Nếu là ngày thường, khi hắn nhìn thấy Hách Thiên Thần thì đã sớm đi lên vui đùa, nhưng thái độ hôm nay khác thường là vì bên cạnh Hách Thiên Thần còn có Hách Cửu Tiêu. Hoa Nam Ẩn là phong lưu kiếm khách, cũng không phải là lãng tử giang hồ không muốn sống, thân thể là do phụ mẫu sinh ra, hắn lại rất trân trọng bản thân. Hắn cũng đã nếm mùi của Huyết Ma Y, hắn làm sao dám dễ dàng tiến đến.
“Lão phu thấy hổ thẹn, thực có lỗi với công tử, hôn sự của tiểu nữ bất thành, lại làm cho công tử và Huyết Ma Y huynh đệ bất hòa, là lỗi của ta.” Tần Chiến xưa nay xử sự thập phần cẩn thận, không muốn đắc tội với bất kỳ ai, Hoa Nam Ẩn ở phía sau kéo dài lỗ tai để lắng nghe, bỗng nhiên rất muốn nhìn xem Hách Cửu Tiêu có biểu tình thế nào.
Nghe nói mấy ngày trước hai người động thủ trên lôi đài, chuyện hai huynh đệ bất hòa đã bị lan truyền, hắn cảm thấy rất kỳ lạ, nhưng không dám hỏi Hách Thiên Thần, hắn đoán đi đoán lại, Huyết Ma Y Hách Cửu Tiêu phá hỏng hôn sự là vì nguyên nhân gì, hai người vì sao lại động thủ…..
Nhìn hai người ngồi phía trước, lúc này không giống như đang bất hòa, lại khác với trước kia, có một bầu không khí rất kỳ lạ, cho dù nơi này nhiều người nhưng hắn liếc mắt một cái cũng vẫn nhìn thấy sự khác biệt đó.
Hách Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu không biết nhất cử nhất động của bọn họ đều dừng trong mắt của Hoa Nam Ẩn, Hách Thiên Thần hàn huyên cùng Tần Chiến, Hách Cửu Tiêu chỉ nhìn chăm chú trên đài, cũng không biết hắn có để trận giao thủ tỷ thí ở trên lôi đài vào mắt hay không, giữa chỗ ngồi của hai người có thiết kế bàn trà, Hách Cửu Tiêu thỉnh thoảng lại cầm lấy tách trà của Hách Thiên Thần mà uống.
Hách Thiên Thần chỉ dùng trà của Thiên Cơ Các, nước pha trà được thu thập từ những giọt sương trên lá sen, hiển nhiên trà của Phiêu Miểu Lâu làm sao có thể sánh bằng. Hách Thiên Thần hảo khiết, bởi vậy đồ vật sử dụng cũng được lựa chọn khắt khe, rất nhiều thứ đều được mang đến từ Thiên Cơ Các. Hách Cửu Tiêu uống trà xong thì tùy tay đặt xuống, hắn không hề để mắt đến Tần Chiến.
Hoa Nam Ẩn ngồi phía sau quan sát cẩn thận, Hách Thiên Thần cũng dùng tách trà đó, người bên ngoài có lẽ không chú ý, nhưng hắn thì để ý rất kỹ, rất xác định giữa hai huynh đệ quả thật bất thường, huynh đệ người khác có ai lại thân mật như vậy hay không?
“Sát! Sát–” Trên lôi đài có hai người đang giao thủ, một người bị thua, vốn phải xuống đài, đột nhiên ánh mắt dừng lại, bất thình lình vung đao lên.
“Không xong!” Tần Chiến vừa quay đầu lại thì nhìn thấy, hắn vội vàng kêu to, những người khác đang ngồi cũng bắt đầu kinh hô, máu bắn tung tóe trên lôi đài. Một người bị đao chém, thiếu chút nữa đã bị đứt đôi, người còn lại vẫn tiếp tục vung đao, không ngừng hướng đến người nọ chém xuống!
“Thạch Thông! Dừng tay!” Thương Hạc chưởng môn hét lớn một tiếng, người đang vung đao lại dường như không nghe thấy, vẫn tiếp tục không ngừng chém loạn xạ, thi thể trên đài làm sao có thể chịu được lực chém mạnh như thế, lúc này đã hoàn toàn biến dạng. Bà Sa Môn chủ thấy môn hạ của mình bị chết thảm như vậy nhưng hung thủ không hề dừng tay, niệm vài câu phật hiệu, rồi gầm một tiếng xông lên.
Hắn vừa thượng đài, Thương Hạc chưởng môn cũng nhảy lên, “Thạch Thông! Tỷ thí so chiêu tại sao ngươi lại giết người!” Mắt thấy đệ tử vô cớ phát cuồng, hắn vừa sợ vừa giận, vung đao gạt đi đao của Thạch Thông.
Keng, hai lưỡi đao chạm vào nhau, nhưng Thạch Thông không bận tâm trước mặt là ai, hắn cũng xem Thương Hạc chưởng môn là kẻ thù, trợn mắt nhìn, giống như giết người đến mức đỏ cả mắt, trong miệng không ngừng gầm rú, nhấc chân tung cước, vung đao ác liệt, mỗi chiêu đều là sát chiêu, ngay cả sư phụ của mình cũng không nhận thức!
“Hồng Nhan!” Hách Thiên Thần đứng lên, chỉ thấy Thạch Thông trên lôi đài như đang phát cuồng, Thương Hạc chưởng môn có một chút cố kỵ nên không dám xuống tay, nhất thời không biết Thạch Thông xảy ra chuyện gì, nhưng lại sợ hắn tiếp tục cuồng sát, bỗng nhiên nghe được Hách Cửu Tiêu hướng lên đài quát lớn, “Tránh ra.”
Ngoại trừ Thạch Thông mất đi lý trí, tất cả mọi người đều sửng sốt, đều tự né tránh, cơ hồ là cùng lúc bọn họ tránh ra thì bỗng nhiên xuất hiện một luồng chưởng phong như lôi điện xuyên qua, chưởng phong như lưỡi đao, Thạch Thông không biết tránh né, thụt lui vài bước. Rắc, một tiếng vang lên, đao của hắn bị đánh bay rồi rơi xuống ngay chính giữa ngực của mình.
Ôm vết thương trước ngực, lúc này dường như hắn mới phục hồi tinh thần, vừa ngỡ ngàng vừa sợ hãi nhìn xuống vết thương của mình, không biết nhìn thấy cái gì rồi bỗng nhiên kêu lên một tiếng thảm thiết, sau đó ngã xuống lôi đài, không còn cử động được nữa.
Người chết đương nhiên sẽ không cử động, Thạch Thông đã chết, vết thương trước ngực của hắn rất sâu, một đao vừa rồi trải qua lực phản chấn mà rơi xuống, khí thế như tia chớp. Thạch Thông đã chết, Thương Hạc chưởng môn nghe thấy Hách Thiên Thần nói hai tiếng Hồng Nhan cũng trở nên ngây người, nhìn thấy Thạch Thông chết như vậy, không hiểu chuyện này phát sinh như thế nào, đây là đệ tử đắc ý nhất của hắn.
“Trúng Hồng Nhan, một khi phát cuồng, không chết sẽ không ngừng lại, hắn sống cũng chỉ vô dụng.” Giọng nói lạnh như băng vang lên, ánh mắt của Hách Cửu Tiêu dừng trên lôi đài, nơi đó có một vũng máu tươi, trong máu còn có vài thứ đang lúc nhúc.
“Hồng Nhan?” Thấy chuyện bất trắc xảy ra, quần hào đều vô cùng khiếp sợ, cư nhiên lại có người tiếp tục bị trúng Hồng Nhan ở ngay trước mắt bọn họ, phát tác ngay trên lôi đài này?
Đang là mùa hè, trên lôi đài được phủ lều, nơi mọi người đang ngồi cũng có màn che, tuy là như thế vẫn có thể cảm giác nhiệt độ nóng rực đập vào mặt, nhưng vào lúc này, cho dù tiết trời có oi bức cũng không thể xua tan hàn ý đang lan tỏa trong lòng của mỗi người.
Thạch Thông bị trúng độc, ai có thể khẳng định bản thân mình không bị trúng độc? Nếu trở thành một người mất đi lý trí, trở nên điên cuồng…..chỉ cần nghĩ như vậy thì mọi người đều không rét mà run.
Tiếng ve mùa hạ kêu rất to, ngoại trừ như vậy thì bên trong lại vắng lặng không một tiếng động, Hách Thiên Thần nhảy lên lôi đài, liếc mắt nhìn vũng máu dưới chân, “Hút máu mà sống, máu của hắn đã sinh trùng, người ở đây nhiều, phải nhanh chóng xử lý thi thể của hắn để tránh gieo hại cho người khác.”
Không đợi hắn phân phó, Băng Ngự được Hách Cửu Tiêu sai bảo, hắn leo lên đài châm lửa, chờ cho Hách Thiên Thần đi xuống, một ngọn lửa được dấy lên hừng hực, ngọn lửa lướt qua trướng mạn được treo trên lôi đài, sau đó bắt đầu lan tràn lên thi thể.
Trong trận đại hỏa, mỗi người đều cảm giác được sự nguy hiểm đang ở lân cận, là ai hạ độc, vì sao lại hạ độc, chẳng lẽ có người muốn xưng bá võ lâm? Ý đồ dùng thủ đoạn này để khuất phục bọn hắn?
Bó củi nứt ra từng tiếng lách tách, mùi hôi thối cháy khét lan tràn ra xung quanh, mọi người đều dùng y mệ để che mũi, bỗng nhiên nghe được một tiếng cười phát ra trong ngọn lửa.
Lửa vẫn đang cháy, trên đài chỉ có hai thi thể, người chết sẽ không lên tiếng, lại càng không cười, như vậy tiếng cười từ đâu mà đến? Chẳng lẽ là bọn họ nghe lầm?
“Nhất định là nghe lầm.” Thương Hạc chưởng môn vừa nói vừa lắc đầu, những người khác cũng có phản ứng như thế. Nhưng một người nghe lầm thì không đáng ngạc nhiên, lúc này lại là tất cả mọi người đều nghe lầm, làm sao có thể như thế?
Vẫn đang kinh hãi thì tiếng cười lại vang lên.
Là tiếng cười của nam nhân truyền ra từ trong ngọn lửa, xác thực là xuất phát từ trong ngọn lửa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.