Khuynh Thành Tuyết Rộng Hơn

Chương 79: Ân




Lại nói hai người trở lại phủ tướng quân, mới vừa vào cửa, An Lương đã bị một đám tiểu thị nữ bao quanh lại, mỗi người mắt đỏ
“Đại nhân, ngài cuối cùng trở về rồi, mấy ngày nay ngài không ở, nhà này… Cũng không như cái nhà….”
Một tên tiểu thị nữ khóc sướt mướt lau nước mắt
Mọi người dồn dập gật đầu
Mục Khuynh Tuyết vừa nghe lời này thí không vui
“Làm sao, có ta ở đây còn chưa đủ?”
“Ngài cũng không phải cả ngày hồn vía lên mây…” Không biết là ai nhỏ giọng thầm thì một câu
“Hừ!” Trợn mắt
“Được rồi” An Lương cười khẽ
Nhìn chung quanh một chút, hơi nhíu mày
“Thiên Hựu đâu?”
Mục Khuynh Tuyết ngẩn ra, ho nhẹ hai tiếng, “Chắc là tiến cung rồi đó” Vội lén lút nháy mắt cho tiểu thị nữ họ
An Lương còn muốn hỏi lại, lại bị Mục Khuynh Tuyết đuổi về trong phòng nghỉ ngơi
Các thị nữ chu đáo chuẩn bị tốt nước nóng, để họ cố gắng rửa mặt một phen, dằn vặt mấy ngày nay, cũng xác thực chật vật
Rửa mặt xong xuôi, chợt cảm thấy trêи người thoải mái không ít, nhìn một chút gian nhà tiểu thị nữ thu thập
“Khuynh Tuyết đâu?”
Thị nữ nghe vậy vội cười trộm, “Tướng quân rửa mặt xong từ lâu, lúc này chắc là ở trong phòng, cùng quần áo da sói kia phân cao thấp đó”

Trước phòng Mục Khuynh Tuyết, cửa phòng vẫn chưa đóng chặt, An Lương hướng về trong phòng nhìn xung quanh một hồi, quả thực nhìn thấy Mục Khuynh Tuyết đang ngồi ở bên giường, cau mày, gặp khó loay hoay quần áo
Lắc đầu thở dài một tiếng, người này, sợ là mới vừa tắm xong, trêи người toả nhiệt, chỉ một cái áo đơn, khoác áo choàng
Đẩy cửa vào nhà, đóng kỹ cửa phòng
Mục Khuynh Tuyết vừa nhìn nàng đến rồi, vội đem quần áo trong tay dấu ra phía sau
Lại thấy An Lương đi tới sau tấm bình phong mang tới khăn lông khô, oán trách nhìn mình
“Ngươi a, cảm lạnh thì như thế nào đây” Khi nói chuyện, nâng lên tóc dài còn mang theo hơi ước của Mục Khuynh Tuyết, một sợi một sợi cẩn thận lau sạch lấy
Mục Khuynh Tuyết khẽ cúi đầu, cười yếu ớt không nói, gương mặt hưởng thụ
“Trong ngày thường luôn thấy thấy ngươi múa thương xách gậy, nhưng không thấy ngươi cầm qua vật này”
Mục Khuynh Tuyết vừa nghe, một mặt lúng túng, không tự nhiên loay hoay tú hoa châm trong tay
An Lương thả xuống khăn mặt, ngồi vào đối diện nàng nhìn nàng
“Lúc… Lúc ở trong núi, lục thẩm dạy, trong lúc rảnh rỗi, luyện tay nghề một chút thôi”
An Lương cười khẽ, cầm lấy quần áo khoác dấu ở phía sau, chưa kịp mở miệng
“Bộ y phục này quá xấu, ta sửa lại một chút, lại cho ngươi” Mục Khuynh Tuyết vội đoạt lấy
Hơi trầm mặc
Nắm lấy tay của Mục Khuynh Tuyết, ở trong lòng bàn tay vuốt nhẹ một lát
“Ngươi có lòng rồi” Cảm xúc một câu
Mục Khuynh Tuyết khẽ mỉm cười, ngẩng đầu nhìn nàng, không ngờ An Lương càng là trừng trừng nhìn mình chằm chằm
“Làm sao vậy?”
An Lương lắc lắc đầu, đầy mắt yêu thương nhìn cô
“Chỉ là muốn…Nhìn ngươi thêm chút…”
Đang khi nói chuyện, nhẹ nhàng nâng tay, vuốt ve gò má của cô
Mục Khuynh Tuyết nhíu mày, nghe An Lương lời này, luôn cảm thấy có chút khó chịu, vẩy lông mày một cái, “Làm sao, ngươi còn muốn đi hay sao?”
“Không đi, có ngươi ở đây ta cũng không đi nữa” An Lương vội vàng lắc đầu, bảo đảm
Mục Khuynh Tuyết hừ nhẹ một tiếng, “Nếu để ta ta biết ngươi còn tồn tâm tư như vậy, ta chắc chắn đánh gãy chân chó của ngươi, cho ngươi đâu cũng không đi được!”
An Lương nghe vậy, ý cười càng sâu rồi.
Dịch chuyển thân thể về phía trước, cách cô càng gần chút
Mục Khuynh Tuyết trêи mặt vốn là mang theo một tia ửng hồng, mắt thấy gương mặt của An Lương gần tròng gang tấc, gò má đỏ ửng nặng hơn
Không tự nhiên mím mím môi, tựa đầu nghiêng qua một bên
Nhìn nàng bộ dạng thẹn thùng như vậy, An Lương hứng thú quá độ, đưa tay ôm lấy eo của cô
Thân thể Mục Khuynh Tuyết cứng đờ, muốn né tránh, ngược lại bị An Lương ôm càng chặt
Nghiêng đầu qua còn muốn mở miệng, lại là chóp mũi mát lạnh, đầy mắt hoảng loạn, vừa nghiêng đầu này hình như không quá quan trọng, nhưng đây thật là đúng không trùng hợp, càng là dán lên chóp mũi của An Lương, vội ngửa người ra sau, kéo ra chút cự ly
An Lương lại là vẫn chưa lưu ý, thấy Mục Khuynh Tuyết ngửa thân thể ra sau, liền nghiêng người lên trước
Mục Khuynh Tuyết vội giơ tay muốn chặn lại An Lương, nhưng không nghĩ trêи eo dùng không lên lực, bị An Lương chiếm chỗ trống, thân thể hơi ngửa ra sau, càng là bị An Lương áp đảo ở trêи giường!
An Lương thuận thế cánh tay dời lên, để Mục Khuynh Tuyết gối lên cánh tay của chính mình, một tay chống ván giường, thân thể hơi đặt ở trêи người Mục Khuynh Tuyết
“Khuynh Tuyết…” Khẽ gọi một tiếng, nuốt một ngụm nước bọt
“…Ân…?” Mục Khuynh Tuyết một mặt không biết làm sao, muốn thoát đi, cũng không nơi có thể trốn
Đối diện một lúc lâu, cuối cùng không nhẫn nại được, Mục Khuynh Tuyết thái độ e thẹn này, thực sự trêu người, cho nên ngay cả An Lương đều không thể tự kiềm chế, ɭϊếʍ môi một cái, hơi cúi người xuống, thẳng đến đôi môi khẽ mở của Mục Khuynh Tuyết
Mục Khuynh Tuyết sợ hết hồn, nhưng cũng nhìn thấu ý đồ của nàng, ở trong nháy mắt nàng dán tới, vội nhắm mắt lại, mím chặt bờ môi
An Lương dừng lại động tác, thấy dáng dấp cô sốt sắng như vậy, cả hai cái tay đều cầm chặt lấy áo của chính mình, cảm thấy buồn cười, chỉ nhìn chằm chằm cô
Mục Khuynh Tuyết đợi nửa ngày này, An Lương lại không có động tĩnh, hơi nhíu mày, lén lút một con mắt một con mắt, khi nhìn thấy An Lương một mặt nụ cười nhìn mình chằm chằm, mặt cười lại đỏ mấy phần, vội lại đem con mắt nhắm lại, quay đầu đi
An Lương khẽ cười, không đợi cô phản ứng, đầu thấp xuống, dán lên bờ môi còn ấm của cô
Mục Khuynh Tuyết cả kinh, thân thể dường như bị điện giật, cảm thụ lấy đầu lưỡi mang theo một chút hơi lạnh kia của An Lương đang nỗ lực cạy ra môi của mình, vội đóng chặt chút
An Lương một mặt ý cười, cũng không gấp, tham lam ʍút̼ vào, ɭϊếʍ láp bờ môi nàng
Đầu lưỡi hơi dùng sức một cái, liền có được chống lại mãnh liệt của Mục Khuynh Tuyết, hơi ngẩng đầu lên, nghiêng đầu kề sát tới bên tai cô
“Đừng khẩn trương, thả lỏng chút” Nói nhỏ một tiếng
Bên tai ấm áp, trêu đến cô trong lòng ngứa ngáy, trêи người càng là một trận tê dại
An Lương thừa cơ lần nữa đặt lên bờ môi cô, đầu lưỡi hơi thăm dò vào, Mục Khuynh Tuyết chỉ là hơi chống đỡ một chút, liền thả nàng đi vào
Rốt cục cạy ra bờ môi của cái tên này, đầu lưỡi linh xảo trượt vào trong miệng nàng, vừa mới chạm được đầu lưỡi cô, hai người đều là một thân tê dại
An Lương một mặt tham lam lần nữa thăm dò vào, nhưng không nghĩ Mục Khuynh Tuyết cuộn lại đầu lưỡi, hơi vừa chạm vào, cô lại vội mang đầu lưỡi trốn hướng về một bên, nhiều lần như vậy…
An Lương tính nhẫn nại dẫn dắt, không nghĩ Mục Khuynh Tuyết lại là trốn nghiện rồi
An Lương dở khóc dở cười, cánh tay trượt xuống, từ bên mặt, cổ, bả vai, bộ ngực mềm của cô, một đường mò hướng phía dưới
Bàn tay ấm áp này một đường trượt xuống, thân thể Mục Khuynh Tuyết mềm nhũn, trong đầu trong nháy mắt trống rỗng
Đầu lưỡi ngốc nghếch nghênh hợp với An Lương
Vật trong miệng thậm chí không hề cần dẫn dắt, độ cao phù hợp quấn quanh lấy, hai người đều hơi lim dim mắt, cẩn thận cảm thụ lấy cảm giác kỳ diệu này
Lại nói cái tay không nghe lời kia của An Lương, không cẩn thận không coi chừng, càng là bất tri bất giác tượt vào áo trong của Mục Khuynh Tuyết, cũng không biết là vô tình hay cố ý, đang vỗ về da thịt hơi lạnh của cô, một tấc một tấc hướng lên trêи đi khắp

“Ầm!” Một tiếng, cửa phòng đột nhiên bị người đẩy ra
“Sư phụ!” Thiên Hựu một mặt kϊƈɦ động vọt vào gian nhà
“Ngô…” An Lương rêи lên một tiếng, che lấy miệng lại, cuống quít ngồi dậy
Mục Khuynh Tuyết dứt khoác hất chăn lên, chui vào
Thiên Hựu ở cửa sửng sốt thật lâu, chớp chớp mắt
“Sư… Sư phụ…”
An Lương mặt bên đều phải chín rồi, miễn cưỡng ngẩng đầu, ngượng ngùng nở nụ cười, không đợi mở miệng, cái ʍôиɠ đau xót, phù phù một tiếng ngồi sập xuống đất
Càng là bị Mục Khuynh Tuyết xấu hổ, một cước đạp xuống giường…
“Sư phụ, người không có sao chứ?” Thiên Hựu vội chạy tới dìu nàng, “Sư phụ, người… Miệng làm sao vậy?”
Thấy An Lương vẫn che miệng lại, Thiên Hựu vội hỏi
An Lương dở khóc dở cười, lắc đầu, mồm miệng không rõ nói không sao, không sao…
Mục Khuynh Tuyết trêи giường càng là muốn đem chính mình vùi vào trong chăn…
Giả bộ vô sự ngồi vào bên cạnh bàn, rót chén trà nóng cho mình, vừa mới vào miệng, chính là một cái giật mình, hút vào mấy cái khí lạnh
Không thấy tiểu đồ nhi một mặt mờ mịt kia, lén lút quay đầu nhìn Mục Khuynh Tuyết một chút, một mặt oán trách
Thì ra, vừa rồi hai người vốn là hôn say sưa, Thiên Hựu đẩy cửa một cái, Mục Khuynh Tuyết sợ hết hồn, khẩn trương quá mức, vội muốn ngậm miệng, không đợi An Lương đầu lưỡi đi ra, hì hục một cái liền cắn lên…
Cũng không biết cái tên này cắn xuống là có bao nhiêu tàn nhẫn, đều hơn nửa ngày rồi, vẫn là tê dại đâm nhói, cũng là có khổ không nói ra được…
Hết chương 79

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.