Khuynh Thành Lạc Cửu Tiêu

Chương 164:




Phi thường tĩnh mịch, ngọn đuốc thiêu đốt, tiếng gió gào thét, tóc đen tung bay, một sợi kim tuyến được rút về, kim quang lấp lánh, mắt lạnh nhiếp nhân.
Bị khí thế của Hách Thiên Thần chấn động, trong lúc nhất thời không có người nào dám mở miệng.
Tiếp theo, bóng người bay lên nhưng không đình chỉ động tác mà lại liên tục xuất chiêu, khi đám người vẫn chưa kịp định thần thì đã có hơn chục người ngã xuống, đều là những kẻ phun ra những lời ô ngôn uế ngữ.
Lý Miên Ca không ngờ Hách Thiên Thần lần này lại xuất thủ quyết tuyệt tàn nhẫn như thế, trong lòng hơi kinh hãi, nhưng chỉ trong khoảnh khắc thì lập tức lấy lại bình tĩnh, xen lẫn vào đám người rồi lẳng lặng quan sát.
Cũng không ai ngờ Hách Thiên Thần sẽ động thủ như vậy, Đàn Y công tử trước kia không phải là người hạ thủ không lưu tình như thế này.
Huyết tinh phiêu tán trong gió, thanh y không ngừng phất phơ, vẫn như mây như nguyệt xa xăm, sát ý thâm trầm như lưu phong, vô hình lan tỏa khắp nơi, đến khi phát hiện là lúc tử vong đã tiếp cận.
Thân ảnh dưới ánh trăng đang lấy mạng người, những người muốn giáng trả lại bị uy thế thâm trầm chấn nhiếp toàn thân, trong lúc nhất thời không kịp phản ứng, hối hận vì đã nói lên những lời này, muốn cầu xin người nam nhân thanh nhã tôn quý thủ hạ lưu tình, nhưng đáp lại bọn họ chỉ là một đôi đồng tử sâu không thấy đáy, trong đó chỉ còn bình thản, thậm chí là vô tình….
Hách Cửu Tiêu không hề động thủ, hắn vẫn nhìn Hách Thiên Thần, chăm chú nhìn thật sâu, không bỏ qua bất luận một động tác nào, hắn không biết có ai hiểu được hay không, bóng dáng như quỷ mỵ trước mắt, Hách Thiên Thần xuất thủ không lưu tình là vì bị người ta bức bách, nếu không có những lời này, Hách Thiên Thần sẽ không làm như vậy.
“Đủ rồi, Thiên Thần, để ta ra tay.” Hắn muốn Hách Thiên Thần dừng lại, không muốn nhìn đệ đệ của mình tiếp tục tàn sát, cho dù giết người đối với Hách Thiên Thần mà nói cũng không có gì nghiêm trọng, nhưng hắn không muốn nhìn thấy đôi tay kia nhuốm máu tươi, điều đó chỉ thích hợp với hắn mà không phải là Hách Thiên Thần.
Hách Thiên Thần thờ ơ đối với những ánh nhìn chăm chú ở xung quanh, thu hồi Giao Tàm ti, từng vòng kim tuyến mang theo huyết tinh nhiễu xuống bàn tay của hắn. Quan hệ giữa hắn và Hách Cửu Tiêu vốn là không nên, hắn làm sao lại không biết! Nhưng cho dù có biết thì hắn đã hãm quá sâu, đã không thể nào buông tay!
Thân ảnh đột nhiên nhảy lên, hắn quay lại bên cạnh Hách Cửu Tiêu, biết ca ca của hắn lo lắng, chỉ thản nhiên lắc đầu rồi nhìn Hách Cửu Tiêu, khóe miệng khẽ nhếch, “Ta không sao.”
Trong nỗi khiếp sợ, mọi người rốt cục hoàn hồn, nghe hai huynh đệ đối thoại, nhìn thấy thi thể trên mặt đất, kinh ngạc, sợ hãi, hối hận…..Rất nhiều cảm giác cùng nhau trỗi dậy, tư vị khó tả, bọn họ thật sự không biết lần này đi vào Hách Cốc là đúng hay là sai.
Lý Miên Ca nhìn thấy tình hình không đúng, liền trà trộn vào đám người, Hách Cửu Tiêu lạnh lùng nhìn hắn, trong mắt chỉ có sát ý, một tiếng hừ lạnh vang lên, hắn nói với tất cả mọi người, “Các ngươi rốt cục vì sao mà đến, trong lòng các ngươi đều biết rõ, muốn tìm cái chết thì cứ việc tiến lên.”
Huyết Ma Y dù sao cũng là Huyết Ma Y, khi Hách Cửu Tiêu đứng trước mặt mọi người, thì rất nhiều người với dáng vẻ kiêu căng lập tức bị áp chế, bọn họ vẫn nhớ rõ những thi thể trên mặt đất hơn phân nửa đều là do Hách Cửu Tiêu giết chết, cũng không quên thái độ làm người cùng với cách hành xử của hắn ở trên giang hồ, hôm nay nếu giết không được hắn, sau này chắc chắn sẽ bị trả thù một cách khủng khiếp.
Trong lúc do dự, có người sợ rằng sẽ bỏ qua cơ hội ngày hôm nay nên liền động thủ, một người ra tay, lập tức có người thứ hai, hỗn chiến cứ như vậy mà diễn ra, Hách Thiên Thần dự tính kéo dài để chờngười của Thiên Cơ Các tiến đến, đêm đã khuya, lúc này rốt cục cũng không thể tiếp tục trì hoãn.
Song phương giao chiến, Sa Bà Môn muốn ngăn cản trận chiến vô nghĩa này. Lâm Túc dẫn dắt thủ hạ của phái Thương Hạc khuyên can mọi người. Mộc Thương Nhai và Mộc Hàn Giác nhìn thấy trận này không thể vãn hồi, vì vậy bọn họ đứng về phe của Hách Thiên Thần để cùng nhau đối địch.
Hách Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu ra tay không do dự, những người này là mượn gió bẻ măng, song phương trong lòng đều rõ, Thiên Cơ Các và Vu Y Cốc đại biểu cho danh dự, địa vị, bí kíp, tài phú, bảo vật, các loại bí mật của giang hồ có thể nắm trong tay.
Khi đặt ở trước mắt, lòng người khó tránh khỏi cuồng nhiệt.
May mà không phải tất cả mọi người đều khống chế không được, cũng có nhiều môn phái dừng lại ở thái độ xem chừng, không gia nhập, chỉ vì còn khiếp sợ chuyện vừa phát sinh, kinh hãi với mối quan hệ của đôi huynh đệ này.
Trên núi hình thành tam phương, song phương giao chiến, phương còn lại không đếm xỉa, Sa Bà Môn Già Diệp đại sư muốn làm cho bọn họ hiểu đến tột cùng, việc này có nội tình, cũng không phải như mặt ngoài chứng kiến.
Nghiêng người né đi một mũi ám khí, Hách Thiên Thần vung tay bay lên, khi đối phương ngã xuống đất là lúc hắn đã xoay người đâm thủng cổ họng của một kẻ khác. Hách Cửu Tiêu lần này cẩn thận hơn, không sử dụng dị lực, chỉ dùng chưởng lực, cho dù nội công của hắn chỉ khôi phục ngũ thành thì phần lớn người ở đây cũng không phải là đối thủ của hắn.
Hắn căn bản không cần chọn lựa, ánh mắt băng hàn nhìn đến ai thì kẻ đó sẽ là người kế tiếp trở thành vong hồn dưới chưởng của hắn, thủ đoạn như thế khiến người khác phải kinh sợ. Ba tiếng Huyết Ma Y đại diện cho tử vong, trong sự khiếp đảm có rất nhiều người liền thối lui, cũng có người trực tiếp né tránh, không dám giao thủ với hắn.
Quần hào sớm hỗn loạn, có người khuyên can, có người bàng quan, có kẻ muốn ly khai, dưới chân giẫm lên thi thể, mặt đất đã sớm hóa thành đỏ sẫm vì máu tươi, trên đỉnh núi vang lên tiếng binh khí giao kích.
Đêm dài đằng đẵng, sự yên tĩnh trong cốc lại bị phá vỡ, ánh trăng như lưỡi liềm, mây thưa gió gào, tiếng gió rít bên tai cùng tiếng chém giết phiêu đãng trên đỉnh núi, những bóng đen chớp nhoáng, dục vọng trong lòng người tăng vọt, chỉ cần diệt Hách Cốc, chỉ cần Thiên Cơ Các bị hủy…
“Sát–”
Huyết tinh lại một lần nữa lan tràn trên sơn cốc, máu tươi dường như cũng làm cho ánh trăng nơi chân trời hóa thành đỏ sậm, những bó đuốc rơi xuống, thiêu rụi cỏ khô rồi cháy lan sang những thi thể nằm ngổn ngang trên đất, trong không khí tản mát một mùi hôi khét, âm thanh chém giết kinh thiên động địa, tiếng la hét không ngừng vang lên, sát khí mãnh liệt, xuyên thấu chín tầng mây.
Khi giao chiến là lúc mọi người đều quên bẵng thời gian, bóng đêm thâm trầm như bị nhiễm đỏ, tựa hồ không bao giờ khôi phục ánh sáng ban đầu, tầng mây dần dần chồng chất, trong lúc sắc trời mông lung u ám, có tiếng người ầm ĩ truyền đến.
“Các chủ! Chúng ta đã đến!” Rất xa, từ dưới chân núi có tiếng người hô to, trong tiếng la hét sát phạt cũng không có người chú ý, Hách Thiên Thần nghe như vậy thì trong lòng liền thả lỏng, đây là tiếng của Vong Sinh, người trong Các đã đến.
Viện binh xuất hiện, Nại Lạc và người của Hách Cốc luân phiên đại chiến đã rất mệt mỏi, người của Thiên Cơ Các tiếp ứng, thủ hạ của Nam Vô cũng được Xá Kỷ dắt đến, lập tức gia nhập cuộc chiến. Mục Thịnh không xuất hiện là nằm trong dự kiến, kỳ quái chính là người phụ trách truyền lời Hoa Nam Ẩn cũng không thấy.
“Lập trận–” Hách Thiên Thần giương cao y mệ.
Người của Nam Vô cũng tinh thông về ám sát như Nại Lạc, nhưng khác nhau ở điểm Nại Lạc tập trung nhất kích đoạt mạng, tốc độ, chuẩn xác, tàn nhẫn. Còn Nam Vô lại thiên về đủ loại kỹ năng, thậm chí hiểu được phải phối hợp như thế nào, bọn họ không chỉ là thích khách, không chỉ giết một người, mà còn có thể dùng lực của mấy người để giết chết mấy chục người.
Đây là công lao của Tử Diễm. Hách Thiên Thần lúc này càng cảm tạ nàng, dưới tình huống như vậy, Nam Vô quả thật phát huy hiệu quả vượt quá sức tưởng tượng.
Nhìn thấy viện binh của Thiên Cơ Các đã đến, các môn phái giao thủ cùng bọn họ càng thêm lo lắng, vốn tưởng rằng nhân cơ hội này có thể thuận lợi áp đảo, nhưng không ngờ Hách Thiên Thần đã sớm an bài, nghĩ đến uy danh của Đàn Y công tử, bọn họ không khỏi hối hận, không nên quá mức xúc động mà nghe người ta xúi giục.
Lý Miên Ca cũng phát hiện, mặc dù hắn đã tính toán chu đáo từng bước, mặc dù hắn biết Hách Thiên Thần lợi hại, kết quả vẫn là xem nhẹ Hách Thiên Thần. Không phải là đối thủ của Hách Thiên Thần, hắn cũng không đến gần, chỉ đứng xa xa mà hô to, “Chư vị chớ nương tay, một khi thả hổ về rừng, hậu quả như thế nào thì trong lòng các ngươi đã rõ.”
Những người giao chiến còn chưa kịp trả lời thì bỗng nhiên có hai bóng trắng từ dưới núi nhảy lên, “Hậu quả là ngươi sẽ chết rất thảm, ha ha!” Trong tiếng cười, một cây quạt thiếc giáng mạnh vào sau lưng Lý Miên Ca. (đánh lén sao anh Bông)
“Hoa Nam Ẩn?” Lý Miên Ca phun ra một ngụm máu, giọng nói khàn đặc, hắn vừa quay đầu thì nhìn thấy bạch y phiêu diêu, người nam nhân nhướng mi, buông bàn tay đang kéo lấy một người nữ tử, dưới chân loạng choạng, liên tục xuất chiêu đánh về phía Lý Miên Ca, “Vì sao ngươi lại u mê không tỉnh ngộ, gây phiền phức cho hai người kia chẳng khác nào tự chuốc lấy phiền phức cho mình, ngươi có biết hay không?”
“Hoa Nam Ẩn, ngươi muốn làm cái gì?” Lý Miên Ca bị thương, không dám giao thủ với Hoa Nam Ẩn, chỉ có thể nâng kiếm ngăn cản.
“Ngươi nghĩ rằng Thiên Cơ Các dễ dàng lật đổ như vậy, Hách Cốc dễ dàng bị hủy như thế? Chậc chậc, thật sự là đáng thương!” Thốt lên lời châm chọc, Hoa Nam Ẩn không ngừng tung chiêu thức, rồi hô to đối với hai người đang giao chiến ở một đầu khác, “Thiên Thần, Cửu Tiêu! Bổn thiếu gia vì các ngươi mà chạy muốn gãy chân, nhớ rõ các ngươi nợ ta một phần ân tình!”
Hách Thiên Thần không rảnh truy vấn, Hoa Nam Ẩn cũng không đợi hắn trả lời, liền ra hiệu cho nữ tử ở bên cạnh, nàng cũng mặc một thân bạch y, phiêu diêu thoát tục như tiên nữ, hóa ra chính là Vân Khanh.
Nhẹ nhàng đứng thẳng, nàng nhảy lên một gốc cây khô, đứng trên cành cây, Vân Khanh cất tiếng truyền xuống, “Thỉnh chư vị giang hồ đồng đạo nghe ta nói một lời. Vân Khanh nguyên danh là Vân Nhữ Yên, chính là nữ nhi của An Lăng Vương Sở Lôi, ta có thể đứng ra làm chứng, Hồng Nhan không phải là do Huyết Ma Y tung ra, người hạ độc chính là nhị hoàng tử Sở Thanh Hàn bày mưu đặt kế, đây là chứng cứ!”
Giấy trắng mực đen, phía trên viết rõ là Vạn Minh Khê nguyện trung thành với một người, đương triều nhị hoàng tử Sở Thanh Hàn.
Các môn phái đang đứng ngoài vòng chiến lập tức có người đến xem thực hư, Vạn Minh Khê từng viết thiếp mời cho đại hội võ lâm, bọn họ đã nhìn thấy nét bút của hắn, quả nhiên đúng với nét bút trên bức thư mà Vân Khanh đang đưa ra.
Hiểu được triều đình cũng từng nhúng tay, biết việc này không chỉ là giang hồ phân tranh, nắm rõ được tính chất nghiêm trọng của sự tình, không ít người muốn dừng tay.
Nam Hải Vô Cực Cung và Bắc Hải Hữu Cực Điện gia nhập cuộc chiến vốn là vì báo thù, rất nhiều người cũng là vì nguyên nhân này, nhưng bây giờ phát hiện không đúng thì đều trì hoãn động tác.
Nếu Hách Cửu Tiêu chưa từng hạ độc, như vậy cũng không thể nói là gây họa võ lâm. Còn thân thế của hai huynh đệ bọn họ, chỉ ngưng chiến thì mới có thể hỏi rõ ràng. Thấy thế cục xoay chuyển, người hạ độc không phải Hách Cửu Tiêu, Già Diệp đại sư, Lâm Túc, Mộc Thương Nhai và Mộc Hàn Giác vội vàng tiến lên để tiếp tục khuyên bảo và ngăn cản mọi người dừng tay.
Vân Khanh là Vân Trung Tiên Tử nổi danh trên giang hồ, lời nói của nàng vẫn có nhiều người nguyện ý nghe theo. Mà nay nàng nói thẳng ra thân phận của mình, nguyên lai cũng có liên quan với triều đình, nhưng giai nhân vẫn là giai nhân, nàng dùng chứng cứ đặt ra trước mặt, không có người nào muốn đi hoài nghi.
Mắt thấy thế cục võ lâm đã bị lật đổ, kế hoạch tiêu diệt Hách Thiên Thần bị đập tan, Lý Miên Ca vạn phần ảo não, muốn tiếp tục châm ngòi chuyện Thiên Cơ Các để lộ bí mật, nhưng với năng lực của Hách Thiên Thần, hơn nữa nhược điểm của nhiều người lại nằm trong tay Hách Thiên Thần, những kẻ khôn ngoan tiếp tục gây phiền phức sẽ còn được mấy người?
Nghĩ như vậy, Lý Miên Ca quyết định buông tha cho việc này, kiên cường tiếp một chiêu của Hoa Nam Ẩn, lảo đảo né qua một bên, sau khi thoát thân, hắn loạng choạng bước ra khỏi đám người rồi cất tiếng, “Hách Thiên Thần, ngươi rất có bản lĩnh, ngay cả quận chúa cũng chiếu cố ngươi, xem ra lão thiên gia thật sự đui mù!”
Đám người hỗn loạn dần dần bình ổn, Lý Miên Ca là nguyên nhân chính khơi mào tai họa lần này, mọi người đã biết, nay hắn đột nhiên bước ra, không khác gì tự chuốc lấy phiền phức, hiểu rõ như thế nhưng hắn vẫn làm như vậy, Hách Thiên Thần không biết hắn có chủ ý gì, Hách Cửu Tiêu nhìn thấy hắn, trong mắt nổi lên sát ý.
“Lý Miên Ca!” Bóng đen lướt đến, mang theo một trận âm hàn, đường chân trời hơi trắng sáng bỗng nhiên xẹt qua một tia huyết vụ, Hách Cửu Tiêu bất thình lình xuất chưởng.
Chưởng lực rền vang đè xuống đỉnh núi, Lý Miên Ca bị Hoa Nam Ẩn gây thương tích, căn bản không thể ngăn cản, bị thêm một chưởng này, sắc mặt của hắn trắng bệch, trong miệng phun ra máu tươi, nhưng không biết vì sao hắn vẫn đón nhận.
Đá vụn trên mặt đất bị chưởng phong hất tung, giống như lưỡi đao đâm đến, Lý Miên Ca không né cũng không tránh, trên mặt mơ hồ lộ ra một nụ cười.
“Cửu Tiêu! Quay về!” Suy nghĩ xẹt qua trong đầu của Hách Thiên Thần, thấy không thích hợp, hắn nhảy lên định kéo Hách Cửu Tiêu quay về.
Hách Cửu Tiêu cũng sinh ra linh cảm, lập tức xoay người lui về sau, nhưng chỉ trong nháy mắt, Lý Miên Ca đã lấy ra một thứ từ trong lòng, ném mạnh xuống chân của Hách Cửu Tiêu.
Hỏa Lôi tiễn!
Khi hắn và Vệ Vô Ưu kết bằng hữu là lúc đoạt được Hỏa Lôi tiễn, hắn vẫn giữ lại để chờ đến lúc này! “Hách Thiên Thần! Ta muốn ngươi cũng như ta, nếm thử cảm giác thống khổ khi mất đi người chí thân! Ha ha ha ha ha ha ha ha”
Trong tiếng cười điên cuồng, tiếng nổ kinh thiên động địa giống như xuyên qua chín tầng mây, rồi xé rách màn đêm, vầng thái dương đỏ rực đang nhô lên từ đỉnh núi, nhan sắc kim hồng chiếu sáng hết thảy, rọi xuống những thi thể cháy đen trên mặt đất, những vết máu ngổn ngang, những khuôn mặt sợ hãi, những tiếng quát tháo kêu gào, toàn bộ đỉnh núi chấn động, khói bụi lan tràn khắp nơi…..
“Cửu tiêu, coi chừng” Hách Thiên Thần hét to, tiếng kêu xuyên qua bụi mù, trong mắt hiện lên nỗi sợ hãi, hắn nhìn thấy bóng dáng của Hách Cửu Tiêu bị hỏa dược bắn ra, rồi rơi xuống một hướng khác.
Nơi đó là vực thẳm!
Hách Thiên Thần nhảy người bay đến, giờ khắc này hắn không nghe thấy bất luận điều gì, chỉ có tiếng tim đập loạn nhịp bên tai, giống như xung quanh không còn thứ gì tồn tại, không có đám người kinh hãi, không có cát bụi mù mịt vây quanh, hắn chỉ nhìn đến một bóng người ở trước mắt, nhìn đến một phần cẩm y đang giơ lên trong gió….
Ngay tại thời điểm nghìn cân treo sợi tóc, hắn vươn tay ra, rồi đột nhiên một lưỡi kiếm sắc bén đâm đến từ dưới sườn

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.