Khuynh Thành Lạc Cửu Tiêu

Chương 178:




Nàng kêu xong, nhưng trong cửa không có động tĩnh, Hồng Lăng vừa sốt ruột vừa đợi trong chốc lát, rốt cục nghe thấy tiếng cửa mở.
Trước cửa, y phục của Hách Cửu Tiêu đã chỉnh tề, biểu tình không thể nói rõ là có cao hứng hay không, có thể nói là căn bản không có phản ứng.
Hồng Lăng tìm được tung tích của Băng Hà Liên Tử, trong lòng vừa lo lắng vừa chờ mong, thấy bộ dáng như vậy của Hách Cửu Tiêu, nàng giống như bị dội một nước gáo lạnh, nhịn không được mà lên tiếng, “Ngươi không hề cảm thấy cao hứng? Chẳng phải bệnh nhân có thể được cứu chữa là một việc tốt hay sao?”
“Với ngươi mà nói thì là chuyện tốt, với ta mà nói là một việc vô nghĩa, vì sao ta phải cao hứng?” Hách Cửu Tiêu dựa vào cánh cửa, không thể nghe ra hỷ nộ trong giọng nói của hắn.
Hách Thiên Thần ở bên trong đang mặc y phục, nghe như vậy thì liền lắc đầu, “Không phải vô nghĩa, Cửu Tiêu, Băng Hà Liên Tử cũng có ích đối với ngươi.” Hắn bước đến gần Hách Cửu Tiêu, đối phương xoay người tiếp nhận đai lưng trên tay hắn, thay hắn thắt vào hoàn chỉnh
“Ta biết ngươi vẫn luôn lo lắng cho ta, chuyện lần trước ngươi vẫn chưa quên.” Tay của Hách Cửu Tiêu vuốt lên tóc của Hách Thiên Thần, động tác phi thường ôn nhu.
“Làm sao có thể dễ dàng quên được như vậy…” Hách Thiên Thần nhắm mắt, dừng một chút rồi gạt tay Hách Cửu Tiêu xuống, làm cho Hách Cửu Tiêu xoay người lại, sau đó giúp Hách Cửu Tiêu cột tóc lên, đồng thời nghiêng đầu nhìn Hồng Lăng đang đứng trước cửa, “Vô Ưu phu nhân là ai? Đi đến đâu để tìm nàng?”
Hồng Lăng nhìn vào cảnh tượng bên trong phòng, nhìn thấy hai người bọn họ, không biết phải trả lời như thế nào, ngây người một lúc lâu thì mới mở miệng, “Vô Ưu phu nhân ở Thanh Đại Lâu nằm tại thành Đàm Vụ, nàng tên là Thủy Thanh Lan, Thanh Đại Lâu của nàng thập phần nổi danh, chỉ là ít người có thể bình yên đi vào mà lại vô sự đi ra, nghe nói nàng hận thấu xương đối với nam nhân trong thiên hạ, người của nàng đều là mỹ nữ, tinh thông cầm kỳ thi họa, nhưng người nào cũng có thủ đoạn ác độc, nam nhân đi vào chỉ cần bị mê hoặc bởi sắc đẹp, và hơi tỏ ra một chút bất kính thì chỉ có chết.”
“Bất quá….ta nghĩ các ngươi đến đó thì ắt hẳn sẽ vô sự.” Cuối cùng không hiểu vì sao nàng lại bổ sung thêm câu này, đôi mắt thủy chung nhìn bọn họ.
Hai người này không biết có phải là huynh đệ hay không, ngôn hành cử chỉ hoàn toàn không có vẻ quá mức thân mật, nhưng mỗi một động tác đều làm cho người ta có một loại cảm giác đặc biệt, có thể khiến người ta nhìn không chớp mắt.
Hách Thiên Thần đã sớm quen với những ánh mắt chăm chú dừng trên người bọn họ, Hách Cửu Tiêu thì căn bản chưa từng để ý, hai người mặc kệ Hồng Lăng quan sát, bọn họ rửa mặt rồi thu dọn vài thứ, chuẩn bị đi đến thành Đàm Vụ.
Đối với Vạn Ương, bọn họ thỉnh thoảng có nghe nói đến các loại phong tục tập quán, biết có một chút khác biệt với Trung Nguyên, nhưng có một người quen thuộc dẫn đường thì tốt hơn rất nhiều, sự tình liên quan đến phụ thân của Hồng Lăng nên nàng đương nhiên phải đi, Phong Ngự Tu vì giám sát Hồng Lăng nên cũng muốn đi.
Bất quá huynh đệ bọn họ đều biết chẳng qua đây chỉ là lấy cớ, Phong Ngự Tu sở dĩ muốn đi theo bọn họ, không phải hoàn toàn là vì Hồng Lăng, mà là vì Mục Thịnh. Mục Thịnh vì sao tránh né không gặp, có lẽ có liên quan đến dị năng được thừa kế của hắn.
Có quá nhiều ký ức khiến trong đầu trở nên hỗn loạn, cho dù Mục Thịnh bề ngoài rất phớt tỉnh, nhưng cũng không dám mạo hiểm phiêu lưu, tùy tiện nói đến chuyện tình yêu.
“Phong Thiên Nhân.”
“Bái kiến Phong đại nhân.”
Đám người giục ngựa đi trên đường, đây là những con đường nhỏ, ngựa không thể đi quá nhanh, có người đi đường nhìn thấy Phong Ngự Tu thì đều dừng bước hành lễ, Xích Lang tộc ở Vạn Ương rất có quyền thế, Phong Ngự Tu là chiến tướng nổi danh của Xích Lang tộc, người của các tộc khác nhìn thấy thì đương nhiên sẽ không dám sơ suất.
“Đến giờ ngọ rồi, chúng ta dừng lại ăn uống một chút, trên đường phải ăn lương khô, may là các ngươi chịu đựng được.” Phong Ngự Tu ghìm cương ngựa trước một tửu quán, thái độ làm người của hắn ngay thẳng phóng khoáng, ở chung với Hách Cửu Tiêu và Hách Thiên Thần mấy ngày nên cũng đã quen thuộc, biết tính tình của hai người, sau khi ghìm cương ngựa thì hỏi trước, chờ bọn họ trả lời.
“Cũng tốt, trước tiên nghỉ chân một chút.” Hách Thiên Thần nhìn Hách Cửu Tiêu một cái, thấy đối phương không có ý kiến, bọn họ cùng nhau xuống ngựa, thương thế của Hồng Lăng đã ổn hơn rất nhiều, cưỡi ngựa cũng không thành vấn đề, một thân hồng y như mây chiều, nhảy xuống lưng ngựa.
“Tiểu nhị! Cho chúng ta mấy cân rượu và vài đĩa thịt! Mau lên một chút! Chúng ta còn phải lên đường!” Hồng Lăng hướng vào bên trong hô to, lập tức có tiếng vang đáp lại! “Hảo hảo! Mấy vị khách quan mau mau thượng tọa, tiểu nhân lập tức đi chuẩn bị!”
Tuyết đã ngừng rơi, vẫn chưa đến thành Đàm Vụ, lúc này bọn họ đang ở một thành trấn tên là Lộ Châu.
Người của Vạn Ương ăn mặc khác biệt với người Trung Nguyên, bây giờ đang là mùa đông, nam tử bên ngoài mặc áo da, bên trong là đoản y, cùng trường khố và đoản ngoa, nữ tử thì ăn mặc có một chút bắt mắt, y phục bó chặt làm lộ ra dáng người thướt tha. Dân chúng nơi đây thật sự phóng khoáng, không khí trên đường cũng rất náo nhiệt, tựa như chiến sự đang có khả năng bùng nổ không hề ảnh hưởng đến bọn họ.
Hách Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu không thay phục sức Vạn Ương mà vẫn mặc ngoại bào bọn họ mang đến, phục sức của bọn họ cũng không đặc biệt khiến người ta chú ý, vì nơi đây cũng có nhiều người Trung Nguyên, so sánh với cách ăn mặc thì khí chất và dung mạo của bọn họ mới là điểm khiến người ta phải nhìn chăm chú, nếu không muốn gây chú ý thì hoàn toàn không có khả năng.
Phong Ngự Tu lại là tâm phúc của Xích Lang tộc, đoàn người vừa đến Lộ Châu thì lập tức khiến cả thành phải chú ý.
Giữa những ánh mắt chăm chú ở khắp nơi, bọn họ đi vào bên trong tửu quán, vừa mới bước vào thì bên trong bỗng nhiên truyền đến một tiếng hét kinh hãi, sau đó có người bị ném ra khỏi cửa sổ của một nhã cư, ngã nhào trên mặt đất.
Mặt mũi của hắn bị bầm dập, hầu như không thể tìm ra một điểm toàn vẹn trên khuôn mặt, sưng tấy giống như bị nứt toác, đôi mắt trở thành một khe hở rất hẹp, theo dáng người của hắn thì chỉ có thể đoán rằng hắn là một người nam nhân.
“Còn dám gây phiền phức cho nàng thì bổn cô nương sẽ cho ngươi biết tay” Một nữ tử cầm roi, mặc hắc y, vừa nghiêm mặt vừa đá một cước lên lưng của người nam nhân kia, “Lục Tiêu, ngươi đã nhớ hay chưa?”
Người nam nhân tên Lục Tiêu quỳ rạp trên mặt đất, lắc đầu một cách khó khăn, “Không…ta muốn nói với nàng lời xin lỗi, ta muốn nàng quay về….Các ngươi không thể….không thể ngăn cản ta gặp nàng….Ta muốn gặp nàng….Tiểu Nhu….Tiểu Nhu…” Hắn nói một cách khó khăn, trong mắt đang chảy ra những giọt lệ.
“Một khi vào Thanh Đại Lâu thì bất cứ ai cũng đừng hòng bước ra! Nàng sẽ không gặp lại ngươi, ngươi đừng mơ tưởng hão huyền!” Hắc y nữ tử như một bông hồng đầy gai,vênh váo hung hăng, trong sự xinh đẹp lộ ra khí thế cao ngạo lại khiến người ta cảm thấy đây là chuyện đương nhiên.
Chát, một nhát roi hạ xuống, quất lên má của Lục Tiêu, nàng lấy ra một thỏi bạc từ bên hông, “Chưởng quầy, đây là Thanh Đại Lâu bồi thường cho ngươi.”
Một tiếng keng vang lên, nén bạc cắm sâu vào mặt bàn, chưởng quầy có lẽ đã quen với việc tranh chấp trong giang hồ, không hề thấy hắn sợ hãi, hắn chỉ đi lấy thỏi bạc, nhưng thủy chung không thể gỡ nó ra khỏi mặt bàn.
Bên trong tửu quán trở nên yên lặng, không ai dám đắc tội nữ tử của Thanh Đại Lâu, đúng lúc này, chỉ thấy bên cửa có người lắc đầu, nhưng không thấy hắn đến gần, chỉ khoát tay thì bỗng nhiên nén bạc nhảy lên khỏi mặt bàn, rơi vào trong tay chưởng quầy.
Người nam nhân mặc thanh y dường như không phát hiện bên trong tửu quán đang hỗn loạn, hắn tiêu sái bước vào, chọn một chỗ sạch sẽ và không có người để ngồi xuống, hắn không mặc phục sức của Vạn Ương, dung mạo và khí chất rất khó có thể dùng ngôn ngữ để miêu tả, hắn chỉ cần bước đi như thế thì đã khiến người ta nhịn không được mà phải ngước nhìn.
Vô luận là nam hay nữ thì đều nhịn không được mà nhìn hắn chăm chú, nhìn hắn phất y mệ, lẳng lặng ngồi xuống, cho đến bây giờ bọn họ vẫn chưa từng nhìn thấy người nào như thế.
Ngay sau đó thì bỗng nhiên có một cỗ băng hàn ập đến, giống như bão tuyết lại rơi đầy ngoài trời, rơi vào bên trong tửu quán, ánh mặt trời bị che khuất, có người mang đến bóng đêm thâm trầm, hắc y nữ tử và Lục Tiêu cùng lúc nhìn ra bên ngoài, lại nhìn thấy một người nam nhân khiến người ta kiêng kỵ, giống như sinh tử đều dung hòa vào trên người của hắn, sống hay chết chỉ có thể do hắn lựa chọn. Hắn không hề nhìn bất kỳ một người nào, chỉ ngồi vào bên cạnh người nam nhân mặc thanh y.
“Chẳng phải bảo rằng muốn dùng cơm hay sao?” Hách Thiên Thần hỏi Phong Ngự Tu và Hồng Lăng vẫn còn đang đứng yên, tựa như nơi này chỉ có mấy người bọn họ, ở đây chưa hề xảy ra bất luận chuyện gì.
“Các ngươi là người nào? Dám nhúng tay vào việc của Thanh Đại Lâu?” Hắc y nữ tử lớn tiếng quát hỏi, nhìn thấy mấy người có thân phận bất phàm, nàng cũng không dám manh động.
Phong Ngự Tu và Hồng Lăng không bận tâm đến nàng, chỉ bước qua rồi ngồi xuống, lúc này Phong Ngự Tu mới nói ra danh tánh của mình, sau đó chỉ vào hai người, “Bọn họ là Thiên Cơ Các Đàn Y công tử, Vu Y Cốc Huyết Ma Y, ngươi có lẽ chưa từng nghe thấy sự lợi hại của bọn họ, bất quá bây giờ ngươi có thể tận mắt chứng kiến.”
Người ở đây quả thật không biết Hách Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu là ai, nhưng Phong Ngự Tu của Xích Lang Tộc thì không ít người đều biết đến, hắc y nữ tử cười lạnh một tiếng, “Chẳng lẽ Xích Lang tộc các ngươi muốn nhúng tay vào chuyện giang hồ hay sao? Thanh Đại Lâu của chúng ta không có gì liên quan đến các ngươi, còn thân phận của bọn họ thì can hệ gì đến ta?”
Ở Vạn Ương, vài đại môn phái nổi danh đều có liên quan đến các tộc, còn lại những môn phái khác thì đều tự làm theo ý mình, Thanh Đại Lâu là một trong số đó, hắc y nữ tử nói chuyện không hề khách khí, Hồng Lăng thấy thế nên liền đứng dậy, “Chúng ta muốn đi Thanh Đại Lâu, như vậy tức là có liên quan.”
“Nữ tử có thể đi, nam tử có đi không có về.” Hắc y nữ tử tung một cước đá văng Lục Tiêu ở dưới chân, rồi chỉ vào hắn, “Đa tình nữ tử phụ lòng hắn, hắn lại đi phụ lòng người, đến bây giờ mới hối hận, hắn vẫn chưa vào Thanh Đại Lâu, nhưng đây là kết cục của hắn.”
Vừa dứt lời, trường tiên cuồn cuộn nổi lên, quấn lấy cánh tay của Lục Tiêu, Hồng Lăng không quen nhìn thấy người ta không phân rõ phải trái, nàng cũng bắt đầu động thủ với hắc y nữ tử, “Chúng ta nhất định phải đi Thanh Đại Lâu, chúng ta cũng muốn lấy Băng Hà Liên Tử!”
“Là ai muốn lấy Băng Hà Liên Tử?” Giọng nói nhu mì, như là tiếng nước suối chảy róc rách, so với thiếu nữ còn trầm thấp hơn, lại hàm chứa vô số phong tình lẳng lơ, có một chút lười nhác, giống như một màn sương mù kiều diễm, đang truyền ra từ trong nhã cư.
Bên trong tửu quán vang lên vài tiếng thì thầm, nghe thấy giọng nói này thì nữ tử bên trong nhất định là tuyệt sắc, cho dù không phải tuyệt sắc thì cũng có khí chất phi thường xuất chúng, Hách Thiên Thần lắc lư ly rượu trong tay, vẫn chưa tự mình rót rượu, ánh mắt thản nhiên, hơi nổi lên gợn sóng, “Vô Ưu phu nhân?”
“Đúng vậy, không biết công tử là người phương nào mà lại bất phàm như thế, vọng tưởng cướp lấy Băng Hà Liên Tử từ trong Thanh Đại Lâu của ta?” Một thân tử y, từ trong nhã cư đi ra là một phu nhân, niên kỷ của nàng không còn trẻ, có lẽ đã gần bốn mươi, nhưng vóc dáng tựa như một thiếu nữ. Nàng quả thật rất đẹp, nhưng điểm đặc biệt của nàng không phải là dung mạo xinh đẹp mà là nét kiều diễm hòa quyện với sự cao quý và ôn nhu.
Nàng tiêu sái bước ra, cất lên lời nói vừa tán thưởng vừa chất vấn. Nếu người khác nghe thấy thì chỉ sợ không biết nên cao hứng hay là nên bất an, nhưng những lời này là dành cho Hách Thiên Thần, Đàn Y công tử sẽ không bởi vì như vậy mà cao hứng, lại càng không vì thế mà bất an, hắn chỉ lấy ra ly rượu trước mặt, giống như đã hạ quyết tâm, châm rượu rồi đặt đến bên môi, “Tại hạ Hách Thiên Thần, là ta muốn lấy Băng Hà Liên Tử.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.