Kiếm Chủng

Chương 10: Chọn sách lấy kiếm lựa chọn trong một ý niệm




Ngọn núi này cũng không cao, cũng không phải nơi có linh khí đậm nhất. Đạo quan trên núi cũng không lớn, so với Huyền Thiên môn thì kém xa vạn dặm. Bất quá tòa đạo quan này giữa núi rừng lại sinh ra một cảm giác thanh tĩnh, trong đám đại thụ che trời, lộ ra một góc mái nhà, nếu như Thanh Y không theo chân đạo sĩ kia thì cho dù là đi khắp chân núi cũng không thể nào phát hiện ra được.
Cũng có thể coi như là ngày đó Kim Tượng Đế đã cứu Thanh Y một mạng nhưng đãi ngộ tựa hồ như vẫn không thay đổi lên. Hiện giờ vẫn cứ phải dùng miệng ngậm đuôi hóa làm một cái thủ trạc màu vàng cuộn trên cổ tay trắng noãn. Ngửi mùi thơm nhàn nhạt, mắt thấy Thanh Y tỏ ra hưng phấn Kim Tượng Đế lập tức biết rõ nàng vẫn nhớ mối thù trước cửa Huyền Thiên môn. Trong lòng thầm ghi nhớ rằng nữ tử yếu ớt linh động nhỏ bé này chẳng những hung ác, bá đạo, không thành thật, nói nhiều còn thù dai nữa.
Thanh Y dạo một vòng quanh Huyền Thiên biệt viện sau đó quyết định đi vào từ một góc u tĩnh. Nàng bò lên một cây dại thụ, có thể nhìn thấy rõ ràng cách cục trong đạo quan. Nàng duỗi dài cái cổ thanh tú, dưới ánh trăng càng thêm trắng nõn. Chỉ nghe nàng nhẹ giọng nói: “Đạo quan bình thường đều có một chỗ tàng kinh thư, bọn họ canh gác đạo thư cực nghiêm, nhất định sẽ là trung tâm của đạo quan.” Nói rồi nàng chỉ một một tòa lầu đứng độc lập chính giữa đạo quan nói: “Cái tòa lầu kia ở trung tâm, lại đứng độc lập không có điểm tựa, nhất định là nơi tàng kinh”
Kim Tượng Đế vội nói: “Nơi tàng kinh này nhất định có người trông coi, chỉ e còn chưa kịp vào đã bị người ta hàng yêu trừ ma rồi.” Hắn sợ Thanh Y thân hãm hiểm cảnh thì mình cũng không tránh thoát được nên vội vã nhắc nhở. Thiếu nữ hơi ngẫm nghĩ một chút rồi cười nói: “Ta khắc có biện pháp”
Dứt lời đã bay lên hạ xuống trong đạo quan.
Trên bầu trời ánh trăng sáng như ban ngày, thật không phải là một cơ hội tốt để trộm cắp. Bất quá đối với người có tu vị thì vô luận đêm có tối như thế nào cũng có thể nhìn thấy rõ ràng.
Huyền thiên biệt viện này bất luận là cách cục hay người tu hành đều kém xa Huyền Thiên môn trên ngọn núi tựa như ghế bành, tại đó có linh khí nồng đậm, còn có người chỉ điểm hành, còn có thể nghe đạo. Tại đây chỉ có thể tự mình tu luyện, một năm có thể đi Huyền Thiên môn nghe giảng đạo một lần đã là khá lắm rồi. Cho nên tòa đạo quan này cũng không có mấy người tu hành cao mình, chủ yếu là canh chừng đạo quán, thay mặt Huyền Thiên môn tuyển đệ tử có tư chất.
Thanh Y nói có vẻ nhẹ nhàng nhưng hành động cực kỳ cẩn thận, tiến vào đạo quan từ chỗ góc tối dưới bóng cây, vào được rồi cũng chỉ dám đi sát chân tường, mỗi một lần tiến bước là phải quan sát hết sức cẩn thận trong một chốc rồi sau đó chạy qua thật nhanh. Kim Tượng Đế có thể khẳng định việc nàng đi ăn trộm hẳn không phải là một hai lần, hơn nữa rất quen thuộc với các con đường nhỏ trong viện, nói cách khác, là nàng không phải tiến vào một cách khinh xuất.
Tu hành không đến một cảnh giới nhất định thì không thể Tích Cốc, còn phải ăn ngũ cốc hoa màu trong thiên địa để bổ sung linh khí trong cơ thể, cho nên bình thường đạo quán nhỏ như vậy đều có kho củi. Lúc này Thanh Y cũng đã ẩn vào trong một phòng đặt củi khô.
“Thiên Địa Vô Cực, Càn Khôn Tá Pháp, hỏa!... Thiên Địa Vô Cực, Càn Không Tá Pháp, Hỏa… Thiên Địa Vô Cực, … Hỏa…”
Kim Tượng Đế nghe thấy Thanh Y nhỏ giọng niệm chú pháp, tay bắt thủ quyết biến ảo tạo thế, nghĩ thầm chẳng lẽ đây là pháp thuật sao, tại sao lại phiền toái vậy còn chậm nữa. Thanh Y niệm một lần rồi lại một lần nhưng không có chút lửa nào xuất hiện.
“Kỳ quá, tại sao lại không được, ta đã học xong rồi mà” Thanh Y cau mày thì thào tự hỏi.
“Nhất định là ngươi khẩn trương quá, lúc nào ta dùng lực cũng đều phải tĩnh tâm ngưng khí mới được” Kim Tượng Đế khẽ nhắc.
Thanh Y ngừng một chút rôi nhắm mắt lại, bắt thủ quyết, nhẹ giọng nói: “Thiên Địa Vô Cực, Càn Khôn Tá Pháp, hỏa!” Chữ hỏa mới rời miệng thì đầu ngón trỏ của nàng lập tức xuất hiện một đạo hỏa diễm màu hồng, hỏa diễm lớn như ngọn lửa đèn. Mặt nàng lập tức trở nên hơn hở.
Kim Tượng Đế trong lòng kinh hãi không nghĩ rằng Thanh Y lại có thể gọi ra hỏa diễm được, hắn cảm nhận được âm thanh khi niệm chú không hề vội vàng, xao động, hơn nữa thủ thế cũng không cầu nhanh, cuối cùng hỏa diễm xuất hiện. Hắn nhìn đạo hỏa diễm, trong lòng hưng phấn mặc niệm: “Thiên Địa Vô Cực, Càn Khôn Tá Pháp, hỏa!”. Tuy nghĩ đến việc sau khi đọc xong, trong miệng có thể phun ra hỏa diễn nhưng không có kỳ tích nào xuất hiện thì hắn cũng không thèm để ý, chỉ mong mình học xong một chú ngữ đạo pháp rồi đợi sau này biến hóa, phối hợp với bắt thủ quyết thì nhất định sẽ làm tốt hơn nàng.
Thanh Y đặt đạo hỏa diễm vào củi khô, chỉ chốc lát sau, củi khổ cũng đã bốc khói rồi nhanh chóng bốc cháy.
Nàng lập tức lùi khỏi phòng chứa củi, lặn tới bên cạnh tàng thư lâu. Chỉ trong chốc lát, ánh lửa của kho củi đã ngập trời, đột nhiên có người hô: “Không ổn rồi, đi lấy nước, đi lấy nước”
Thanh âm này trong ban đêm yên tĩnh càng vang dội hơn, lập tức trong các lầu lao ra mấy vị đạo nhân trong đó đạo nhân trong Tàng kinh lầu lao ra sớm nhất. Nhưng Thanh Y chưa kịp cao hứng thì đạo sĩ kia đã phiêu hốt trở về, chui vào Tàng Kinh lâu không trở ra nữa. Lần này chẳng những Thanh Y nóng nảy mà cả Kim Tượng Đế cũng gấp gáp, pháp quyết tu luyện ngay trước mắt mà sắp sửa chạy mất.
Thanh Y đột nhiên thấp giọng nói: “Ngươi dụ hắn rời đi”
Kim Tượng Đế kinh hãi vội vàng nói: “Pháp lực của ta thấp kém, dẫn dụ kiểu gì”
“Đạo sĩ kia có lòng nghi ngờ rất lớn, nhất định là cảm thấy lửa cháy là do người gây nên, mục đích là để dẫn hắn ra ngoài, ngươi có thấy cái chuông đồng treo trước cửa kia không, chỉ cần yêu tới gần thì chuông sẽ kêu, ngươi chỉ cần di qua chỗ đó một chút rồi chạy về phía chân núi, tất nhiên hắn sẽ không đuổi xa mà nhanh chóng trở về nhưng trong khoảng thời gian này cũng đủ cho ta trộm đi hơn mười bản pháp quyết tu luyện rồi, đến lúc đó sẽ cho ngươi vài bản”
Kim Tượng Đế nghe thấy được chia pháp quyết thì trong lòng đại động, hơn nữa hắn rất tin vào tốc độ của mình.
“Vậy thì tốt, bất quá cô nhất định phải chia pháp quyết tu luyện cho ta đấy” Trong lòng hắn thì Thanh Y là một người không thành thật, lời nói ra không đáng tin, nhưng mệnh đang trong tay người, lại không chịu nổi sự hấp dẫn của pháp quyết nên đành đáp ứng.
Kim Tượng Đế trườn từ lòng bàn tay nàng xuống mặt đất, vẫn còn lo lắng quay đầu liếc nhìn Thah Y, chỉ thấy Thanh Y nói khẽ: “Ta nhất định sẽ chia cho ngươi pháp quyết tu luyện. Nhanh lên, tiếng chuông vừa vang lên thì chạy về phía chân núi, đến lúc đó ta sẽ tim ngươi”
Trên trời ánh trăng treo cao, hình ảnh một con Kim Xà trường trên mặt đất trước một ngôi lầu trong đạo quan hiện lên rõ mồn một.
“Đinh, đinh, đinh, đinh,…” Một cái chuông đồng trên cổng và sân rung lên kịch liệt, một chuỗi tiếng chuông vang lên ầm ĩ. Khi tiếng chuông vang lên, trong chớp mắt trên bậc thang trước cửa có một đạo kim quang bắn vọt ra. Một đạo nhân ảnh từ trong lầu lao ra quát: “Yêu nghiệt, chạy đâu cho thoát”.
Kim Xà dưới ánh trăng kéo dài tựa như một sợi dây màu vàng, sau lưng có một đạo sĩ áo bào xanh tướng mạo gầy gò theo sát. Kim Xà rơi vào nóc nhà lại phóng vọt lên lần nữa, rơi vào trên tường viện rồi chui vào trong rừng cây.
Bên này khi đạo sĩ đuổi đến nóc nhà thì Thanh Y đã chạy từ trong bóng tối ra, lao vào trong phòng, bỏ qua âm thanh kịch liệt khi chuông đồng rung lên. Khi xông vào trong lầu, mắt nàng tối sầm lại, ánh mắt của nàng quét qua, không để ý bất cứ thứ gì chỉ tập trung vào một giá sách cực lớn đặt ở chính giữa, nàng vội vàng chạy tới.
Chỉ thấy giá sách phân thành từng ngăn từng ngăn, mỗi ngăn đều đặt đầy sách vô cùng chinh tế. Ánh mắt rơi vào ngăn thứ nhất thấy một chữ “độn”, chỉ liếc qua Thanh Y cũng biết tất cả đều là độn thuật, các cuốn sách xếp đầy ngăn ghi lần lượt: “Hỏa độn thuật, thủy độn thuật, mộc độn thuật, phong độn thuật, kim độn thuật, lôi độn thuật, thổ độn thuật,…” Thanh Y tranh thủ nhét một quyển phong độn thuật vào trong ngực. Vừa nhét vừa mắt đảo không ngừng, nàng tới đây chủ yếu là để tìm pháp quyết tu luyện thế nhưng sách nhiều tới mức hoa hết cả mắt, trên một nhãn có chữ trận rồi tới một loạt sách về trận pháp, Thanh Y chẳng biết sách nào là tốt nên cầm bừa một vài quyển.
Lại có một ngăn có nhãn “pháp” rồi tới một loạt sách pháp thuật, tim nàng đập rộn lên, thầm nghĩ Huyền Thiên môn này giàu quá, một cái biệt viện nho nhỏ mà có nhiều đạo thư như vậy. Không nghĩ ngợi nhiều nữa nàng lôi ra vài quyển ôm trên tay, sách có rơi trên nền đất cũng chẳng thèm nhặt mà giẫm mạnh lên, bước qua.
Lại tới môt ngăn có chữ “tĩnh” rồi lại một loạt sách, nàng cũng lại chẳng biết là gì, chỉ biết là đồ tốt nên mới để ở đây, ngay lập tức lại móc ra ôm trên tay.
Đi tiếp nàng lại gặp một ngăn có chữ “chú”, một ngăn có chữ “bảo”, một ngăn có chữ “kinh”, mỗi ngăn Thanh Y đều cầm một vài bản, đi hết một vòng thì trong ngực đã có cả đống sách, cũng may nàng đã tìm được pháp quyết tu luyện trong ngăn “kinh”, nàng cơ hồ cầm tất cả sách trong ngăn đó đi. Sách trong ngực đã cao đến cằm. Quay đầu nhìn lại giá sách trong mắt vẫn có chút không nỡ, nhưng nàng cũng biết nếu không đi thì sẽ không kịp mất. Vội vã đi ra ngoài cửa nhưng lúc sắp ra ngoài thì phát hiện trong tĩnh thất bên cạnh có một chiếc bồ đoàn trên đó có một cuốn sách đang mở hiển nhiên là có người đang đọc. Trên tường có treo một thanh kiếm có vỏ xanh, trong lòng nàng khẽ động.
Vội buông chồng sách xuống, chạy vào trong tĩnh thất, tới bên bồ đoàn, cũng chẳng buồn nhìn, nhảy lên tường nhặt thanh kiếm xuống.
Trong lòng nàng tim đập bang bang, ngửa đầu, tay nhỏ như ngọc chộp tới vỏ kiếm. Trong lòng lòng nàng nghĩ, có những đạo thư này thì không cần bái nhập Đạo Môn nữa, chỉ cần tìm một nơi bí ẩn, an an ổn ổn tu hành là tốt rồi.
Ngay khi ngón tay chạm tới vỏ kiếm thì trong lòng nàng đột nhiên xuất hiện cảm giác nguy hiểm. Muốn rút tay về thì đã không kịp, trong tai vang lên một tiếng ngân cao vút, một luồng sát ý tràn từ tay nàng vào trong tim, đôi mắt nàng phản chiếu một đạo bạch quang tựa như dải lụa đang chém xuống.
Trong lòng nàng hoảng hốt, nàng không ngờ đạo sĩ kia đã tế luyện pháp kiếm tới trình độ có thể tự nhảy khỏi vỏ trảm yêu rồi.
Nhất niệm sinh tử.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.