Kịch Bản Trở Thành Người Nổi Tiếng

Chương 67: Con anh đi lạc




Dạ Phàm vừa kết thúc ca làm đột nhiên nhận được điện thoại của một số lạ, đầu bên kia là 1 giọng nữ
“Cho hỏi đây có phải là phụ huynh của em Nhất Thiên không ạ?”
Cậu nhíu mày, tại sao lại hỏi về Nhất Thiên, nhưng nếu là người lạ tại sao lại biết số điện thoại của cậu. Tuy nghi ngờ nhưng Dạ Phàm vẫn đáp
“Đúng vậy, Nhất Thiên có chuyện gì sao?”
“Vâng, chuyện là cậu bé đi lạc ở chỗ chúng tôi, anh có thể đến đây đón bé về được không ạ”
“Trước tiên tôi muốn nghe giọng thằng bé, tôi muốn xác nhận nó vẫn ổn” Dạ Phàm cũng muốn cẩn thận 1 chút vẫn hơn.
Ngay sau đó là 1 giọng nói trong veo quen thuộc, tông giọng rất bình tĩnh không có gì lạ thường cả. Nhưng trực giác mách bảo cậu có gì đó không ổn
"Anh chú… Đến đón con với ạ!’.
Dạ Phàm không suy nghĩ nhiều nữa liền bắt xe chạy đến địa chỉ được cho. Điểm đến là 1 trung tâm thương mại cỡ lớn
Ngay khi vừa nhìn thấy người mình cần đã đến Tần Nhất Thiên lập tức nhào vào lồng ngực cậu. Sợ cậu nhóc bị ngã Dạ Phàm vội vàng đỡ lấy phía sau nó.
“Cậu bé đã đi được vài tiếng ở chỗ này rồi, lúc tôi gặn hỏi thì nó mới đọc số điện thoại của anh”
“Vâng, cảm ơn chị nhiều” Dạ Phàm vỗ vỗ lưng Nhất Thiên, 2 tay bế nó lên
“Không nghĩ anh còn trẻ như vậy mà đã có con rồi, nhìn có khi còn trẻ hơn tôi đấy chứ!” Phụ nữ luôn có lòng tò mò nhất là đối với những đối tượng có vẻ ngoài xinh đẹp.
Dạ Phàm vội vàng chạy tới cũng không tính là ăn diện cái gì bộ quần áo đều là dạng đơn giản nhất, tóc mái còn có hơi rối. Nhưng do chăm chỉ tăng chỉ số liên quan đến vẻ ngoài nên nhan sắc hiện tại cũng đủ để khiến chị em nhìn thêm vài lần. Cậu cười ngượng ngùng
“Em chỉ là chú của cậu nhóc thôi, ba ruột của nó đẹp trai lắm ạ!” Khách sáo vài câu với chị gái nhân viên Dạ Phàm bồng Nhất Thiên từ nãy giờ vẫn im lặng lên xe.
Dạ Phàm hỏi cậu nhóc nguyên do đi lang thang ở ngoài đường mà không chịu về nhà nhưng nó nhất quyết không nói, chỉ một mực đòi về nhà của cậu.
“Thật hết cách với nhóc rồi. Về nhà anh cũng được nhưng nhóc phải nói cho anh biết nguyên nhân, được chứ?” Dạ Phàm kéo mặt Nhất Thiên đối diện với mình, bắt buộc cậu bé phải đưa ra câu trả lời.
Tần Nhất Thiên lo lắng đảo mắt hồi lâu mới miễn cưỡng đồng ý.<code> Tần Nhất Thiên ở nhà dạo này vẫn luôn không được đụng vào di động, Tần Nghị bảo nó phải tập trung thi nên đã tịch thu điện thoại cậu nhóc. Nhân lúc ở trường học đã lén lấy điện thoại của bạn lên mạng bất ngờ lại đọc được tin tức ba mẹ mình muốn ly hôn. Lần đầu tiên trong đời trong đầu cậu nhóc lại có ý tưởng muốn đi bụi. Thế là nó đã nhân lúc tài xế chưa đến đón đã chạy ra ngoài cổng trường. Đến buổi chiều đi vào trung tâm thương mại tìm nhà vệ sinh có thể do quá hoảng loạn nên đã không tìm thấy đường xuống rồi mới bị nữ nhân viên kia kéo lại hỏi địa chỉ liên lạc. Nhưng Nhất Thiên không có ý định về nhà đã báo số di động của Dạ Phàm. Nhất Thiên kết thúc giờ học là vào buổi trưa 11 giờ, còn hiện tại đã quá 2 giờ chiều. Cậu vuốt mặt, khả năng cao là Tần gia đang lục tung mọi ngóc ngách để tìm cậu nhóc rồi. Đúng như những gì Dạ Phàm nghĩ, sau khi nhận được báo cáo từ tài xế đưa rước Nhất Thiên, lần đầu tiên cậu ta chứng kiến bộ dáng luôn bình tĩnh, nhẹ nhàng của Tần Nghị bị xé rách "Cậu nói rõ đầu đuôi mọi chuyện đi" Tần Nghị dựa lưng lên ghế ánh mắt chỉ khẽ liếc qua đã mang theo chất vấn khiến cậu ta hơi sợ hãi cúi đầu. Vội vã trình bày lại sự việc "Thưa Tần tổng trưa nay tôi vẫn như thường lệ đón tiểu thiếu gia ở cổng trường. Bình thường cậu ấy không muốn tôi đợi lâu nên thường ra rất sớm. Nhưng tôi đợi mãi đến 20 phút sau cũng không thấy nên đã lên lớp học tìm nhưng không còn học sinh nào trên đó cả. Tôi cũng đã hỏi qua giáo viên, cô ấy nói tiểu thiếu gia là người đi ra khỏi lớp học sớm nhất, còn đi có chút vội vàng" "Lập tức liên hệ với bên cảnh sát hỗ trợ chúng ta tìm người. Không tìm được Nhất Thiên, ai cũng đừng về nữa" Tần Nghị phân công công việc cho mọi người xong lúc này mới có thời gian nới lỏng cà vạt ra. Mọi người có thể nghĩ anh nghiêm trọng hoá vấn đề nhưng Nhất Thiên từng có tiền sử bị bắt cóc, anh không thể không lo lắng. Nhất là trong giai đoạn nhạy cảm như thế này. Phải mất cả buổi mới dỗ được Tần Nhất Thiên ngủ. Nhìn lại sắc trời cũng đã nhá nhem tối Dạ Phàm đóng lại cửa phòng ngủ ra ngoài gọi điện cho ba cậu bé. Số Tần Nghị đưa cậu là số di động công việc. Bình thường thì anh sẽ đưa cho trợ lý nghe nhưng hôm nay xảy ra sự việc này, mọi người đều đã bị anh đuổi đi làm việc, di động là do anh giữ. Ban đầu Tần Nghị định cúp máy nhưng ngón tay ở trên nút đỏ khựng lại khi thấy tên người gọi là gia sư của Nhất Thiên. Từ khi bắt đầu công việc gia sư cho đến nay Dạ Phàm chưa lần nào gọi qua cho anh, Tần Nghị như nghĩ đến điều gì đó, ngón tay đổi hướng sang biểu tượng chấp nhận cuộc gọi. "Cho hỏi là Tần tổng phải không ạ?" "Là tôi" "Chuyện là Nhất Thiên nó đang ở nhà tôi, cậu nhóc không muốn tôi nói cho anh biết nhưng tôi sợ anh lo lắng nên gọi đến báo" Thực sự thì lúc nói chuyện với Tần Nghị hồi hộp hơn nhiều so với khi nói chuyện với Tần Viễn. Đừng nghĩ người này hay cười dịu dàng mà nhầm, trong nguyên tác có miêu tả so với em trai mình thì Tần Nghị lại lạnh lùng lý trí hơn hẳn. Không tự nhiên anh lại có thể tự mình điều hành toàn bộ Tần thị khi chỉ mới 30 tuổi. Do Dạ Phàm chỉ nghe được giọng nói đương nhiên không nhìn đến được cơ mặt Tần Nghị đã giãn ra rất nhiều so với khi nãy. "Tôi cho người đến đón nó..." Không để Tần Nghị quyết định xong, Dạ Phàm đã từ chối đề nghị này "Xin hãy để qua 2 ngày mai rồi hãy đến đón cậu nhóc. Có vẻ như Nhất Thiên đã biết anh và vợ mình có ý định ly hôn nên còn bối rối lắm. Tôi phải dỗ rất lâu cậu nhóc mới chịu đi ngủ" Ngừng 1 chút Dạ Phàm tiếp lời "thời gian này để cậu nhóc bình tĩnh lại 1 chút, cũng là để anh có không gian xử lý xong việc của mình" Cuối cùng vẫn phải đợi nghe ý kiến của Tần Nghị, Dạ Phàm hỏi anh "Anh thấy như thế nào?" Đầu bên kia yên lặng 5 giây rồi mới khàn giọng trả lời "Có thể, tôi sẽ gửi cậu chi phí chăm sóc" "Không cần...a..." Chưa nói xong thì bên kia đã cúp máy, chính là bộ dạng không cho phép từ chối. Lát sau, Dạ Phàm đã nhận được 2.000 NDT. Nuôi 1 đứa trẻ 2 ngày làm sao có khả năng tiêu hết được số tiền này chứ, nó còn nhiều hơn tiền thuê phòng trọ của cậu. Dạ Phàm chỉ có thể dựng ngón cái, đúng là tầng lớp thượng lưu có khác. ~~~ Dạ Phàm tranh thủ dạo qua weibo thì thấy tạp chí Brandie hiện lên thông tin sold out (bán hết) lập tức nhắn tin cho Lưu Triết [Anh đăng tấm hình chúng ta chụp chung cùng với link bài viết sold out của tạp chí nhé] Lưu Triết không hỏi gì thêm đã đồng ý [Ok, cơ mà cậu thực có ý định muốn tiến vào giới này sao?] [Đúng vậy] Dạ Phàm cũng không giấu giếm [Sẽ không dễ dàng đâu, với loại người không có hậu trường như cậu!] Lưu Triết không bảo cậu từ bỏ mà đưa ra lời khuyên. [Tôi biết nhưng tôi không phải là kẻ yếu đuối đến mức gió thổi liền ngã đâu] Lưu Triết nghĩ đến thân hình như gà còm của cậu, còn nói cái gì gió thổi không ngã được?? Dạ Phàm cũng cảm thấy bản thân làm phiền người bạn này hơi nhiều [Xin lỗi nhé, vì đã lợi dụng anh để lấy danh tiếng)] Lưu Triết không cảm thấy có vấn đề gì, nhưng vẫn cố tình đùa giỡn [Nếu tấm hình này mà chụp tôi xấu thì nghỉ đăng nhé] Dạ Phàm gửi qua chuỗi icon bất lực ( ̄□ ̄;)!! Nói là làm Lưu Triết đăng vào giờ cao điểm, rất nhiều fan đều lướt weibo vào khoảng thời gian này. Chúc mừng sold out, cảm ơn @Dạ Phàm, cảm ơn @tạp chí Brandie [Hình ảnh] Trong hình 2 người đều còn mặc bộ phục trang ngày hôm đó nhưng khác 1 điểm là Dạ Phàm đã cởi xuống mặt nạ, để lộ khuôn mặt ngây ngô xinh đẹp. Lúc này Dạ Phàm còn chưa tẩy trang, đôi môi hồng phớt nở nụ cười 2 bên má hiện lên lúm đồng tiền nhàn nhạt. Dạ Phàm cảm thấy theo chỉ số nhan sắc tăng lên, má lúm đồng tiền của cậu lại càng ngày càng sâu. Điều này xem như đã trở thành điểm nhấn trên khuôn mặt cậu. Mà sau bài đăng này, có người vui cũng có kẻ buồn. [Happy quá má ơi, Tạp chí của Lưu Triết chưa được 3 ngày đã bán hết rồi đó, chúc mừng chúc mừng] [Mà anh trai chụp cùng A Triết là ai vậy? Dễ thương quá cơ] [Tui cũng muốn biết á, trang cá nhân của anh không đăng hình của bản thân nha!] [Ý, khoan đã. Ảnh cũng tên Dạ Phàm, vậy có phải là người đã chụp tạp chí chung với Lưu Triết không?] [Nhìn caption của A Triết đi, ảnh chỉ chụp chung với 1 người tên Dạ Phàm thôi, là anh ấy thật đó, cuối cùng cũng nhìn thấy khuôn mặt thật của người ta rồi... Đẹp trai quá!] [Lúc đeo mặt nạ và lúc không đeo là 2 trạng thái hoàn toàn khác nhau luôn] [Tui vốn là fan của A Triết nhưng lại thành fan ảnh luôn rồi, xin lỗi vì đã trèo tường •(◐﹏◐)• ] Sau khi liếm cẩu nhan xong có người mới nhớ ra từng có vài thành phần thô lỗ [Ối giời, mị nhớ trước kia fan của học Mạnh kia mạnh miệng lắm, còn chê bai doanh số của người ta thấp này nọ nữ cơ. Thế mà người ta qua hơn 2 ngày đã bán hết sạch rồi] [Ha ha... Nhắc mới nhớ, hôm đó Mạnh fan còn chê Dạ Phàm vô danh nên không ai thèm mua tạp chí đấy, hiện tại lại không thấy mặt bọn họ trồi lên] [Hẳn là bị con số chỉ tiêu làm kinh ngạc rồi, biết quê nên trốn rồi cơ đấy] Cũng có 1 vài fan của Mạnh Giang không sợ chết ngoi lên cãi cố lại bi lực lượng đam mê nhan sắc của Dạ Phàm đánh ngược trở về. Mà người mà mọi người đang bàn tới đó đang ngồi đối diện người đại diện của mình. Khuôn mặt vốn thanh tú sáng sủa lại bị giận dữ và suy nghĩ ác độc làm tối đi vài phần. Cậu ta tức giận hất đổ ly nước trên bàn "Ch.ế.t ti.ệ.t...." </code>

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.