Khuynh Thành Tuyết Rộng Hơn

Chương 11: Một mảnh giáp




Thiên Hựu tiễn An Lương đến cửa phòng, liền bị đuổi trở về phòng
Rầu rĩ không vui trở lại phòng của Mục Khuynh Tuyết, vừa đẩy cửa, chỉ thấy mẫu thân đang ngồi ở bên cạnh bàn uống trà
"Mẹ" Thiên Hựu kêu một tiếng, vào phòng
Mục Khuynh Tuyết dường như không nghe, lông mày nhíu chặt, không biết đang suy nghĩ gì
"Mẹ?"
"Mẹ!" Thiên Hựu đi tới gần kéo cô một chút
"Ừm" Mục Khuynh Tuyết lúc này mới phục hồi tinh thần lại
"Mẹ người làm sao vậy?"
Mục Khuynh Tuyết lắc đầu một cái, "Không làm sao"
"Aiz, ta mới vừa đưa sư phụ trở về phòng nghỉ ngơi, muốn giúp nàng bôi ít thuốc, nàng cũng không chịu, nói không có chuyện gì, để ta không cần lo lắng"
"Nga" Mục Khuynh Tuyết không thèm để ý đáp một tiếng
"Mẹ, người cũng thiệt là, làm gì xuống nặng tay như vậy, sư phụ làm người xưa nay đã như vậy, người cũng không phải không biết"
Thiên Hựu oán trách một tiếng, Mục Khuynh Tuyết mặt già đỏ ửng!
Hôm nay việc này, nếu An Lương đánh vào nơi khác, ồn ào vài câu liền cũng trôi qua, nhưng một mực cái tên này đánh vào....
Hừ, chỗ kia là tùy tùy tiện tiện một người liền có thể chạm sao! Nếu nàng dám chạm cái mông con cọp, làm sao cũng phải để nàng ăn chút trái đắng!
Nhưng mà những câu nói này, cô lại không dễ nói với Thiên Hựu, chỉ đành bĩu môi, không có thời gian để ý
"Aiz, sư phụ cũng là, làm sao có thể vì một mảnh giáp, miễn cưỡng bị người đánh một quyền chứ!"
Thiên Hựu tự rót chén trà cho mình, uống hai ngụm
"Một mảnh giáp?" Mục Khuynh Tuyết hơi nhướng mày
"Đúng vậy a, ta cố ý hỏi sư phụ, sư phụ nói là một khối mảnh giáp, rất là yêu quý"
"Vậy nàng còn nói cái gì?"
"Ân... Ngược lại cũng không nói cái gì nữa, ta muốn hỏi, nàng lại nói là bí mật của nàng, không cho ta hỏi"
"Nga..." Mục Khuynh Tuyết không khỏi trở nên trầm tư
"Aiz, những năm này, ta mặc dù cùng sư phụ sớm chiều ở chung, nhưng đối với nàng lại là biết rất ít. Sau khi mẹ trở về, mặt cười của sư phụ nhiều hơn, nói cũng nhiều, cũng bình dị gần gũi, nhưng ta lại phát hiện, càng ngày càng không hiểu nàng rồi"
"Ân..." Mục Khuynh Tuyết mất tập trung ân một tiếng, cầm lấy tách trà đặt ở bên mép nhấp một miếng
"Mẹ a"
"Huh?"
"Ngươi đi xem thử sư phụ đi!"
"Ta? Tại sao?" Mục Khuynh Tuyết vẩy lông mày một cái
"Là ngươi đem nàng đả thương a!"
"Ta..."
Mục Khuynh Tuyết đang muốn từ chối, Thiên Hựu vội cầm lấy tay của cô
"Cũng không biết sư phụ có ngoan ngoãn thoa thuốc hay không, vừa rồi ta đưa sư phụ trở lại, nhìn nàng sắc mặt không tốt lắm, mẹ, người liền đi quan tâm sư phụ một chút đi" Một mặt vẻ cầu xin
"Ta... Ta tại sao phải đi quan tâm nàng?"
"Những năm này đều là sư phụ tỉ mỉ chu đáo quan tâm chăm sóc Thiên Hựu, mẹ người thì tính là thay Thiên Hựu trả phần ân tình này đi! Huống hồ việc này hôm nay cũng là bởi vì ngươi mà lên a!"
"Ta... Muốn đi ngươi đi, ta mới không đi, ta mệt rồi, muốn ngủ" Mục Khuynh Tuyết hơi vung tay, đứng dậy cởi quần áo lên giường
"Mẹ.... Ngươi..."
"Vậy...Vậy người ngủ trước đi, ta lại đi xem sư phụ chút..."
Mục Khuynh Tuyết thiếu kiên nhẫn vung vung tay, Thiên Hựu bất đắc dĩ rời khỏi
Sau khi Thiên Hựu đi rồi, Mục Khuynh Tuyết ở trên giường trằn trọc trở mình, đầy đầu đều là cảnh tượng hôm nay tranh đấu cùng An Lương, luôn cảm thấy có chút giống như đã từng quen biết
Nhắm mắt suy ngẫm một lúc lâu, lại là không thu hoạch được gì, buồn bực mất tập trung vốn định ngủ, nhưng lại lại đột nhiên mở mắt ra
"Một mảnh giáp..." Ngồi dậy trầm ngâm một lát
"Mảnh giáp gì, có thể làm cho nàng dũng cảm quên mình như vậy?"
"Mảnh giáp..."
"Giáp..."
Đang nghĩ ngợi, Mục Khuynh Tuyết đột nhiên vỗ trán một cái, thầm nói chính mình hôm nay hẳn là bị An Lương tức đến chập mạch rồi!?
Làm sao không lý do suy nghĩ đến nàng!
Nghĩ như vậy, Mục Khuynh Tuyết vội lắc lắc đầu, vứt bỏ tạp niệm, nằm ở trên giường nhắm mắt lại, đọc thầm ngủ đi.... Ngủđi...
Lại nói trước phòng An Lương
"Sư phụ, Thiên Hựu cầu kiến"
"Ừm, chờ một chút" An Lương đáp một tiếng, một lát mới đến trước mở cửa
"Sư phụ"
"Vào đi"
"Sư phụ, người bôi thuốc rồi chưa?"
An Lương gật gật đầu, chỉ chỉ bình thuốc trên bàn
"Vậy thì tốt, mẹ không yên lòng người, sai ta đến xem thử" Thiên Hựu cười hì hì, An Lương lại là sững sờ
"Ngươi.... Mẹ ngươi để ngươi đến?"
Thiên Hựu suy nghĩ một chút, vừa rồi mẹ là có từng nói 'muốn đi ngươi đi....', xem như là cô phái chính mình tới xem một chút sư phụ đi, lúc này gật đầu
"Đúng vậy a, mẹ để cho ta tới"
An Lương càng là một mặt kinh ngạc
"Vừa rồi mẹ còn nói muốn đích thân đến thăm người đó, nhưng mà ta thấy nàng mệt mỏi, liền để nàng trước tiên nghỉ ngơi rồi." Thiên Hựu tận hết sức lực thay Mục Khuynh Tuyết nói lời tốt
An Lương hé miệng nở nụ cười
"Ừm, đồ nhi ta bây giờ nói dối con mắt cũng không chớp một chút"
"Ách... Sư... Sư phụ..." Thiên Hựu một mặt lúng túng, vội kéo lấy tay của An Lương làm nũng
" Được rồi, tâm ý của ngươi sư phụ biết, nhưng mà chuyện của ta với mẹ ngươi, ngươi cũng không cần nhúng vào nữa"
"Sư phụ a, mẹ chính là quá sĩ diện, nàng đối với người không ác ý!"
"Chậc, mới nói để người đừng nhúng vào nữa, lại đem lời của sư phụ coi như gió bên tai rồi hả?" An Lương giả vờ giận, giơ tay gõ gõ cái trán của Thiên Hựu
"Không dám không dám...vậy vai của sư phụ còn đau không?"
"Không có gì đáng ngại"
"Ngươi sớm chút trở về phòng nghỉ ngơi đi"
"Sư phụ, đêm nay để Thiên Hựu ở đây bồi người đi" Thiên Hựu kéo lấy tay của An Lương
"Thiên Hựu bị thương, đều là người ngày đêm bảo hộ ở bên, bảo vệ ta, che chở ta, hôm nay, liền để Thiên Hựu ở đây bảo vệ người đi"
Thấy Thiên Hựu một mặt nghiêm nghị, trong lòng An Lương ấm áp, biết rõ là không cưỡng được cái tên này, liền gật đầu
"Vậy ta đi ngủ"
"Ân!"
"Sư phụ, người ngủ làm sao không cởi quần áo a?" Thấy An Lương khép áo lên giường, Thiên Hựu cau mày dò hỏi
"Chậc, ngươi nói nhiều như vậy, còn có để ta ngủ hay không?"
"Người ngủ người ngủ..." Thiên Hựu le lưỡi một cái
"Mệt rồi thì tự mình trở về phòng nghỉ ngơi" An Lương cười dặn dò một câu
"Ôi, ta biết rồi"
Ở một bên hầu một chút, thấy An Lương tựa hồ là ngủ rồi, Thiên Hựu lặng lẽ lặng lẽ đi tới bên giường, thay nàng đắp kín mền, đưa mắt nhìn một lát
"Ôi, mẹ nếu như có thể cùng người ở chung hòa thuận, thật là tốt bao nhiêu..."
Lắc đầu thở dài một tiếng, quay người trở lại bên cạnh bàn ngồi xuống, vẻ mặt buồn thiu không biết đang suy nghĩ cái gì
Nhưng mà không bao lâu, cái tên này liền gục xuống bàn ngủ thiếp đi
An Lương trên giường lặng lẽ mở mắt, nhìn Thiên Hựu gục xuống bàn ngủ đi, cười cười, đứng lên
Cũng không biết nàng là ngủ rồi lại tỉnh, hay là căn bản không ngủ
Đi tới bên cạnh bàn đem Thiên Hựu bồng lên, An Lương nhíu mày, nghiêng đầu nhìn một chút vai trái hôm nay bị Mục Khuynh Tuyết tổn thương, đều qua lâu như vậy, còn sử dụng không được lực...
Đem Thiên Hựu đặt lên giường, cởi đi áo khoác, đắp kín mền, An Lương nhìn một chút ngoài cửa sổ, lông mày vẫn không giãn ra, cũng không biết đang lo lắng cái gì
Do dự một chút, An Lương thở dài, đứng dậy ra cửa, trực tiếp chạy về phía nhà bếp
Bận bịu xong hồi lâu, bưng lấy mâm thức ăn, tiến thẳng đến mục đích
Gian phòng của Mục Khuynh Tuyết
Hết chương 11
Edit: Vật đính ước???????

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.