Trong xe ngựa của đường về
Thiên Hựu có vẻ không vui nằm nhoài bên cửa, nhìn vết bánh xe ấn ra trêи đất, trong tay xoa nắn lấy một hầu bao màu lam nhạt
“Aiz…” Khẽ thở dài, cúi đầu nhìn phiến lông chim thêu trêи hầu bao, khẽ vuốt hai lần
Hầu bao này là tối ngày hôm qua, Lăng nhi suốt đêm may, nàng biết Thiên Hựu không thường đeo đồ phối, nhưng bên hông trống rỗng, luôn cảm thấy thiếu gì đó, liền cố ý may hầu bao này tặng nàng
Còn về vì sao ở trêи hầu bao thêu một mảnh lông chim, Lăng nhi chỉ nói lông chim này đối với nàng có ý nghĩa đặc thù, lại là không muốn giải thích thêm
“Aiz…” Lại là khẽ than thở một tiếng, yêu quý đem hầu bao thả lại đến trong lồng ngực, xoay người lại, mới phát hiện, mẹ và sư phụ đang một mặt ngại ngùng nhìn mình chằm chằm
Buồn bã ỉu xìu bĩu môi, tựa ở bên trong góc chợp mắt
Mục Khuynh Tuyết nhìn An Lương một chút, “Cái tên này, sẽ không thực sự là động tình chứ?” Chỉ chỉ Thiên Hựu
Thiên Hựu chau mày, quyệt miệng, “Mẹ ngươi lại nói lung tung!” Bất mãn ôm cánh tay
“Mấy ngày nay cùng Lăng nhi tỷ tỷ cùng nhau thân quen, đột nhiên thì đi rồi, khó tránh khỏi sẽ không nỡ mà”
“Được được được, không nỡ” Khẽ cười đem con gái kéo vào trong lồng ngực, để nàng nằm nghiêng ở trêи người mình
“Trở lại không phải còn có tiểu Tuyết Nhi chơi với ngươi à” Vỗ nhẹ lưng nàng
“Ừm… Hi vọng sau này còn có cơ hội cùng Lăng nhi tỷ tỷ gặp mặt đi” Thở dài
Thiên Hựu dáng dấp thương cảm kia chọc đến hai nữ tử bất đắc dĩ cười khổ
“Được rồi, không phải mới vừa còn nói buồn ngủ sao”
Thiên Hựu gật gù, nghiêng đầu liếc mắt nhìn cánh tay của Mục Khuynh Tuyết, suy nghĩ một chút, đứng dậy dịch đến bên cạnh An Lương, cười hì hì, nằm ở trêи người nàng
An Lương kéo qua cái chăn mỏng che ở trêи người nàng, giơ tay vỗ nhẹ, xe ngựa xốc nảy, không một hồi, Thiên Hựu liền ngủ đi
Hai người đầy mắt yêu thương nhìn Thiên Hựu, ngẩng đầu nhìn nhau nở nụ cười
An Lương liếc nhìn ngoài xe, hơi biến sắc mặt
“Khuynh Tuyết…”
“Hả?” Mục Khuynh Tuyết đang cười tủm tỉm nhìn con gái, vừa ngẩng đầu, nhìn lên con mắt đầy cõi lòng tâm sự của An Lương
“Ô Thước..”
Mục Khuynh Tuyết giơ tay cắt đứt An Lương, trầm mặc hồi lâu
“Lấy tính tình của Ô Thước, nàng nếu biết ta đối với ngươi động tâm tư…”
Cười khổ một tiếng
“Chắc là không chịu đi theo ta nữa rồi”
“Vậy…”
“Như vậy cũng tốt” Khẽ thở dài
“Ta đã đáp ứng tiểu Diêu phải chăm sóc kỹ lưỡng nàng, nhưng lại không thể ngăn cản nàng tòng quân, hại nàng chịu một thân thương bệnh, làm mất đi một con mắt. Lần này nàng nếu đối với ta trong lòng sinh oán trách giận dữ rời đi, dù cho ấm ức nhất thời, nhưng nếu có thể bình an một đời, cũng coi như sáng tỏ một nỗi lòng của ta”
“Khuynh Tuyết… Xin lỗi…”
Mục Khuynh Tuyết nghe vậy lắc lắc đầu, “Quyết định chính ta làm, không có quan hệ gì với ngươi”
…
Ngu đô, Hoàng thành, Tuyên Uy điện
Trêи long ỷ, quốc chủ ngồi nghiêm chỉnh, trong tay nắm một quyển tấu chương, vội vã nhìn qua hai lần, liền ném vào trêи bàn, sau đó tựa như cười mà không cười nhìn người dưới điện
Văn võ trái phải thấy được bệ hạ vẻ mặt này, tất nhiên là cả thở mạnh cũng không dám thở
Chỉ có người ở giữa kia, không để ý chút nào, tự mình chỉnh quần áo, tự tại tùy tính
Nhìn người này, áo da quần áo lông, tóc tai bù xù, trang phục quần áo không thể so người Ngu nho nhã văn chất, trêи người đeo đồ phối đều là da thú răng xương, càng hiện ra cuồng dã ngang ngạnh
“Ngu vương bệ hạ, hòa thư này, ngươi cũng nhìn rồi, Vương ta từ bi, thương hại thế nhân, chủ động kèm thư cầu hoà, không biết Ngu vương bệ hạ là ý gì”
“Nước lấy dân làm gốc, đình chiến, tất nhiên là tốt.”
“Vậy thì mời Ngu vương bệ hạ, đem phản tướng An Lương trao trả với ta, để ta mang về giao cho Vương ta xử lý”
Quốc chủ cười khẽ, giơ tay gõ nhẹ tấu chương kia
“Nếu đã thương xót thế nhân, đình chiến đàm phán hòa bình, vô cớ, lại tại sao lại kéo tới trêи người của một người đã chết?”
“Người Đã chết? Ngu vương bệ hạ cũng thật là biết nói đùa, bây giờ trêи phố Dực quốc, cả nhóc con miệng còn hôi sữa đều biết, An Lương trọng thần Ngu quốc ngươi, chính là hàng tướng phản quốc của Dực quân năm đó!”
Quốc chủ thầm than, quả nhiên trêи đời không có tường nào gió không lọt qua được, sợ là lần trước khi phái nàng đi Du Châu giúp nạn thiên tai, tiết lộ tin tức
“Ngu vương bệ hạ, tha cho ta lời nói không xuôi tai, ngươi thu hàng An Lương, đơn giản là vì từ trong miệng nàng dò hỏi cơ mật quân ta, những năm này, nàng chắc là vì ngươi ra không ít mưu tính chứ! Hừ! Nếu không…” Dừng một chút
“Ngu vương bệ hạ, chiến sự bây giờ đã dừng, ngươi giữ lại nàng cũng mất tác dụng, không ngại để ta mang về, nàng cũng nên vì quân ta chết oan mấy vạn anh linh chuộc tội rồi!”
“Ha ha ha ha…”
Quốc chủ cao giọng nở nụ cười, “Thú vị, thú vị” Gật đầu liên tục
Cầm lấy tấu chương lật qua lật lại, “Lấy An Lương, đổi hai nước trăm năm giao hảo, ha…” Cười lạnh một tiếng, đem tấu chương ném xuống đất
“Trở lại nói cho Dực vương, hai nước giao hảo, vì là lê dân bách tính, An Lương nếu đã quy hàng, chính là người của Ngu quốc ta, là con dân của trẫm!”
“Còn có, tướng sĩ Ngu quốc ta, chưa bao giờ sợ chiến! chỉ sợ không chiến!” Quốc chủ trợn mắt trừng trừng, rất ít mấy lời, liền đem sứ thần kia ép lùi về sau lùi về sau mấy bước
“Ngươi…”
“Được… Ngươi…Ngươi sẽ hối hận!” Sứ thần này bị bức ép cuống lên, càng là giơ tay chỉ vào quốc chủ
Diệp Diên cau mày, vừa vung tay, trái phải cấm vệ liền vọt lên
“Ngu vương bệ hạ, ngươi đây là ý gì?”
“Tiễn Hách đại nhân về dịch quán nghỉ ngơi, nàng nếu như có hứng thú, các ngươi liền cùng nàng ở trong thành chơi mấy ngày, nếu như muốn về nước, liền đem nàng ra khỏi thành”
Mắt thấy quốc chủ căn bản không muốn để ý tới, Diệp Diên vội vàng tiến lên nửa bước, phân phó một tiếng
“Ngươi…”
“Vâng!” Cấm vệ họ vội màng Hách Ngạn bắt đi ra ngoài
…
Trong tẩm điện
Diệp Diên thay quốc chủ cởi đi áo bào, dìu nàng nằm nghiêng ở trêи giường, mấy ngày nay, bởi vì chuyện sứ đoàn của Dực quốc, thực sự phí đi không ít tâm tư
Bưng bát canh sâm tới đút nàng uống vào
“Còn đang lo lắng chuyện của Lương Nhi?” Mắt thấy quốc chủ lông mày vẫn nhíu chặt, Diệp Diên nhẹ giọng dò hỏi
“Ừ” Gật gật đầu, thở dài
“Dực vương đã là đem việc này nói ở ngoài sáng, vậy đối với Lương Nhi chính là tình thế bắt buộc”
“Ngài hôm nay đem lời nói ác tuyệt như vậy, các nàng cũng nên biết khó mà lui rồi chứ” Vỗ lấy ngực quốc chủ thay nàng thuận khí
“Các nàng ta ngược lại thật ra không lo lắng, chỉ sợ Lương Nhi…”
“Tính tình của Lương Nhi ngươi và ta rõ nhất, năm đó nàng quy hàng có bao nhiêu hổ thẹn, ngươi và ta cũng là nhìn ở trong mắt, Hách Ngạn này cũng không phải hạng dễ nhằn, chỉ cần ở bên tai nàng thổi gió một chút, nàng cho dù biết rõ trở lại là thập tử vô sinh, cũng sẽ trở về”
“Chậc…aiz…” Diệp Diên cũng là khẽ than thở một tiếng
“Chỉ ngóng trông họ ở bên ngoài lưu lại thêm mấy ngày, đợi Dực sứ trở về, thì vạn sự đại cát rồi”
“Ừm, ta cũng là tâm tư như vậy” Quốc chủ cười khổ một tiếng, lắc lắc đầu
“Đúng rồi, ngày trước để ngươi đi tra sứ đoàn Dực quốc đều đến người phương nào, có manh mối chưa?”
Vừa nghe lời này, Diệp Diên hơi biến sắc mặt, gật gật đầu
“Ngoại trừ Hách Ngạn và một đám tùy tùng, còn hai người khác đi theo”
“Của An gia?”
“Ừm, một người là bộ hạ cũ của Lương nhi, An Diệc”
“Còn có… Còn có một người là…”
“An quyết”
Hết chương 66