Khuynh Thành Lạc Cửu Tiêu

Chương 132:




Đinh Phong vừa dứt lời không được bao lâu thì toàn bộ sơn động bỗng nhiên chấn động, trong tiếng vang ầm ầm rung chuyển, Vạn Khiêm Trọng thở hổn hển, “Đó không phải là bí kíp võ công! Lúc trước hắn lấy chính là bản đồ cơ quan!”
“Đáng tiếc các ngươi biết được đã quá muộn!” Đinh Phong cười to, cơ quan đã phát động, trong thạch bích xuất hiện những kẽ nứt, chỉ có Đinh Phong bình yên vô sự, quả thật nơi hắn đứng chính là trung tâm sơn động, từng khe hở vỡ ra, lan khắp tứ phía.
Thanh y như gió, bóng dáng nhanh như chớp, Hách Thiên Thần biết rõ chỉ có cách đoạt lấy bản đồ cơ quan trên người Đinh Phong thì mới có thể tìm được lối thoát. Thân ảnh của Hách Cửu Tiêu như quỷ mị theo sát sau đó, hắn đã nổi lên sát khí.
Hoa Nam Ẩn thóa mạ vài câu, hối hận lúc trước không quan sát xung quanh, lúc này nhìn thấy Vạn Minh Khê không ngừng giấu vào người mấy món bảo vật, mắng vài tiếng rồi bỏ mặc y, hắn cũng lướt về hướng của Đinh Phong, trên mặt lộ ra sát khí, “Muốn cho chúng ta chết ở nơi này cũng không phải dễ dàng như vậy, có chết ta cũng phải tìm một cái đệm để lót lưng!”
Sơn động dường như thật sự muốn sụp đổ, đất đá rung chuyển, thân pháp của đám người khó tránh khỏi bị ảnh hưởng, chờ đến khi Hách Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu đến gần chỗ của Đinh Phong, trên thạch bích đã có những tảng đá lớn bắt đầu rơi xuống, trong tình thế thập phần nguy hiểm, bọn họ lắc mình tránh né, Giao Tàm ti như Giao Long, kim tuyến uyển chuyển vọt thẳng tới hướng của Đinh Phong!
Đả cẩu bổng đỡ lấy Giao Tàm ti, hai bên giằng co, Hách Cửu Tiêu lướt đến từ sau lưng Đinh Phong, tung ra một chưởng, Đinh Phong biết hắn lợi hại, chỉ có thể buông ra đả cẩu bổng, dùng hai tay tiếp đón chưởng lực của hắn.
Cùng lúc đó, Hách Thiên Thần nghiêng người tung cước, Hoa Nam Ẩn bay đến quét ngang. Một chưởng, một cước, một quạt, cho dù công lực của Đinh Phong có cao đến đâu cũng vô pháp chống đỡ, chỉ có thể thối lui!
Hắn vội vàng lui ra phía sau, nhưng chưởng lực của Huyết Ma Y đâu phải dễ dàng có thể tránh né như vậy? Hai tay của Đinh Phong vẫn còn chống lại chưởng lực của Hách Cửu Tiêu, một cước của Hách Thiên Thần đá đến trước ngực hắn, chiếc quạt của Hoa Nam Ẩn đang bổ nhào vào mặt, giống như có một tòa sơn thạch áp chế, cả người bị đẩy mạnh ra ngoài.
Cơn thịnh nộ của Hách Cửu Tiêu bộc phát, một chưởng của hắn làm cho thạch bích xung quanh nổ tung, đá vụn rơi ào ào như mưa, thạch bích bong ra từng mảng, phía sau lại lộ ra…..người?!
Phía sau thạch bích có người?!
Một đoàn người xếp thẳng hàng, như được chế tạo bằng gốm, đồ sộ bất động, cầm trong tay trường mâu thương kích, trong cơn chấn động dần dần lộ ra một thân chiến khải. Đinh Phong hộc máu, té trên mặt đất, nội tạng bị thương, trước mắt của hắn trở nên tối tăm, không thể tiếp tục duy trì.
Té trên mặt đất, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, hắn kinh ngạc không hiểu, lấy ra quyển thư tịch lúc trước giấu trong ngực, “Không có khả năng, không có khả năng…” Trước mắt hóa thành màu đen, căn bản không thấy rõ sự vật, hắn thì thào tự nói, đến khi chết cũng không thể tin.
Sau khi cơ quan phát động, ngoại trừ nơi hắn đã đứng là an toàn, thì những người khác ắt hẳn đều bị núi đá đè chết, nhưng lúc này, sau khi thạch bích bong ra thành từng mảng, không phải lối ra mà cư nhiên lại là nhiều người như vậy? Hắn đã bị lừa?
Trong lòng uất ức, hộc ra một ngụm máu, thần chí của Đinh Phong đã trở nên mơ hồ, “Những thứ này là của ta…..là của ta….” Liếc mắt một cái, ánh mắt rơi xuống mặt đất, đủ loại vàng bạc châu báu, hắn nuốt xuống hơi thở cuối cùng.
Một đời Bang chủ Cái Bang, cuối cùng lại chết vì sự tham lam của chính mình, bất quá lúc này không có ai đồng tình với hắn, không có ai còn tâm tư để chú ý. Đất đá rung chuyển, tiếng vang ầm ầm chấn động bên tai, trước mắt chỉ có thể nhìn thấy thạch bích vỡ vụn, càng lúc càng nhiều binh khí chiến giáp dần dần hiện ra.
Bản đồ cơ quan rơi trên mặt đất được Hoa Nam Ẩn nhặt lên, miễn cưỡng đứng thẳng bên trong cơn chấn đông, hắn cũng kinh ngạc, “Ai có thể sống sót bên dưới đất đá nhiều năm như vậy? Chẳng lẽ đây đều là thi thể?”
Đất đá vẫn tiếp tục rơi, toàn bộ sơn động cùng với thạch bích ở khắp tứ phía đều vỡ ra, tứ phương tám hướng đều lấp lánh chiến khải, là thi thể hay là người sống? Người sống há có thể tồn tại mấy chục năm dưới thạch bích bị phong ấn như vậy? Nếu là thi thể, chẳng lẽ lúc trước bọn họ bị chôn sống, hít thở không thông mà chết?
Đủ loại suy đoán lướt qua đầu của mỗi người, trong lúc nhất thời, bất giác cảm thấy sởn gai ốc.
Toàn bộ thạch bích trong sơn động bong ra từng mảng, rơi xuống rồi vỡ vụn, bụi cát lan tỏa khắp xung quanh, tiếng vang ầm ầm không ngớt, bọn họ có thể nhìn thấy những chiến khôi, khuôn mặt bên dưới chiến khôi toàn bộ tối om, giống như vô diện vô hình.
Trong sơn động đồ sộ, đám người đứng ngay trung tâm, tạm thời chỉ có thể chờ đợi. Vạn Khiêm Trọng sau khi cụt tay thì sắc mặt tái nhợt, dựa vào Vạn Minh Khê mới có thể miễn cưỡng duy trì. Vân Khanh không ngừng kinh ngạc nhìn chăm chú thạch bích vỡ vụn khắp xung quanh, bỗng nhiên sắc mặt đại biến, “Lối vào của chúng ta đã bị phá hủy!”
Mật đạo mà bọn họ đến đây đã bị đất đá vùi lấp, không còn một chút khe hở, sơn thạch vẫn tiếp tục rơi xuống, muốn đi ra ngoài đã không còn khả năng.
“Làm sao bây giờ….Chúng ta nên làm cái gì bây giờ? Chẳng lẽ sơn động thật sự sụp đổ? Chẳng lẽ chúng ta cứ như vậy mà chết ở chỗ này?” Vạn Minh Khê run rẩy nói, mắt thấy không có lối thoát, hắn bối rối nhìn xung quanh, muốn tìm đường ra.
Nhưng ở trong đây làm gì còn đường nào để hắn tìm được? Tứ phía chỉ có đất đá, nếu đứng không đúng chỗ thì thậm chí có thể bị thạch bích đè chết.
“Chúng ta lâu quá chưa ra, người bên ngoài sẽ tìm đến, chỉ cần chúng ta chờ đợi…” Vân Khanh cắn môi, chính nàng cũng không dám tin vào mình, chỉ có thể tự an ủi. Nếu không có Hách Thiên Thần, căn bản bọn họ không đến được nơi này, người khác cho dù muốn tìm bọn họ nhưng làm sao dễ dàng tìm được như vậy.
Hoa Nam Ẩn không còn tươi cười như trước, cũng không còn tâm tư đùa nghịch chiếc quạt trên tay, hắn đá đi đất cát dưới chân, “Người bên ngoài cho rằng chúng ta mất tích ở trong tháp, bằng không cũng xem chúng ta đã chết ở bên trong, thời gian càng lâu thì nơi này sẽ bị người ta lãng quên, bảo vật Ngọc Điền Sơn không hiện thế, một ngày nào đó, sẽ không còn ai đến nơi này….”
Cổ họng của Vạn Khiêm Trọng phát ra vài tiếng cổ quái, thần sắc ảm đạm, “Nực cười, thật sự nực cười, nhiều kỳ trân dị bảo, thần binh lợi khí ngay tại trước mắt, chúng ta lại muốn lấy mấy thứ này rồi chờ chết ở đây!”
Cho dù có nhiều vàng bạc, nhiều bí kíp, nhưng nếu không thể ra ngoài thì những thứ này có tác dụng gì? Nhưng bọn họ đều là vì thế mà đến, cuối cùng cũng vì thế mà chết….Hách Thiên Thần đứng yên bất động, không bận tâm bọn họ đang nói chuyện gì, lúc này trong lòng của hắn lại phi thường bình tĩnh, bất luận phía sau thạch bích là người sống hay người chết, xung quanh có bao nhiêu kỳ trân dị bảo, lối thoát bị phá hủy, bọn họ có thể chết ở nơi này, thì những điều đó cũng không nằm trong lòng của hắn.
Nếu người quan trọng nhất đang ở bên cạnh thì bất cứ khi nào, bất luận nơi nào, gặp phải nguy hiểm gì, cũng không thể làm hắn dao động.
Hách Cửu Tiêu đi đến bên cạnh hắn, vòng tay ôm lấy vai hắn, ánh mắt nhìn chăm chú thạch bích đang vỡ vụn ở xa xa, “Ta nói rồi, sẽ không để ngươi chết.”
“Ta biết.” Lúc này Hách Thiên Thần không kiêng kỵ những người xung quanh, hắn nghiêng đầu dựa vào vai của Hách Cửu Tiêu, “Lúc ấy ngươi cũng nói như vậy.” Lần đó bọn họ rơi xuống cạm bẫy dưới lôi đài, thiếu chút nữa đã hít thở không thông trong không gian nhỏ hẹp kia, Hách Cửu Tiêu giúp hắn độ khí, lúc ấy đã nói ra những lời này. Bây giờ lại gặp phải hiểm cảnh, lời nói của Hách Cửu Tiêu vẫn không đổi, suy nghĩ có lẽ cũng như trước.
Hách Cửu Tiêu sử dụng dị năng có thể phá vỡ thạch bích, mở ra lối thoát, nhưng trả giá chính là những người khác sẽ biết năng lực của hắn, một khi bị người ngoài nhận ra thì không biết hậu quả sẽ thế nào….Hai người dựa vào nhau, Hách Thiên Thần nhắm mắt suy nghĩ, lúc này không có ai để ý sự khác thường của hai huynh đệ, toàn bộ tâm tư của mọi người đều đặt vào trước mắt, Hách Thiên Thần cũng quan sát trước mắt, bỗng nhiên đồng tử chợt lóe, kim tuyết đột ngột bắn ra, một cái chiến khôi bị đánh rớt xuống đất.
Ánh mắt kia trầm như thái sơn, tĩnh như nhược thủy, sau đó chậm rãi nổi lên gợn sóng, “Đây không phải người mà là chiến giáp.”
Đám người ngưng thần nhìn chăm chú, chiến khôi rơi xuống, bên trong chiến giáp lộ ra một cái giá, cũng lộ ra những cái giá của các bộ chiến khải ở phía sau, dựa theo thứ tự sắp hàng nơi đây, số lượng có thể lên đến hàng nghìn, thậm chí….nhiều hơn một chút, có lẽ là gần vạn!
Bọn họ như đang đứng bên trong thiên quân vạn mã, cho đến khi tảng đá cuối cùng rơi xuống, sự im lặng đáng sợ bao trùm trong sơn động, chỉ có thể nhìn thấy những chiến giáp với hình người đứng sừng sững trước mặt. Nếu chăm chú nhìn một chút, tựa hồ có thể nghe thấy tiếng động phất phơ của những ngọn cờ, cùng với tiếng vó ngựa, tiếng binh khí giao nhau…vô hình có một loại uy phong trên huyết chiến sa trường đang dần dần bao phủ, vây quanh khắp sơn động rộng lớn, người nào nhìn thấy cũng không thể không bị cảnh tượng trước mắt chấn động.
“Những thứ này….chẳng lẽ cũng là bảo tàng?” Vạn Minh Khê sợ hãi, ngữ thanh khàn đặc, thiếu chút nữa đã ngã ngồi xuống đất, toàn bộ vàng bạc châu báu lúc trước hắn giấu vào người đều rơi xuống, lăn lông lốc trên mặt đất, nhưng không có ai còn tâm tư để chú ý.
Nhìn xung quanh, Hách Thiên Thần khẽ nâng mắt lên, chậm rãi bước về hướng của một người, “Đây mới chính là bảo tàng, là Kích Ngọc Hầu chân chính muốn bảo hộ, Thất Thập Nhị Trấn Thủ dùng tánh mạng để trấn giữ, để bảo toàn….”
Vầng hào quang của bảo tàng trong sơn động phản xạ ánh sáng trên kim loại, lạnh như băng mà lại quỷ dị, bóng dáng màu thanh lam chầm chậm bước qua, như một ngọn lưu phong, làm cho ánh mắt của người khác bất giác đi theo, nhìn vào người đang đứng trước mặt hắn. Hách Thiên Thần thản nhiên hỏi, “Ta nói có đúng không? Vân Khanh cô nương.”
Ánh mắt thật sâu giống như lưỡi kiếm, sắc bén đến mức làm người ta khó có thể tránh né, Hách Cửu Tiêu ở bên cạnh nghe như vậy nhưng không thấy kinh ngạc, đôi mắt yêu dị băng hàn chậm rãi chuyển động, dần dần bịt kít một tầng huyết vụ mỏng manh.
Hai người cùng nhau nhìn chăm chú Vân Khanh, bầu không khí trở nên đông lạnh thấu xương, đồng thời lại nặng nề khiến người ta không thể hô hấp, bị ánh mắt nhìn chăm chú như vậy thì không có ai lại không sợ, không có ai lại có thể che giấu bí mật trong lòng.
Vân Khanh cúi đầu không trả lời.
Lúc này không trả lời chẳng lẽ không phải tương đương với đồng ý? Đáp án đã ở ngay trước mắt, phản ứng của Vân Khanh nói cho người khác biết rằng lời của Hách Thiên Thần không hề sai.
Trong sơn động u ám, giọng nói thản nhiên nhẹ nhàng tản ra, phảng phất như một tảng đá rơi thẳng vào giữa hồ, đám người kinh nghi, Hoa Nam Ẩn cười lạnh rồi đi đến vài bước, cầm chiếc quạt nâng lên khuôn mặt đang cúi xuống của nàng, cẩn thận ngắm tỉ mỉ, “Vân Trung Tiên Tử vì sao không phản đối? Hay là không còn lời nào để nói?”
Cắn chặt môi, đến mức sắp nhìn thấy máu, khuôn mặt xinh đẹp hiện lên thần sắc do dự, rốt cục Vân Khanh nâng mặt lên, không để ý đến Hoa Nam Ẩn, bàn tay nắm kiếm chậm rãi buông xuống, lộ ra một nụ cười khổ bất đắc dĩ, “Ta chỉ có thể nói, ta đã xem thường ngươi, Hách Thiên Thần.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.