TRẬN ĐÁNH BÊN BÃI LẦY PHUM DAMPHIEP.
(Tên
Phum có thể không đúng 100% (có chữ Dam… chữ Phiep) cũng chỉ vì thời gian đã
xóa nhòa mọi thứ. Xin bác Rongxanh căn cứ vào bài viết và xác định vị trí trên
bản đồ hành quân).
Đây
không phải là tài liệu kêu gọi một điều gì đó. Lại càng không phải là trang viết
mang dáng dấp của tiểu thuyết thời chiến tranh (muốn viết cũng không làm được
vì khả năng của cá nhân) chỉ ghi lại một trận đánh… nhưng không giống như mọi
trận đánh khác tôi viết trên QSVN… vì nó là huyền thoại… huyền thoại đến mức thật…
và thật... đến mức trở thành huyền thoại… về lòng quyết tâm trả thù cho đồng đội.
Anh
em c2 d1 ngày đó, sau khi tàn cuộc chiến 1989 rút quân về nước, chắc cũng còn
khoảng trên mười người, có người nay là Tướng, Chính ủy của một Quân đoàn chủ lực
của quân đội ta, có người công tác ở Thanh tra tỉnh Quãng Ngãi… và còn nhiều
anh em khác nữa, đang đầu tắt mặt tối trên các cánh đồng của dải đất hẹp miền
Trung, quanh năm quần quật lo cho gia đình, với muôn vàn khó khăn trong cuộc sống,
nhăn nhó mỗi lần vết thương cũ tấy lên khi trái gió trở trời.
Bài
viết để “TỔ QUỐC GHI CÔNG” cho những anh em đã nằm lại, và ghi một chút gì của
lòng người, cho những anh em còn sống đến hôm nay: c2 d1 e95 f307. (Lời tâm sự
hôm nay của tôi).
Sau
khi chiếm được Chhep, ta cũng chia dân thành các nhóm tùy độ tuổi, bộ phận dân
vận và địch vận làm công tác tuyên truyền ngay chính giữa Phum, cũng thấy phá
kho lúa, cấp cho dân và không khí nhộn nhịp mang vẻ thanh bình, những làn khói
bốc lên, những cảnh chạy xin bộ đội thuốc chữa bệnh, bằng động tác chỉ vào bộ
phận nào đó trên cơ thể, những em bé chạy ngược chạy xuôi quanh mẹ chúng…
Tôi
tranh thủ mắc võng vào một thân cây xoài, bên cạnh chiếc xe tăng đậu ngay bìa rừng,
tranh thủ chợp mắt vì đêm trước không ngủ được.
Chẳng
biết ngủ được bao lâu, khi mở mắt ra còn cay xè, nhìn bộ mặt của Trợ lí tác chiến
e95 có vẻ hấp tấp lắm. Tranh thủ rửa mặt và về chiếc xe của SCH e95 xem sao.
Nhiệm
vụ được giao như sau:
Tại
Phum Damphiep có một lực lượng rất đông của địch đang ẩn nấp, đây chính là lực
lượng đã chặn đánh ta ngày hôm qua, địch chờ chúng ta đi qua sẽ quay trở lại,
chúng cài lực lượng trong dân để khống chế, nên dân chúng tập trung giữa Phum,
là do yêu cầu của chúng. Chính ông già chúng ta gặp bên đường, đã thuyết phục
dân chỉ điểm, và chúng ta tóm toàn bộ lực lượng chúng cài lại, nghe đâu cả chục
tên. Nhiệm vụ là sẽ tấn công điểm co cụm này của địch. Lực lượng đánh như sau:
C5,c6
(d2) + c1 (d1) cắt đường rừng về điểm của địch là một bãi lầy gần Phum
Damphiec.
dBB3
+ lực lượng trợ chiến của e + hai tăng và hai M113 tiến theo con đường đất đỏ.
dBB2
tăng cường có nhiệm vụ bao vây từ xa cứ điểm của địch, chừa cửa chính cho bộ phận
hành tiến dBb3 chọc thẳng vào đội hình địch.
Tình
huống xảy ra: Anh em c2 d1 không chịu ở nhà, kiên quyết xin đi đánh. Chính trị
viên d1 Nguyễn Năng không thuyết phục được, vì anh em kiên quyết trèo lên xe.
Chủ nhiệm chính trị e95 Nguyễn Uông, cũng không thuyết phục được ý chí của anh
em, thấy cảnh này hai thủ trưởng cũng nước mắt giàn giụa. Anh Lê Duy Hoa (a trưởng
hay b phó gì đó của c2) vừa khóc vừa năn nỉ cấp trên, cho anh em đi đánh trận
này.
Gương
mặt nhăn nhó, miệng méo xệch vì trệu trạo khóc,với tấm thân gầy rung rung (tôi
đoán lúc đó anh không đến 50 kg) tôi nghe anh nói với thủ trưởng Uông một câu
nói xanh rờn “Thủ trưởng không có quyền ngăn cản anh em đi đánh địch…”
Thấy
cảnh lộn xộn, e trưởng e95 xuống trực tiếp giải quyết, và cuối cùng giữa cảnh
khóc lóc năn nỉ của anh em c2, ông cũng đồng ý cho anh em đi theo cánh quân của
dBb3.
Xuyên
qua những cánh rừng khộp mùa khô, nắng chói chang táp vào mặt không thở nổi, kiếm
một chỗ mát mẻ giải lao khó khăn vô cùng (một phần cũng sợ mìn), trên lưng bộ đội
sức nặng như oằn xuống, những bước chân vẫn nhoanh thoăn thoắt về phía trước, mồ
hôi chảy như tắm trên mọi gương mặt và trên lưng… Mọi con suối đều đã khô. Hơn
một giờ hành quân đội hình nghỉ bên bìa rừng bằng lăng (may mắn hết sức), mỗi b
cử một anh thu bi đông cả b, theo trinh sát tìm nước. Từ cái nắng bốc lửa của rừng
khộp bước vào bóng râm của cánh rừng bằng lăng … tuyệt.
Quan
sát địch... kiểm tra mìn… tranh thủ lấy nước.
Anh
em BB ta có một cái ẩu, ẩu hết sức, hễ thấy nước là cắm đầu cắm cổ uống, bất chấp
tình huống sẽ ra sao thì ra. Những gương mặt, tay chân bị hốc nước, bây giờ có
nước vào, da dẻ căng ra có thể thấy bằng mắt thường.
Sau
giờ nghỉ lại hành quân tiếp, lại rừng khộp nắng như thiêu như đốt…
P/
S. Anh Lê Duy Hoa lính 1977 quê ở Duy Nghĩa Duy Xuyên Quảng Nam, bác nào ở gần,
xin tìm đến anh, sẽ có thêm những tài liệu hấp dẫn và quý báu lắm.