Khuynh Thành Lạc Cửu Tiêu

Chương 134:




Cả ngọn núi đều bị quân sĩ triều đình bao vây, rất nhiều người tìm bảo vật vẫn còn ở trên núi, bọn họ đều ẩn vào trong rừng để quan sát tình thế. Người của Hách Cốc và Thiên Cơ Các đang ở giữa vòng vây, không khí đã sớm cứng đờ, không ai động thủ nhưng cũng không ai dám ra tay trước.
Tuần Thiên Tháp ở lưng chừng núi, bọn họ rơi xuống địa đạo, mò đường trong đó một hồi lâu, nguyên lai là đã đi đến chân núi, một tảng đá lớn dưới gốc cây tùng bị cơ quan đẩy ra làm hiển lộ một cửa động.
Ở trước mặt hai người có ít nhất mấy trăm quan binh, người ngồi trên ghế chậm rãi uống trà, bên cạnh còn có bàn trà và mấy món điểm tâm, xem ra đã chờ ở nơi này khá lâu.
“Ngươi rốt cục đã đi ra, Hách Thiên Thần.”
Vừa thấy hắn, Hách Thiên Thần lập tức tỉnh ngộ, triều đình không phải là không biết Ngọc Điền Sơn có bảo tàng, mà là không ai có thể tìm được cách mở ra cơ quan này, vì vậy mới mượn tay bọn họ.
“Bản đồ đó là của ngươi? An Lăng Vương, là ngươi cố ý phái người dẫn chúng ta tới nơi này?” Hách Thiên Thần lấy tấm bản đồ từ trong ngực mà hắn đã sao chép lại, trên bản đồ chỉ có ba chữ Tuần Thiên Tháp có màu sắc khác biệt.
Nam nhân được xưng là An Lăng Vương dừng lại động tác uống trà một chút, vốn đang dựa lưng vào ghế cũng hơi thoáng ngồi dậy, biểu tình lộ ra kinh ngạc, nhưng lập tức trở lại như thường, nhìn vào nước trà trong chén, bỗng nhiên thấp giọng phân phó đối với tên hạ nhân đang đứng bên cạnh.
Chỉ chốc lát sau, quan binh bao vây Ngọc Điền Sơn giảm đi một ít, bọn họ ly khai về hướng nam, là con đường duy nhất từ trong thành dẫn đến Ngọc Điền Sơn.
An Lăng Vương đang đề phòng người nào? Xem ra bản đồ này nguyên lai cũng không thuộc về hắn. Hách Thiên Thần không nhìn nhầm sự kinh ngạc chỉ trong nháy mắt của An Lăng Vương, dưới đáy mắt của hắn còn lộ ra một chút khẩn trương.
“An Lăng Vương? An Lăng Vương Sở Lôi?” Hách Cửu Tiêu nhìn vào người nam nhân có thân phận đặc biệt đột nhiên xuất hiện ngay lúc này, giọng nói lạnh nhạt như băng châu, từng chữ một hạ xuống, sau đó lại nhìn Hách Thiên Thần, “Ngươi và hắn quen biết?”
Hách Thiên Thần tựa hồ hơi thoáng cứng đờ, không hề đáp lại.
An Lăng Vương buông xuống ly trà trong tay, từ trên ghế đứng dậy, thân thể của hắn dường như không khỏe, mặc ngoại bào lông chồn màu tía trong tiết trời đầu thu vào ban ngày mà không cảm thấy nóng, trên mặt cũng không hề đỏ ửng, “Chính là bổn vương. Nếu ta đoán không lầm, ngươi chính là Huyết Ma Y Hách Cửu Tiêu, là ca ca của Hách Thiên Thần.”
Hách Cửu Tiêu không đáp, chỉ có ánh mắt như hàn băng, như lưỡi đao tuần tra qua lại trên người của An Lăng Vương Sở Lôi, ánh mắt kia dường như đang quan sát, hoặc có lẽ là bình phán người này, theo thái độ của Sở Lôi cùng với phản ứng của Hách Thiên Thần thì bọn họ quả thật có quen biết.
Nhưng trước kia, Hách Thiên Thần chưa bao giờ nói với hắn.
Hách Cửu Tiêu im lặng, Sở Lôi nói một mình, hắn quan sát Hách Cửu Tiêu, trong mắt tựa hồ là đang tán thưởng, “Huyết Ma Y Hách Cửu Tiêu, quả nhiên không phải hư danh, chớ trách lúc trước Hách Thiên Thần một lòng không muốn nhận thức ngươi, sợ liên lụy đến người huynh trưởng nhiều năm không gặp, có được người đệ đệ hiểu ý như vậy, ngươi ắt hẳn là rất cao hứng.”
“Có ý gì?” Vài chữ này lạnh như băng thạch, hàn sương dưới đáy mắt của Hách Cửu Tiêu bỗng nhiên lạnh thấu xương.
Trong ngực bất thình lình đập mạnh, Hách Thiên Thần không để cho An Lăng Vương trả lời, hắn đột ngột nói, “Là ngươi phái Vân Khanh thăm dò hai huynh đệ chúng ta, bảo nàng dùng cầm để lại dấu hiệu, nếu ngươi muốn mấy thứ kia thì chúng nó đều ở trong sơn động, không có ai ngăn cản ngươi, lúc này sự tình đã chấm dứt, chúng ta cũng muốn ly khai, cho người của ngươi lui ra.”
“Ngươi nóng nảy?” Sở Lôi dường như cảm thấy thú vị, trước kia chưa từng nhìn thấy bộ dáng kích động luống cuống như vậy của Hách Thiên Thần, hắn chậm rãi cầm một miếng điểm tâm rồi thưởng thức.
“Lúc trước ta muốn ngươi tiếp cận Hách Cửu Tiêu, hảo hảo lợi dụng quan hệ huynh đệ của các ngươi, miễn cho Hách Cốc của hắn có ảnh hưởng quá lớn trên giang hồ, như vậy sẽ dễ dẫn đến phân tranh. Ngươi từng nói là muốn cân nhắc, nhưng hiện tại nhìn xem, không phải là làm rất tốt hay sao? Ta còn nghe nói tình cảm huynh đệ của các ngươi thật sự rất gắn bó.”
Vừa dứt lời, hơi lạnh trong không khí dường như chỉ trong khoảnh khoắc liền tập trung toàn bộ vào một chỗ, Sở Lôi che lại ngoại bào, nuốt xuống miếng điểm tâm, ánh mắt mỉm cười quan sát trên người hai huynh đệ, giống như không biết những lời này của hắn sẽ tạo thành ảnh hưởng gì.
Hách Cửu Tiêu nghe rõ từng chữ mà hắn đã nói, mới đầu biểu tình dường như là không thể tin, sau đó cả người chậm rãi hóa thành kiên thạch từ trong ra ngoài, sắc mặt trở nên tái mét.
Một chiếc lá rơi xuống, rồi hai chiếc, sau đó là ba chiếc bốn chiếc, càng lúc càng nhiều, không biết gió lốc đã nổi lên từ khi nào.
Gióng như ngọn đông phong cuồng quét, gió lạnh bám tóc đen, cẩm y dưới ánh mặt trời rực rỡ nhan sắc thiêu đốt, Hách Cửu Tiêu xoay người nhìn Hách Thiên Thần, tóc đen bay lên, mỗi một sợi chỉ tràn đầy âm hàn.
“Ngay từ đầu, ngươi đã có liên quan với triều đình, Thiên Cơ Các sở dĩ bảo trì trung lập, cân băng thế lực võ lâm, tất cả đều là do An Lăng Vương bày mưu đặt kế? Ngươi cùng ta nhận thức cũng là có ý đồ?” Giọng nói của hắn xoay cuồng trong gió, không hề tản ra, mà lại giống như ánh mắt kia, thẳng tắp rơi vào trong lòng của Hách Thiên Thần.
Hách Thiên Thần không biết phải nói từ đâu, hàng lông mày nhíu chặt, “Cửu Tiêu, ngươi hãy nghe ta nói….”
Tiếng bước chân bỗng nhiên truyền đến, số lượng không ít, tiếng bước chân trật tự chỉnh tề thể hiện người tới đây cũng có thân phận không tầm thường, lời nói của Hách Thiên Thần bị cắt ngang, một chiếc xe ngựa với hơn mười tên nài ngựa vây quanh đang tiến đến gần, trên xe ngựa có màn che màu vàng, đây là màu mà không phải bất luận kẻ nào cũng có thể dùng được.
“Hoàng thúc, trùng hợp như vậy, ngươi cũng đến đây để du sơn?” Giọng nói của một vị nam tử trẻ tuổi truyền đến từ trong xe ngựa, dường như hoàn toàn không cảm giác bầu không khí khác thường ở nơi đây, không phát hiện thị vệ và quan binh đã bao vây cả ngọn núi, trong miệng của hắn xưng hô một cách thân thiện, nhưng không hề xuống xe, mà chỉ cách trướng mạn nói vọng ra ngoài.
Sở Lôi im lặng hừ nhẹ, trong mắt hiện lên thần sắc ảo não, lập tức cười vang, “Quả thật là trùng hợp, không ngờ nhị hoàng tử cũng du sơn, sớm biết như vậy thì bổn vương nên chuẩn bị hảo tửu để chiêu đãi nhị hoàng tử mới đúng.”
“Không cần phiền toái như vậy, nơi này nhiều người như thế, xem ra là không rãnh rỗi, nào dám thỉnh hảo tửu, nhiều người bao vây như thế này, chẳng lẽ có cái gì hiếm lạ đáng xem? Người đâu, đi xem thử trong sơn động là cái gì.” Không bước ra khỏi xe mà lại biết trong sơn động có chuyện, nhị hoàng tử vừa hạ lệnh thì lập tức có người nằm sấp xuống cửa động để nhìn vào bên trong.
Mấy người bên dưới thấy phía trên thật lâu vẫn không có động tĩnh, thì đang cảm thấy kỳ lạ nhưng không có cách đi ra ngoài, chỉ có thể mơ hồ nghe thấy tiếng nói chuyện, nhưng nghe không rõ đang nói cái gì, bỗng nhiên thấy có người nhìn xung quanh cửa động, Vạn Minh Khê kêu to một tiếng, muốn người đưa hắn ra ngoài.
Tiếng gọi ầm ĩ lúc ẩn lúc hiện trong sơn động, những người đi thăm dò đem tình hình bên trong nói cho nhị hoàng tử. Nghe nói ở dưới có rất nhiều vàng, còn có nhiều chiến giáp dùng cho tướng sĩ, nhị hoàng tử lúc này mới tỏ vẻ những thứ đó không thể lưu lại đây, trước tiên muốn đem lên để xem thử.
“Không ngờ tới nay này lại gặp phải bảo tàng như thế, chẳng lẽ hoàng thúc đã sớm biết nên đặc biệt dẫn người đến đây?” Giọng nói của nhị hoàng tử rơi vào trong tai của Hách Thiên Thần, cảm giác giống như đã từng nghe thấy ở nơi nào đó, chỉ cần hắn nghe qua một lần thì sẽ không quên, nhưng thủy chung vẫn nghĩ không ra giọng nói của người này.
Hắn cũng không tiếp tục bận tâm suy nghĩ, lúc này trong đầu của hắn chỉ có bóng dáng đang đứng trước mặt. Hắn chưa bao giờ nhìn thấy Hách Cửu Tiêu dùng ánh mắt như thế này để nhìn hắn, thật giống như……bọn họ chưa từng quen biết.
“Bổn vương vừa mới đến đây, thấy nơi này có không ít người trong giang hồ tụ tập, cảm thấy khác thường, nên ta phái người trước tiên bao vây để tránh quấy nhiễu dân chúng, trong sơn động có cái gì thì quả thật là ta chưa kịp nhìn xem, nhị hoàng tử đến thật đúng lúc.” Sở Lôi mỉm cười nhưng bàn tay lại siết chặt ly trà, ngàn tính vạn tính, mới vừa rồi phái người xuống hạ sơn nhưng vẫn không ngăn được nhị hoàng tử đến đây.
“Hoàng thúc có hứng thú hay không? Chúng ta trước tiên tới xem bên trong là cái gì, đến lúc đó rồi bàn lại cũng không muộn.” Trong lời nói có ý tứ sâu xa, hiển nhiên nhị hoàng tử đã sớm biết trong sơn động có thứ gì, lại diễn ra màn kịch này, An Lăng Vương chỉ có thể cùng hắn tiếp tục diễn.
Những thứ thuộc về triều đình thì hắn hoàn toàn không có cớ độc chiếm, càng không có lý do ngăn cản nhị hoàng tử nhìn thấy mấy thứ kia, một khi phía dưới thỏi vàng có khắc quan ấn thì hết thảy những gì trong sơn động phải nộp vào quốc khố, hoặc là sẽ bị nhị hoàng tử hớp nửa chén canh.
An Lăng Vương và nhị hoàng tử, ngươi một lời ta một câu, Hách Thiên Thần lại không hề đặt vào tai, đối diện với ánh mắt của Hách Cửu Tiêu, lồng ngực của hắn không ngừng khuấy động, như có cái gì đang cuồn cuộn dâng trào, đến khi Hách Cửu Tiêu xoay người rời đi thì dần dần chìm xuống….
Đó là đau đớn, nhưng hắn lại nhận không ra là hắn đau, hay là bên trong đôi mắt lạnh lùng kia đang đau.
“Cửu Tiêu!” Hắn nâng tay muốn nói, Hách Cửu Tiêu xoay người lại rồi nhếch môi nhìn hắn, đó cũng không phải là ý cười, “Hách Thiên Thần, ngươi hay lắm.”
Nhìn thấy biểu tình trên mặt Hách Cửu Tiêu, Hách Thiên Thần rút lui vài bước, bỗng nhiên không thể đứng vững, thần sắc trở nên tái nhợt, hắn chưa bao giờ nhìn thấy Hách Cửu Tiêu lộ ra vẻ mặt này đối với hắn. Hay lắm, hắn chỉ hy vọng chưa từng nghe thấy những lời này.
Hách Cửu Tiêu gọi Băng Ngự rồi dẫn người giục ngựa rời đi, Hách Thiên Thần nhìn bóng dáng rời đi của hắn, nhìn thấy bóng dáng của Hách Cửu Tiêu dần dần biến mất trong tầm mắt.
“Các chủ?”
Nghe thấy tiếng Xá Kỷ kêu lên sợ hãi, lúc này Hách Thiên Thần mới phát hiện bản thân đã đến trước mặt Sở Lôi.
Những chiếc lá vàng dần dần lắc lư trong gió, xung quanh không còn hàn khí dày đặc, hạ sơn chi chít quan binh sắp hàng, An Lăng Vương kinh ngạc nhìn hắn, Hách Thiên Thần nhắm mắt lại.
Thanh y vẫn thản nhiên, nhưng đôi tay dưới lớp y mệ lại vì dùng sức quá mạnh mà đang run lên bần bật, Xá Kỷ vạn phần lo lắng, hắn biết ẩn tình của hai huynh đệ, bây giờ lại phát sinh việc này, hóa ra hết thảy đã sớm được an bài, Huyết Ma Y biết được sự tình thì sẽ nghĩ như thế nào? Còn Các chủ thì sẽ ra sao?
Xá Kỷ nghĩ rằng Hách Thiên Thần sẽ bùng nổ cơn thịnh nộ, nhưng lại không ngờ lúc hắn mở miệng nói chuyện thì vẫn bình tĩnh như trước, khuôn mặt tái nhợt không hề lộ ra bất luận biểu tình kịch liệt nào, “An Lăng Vương, ngươi muốn phá hủy ước định của chúng ta?”
“Ước định gì? Bổn vương không hiểu lắm?” Sở Lôi không muốn nhiều lời trước mặt nhị hoàng tử, hắn khoát tay rồi ngồi xuống ghế, “Bổn vương không quản người của giang hồ, bổn vương và nhị hoàng tử muốn du sơn, ngươi cũng nên cho người của ngươi lui ra.”
Vẻ mặt của Hách Thiên Thần tựa như đang đeo một lớp mặt nạ, che phủ hết thảy sự chân thật, không ai nhìn ra bên dưới lớp mặt nạ đến tột cùng có cái gì, cả người hắn chỉ còn vẻ ngoài là cảm thấy bình tĩnh.
“Sở Lôi, ngươi nhớ kỹ những gì đã nói ngày hôm nay, cũng nhớ kỹ lời của ta, Thiên Cơ Các cùng ngươi hợp tác không phải vì sợ ngươi.”
Ngữ khí thong thả, nhưng ý tứ nặng như thiên quân vạn mã.
Phất y mệ, hắn xoay người lên ngựa, câu nói kia dường như vẫn văng vẳng trong không khí. Nghe xong những lời này, nhìn hắn phất y mệ rời đi, mặc dù là An Lăng Vương Sở Lôi cũng không thể che giấu sự kinh ngạc cùng một chút hối hận dưới đáy mắt.
Trong xe ngựa, nhị hoàng tử không nói một tiếng, hắn lắng nghe hai người đối thoại từ đầu đến cuối, “Hoàng thúc, Thiên Cơ Các….” Sở Lôi thấy hắn đặt câu hỏi, không thể không lấy lại tinh thần để ứng đối.
Người của Vu Y Cốc và Thiên Cơ Các ly khai, tiếng chân đi xa. Dưới chân núi Ngọc Điền Sơn, hoàng thân quốc thích vẫn tiếp tục trình diễn màn kịch dang dở. Vứt hết tất cả những điều này ra sau đầu, Hách Thiên Thần giơ roi giục ngựa, nhưng hắn thủy chung không nhìn thấy Hách Cửu Tiêu.
Con đường xa xa ở phía trước, không hề nhìn thấy dù chỉ một nửa bóng dáng, gió thổi lá rơi, một cảnh tiêu điều, chỉ còn mây trôi bồng bềnh nơi chân trời.
Hách Cửu Tiêu đã đi xa, lúc này là bỏ đi trước hắn, không hề quay đầu lại.
Phái người điều tra phương hướng của Hách Cửu Tiêu, quả nhiên vẫn là quay về Vu Y Cốc. Mấy ngày liền rong ruổi chạy theo, đến trước cửa Hách Cốc, lời đầu tiên mà người của Hách Cốc nói với hắn chính là Cốc chủ không muốn tiếp khách.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.