Khuynh Thành Lạc Cửu Tiêu

Chương 141:




Trên chiếc giường rộng lớn, trướng mạn khẽ phất phơ, Hách Cửu Tiêu ngồi bên giường, trên giường là Hách Thiên Thần đang dựa nửa người vào đầu giường, mái tóc đen che khuất một phần khuôn mặt làm cho thần sắc của hắn trở nên khó có thể phân biệt.
Hai người lặng yên nhìn nhau, sau một lúc lâu, Hách Cửu Tiêu mới mở miệng, “Ta sẽ không hại ngươi.”
Hách Thiên Thần không phủ nhận lời nói của Hách Cửu Tiêu, hắn chỉ không biết nên vui hay nên buồn, “Ta đương nhiên biết ngươi sẽ không hại ta, nhiều năm qua ngươi uống thuốc độc để áp chế Già Lam, đối với ngươi thì không có gì nguy hại, nhưng lại khiến những người ái ân với ngươi đều bị trúng độc mà chết. Sau đó ngươi lại đình chỉ uống thuốc, không tiếp tục dùng độc dược để áp chế Già Lam, ở dưới chân núi không động thủ đối với đám quan binh của Sở Lôi là vì sợ sử dụng quá mức dị năng sẽ khống chế không được.”
“Lúc này ngươi vội vàng muốn ta quay về là vì Già Lam phát tác, ngươi lại vừa uống xong thuốc độc, sợ ta và ngươi khi tiếp xúc sẽ làm hại ta trúng độc, cho nên muốn chờ đến khi dược tính không còn ảnh hưởng. Ta nói có đúng hay không?” Lời chất vấn của hắn căn bản không còn là chất vấn, ngữ điệu phi thường khẳng định.
“Cái gì cũng bị ngươi đoán trúng.” Hách Cửu Tiêu không biết nên tán thưởng hay là buồn rầu, những chuyện hắn cực lực muốn giấu diếm đều bị Hách Thiên Thần đoán trúng.
“Ta biết, ngươi là vì ta” Hách Thiên Thần ôm Hách Cửu Tiêu từ sau lưng, “Ngươi không muốn hại ta nên mới mạo hiểm đình chỉ uống thuốc áp chế Già Lam, không muốn ta tự trách nên giấu diếm không nói ra chuyện này, thậm chí không cho ta biết ngươi đã phát tác nhiều lần.
Dừng một chút, hung hăng ôm chặt Hách Cửu Tiêu, Hách Thiên Thần áp mặt vào lưng của hắn, thấp giọng trách mắng, “Cửu Tiêu, đến tột cùng ngươi tự cho là đúng đến khi nào? Chẳng lẽ ngươi nghĩ rằng ta sẽ cao hứng khi thấy ngươi làm như vậy? Ngươi tội tình gì phải như thế, cho dù ta bị trúng độc thì ngươi có thể giải độc cho ta, ta không bận tâm chuyện này.”
“Nhưng ta bận tâm” Hách Cửu Tiêu ngoảnh đầu nhìn hắn, “Ngươi và ta khác nhau, ta đã quen với loại độc tính này, nhưng nếu ngươi cứ lâu dài như thế thì sẽ tổn thương rất lớn đến thân thể của mình. Chỉ có một biện pháp là ta không chạm vào ngươi, nhưng ta làm sao có thể làm được?”
Gỡ ra bàn tay đang vờn trước ngực, hắn xoay lưng nằm xuống bên cạnh Hách Thiên Thần, “Ta căn bản làm không được, ngươi rất rõ điểm này.”
Hách Thiên Thần thật sự không còn lời nào để nói đối với sự giấu diếm hết lần này đến lần khác của Hách Cửu Tiêu, bởi vì hết thảy đều là vì Hách Cửu Tiêu quá mức thâm tình đối với hắn, cho nên hắn chỉ có thể vô lực thở dài, “Nói như vậy, hoặc là ngươi tiếp tục chịu đựng Già Lam uy hiếp, dùng một phần nhỏ dị năng, chỉ mong cho nó đừng đột nhiên bùng phát, mất đi lý trí. Còn nếu không, thì từ nay về sau chúng ta không được gặp nhau.”
“Không có khả năng!” Ánh mắt của Hách Cửu Tiêu đột nhiên lợi hại, giống như hàn châm, bất thình lình nghiêng người rồi đặt Hách Thiên Thần dưới thân, nắm chặt hai tay của Hách Thiên Thần đưa lên đầu, từ trên cao nhìn xuống, “Ngươi đừng hòng mơ tưởng!”
Mái tóc đen xõa dài rối tung, giọng nói tàn nhẫn, Hách Cửu Tiêu thoạt nhìn như đang muốn phát điên, Hách Thiên Thần ngẩng đầu nhìn chăm chú, hai tay không thể nhúc nhích, đột nhiên hắn nhấc chân lên rồi kiềm chế thắt lưng của Hách Cửu Tiêu, nghiêng người dùng lực, vị trí của hai người hoán đổi cho nhau.
Hắn cúi xuống nhìn Hách Cửu Tiêu, rồi thản nhiên nói, “Hảo, nếu ngươi muốn ta đánh mất ý niệm này trong đầu thì cũng được, nhưng ngươi phải tận lực khống chế không cho bản thân mình bị Già Lam ảnh hưởng, đừng ở trước mặt người khác khiến cho dị lực của ngươi bị thất khống, ngươi có thể làm được hay không?”
“Chỉ mong là ta có thể làm được, bằng không ta sẽ giết sạch người trong thiên hạ, thật sự trở thành ma.” Hách Cửu Tiêu tự nói, hắn biết tính nghiêm trọng của việc này, Hách Thiên Thần bình tĩnh cũng là điều mà hắn muốn, hắn không muốn nhìn thấy bộ dáng khổ sở hoặc lo lắng của Hách Thiên Thần.
“Nếu ngươi trở thành ma thì ta sẽ quay lại ngăn cản ngươi, cũng không để cho người khác tổn thương ngươi.” Hách Thiên Thần cúi người xuống, dán môi mình lên môi của Hách Cửu Tiêu, dứt lời, hắn nằm xuống bên cạnh Hách Cửu Tiêu rồi nhắm mắt lại, “Ngủ đi, vẫn chưa đến bước đường cùng, chỉ cần có được Linh Tê Băng Thiền.”
Giải độc không làm khó được Hách Cửu Tiêu, cái khó chính là tìm được dược vật cần thiết. Hai người chìm vào giấc mộng, Hách Thiên Thần tận lực không tiếp xúc quá nhiều với Hách Cửu Tiêu, để tránh khiêu khích đến dục hỏa, việc này nếu nói lớn cũng không lớn, nếu nói nhỏ thì tuyệt đối không hề nhỏ, thái độ của bọn họ đều thập phần cẩn trọng.
Sau khi Hách Cửu Tiêu không còn dùng độc dược để áp chế Già Lam, nếu không có chuyện tất yếu thì hắn sẽ không sử dụng dị lực của mình, nhưng ở Tuần Thiên Tháp gặp phải tiễn trận khiến Hách Thiên Thần bị thương, hắn nhất thời không thể khống chế mà xuất ra dị năng, lần đó lực lượng bùng nổ quá mức, sau khi trở về liền phát tác độc tính trong người, điểm này hắn không nói, nhưng Hách Thiên Thần có thể đoán được.
Tưởng tượng không ra sau đó Hách Cửu Tiêu trải qua mấy ngày ở Hách Cốc như thế nào, khó trách người trong Vô Cực Uyển thường xuyên phải thay đổi.
Hách Thiên Thần thậm chí nhịn không được mà suy nghĩ, phải chăng lúc trước Hách Cửu Tiêu sử dụng dị năng khiến cho Già Lam phát tác, nhưng cố ý không cho hắn biết? Sở Thanh Hàn đưa tới tử tù cho Hách Cửu Tiêu thí nghiệm thuốc, có phải đều đã chết dưới tay của Hách Cửu Tiêu hay không? Ngày nay Vô Cực Uyển đã chân chính rơi xuống địa ngục…..
Hách Cửu Tiêu chưa từng dẫn hắn vào Vô Cực Uyển, hắn cũng không muốn đi vào trong đó, đối với hắn mà nói, ký ức về Vô Cực Uyển cũng không tốt cho lắm.
Ngày hôm sau, hai người thức dậy như bình thường, sau khi Hách Thiên Thần uống thuốc thì đã khỏe hơn rất nhiều, hiểu lầm giữa hắn và Hách Cửu Tiêu được giải tỏa, trong lòng bình ổn trở lại, thân thể đương nhiên cũng khỏi hẳn rất nhanh, đối với hiểm họa tiềm tàng trên người của Hách Cửu Tiêu thì hắn đã suy nghĩ phương pháp giải quyết.
Bọn họ đều nhận thức được, trước khi dược tính của thuốc độc chưa mất tác dụng thì không nên thân mật tiếp xúc, cũng như trước khi giải được Già Lam thì Hách Cửu Tiêu phải cố gắng chỉ sử dùng một phần nhỏ dị lực.
Hách Thiên Thần tuy rằng không nhìn thấy bộ dáng phát độc của Hách Cửu Tiêu, nhưng nhìn vào biểu tình mấy ngày nay của đám hạ nhân trong Hách Cốc thì cũng đã hiểu.
Ngay cả Băng Ngự cũng không dám đến gần.
Vẫn là chiếc bàn đó, cùng với đủ loại thảo dược, Hách Cửu Tiêu đang viết ra phương thuốc để bào chế giải dược, lo lắng cho bản thân mình không thể kiềm chế trước khi dược tính mất tác dụng, sẽ làm cho Hách Thiên Thần cũng trúng độc, vì vậy trước tiên hắn làm ra thuốc giải.
Hắn muốn Băng Ngự đi hái một chút thảo dược, nói vài cái tên, Băng ngự lĩnh mệnh mà đi, rồi sau đó quay trở về, từ đầu đến cuối đều đứng khá xa so với lúc trước, hết thảy những điểm này đều nằm trong mắt của Hách Thiên Thần.
“Sao vậy?” Hách Cửu Tiêu đang xem xét thảo dược, phía sau đột nhiên cảm thấy có một trọng lượng dựa vào người, Hách Thiên Thần đứng sát sau lưng hắn, hai người đối lưng vào nhau, chỉ cần ngửa đầu một chút thì có thể đụng vào tóc của đối phương.
“Chỉ là muốn nói cho ngươi biết, cho dù Già Lam phát tác, người trong Vô Cực Uyển không đủ cho ngươi giết, thì Thiên Cơ Các của ta vẫn còn nhiều tử tù.” Nhìn ra ngoài cửa sổ, Lục Nguyệt Tuyết đã bị hái làm thuốc, không còn nhìn thấy một màn trắng xóa, sắc thu càng trở nên nồng đậm, sương mù lượn lờ trôi, đứng ở nơi này có thể ảo giác nhìn thấy chiếc hồ xanh biếc bên trong sơn cốc.
Hách Thiên Thần nói một cách trầm tĩnh, Băng ngự đứng ở xa xa một chút bỗng nhiên cảm thấy rùng mình. Hách Cửu Tiêu ngoảnh đầu lại, vẻ mặt tràn đầy yêu sắc tựa hồ hiện lên ý cười, không hề mở miệng, mà chỉ tiếp tục chăm chú với đống thảo dược trên tay. Hách Thiên Thần vẫn dựa vào hắn, hai mắt nhìn ra ngoài xa xa, xuyên qua cửa sổ, nhìn cánh nhạn cô độc giữa không trung.
“Ngươi cũng biết Thiên Cơ Các mấy ngày gần đây bất ổn, có thể hôm nay ta phải trở về…”
“Ta biết.” Hách Cửu Tiêu buông xuống thảo dược trong tay, “Mấy ngày sau ta sẽ đến gặp ngươi, trong khoảng thời gian này, vô luận là ai tìm ngươi thì cũng đừng gặp mặt.”
“Ngươi đang nói đến An Lăng Vương và nhị hoàng tử.” Hách Thiên Thần chăm chú nhìn vào một chỗ, hắn có thể đoán được sau khi trở về Thiên Cơ Các thì sẽ có người nào đợi hắn, thế lực ở khắp nơi đều đã tập hợp cùng nhau.
Trên giang hồ, tạm thời không nói đến những người lắm chuyện đa nghi, bên triều đình thì nhất định sẽ có người của Sở Lôi đến tìm hắn, người thứ hai là Sở Thanh Hàn, nếu như thái tử biết chuyện của Ngọc Điền Sơn thì đương nhiên cũng sẽ phái Lưu Quyền đến gặp hắn. (Lưu Quyền là cái bác Xu Mật Sứ Lưu Quyền từng đến tìm bé Thần ở dưới căn phòng có lấp bể kính bằng nước, vì thái tử muốn bé Thần tìm 1 vật trong Thập Toàn Trang,)
Hách Thiên Thần quay về. Hắn và Hách Cửu Tiêu đều không có nhiều thời gian. An Lăng Vương Sở Lôi cố ý ở trước mặt người khác nói ra việc hắn có quan hệ với triều đình, địa vị trung lập của Thiên Cơ Các ở trên giang hồ đã bị phá vỡ.
Giông tố kéo đến trước cơn bão, lúc này bọn họ không chỉ đối mặt với võ lâm, mà là toàn bộ thiên hạ.
“Đàn Y công tử, tiểu nhân van ngài, nhất định phải đi gặp đại nhân của ta, mấy lần không thỉnh được ngài, nếu ngài vẫn không chịu đi, cái đầu của tiểu nhân sẽ không được bảo đảm!” Một người hầu mặc y phục thị vệ trong cung, niên kỷ còn khá trẻ, nửa người có áo giáp, bên trong là một thân huyền y, quỳ gối trước mặt Hách Thiên Thần.
Trong thư phòng ở Thiên Cơ Các, thanh y nam nhân đang đứng trước một giá sách, chậm rãi lật xem công văn, bóng dáng đứng thẳng thật thản nhiên, cũng giống như sự ôn hòa trong lời nói của hắn, “Nếu An Lăng Vương muốn trảm ngươi thì không thể trách ta, ta chỉ là người giang hồ, không có một nửa chức quan thì làm sao có thể vào cung gặp hắn, cho dù có thể đi thì ta cũng không có lý do để đi.”
“Tiểu nhân đã đến đây ba lần, chỉ cần công tử đi theo tiểu nhân thì tự nhiên có thể vào cung, đại nhân cho ta lệnh bài, muốn ta nhất định giao cho công tử…” Tên thị vệ cẩn thận lấy ra một mảnh lệnh bài, mặt trên có một chút tương tự với mảnh lệnh bài mà Hách Thiên Thần từng nhìn thấy, chẳng qua chủ nhân khác nhau, một cái của Sở Lôi, một cái của Sở Thanh Hàn.
Trong thư phòng chỉ có tiếng lật sách, ngoại trừ như vậy thì phi thường yên tĩnh, mảnh lệnh bài ở trong tay của tên thị vệ một hồi lâu nhưng không ai tiếp nhận.
Hách Thiên Thần gọi Vong Sinh, phân phó vài câu khiến người ta nghe thấy cũng không ảnh hưởng, Vong Sinh thấy tên thị vệ vẫn còn quỳ, hắn trầm giọng nói, “Chẳng lẽ ngươi không biết Các chủ của chúng ta sẽ không nhận lấy bất cứ vật gì trực tiếp từ trên tay của người khác hay sao?
Tên thị vệ sửng sốt, sợ hãi lắc đầu, “Tiểu nhân không biết, tiểu nhân chỉ tuân theo phân phó của Vương gia đến Thiên Cơ Các để thỉnh công tử.”
“Đặt lệnh bài xuống.” Không biết Hách Thiên Thần suy nghĩ cái gì, dường như đột nhiên thay đổi chủ ý, lời nói của hắn làm cho tên thị vệ kinh hỉ một trận.
Lệnh bài được Vong Sinh tiếp nhận rồi đặt lên bàn, sau đó mọi người thối lui, Hách Thiên Thần đặt công văn xuống án thư, tầm mắt dừng trên mảnh lệnh bài.
Hoàng thành cách Lương Châu không xa, có thể xưng là dưới chân thiên tử, cũng có thể xem như chỗ tiếp giáp. Từ Lương Châu đến hoàng cung chỉ cần một ngày, Hách Thiên Thần chưa bao giờ đến hoàng cung, bất luận nhân vật giang hồ nào nếu không có chuyện tất yếu thì tuyệt đối sẽ không muốn liên lụy đến địa phương này. Trong hoàng cung nhiều người, cao thủ cũng nhiều, nếu tự tiện xông vào mà bị phát hiện thì sẽ bị cho là thích khách.
Hách Thiên Thần chưa bao giờ có quan niệm thăm dò hoàng cung, cũng chưa từng nghĩ đến hoàng cung có bộ dáng thế nào. Giang hồ và triều đình ngay từ đầu đã có một loại quan hệ đối lập và cân bằng rất tế nhị.
Tường đỏ ngói xanh, một dãy tường cao sừng sững đứng lặng yên trước mặt Hách Thiên Thần, sai người xuất trình lệnh bài, cổng thành chậm rãi mở ra trước mắt hắn, để lại đám thủ hạ ở bên ngoài, hắn một mình bước vào hoàng thành.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.