"An đại nhân, nạn dân họ đều an trí xong rồi, vừa rồi ta đi nhìn một vòng, trên căn bản cũng đều ngủ rồi, mặt khác lại phái mấy người đi tìm châu phủ đại nhân"
"Ừ được, ngươi cực khổ rồi, nghỉ ngơi đi"
An Lương gật gù, chỉ chỉ một tấm chiếu một bên vừa dùng cỏ tạp dư lại giúp Văn Khúc trãi, quay đầu tiếp tục lật xem quyển sách trên tay
"Làm phiền đại nhân phí tâm"
"Đại nhân...."
"Văn Khúc, ngươi và ta cũng coi như là người quen cũ, vẫn là gọi ta An Lương đi."
"Ừ... An.... An Lương... Cái kia, tướng quân thế nào rồi?"
An Lương quay đầu lại nhìn Mục Khuynh Tuyết một chút, "Hết sốt rồi, ngủ một ngày, phỏng chừng một hồi thì sẽ tỉnh lại"
"Đúng rồi, còn có nước nóng không?"
"Nước nóng ngược lại có rất nhiều" Văn Khúc gật gù
"Ừ, một hồi nàng dậy, cho nàng ăn một chút gì, uống chút nước nóng, lại cẩn thận ngủ một giấc, ngày mai chắc cũng không có gì đáng ngại rồi"
Văn Khúc nhíu mày
"Nhưng mà chúng ta bây giờ không đồ ăn, cả khẩu phần lương thực của các binh sĩ cũng đều ăn sạch rồi"
"Ta đây còn có non nửa khối bánh, dù sao cũng tốt hơn không có gì"
"Ngươi không ăn sao? Ngươi cũng một ngày một đêm không ăn đồ rồi chứ?"
"Ta không sao, nàng là bệnh nhân"
Văn Khúc không cần phải nhiều lời nữa, nhìn chằm chằm chân nến trên đất trực tiếp ngốc
"Khụ...." Mục Khuynh Tuyết trên chỗ ho nhẹ một tiếng, trở mình, đoán chừng là ngủ nóng rồi, duỗi một tay cánh tay đặt ở bên ngoài
An Lương quay đầu lại nhìn lên, khẽ cười một tiếng, đem sách để ở một bên, cẩn thận từng li từng tí một cầm lấy cánh tay không nghe lời kia của Mục Khuynh Tuyết, lại nhét trở về trong chăn, còn cố ý dịch dịch góc chăn, không lưu lại chút khe hở nào
"An... An Lương..."
"Ta... Ta muốn hỏi ngươi một chuyện..." Văn Khúc rốt cục không kiềm chế nổi trong lòng suy đoán rồi.
"Hả?"
"Ngươi... Cái kia... Ngươi có phải... Có phải là...Yêu... Yêu thích tướng quân của chúng ta không?"
"Vì sao hỏi như vậy?" An Lương khẽ mỉm cười, cầm lấy sách nắm trong tay
"Ạch... Nhìn ngươi hôm nay quan tâm chăm sóc tướng quân như vậy..."
"Trước khi xuất hành, bệ hạ luôn mãi dặn ta, để ta cần phải chăm sóc tốt Mục tướng quân, nếu nàng có cái gì sơ xuất, ta nên làm gì bàn giao với bệ hạ?" An Lương nói qua, không tự giác nắm quyển sách trên tay
"Thì bởi vì cái này?" Văn Khúc sững sờ
"Ừ, cũng bởi vì cái này" An Lương ôm lấy mỉm cười lễ phép, nhìn Văn Khúc
"Thật sự thì... Chỉ đơn giản như vậy?"
"Chỉ đơn giản như vậy" An Lương tiếp tục mỉm cười trả lời
Văn Khúc đầy bụng nghi hoặc, lại vẫn là gật gật đầu, nhưng không nghĩ vừa cúi đầu xuống, nhìn thấy An Lương liều mạng siết chặt sách trong tay, lại vừa ngẩng đầu, khóe miệng An Lương vẫn mang theo mỉm cười lễ phép, Văn Khúc thoáng chốc tâm như gương sáng, không cần phải nhiều lời nữa
Mục Khuynh Tuyết trên giường chẳng biết lúc nào tỉnh lại, lỗ tai hơi động nghe thấy được đối thoại của hai người, vừa nghe nói nàng hôm nay là bởi vì giao phó với quốc chủ, trong lòng không tên thở phào nhẹ nhõm
"Tướng quân, ngươi đã tỉnh?"
Thấy Mục Khuynh Tuyết tỉnh rồi, Văn Khúc vội vàng tiến lên dò hỏi
An Lương quay đầu lại nhìn một chút sắc mặt của cô, thả lỏng lòng, đứng dậy ra màn
Mục Khuynh Tuyết có vẻ như vô ý quét mắt bóng lưng của nàng
"Tướng quân, ngươi cảm giác khá hơn chút nào không?"
" Ừ, tốt lắm rồi, không cần lo lắng"
"Ta là không lo lắng, chính là đem An Lương lo lắng hỏng rồi"
"Hừ, ngươi không lo lắng ta, còn không thấy ngại nói ra?" Mục Khuynh Tuyết giả vờ giận, một cái tóm chặt lỗ tai của Văn Khúc
"Này này, tướng quân, ta lo lắng đó, nhưng ta vừa nhìn, An Lương này so với ta càng lo lắng ngài đó!"
"Không cho phép nhắc nàng nữa!" Mục Khuynh Tuyết trợn mắt
"Chuyện hôm nay, không cho phép nhắc đến đối với bất kỳ người nào, có nghe thấy không?"
"Vâng vâng vâng, không đề cập tới không đề cập tới, ai cũng không đề cập tới"
Đang khi nói chuyện, An Lương liền bưng canh trở về
Mục Khuynh Tuyết thoáng nhìn nàng, tự nhiên là không có sắc mặt tốt, tức giận hừ một tiếng, quay người vừa nằm xuống
"Ăn một chút gì ngủ tiếp"
Văn Khúc vốn định đứng dậy để An Lương đến gần chăm sóc, nhưng không nghĩ An Lương trực tiếp đem bát đưa tới trước mặt mình, Văn Khúc sững sờ, nghĩ An Lương này sẽ không phải là để cho mình câu hỏi kia thẹn thùng rồi chứ!
Sau khi thấy An Lương đưa chén qua liền yên lặng ngồi vào bên trong góc cúi đầu đọc sách, Văn Khúc cảm thấy buồn cười, đương nhiên, cũng thầm trách chính mình lắm miệng, nếu không còn có thể xem náo nhiệt
Xem là Văn Khúc tới chăm sóc, Mục Khuynh Tuyết lúc này mới đứng dậy tiếp nhận chén canh, không khỏi sững sờ... trong một bát nước nóng ngâm nửa khối bánh chiên...
Nhìn cô vẻ mặt này, An Lương cũng là bất đắc dĩ, vừa rồi đi ra ngoài lấy bánh, mới phát hiện, đông đến như tảng đá...
"Các ngươi ăn chưa sao?"
"Chúng ta..."
"Ăn rồi" An Lương trong góc lật ra trang sách, cũng không đến xem cô
Thấy Văn Khúc cũng gật gật đầu, Mục Khuynh Tuyết lúc này mới tiêu sầu, dứt khoác cô cũng không kiêng ăn, ọt ọt, một bát nước nóng thêm non nửa khối bánh liền rơi xuống bụng, rất lâu chưa ăn, trong bụng thoáng chốc một mảnh ấm áp, thư thái rất nhiều
"Ngủ đi, sáng sớm ngày mai còn phải vào thành"
Thanh âm của An Lương đúng lúc vang lên, Mục Khuynh Tuyết một mặt bất mãn
"Tướng quân, An Lương nói đúng lắm, ngươi phải cố gắng nghỉ ngơi"
Mục Khuynh Tuyết bĩu môi, đang muốn nằm xuống, mới phát hiện, một mình mình càng là chiếm ba cái mền!
"Cái này..." Mục Khuynh Tuyết nhìn trái phải một chút, trừ đống cỏ khô dưới thân của mình ra, chỉ có phía sau Văn Khúc có một đống cây lác
"Tướng quân, ngươi làm gì?" Thấy Mục Khuynh Tuyết muốn đứng lên, Văn Khúc vội hỏi
"Ta một mình muốn nhiều chăn như vậy làm cái gì"
An Lương Mmột bên nghe vậy cũng đánh giá hai cái, nhíu mày
"Văn Khúc, ngươi lấy một cái chăn đắp đi, ban đêm lạnh"
"Nhưng mà tướng quân nàng..."
"Không sao" An Lương nói qua đứng dậy đi ra màn, khi trở về, trong tay có thêm áo lông
"Gần giống nhau rồi, đắp ở phía trên, có thể chống chút chuyện" Đem áo lông đắp ở trên người Mục Khuynh Tuyết
"Vậy còn ngươi?" Văn Khúc sững sờ
"Ta không ngủ, các binh sĩ mệt mỏi một ngày đều nghỉ ngơi rồi, bên ngoài những đống lửa kia, chung quy phải có người nhìn"
"Nhưng mà ngươi đã hai ngày một đêm không chợp mắt!"
"Ta từ trước đến giờ ngủ ít, một hồi lười biếng chợp mắt là được"
"Các ngươi nhanh ngủ đi, ngày mai sợ là lại không rảnh rỗi" Dặn dò một câu, An Lương liền đi đến ngoài trướng
"Ngươi đi đâu?" Văn Khúc lên tiếng dò hỏi
"Có chút lạnh rồi, ta đi bên ngoài sưởi ấm, có chuyện gì gọi ta thì được rồi" Đối với Mục Khuynh Tuyết gật gật đầu, quay người ra trướng
"Này, An đại nhân thực sự là vừa chu đáo vừa vừa tỉ mỉ..."
Nhìn Văn Khúc một mặt vẻ mặt thưởng thức, Mục Khuynh Tuyết liên tiếp mắt trợn trắng
"Nhanh ngủ đi, nói nhiều như vậy"
...
Lại nói ngoài trướng này
Chỉ thấy An Lương này đem mười mấy đống lửa chất thành một đống, vây quanh một vòng, chính mình ngồi ở bên trong vòng sưởi ấm, chợt có gió lạnh thổi qua, cũng vẫn cảm thấy mát mẻ thoải mái, mãn nguyện xem sách
Đêm khuya, An Lương đang xem sách, đột nhiên chau mày, hơi nghiêng đầu, một lát sau, mới quay đầu lại, thấy mành lều phía sau lều bạt hãy còn đung đưa, cười cười, xoay người lại bỏ thêm chút củi lửa bên trong đống lửa
Hết chương 17
Edit: năm mới dui dẻ