Khuynh Thành Lạc Cửu Tiêu

Chương 148:




Hai người dây dưa ôm nhau khiến túi nước rơi xuống đất, Hách Thiên Thần đáp lại, hắn cũng đã quen với thái độ ngang ngược bá đạo như vậy của Hách Cửu Tiêu, cũng không có ý kiến gì.
Môi lưỡi dây dưa, dần dần xâm nhập, triền miên trằn trọc, mang theo một loại khiêu khích nóng bỏng và đầy kích tình, đến khi nụ hôn chấm dứt thì hai người đều thở hổn hển.
Thối lui thân, Hách Thiên Thần nhặt lên túi nước rồi há mồm uống một hơi, làm dịu đi cổ họng khô nóng, uống được thêm mấy ngụm thì bị Hách Cửu Tiêu cầm lấy, ánh mắt của hai người giao nhau, tầm mắt tựa hồ đình trệ giữa khoảng không, sau một lúc lâu, lại không hẹn mà cả hai cùng cười khẽ.
Hách Thiên Thần ngồi xuống đất, thở hắt ra, hất lên mái tóc bên cổ, vô luận ở bất cứ chỗ nào, bất cứ khi nào, làm ra bất cứ động tác gì, thì phong thái vẫn vĩnh viễn thản nhiên tùy ý như vậy, phi thường đẹp mắt. Hách Cửu Tiêu nhịn không được mà đến gần rồi xoa xoa đầu hắn, bị Hách Thiên Thần đưa tay khẽ đánh, “Đừng tự cho mình là huynh trưởng.”
Giọng nói của hắn trong ban đêm u tĩnh lại đặc biệt êm tai, tựa như nước chảy trên sông, Hách Cửu Tiêu cũng ngồi xuống bên cạnh hắn, choàng tay ôm lấy bờ vai của hắn, “Nhưng ngươi và ta là huynh đệ, đây là trước kia ngươi đã nói với ta.”
“Huynh trưởng như cha, ngươi muốn dùng thân phận gì để nói cho ta biết ta nên làm như thế nào?” Xa hơn chỗ bọn họ đang ngồi là nhóm thủ hạ của Hách Cốc và Thiên Cơ Các, đám người cùng nhau nhóm lửa, ăn lương khô, ngồi vây quanh để nói chuyện phiếm, tiếng lửa cháy tí tách mang theo nhiệt độ từ nơi đó truyền đến, giọng nói của Hách Thiên Thần pha lẫn trong những tiếng ồn ào, nghe không ra có phải đang hờn giận hay không.
“Ta chỉ muốn nói cho ngươi biết, ngươi không nên làm như vậy, ta cũng không cho ngươi làm như vậy.” Lời nói của Hách Cửu Tiêu hàm chứa một ý nghĩa nào đó, Hách Thiên Thần ngoảnh đầu nhìn hắn, ánh trăng phản chiếu trong đôi mắt cũng phản chiếu trên khuôn mặt băng lãnh lại ẩn chứa ôn nhu của Hách Cửu Tiêu.
“Ý của ngươi là gì?” Hách Thiên Thần thản nhiên chuyển mắt, nhìn về nơi cuối hồ, Hách Cửu Tiêu siết chặt bàn tay trên vai hắn, cũng nhìn ra xa xa, “Cho dù không tìm thấy Linh Tê Băng Thiền cũng không sao, chỉ cần ta không sử dụng dị năng thì Già Lam sẽ không phát tác.”
“Ta không cần ngươi dùng dị năng để đọc suy nghĩ của hắn.” Hách Cửu Tiêu xoay mặt của Hách Thiên Thần lại, ánh mắt lạnh lùng lấp lánh yêu sắc, “Đừng nói với ta, ngươi không tính làm như vậy.”
Hách Thiên Thần nghẹn lời, không có cách gì để đáp lại, hắn quả thật từng có loại suy tính này, nhưng…..
Hắn thở dài, cười khẽ rồi lắc đầu, “Bị ngươi nhìn ra, ta quả thật từng có loại suy tính này, bất quá ta đã nghĩ đến, với bản tính của ngươi, e rằng cho dù có chết cũng không nguyện ý để ta dùng cách này thay ngươi lấy được Linh Tê Băng Thiền.”
“Không sai, ta không hề nguyện ý thấy ngươi làm như vậy. Thứ nhất, ta không muốn ngươi tiếp xúc với kẻ khác. Thứ hai, ta cũng không nguyện ý để ngươi vì ta mà dùng dị lực như thế, ngươi không thích dùng nó, ta biết.” Hách Cửu Tiêu kéo Hách Thiên Thần dựa vào trên người của mình, gió thu xuyên qua làn tóc của hai người, giọng nói trầm thấp của hắn tản đi theo gió trong đêm lạnh, rồi lại nóng rực như những đóm lửa rơi vào thâm tâm của Hách Thiên Thần.
“Vì sao ngươi lại biết?” Hắn hơi chấn động. Quả thật hắn không thích sử dụng dị lực, mỗi lần như vậy đều lưu lại một ít trí nhớ không tốt, hơn nữa đọc suy nghĩ cũng không phải là chuyện đơn giản, hắn không thể lựa chọn nhìn thấy cái gì, không nhìn thấy cái gì.
“Ta chỉ biết như thế.” Hách Cửu Tiêu nghiêng người, nhẹ nhàng chạm vào khóe môi của hắn một chút, hai người ngã xuống bên hồ, Hách Cửu Tiêu bán nằm lên người của Hách Thiên Thần rồi cúi đầu hôn hắn. Hách Thiên Thần chậm rãi tiếp nhận, không ngại sức nặng của đối phương đè trên người mình.
“Không sợ bẩn?” Hách Cửu Tiêu vẫn không quên hắn hảo khiết đến mức nào, liền kéo hắn ngồi dậy, gỡ xuống vài cọng cỏ khô bám trên tóc hắn.
“Cho dù có bẩn, thì bất quá so với lòng người vẫn sạch sẽ hơn rất nhiều.” Hách Thiên Thần cầm lấy cọng cỏ khô trên tay Hách Cửu Tiêu, khẽ chuyển động giữa những ngón tay, ngữ thanh hơi thoáng giễu cợt, “Ngươi có biết cảm giác đầu tiên khi ta vào hoàng cung là như thế nào hay không? So với nơi đó, trời đất thiên nhiên quả thật tốt hơn rất nhiều. Hoa nở hoa tàn, cỏ cây khô héo, kỳ thật đều là quy luật của tự nhiên.”
“Nghĩ đến chuyện gì?” Hách Cửu Tiêu cầm lấy cọng cỏ trên tay hắn, cọng cỏ khô theo gió bay đi, rơi xuống mặt hồ, ánh mắt của Hách Thiên Thần đuổi theo, vẻ mặt thản nhiên nhìn chăm chú vào bên kia bờ hồ, thật yên lặng mà lên tiếng, “Ta muốn giết Hách Vô Cực.”
Đồng tử của Hách Cửu Tiêu hơi co lại, từ khi hai người gặp nhau, Hách Thiên Thần chưa từng nói bất luận điều gì tàn nhẫn quyết tuyệt liên quan đến Hách Vô Cực, lúc này đột nhiên lại nói ra những lời như vậy, khiến hắn cảm thấy ngoài ý muốn, “Vì sao?”
Vì sao bây giờ mới nói?
“Nếu hắn sớm chết thì ngươi sẽ không chịu khổ vì bị trúng độc.” Hách Thiên Thần nhìn sang bờ bên kia, nơi đó chỉ có một màn đêm u ám, hắn cười khổ rồi thở dài, “Ta rất rõ ràng tâm tư của hắn, biết hắn là người như thế nào….”
“Ngươi hối hận vì lúc trước không cảnh báo cho ta?” Hách Cửu Tiêu lắc đầu, “Lúc trước chúng ta vẫn còn nhỏ.” Hắn dừng một chút rồi tiếp tục nói, “Huống chi hắn đã chết, không cần phải bận tâm suy nghĩ.”
Vỗ nhẹ vài cái lên vai hắn, Hách Cửu Tiêu hỏi hắn, “Có đói bụng không? Để ta phái Băng Ngự mang đến thịt nướng và rượu.” Hắn đứng lên rồi kéo Hách Thiên Thần đứng dậy, “Lại đây, ăn một chút đi.”
Thủ hạ của hai người đem ngựa cột vào thân cây, hơn hai chục người chia thành mấy nhóm ngồi vây quanh, đốt mấy đống lửa, người của Thiên Cơ Các và Hách Cốc ngồi cùng nhau. Hai bên chủ tử là huynh đệ, hơn nữa quan hệ rất tốt, chưa từng nghi kỵ lẫn nhau, đám thủ hạ vài lần hành động đều gặp người của bên kia, thậm chí đôi khi sẽ thăm hỏi một chút, lần này ăn ngủ ngoài trời, bọn họ rất nhanh liền hòa mình thành một nhóm.
“….Thật sự, không lừa các ngươi, ta nghe thấy tên tiểu tử kia kêu như vậy.” Băng Ngự đưa tay vào đống lửa sưởi ấm, ăn mấy miếng thịt rồi uống một ngụm rượu, trong ánh mắt chờ đợi của người khác, hắn cường điệu gọi Vong Sinh và Xá Kỷ một cách thân thiết. “Tả tảaaaa – hữu hữuuu–” (tả là tả sứ, hữu là hữu sứ, cách gọi thân thiết của Tiểu Trúc với 2 bạn Kỷ Sinh)
Hắn đặc biệt kéo dài giọng của mình, làm cho người ta nghe thấy không giống như đang gọi người, mà giống như gọi cẩu, mọi người cười vang, Vong Sinh xụ mặt cảnh cáo, Xá Kỷ thì rất thẳng thắn, tùy tiện nhặt lên một cục đá ném đến, rồi trừng mắt, “Câm miệng cho ta! Đó là Tiểu Trúc không hiểu chuyện, chẳng lẽ ngươi cũng không hiểu chuyện?”
Băng Ngự nghiêng đầu tránh né, người của Hách Cốc đã sớm cười nghiêng ngả, người của Thiên Cơ Các trông có vẻ khá vất vả, bọn họ không dám quang minh chính đại cười nhạo tả sứ và hữu sứ. Thấy bọn họ nghẹn đỏ mặt một đám, Xá Kỷ ảo não khoát tay, thẳng thắn thừa nhận, “Các ngươi muốn cười thì cứ cười, lần này cười xong mà ai còn dám nhắc lại, thì xem ta có rút đầu lưỡi của hắn hay không!”
Nói xong, những tràng tiếng cười lập tức bùng nổ, Vong Sinh và Xá Kỷ chỉ còn biết bất đắc dĩ, giương mắt nhìn thấy có bóng người đi đến, vội vàng đứng dậy, “Các chủ!”
“Cốc chủ!” Người của Hách cốc bất thình lình im bặt. Đối với khuôn mặt của Hách Cửu Tiêu, không ai dám ồn ào cười đùa.
Hách Cửu Tiêu lạnh lùng không nói, chỉ khoát tay, Hách Thiên Thần gật đầu đối với bọn họ, “Các ngươi cứ tùy ý đi.”
Ngoại trừ những người thân tín, đám thủ hạ này cũng không biết quan hệ của bọn họ, may mắn sắc trời đã tối, không có người chú ý khi hai người quay về thì đang nắm tay nhau.
Bọn họ đi qua một ngọn đồi nhỏ, đến bên kia đồi, không tính nhóm lửa, nhưng Hách Cửu Tiêu vẫn kiên trì đào hố, dựng củi đốt lửa, tính chờ đến đêm khi đi ngủ thì dùng đất để lấp lại, sau đó nằm ở mặt trên thì có thể ấm áp một chút. Những việc này hắn cũng tự mình động thủ.
Những người khác thấy bọn họ cách một khoảng không gần, lá gan cũng lớn, tiếp tục cười đùa, chỉ là hạ thấp âm thanh hơn rất nhiều, không dám quá mức tranh cãi ầm ĩ để tránh kinh động hai vị chủ tử.
Bóng đêm dần dần dày đặc, chờ đến khi lửa sắp tàn, ngoại trừ người canh gác thì mọi người đều chìm vào giấc ngủ. Hành tẩu giang hồ, màn trời chiếu đất, cho dù thân phận của Hách Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu không thấp, cũng không phải chưa từng trải qua, có thể nói là đã sớm thành thói quen.
Hai người ngủ cùng nhau, dưới thân được lót bằng y phục mà bọn họ mang theo, cuối thu nên tiết trời bắt đầu lạnh lẽo, nhưng mặt đất đã được đốt lửa nên cũng không cảm thấy lạnh, cho dù như thế, Hách Cửu Tiêu vẫn ôm Hách Thiên Thần, tựa hồ sợ hắn bị nhiễm phong hàn.
Chỉ cần vận công kháng hàn thì một chút khí lạnh như thế làm sao có thể làm cho hắn sinh bệnh? Mở mắt ra, Hách Thiên Thần bất đắc dĩ nâng mắt lên, chậm rãi kéo ra bàn tay đang đặt trên lưng hắn, động tác vô cùng nhẹ nhàng, không muốn kinh động Hách Cửu Tiêu, hắn cẩn thận đứng dậy, thậm chí cũng không kinh động người gác đêm, hắn đi một mình đến bên hồ.
Đêm khuya, ánh trăng bạc treo trên cao ở phía nơi chân trời, những vầng sáng trong trẻo nhưng lạnh lùng chiếu rọi xuống mặt hồ, phảng phất như một mảnh lụa mỏng mờ ảo, thoát hạ y bào trên người, Hách Thiên Thần bước xuống nước.
Đắm chìm dưới ánh trăng, thân thể xích lõa đứng trong nước, dáng người cao lớn, như được đúc ra từ ngọc thạch, trên người không một mảnh vải nhưng lại như đang mặc hoa y, động tác tắm rửa cẩn thận thong thả, suối tóc đen huyền ướt sũng xõa dài sau lưng, tấm lưng rắn chắc mạnh mẽ, từ cổ xuống đến thắt lưng là một đường cong hoàn mỹ, có vài giọt nước từ giữa sống lưng chảy xuống bờ mông đang buộc chặt, nó vừa săn chắc lại vừa co dãn, khi chạm đến thì mang theo cảm xúc như thế nào? Người nam nhân đứng dưới tàng cây bên hồ đã sớm lĩnh hội, cổ họng trở nên khô khan, hắn bước đến hướng của người đang tắm trong hồ.
“Ta đánh thức ngươi?” Hách Thiên Thần không quay đầu lại, hắn đã sớm cảm giác được ánh mắt nóng rực ở sau lưng.
“Ngươi đứng dậy thì ta đương nhiên biết.” Hách Cửu Tiêu đến gần, cũng bắt đầu tự thoát hạ y bào của mình, cho đến khi hắn cũng xích lõa, động tác chà lau thân thể của Hách Thiên Thần rốt cục dừng lại, “Ngươi muốn tắm chung?”
“Để ta giúp ngươi.” Hách Cửu Tiêu không nhiều lời, tiếp nhận chiếc khăn trên tay Hách Thiên Thần, thay hắn chà lưng, bàn tay từ trên cổ quanh co đến thắt lưng, lại rơi xuống bờ mông, động tác nhẹ nhàng vuốt ve làm cho nhiệt độ trong lòng bàn tay của Hách Cửu Tiêu xuyên qua chiếc khăn trong tay, rơi vào trên người Hách Thiên Thần.
“Ngươi….” Lòng bàn tay ở sau lưng vẫn đang vuốt nhẹ trên bờ mông của hắn, Hách Thiên Thần nhíu mày, gạt tay của Hách Cửu Tiêu ra, vừa quay đầu thì liền nhìn thấy một đôi mắt tràn ngập dục vọng, “Ta biết khi chạm qua vật gì của người khác thì ngươi đều phải rửa tay, bây giờ tắm rửa là để tẩy cái gì? Khí bẩn trong hoàng cung?”
“Ngươi cũng biết ta đang làm cái gì, mà còn…” Sau lưng bị Hách Cửu Tiêu kề sát, hắn cảm giác được sự khác thường, ngoảnh đầu thở dài, “Ngươi nhịn không được?” Hắn xoay người, “Ta dùng tay giúp ngươi.”
Hách Cửu Tiêu ngăn cản động tác của Hách Thiên Thần, nương theo nước trong hồ, bàn tay đang đặt trên mông thâm nhập vào bên trong, giọng nói đã trở nên khàn đặc, “Ta có kiểm tra, độc tính đã mất tác dụng.”
Hách Thiên Thần nhướng mi, “Như vậy không còn thứ gì để áp chế Già Lam trên người của ngươi, nên ngươi không được tùy ý sử dụng dị lực, miễn cho tẩu hỏa nhập ma.” Hắn nhìn vào trong rừng, những người khác đều đã ngủ say, nhưng vẫn còn vài người gác đêm. Đêm dài nhân tĩnh, nếu bọn họ làm cái gì thì không biết nơi đó có thể nghe thấy hay không….
“Nói cách khác, ta có thể chạm vào ngươi.” Hách Cửu Tiêu mơn trớn suối tóc trên lưng của Hách Thiên Thần, một phần lửa nóng hừng hực đang cọ sát giữa hai chân hắn.
“Ở nơi này?” Hắn tính ngăn cản nhưng Hách Cửu Tiêu căn bản không để ý, vẫn cố chấp như cũ, hai tay đang ôm sát thắt lưng của hắn bắt đầu đi xuống, tách ra bờ mông của hắn, Hách Thiên Thần trong lúc đang ngăn cản thì nhìn thấy có bóng trắng chợt xuất hiện ở đầu hồ bên kia.
Có người đang tiếp cận đến nơi này! Ánh mắt chợt trầm hạ, hắn há mồm muốn nói thì bỗng nhiên liền bị Hách Cửu Tiêu nâng chân lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.