Tống Thần lo lắng cũng không phải là dư thừa vì fan đã nhận ra được sự giống nhau về thân hình của chàng trai trong 2 tấm hình.
Tần Viễn hôm nay không muốn lái xe nên đã để bác tài xế ở nhà cầm lái. Dạ Phàm kiếp trước đã có bằng lái ô tô nhưng đời này còn đang giả dạng học sinh nghèo nên không có khả năng sẽ biết lái.
Còn 2 người bảo vệ Tống Thần thuê sẽ đi 1 xe khác theo sau 2 người.
Lúc này cậu mới có cơ hội nói ra thắc mắc của mình.
"Tôi thấy Anh Thần có vẻ căng thẳng, có chuyện gì xảy ra sao?"
Dạ Phàm không lập tức nhận được câu trả lời mà bị hỏi ngược lại
"Từ hôm qua đến giờ cậu không lên weibo chút nào à?"
Không rõ thế nào Dạ Phàm nghe ra được 1 chút hả hê trong giọng nói của hắn
Có gì đáng cười à?
Cầm điện thoại trong tay, Dạ Phàm rất nhanh nhận được câu trả lời
Cậu... nổi tiếng? Không rõ có tính là nổi tiếng hay không vì may mắn là chưa có ai nhìn thấy mặt cậu trong cả 2 tấm hình. Chứ nếu không fan của Tần Viễn có phải hay không mắng cậu máu ch.ó đầy đầu. Vì cậu mà hắn ta bị mắng là tên g.ay lọ và rất nhiều từ ngữ khó nghe khác.
Dạ Phàm gãi gãi đầu, cũng có chút áy náy sau khi đọc được vô số bình luận khó nghe.
[Ối, Tin chuẩn chưa thế?Ảnh đế cư nhiên là gay à?]
[Nhìn người ta thân mật chưa kìa, không phải người yêu thì là gì chứ, tình đồng chí à]
[Đúng là trước giờ chưa bao giờ thấy Tần Viễn thân thiết với nữ nhân, hoá ra là đồng tính à... í ẹ thiệt chứ ]
[Không gần nữ sắc thế mà lại gần nam sắc à, ha ha... fan Tần Viễn xem như được phen đẹp mặt]
Đương nhiên là sức mạnh fan Tần Viễn không đùa được, Tuy có 1 số Phi Tần bị lung lay vì tin tức kia nhưng số fan lâu năm rất điềm tĩnh
[Hả? Tin tức này ở đâu ra, chỉ là lời đồn đoán bậy bạ, đừng có mà bịa chuyện]
[Đúng đấy toàn bộ đều là suy đoán vô căn cứ các Phi Tần đừng nên tin lời xằng bậy]
[Dù có thật sự là gay thì thế nào, người ta không phạm pháp, năng lực lại tốt. Tôi vẫn quyết định đứng về phía ảnh đế tới cùng]
Dạ Phàm không đọc nổi nữa, hạ điện thoại xuống
"Chuyện này, thật xin lỗi, tôi lại gây ra phiền phức không đáng có cho anh rồi"
Tần Viễn khẽ đặt tay lên cằm, nghiêng mặt về phía cậu
"Cậu có mắng tôi sao?"
Dạ Phàm bối rối vì câu hỏi bất chợt này nhưng vẫn rất nhanh đáp "Không, không có"
"Vậy cậu có bình luận mắng tôi không?" Giọng nói Tần Viễn luôn có 1 loại ma lực khiến người khác bị thu hút, lại thêm giọng điệu bình thản êm ái làm Dạ Phàm bình tĩnh hơn rất nhiều.
"Cũng không" Dạ Phàm khẽ lắc đầu.
"Vậy tôi không có khả năng nhận lời xin lỗi này" Tần Viễn cũng hơi bất ngờ vì không nghĩ người luôn cứng đầu như Dạ Phàm lại cảm thấy có lỗi với hắn, còn nói ra được 2 chữ xin lỗi này.
Trước khi Dạ Phàm đối mắt với Tần Viễn thì hắn đã quay mặt ra 1 hướng khác.
Thực ra nếu hashtag trên hotsearch kia là 1 vấn đề khác thì Dạ Phàm sẽ không cảm thấy áy náy như vậy. Nó làm cậu liên tưởng đến những lời nói chỉ trích cay nghiệt cậu nhận được ở Đời trước khi vô tình để lộ việc bản thân là gay. Tâm trạng, không rõ lý do... hơi xuống dốc.
Trong xe nhất thời yên lặng, mãi cho đến khi đến nơi cũng không thấy ai chủ động phá vỡ sự tĩnh mịch này.
Lúc Dạ Phàm mở cửa xuống xe, đầu cậu tự nhiên nảy ra 1 tiếng 'Tích' khá nhỏ. Cậu chỉ nghĩ là do ngồi xe quá lâu mới bị như vậy nên đã bỏ qua dấu hiệu này mà đóng lại cửa xe.
Tần Viễn đang dừng chân trên vệ đường bấm điện thoại, khả năng là đang xử lý công việc.
Đến lúc đi đến bên cạnh chỗ Tần Viễn đang đứng thì tiếng "Tích Tích Tích..." liên tục văng vẳng bên lỗ tai cậu. Thanh âm tuy không lớn lắm nhưng khá khó nghe làm Dạ Phàm hơi nhăn mặt.
"Hệ thống, mi có ở đó không? Thanh âm này là sao vậy?"
"Đây là 1 chức năng của Kĩ năng cậu vừa được nhận, đó là cảm ứng với camera chụp lén"
"Sao ngươi không giải thích ngay từ đầu a, phải đợi đến lúc gặp rồi mới nói?" Dạ Phàm xoa xoa mi tâm, thanh âm kia vẫn như gần như xa vang bên lỗ tai cậu.
"Giải thích trước hơi khó hiểu, mỗi lần có tình huống sử dụng được tính năng thì tôi sẽ chủ động giảng giải cho cậu" giọng điệu đúng là cứng ngắc vô cùng.
"Vậy ngươi phải làm gì đó để cái tiếng khó chịu này tắt đi chứ?" Lỗ tai Dạ Phàm sắp bị cậu ma sát đến hỏng.
"Vậy thì cậu đi bắt lại cái camera đang quay chụp lén lút kia là được"
"Không phải lần nào tao cũng có khả năng làm được việc này, còn cách nào khác không?" Nhân lúc này Dạ Phàm muốn hỏi cho kĩ càng hơn.
Lại quên mất bên cạnh còn có 1 người khác
Hệ thống cũng không dấu diếm gì "Chỉ có 1 cách để tắt, còn thì cậu chỉ có thể giảm âm lượng đi"
"Như thế nào?"
"Chỉ cần như lúc cậu giao tiếp với tôi đấy, tập trung suy nghĩ đến việc Giảm âm lượng kĩ năng, như việc hô thầm lên trong đầu vậy!'
Dạ Phàm còn chưa kịp thử thì giọng Tần Viễn đã vang lên bên tai.
"Cậu không đi sao?"
Dạ Phàm thực sự chưa biết mở lời với Tần Viễn thế nào, ậm ừ mãi chưa xong. Hắn giống như chỉ nhắc nhở cậu 1 chút chân đã cất bước đi trước.
Dạ Phàm theo bản năng nắm lấy tay áo hắn.
Tần Viễn ánh mắt nghi ngờ nhìn cậu rồi lại di chuyển xuống bàn tay đang nắm lấy áo mình. Nhưng trên mặt hắn không có chút ghét bỏ nào, cũng không chủ động bảo cậu buông tay ra.
Dạ Phàm tập trung suy nghĩ chuyện khác nên không chú ý đến ánh mắt của hắn.
2 vệ sĩ đi phía sau nghi ngờ nhìn nhau rồi cũng tiến lại gần để xem có chuyện gì xảy ra
"Tôi không hiểu sao cứ có cảm giác kì lạ lắm"
Cậu nói xong lại càng làm Tần Viễn khó hiểu hơn, muốn biết lí do làm cậu bối rối đến như vậy
"Kì lạ như thế nào?"
"Từ lúc xuống xe luôn có cảm giác giống như có ai đó đang nhìn chằm chằm" Dạ Phàm không tìm được 1 lí do chính đáng, chỉ có thể đổ thừa cho trực giác. Nghệ sĩ chắc cũng sẽ tin vào tâm linh chứ?
Dưới kĩ năng diễn xuất ít ỏi của mình Dạ Phàm không dám giả vờ màu mè mà chỉ khẽ cúi đầu vờ như đang khá lo lắng khẩn trương.
Vệ sĩ được Tống Thần thuê đến thuộc công ty khá có uy tín, say khi nghe được lời của Dạ Phàm lại thấy Tần Viễn khẽ đưa cằm và ánh mắt ra hiệu, bọn họ cũng không phản đối mà gần như lập tức tản ra xung quanh tìm kiếm.
Rất nhanh sau đó họ đã tìm thấy được 1 tay săn ảnh đang núp sau đám cây.
"Này này, thả tôi ra, các anh làm gì?"
Gã ta vùng vẫy vô ích, 2 vệ sĩ cứ như không nghe thấy tiếng gào thét, dẫn thẳng gã đến trước mặt Tần Viễn và Dạ Phàm.
Dạ Phàm theo bản năng lùi về phía sau lưng Tần Viễn.
"Lấy máy ảnh trong tay hắn cho tôi" không phải lần đầu tiên Tần Viễn gặp loại chuyện này, số lần hắn bị chụp lén thậm chí không thể đếm nổi.
Vệ sĩ làm theo lời Tần Viễn giật lấy máy đưa cho hắn.
Thấy Tần Viễn muốn xoá hết hình mình vừa chụp được, gã ta có vẻ tức giận
"Mau trả nó cho tôi, ai cho phép anh
đụng vào nó chứ"
Gọng kiềm của vệ sĩ rất mạnh, gã ta không có cách nào thoát ra được.
Tần Viễn cũng chỉ xoá hết hình gã ta vừa mới chụp rồi trả lại máy ảnh.
Dạ Phàm dường như cũng ý thức được bản thân đang đi cạnh người nào. Cậu lôi khẩu trang và kính từ trong túi áo ra đeo vào. Cộng thêm 2 cái áo khoác Tống Thần không biết lôi từ đâu ra đưa cho cậu mặc, đúng là nhìn qua sẽ không lập tức nhận ra cậu.
Rất nhanh Tần Viễn phát hiện ra bên cạnh mình xuất hiện 1 tên nhà quê. Kính đeo thì gọng dày, khẩu trang bịt kín mặt, áo thì mặt 2 lớp dày cui, màu sắc lại phản nhau chan chát không hợp thời trang tí nào. Khoé miệng hắn giựt giựt nhưng rốt cuộc cũng không nói gì thêm mà đi thẳng vào trong.
Dạ Phàm phát hiện bước chân Tần Viễn nhanh hơn nên cũng gấp gáp theo sau.
Vì khẩn trương trước đó Dạ Phàm có lên mạng tìm hiểu trợ lý cần phải làm gì.
Đầu tiên là check lịch trình, việc đó cậu đã làm trước khi đi
Sau khi chụp hình tạp chí xong sẽ làm khách mời trong MV ca nhạc
Điều thứ 2 là giữ đồ đạc cho Nghệ sĩ
Tần Viễn cởi áo khoác ngoài và lấy ra điện thoại định đi cất thì Dạ Phàm đã nhanh nhảu tiến lên chủ động nhận lấy.
Hắn nhìn Dạ Phàm đang xoè tay cười híp mắt cuối cùng cũng nhét điện thoại của mình vào tay cậu.
Điều thứ ba luôn chuẩn bị sẵn nước uống hoặc đồ ăn vặt cho nghệ sĩ
Lúc Tần Viễn đang được chuyên viên trang điểm chỉnh trang lại lớp make up thì Dạ Phàm ló đầu vào. Hắn thông qua tấm gương đã thấy cậu từ xa.
Chuyên viên trang điểm không hài lòng
"Cậu không hiểu quy tắc à..."
Chưa nói hết đã bị Tần Viễn chặn họng
Hắn ngoắc tay bảo Dạ Phàm lại gần rồi nhận lấy chai nước.
Điều thứ tư chăm sóc những thứ nhỏ nhặt
Sau khi kết thúc buổi quay chụp.
Dạ Phàm tiến lên lau mồ hôi trên trán anh, nhưng vì chênh lệch chiều cao nên phải nhón chân