ĐÁNH CHIẾM MỤC TIÊU CUỐI CÙNG: CHÙA
PREAH VIHEAR (1)
Phải
công nhận anh em đặc công ta tài thật, sức nhanh nhẹn và sự dẻo dai hơn hẳn
chúng tôi nhiều lắm. Bò theo các anh trên một sườn đồi, có lúc thì thoải, có
lúc dựng đứng, quả là điều nan giải, bám sát theo các anh, người tôi mệt nhoài,
và cố gắng lắm mới đuổi kịp, những bàn chân bám vào đất một cách vững chắc, sức
rướng mạnh mẽ làm cho anh em trinh sát bám theo cực kì vất vả.
Trăng
vẫn sáng vằng vặc, ánh trăng mờ ảo xuyên qua tán cây cành lá, làm cho cảnh rừng
núi có phần huyền diệu, những ngọn gió vô tình thổi cũng làm cho anh em đỡ mệt.
Tay cầm chắc địa bàn, tôi cố giữ không cho lệch góc phương vị, xác định chính
xác tiến độ tiếp cận với vị trí, không cho phép bất cứ một sai sót nào dù nhỏ,
có những đoạn anh em chúng tôi trượt lên trượt xuống hai - ba lần mới leo lên
được, tay bám vào cây để đu lên rát cả đôi tay. Đêm vẫn tĩnh lặng… không nghe động
tĩnh gì… và đội hình vẫn cứ tiến lên. Khoảng lưng chừng đồi, được lệnh dừng lại
nghỉ, tôi tranh thủ bò ra trục đường chính cùng hai anh đặc công, để liên lạc với
anh em bám theo đường chính, ra đến đầu đường, tôi gặp một cầu thang bằng gỗ chừng
hơn một trăm bậc, mỗi bậc cách nhau chừng 25cm… chỉ chờ chưa đến năm phút, đã
thấy anh em xuất hiện… bóng dáng họ trong đêm lúc ẩn lúc hiện… những tảng đá
như được mài sẵn lót trên đường đi, dưới ánh trăng cũng ánh lên những sắc màu
là lạ. Hớp một ngụm nước, chúng tôi tiếp tục… càng lên cao, độ dốc càng lớn,
càng phải dùng nhiều sức lực để vượt qua.
Trăng
đỉnh đầu, chúng tôi tiếp cận vách đá cuối cùng của ngôi chùa danh tiếng này, đứng
dưới nhìn lên, một cảnh đẹp hùng vĩ về đêm… với những đám mây trôi lởn vởn trên
đầu… dùng đèn pin xác định vị trí xong, thống nhất phương án tấn công, vị C trưởng
ra lệnh leo vách đá. Do trinh sát không trang bị vật leo vách núi, cũng như kĩ
năng leo, hơn nữa phần việc của trinh sát cơ bản đã xong, tôi men theo vách đá
tiến ra đường chính… khoảng mười phút sau, bộ phận đi đường chính đã gặp anh em
trinh sát, theo yêu cầu của đặc công, chúng tôi bám sát vách đá và cùng với
nhóm đường bám theo sau.
Những
dáng người treo trên vách đá âm thầm lặng lẽ, từng bước chậm rãi bám mục tiêu,
chúng tôi cũng men theo anh em đường chính, bò dưới những bậc thang cuối cùng để
leo lên đỉnh. Một tiếng ho vang lên, tất cả im lặng chuẩn bị… một thằng lính
gác của chúng đang đứng trên đầu chúng tôi, đi qua đi lại…
Những
giây phút chờ đợi căng thẳng… mười… hai mươi… ba mươi phút, trôi qua trong sự
yên tĩnh đáng sợ… Bỗng những tiếng nổ chát chúa từ hướng chính tây của ngôi đền
vang lên, liên tục… liên tục… không có tiếng súng đáp trả, chừng năm phút cũng
là những tiếng nổ của hướng Nam và Tây nam, tiếng nổ nghe gần hơn, thấy ánh
sáng lóe lên của tiếng nổ… Những tiếng nổ dồn dập trên đỉnh đầu… bắt đầu có những
tiếng AK, B40 của địch nổ đứt quãng, một quả đạn nổ ngay đầu cầu thang phía
trên chúng tôi, mảnh bay vèo vèo… những bước chân chạy thình thịch… ba thằng địch
chạy xuống hướng cầu thang cuối cùng và bắn về phía trên cách chúng tôi chỉ gần
10 m… những loạt đạn AK vang lên nghe chói tai (do gần và bắn tà âm) đạn trúng
vào vách đá tóe lửa… có lẽ một thằng địch bị trúng đạn AK của ta, lăn theo cầu
thang và nằm tại chân cầu thang, cách tôi chưa đầy 5 m, một trái pháo sáng ném
xuống cầu thang (ám hiệu ta đã làm chủ phía trên)