Kiếm Chủng

Chương 23: Vô niệm vô tưởng nhìn núi tuyết




Tâm niệm là thứ không chịu bất cứ pháp nào trên đời khống chế, thế gian có rất nhiều người thông minh đều thua bởi tâm thần bị loạn. Cho nên người tu hành thường làm một việc gọi là quan tưởng, bởi vì quan tưởng có thể loại trừ tạp niệm. Từng có một vị đại năng của Phật Môn nói: “Tâm như đài gương sáng, giờ giờ cần phủi sạch, chớ để nhuộm trần ai” (Tâm như Minh Cảnh Đài, Thời thời cần phất thức, Vật sử nhạ trần ai)
Kim Tượng Đế cũng từng lâm vào trạng thái vô niệm vô tưởng này, hắn nhớ rằng chỉ ngẩn người nhìn trời rồi lúc bừng tỉnh đã hết một ngày, đó chính là vô niệm vô tưởng. Nhưng bảo hắn tìm lại cảm giác này thì hắn chịu. Đó là sự khác biệt giữa tu pháp môn quan tưởng và không tu pháp môn quan tưởng.
Trong núi xanh, hoa đã tàn rất nhiều chỉ còn lại một vài bông hoa bị tuế nguyệt nhuộm màu tái nhợt là vẫn còn đang cố gắng bám trụ trên cây. Đáy cốc có một bụi hoa đỗ quên, dưới gốc hoa có một lão nhân tóc trắng, lão nhân nhắm mắt tĩnh tọa, vươn một tay ra, ngón tay chỉ lên trán của một con tiểu Kim Xà đang cuộn người lại.
Tạp niệm của Kim Tượng Đế sau khi nghe thấy giọng nói của Tuệ Ngôn dã biến sạch, giống như có người thổi một hơi trên gương, phủi sạch bụi bậm đầy mặt kính.
“Vô niệm, vô tường”
Kim Tượng Đế không biết gì nữa, ít nhất là không biết sau khi mình tiến vào trạng thái vô tưởng vô niệm thì Tuệ Ngôn sẽ làm gì. Hắn không cho rằng mình đã ngủ cũng không nghĩ mình hôn mê nhưng thực tình thì không nhìn được gì và cũng không biết gì.
Tuệ Ngôn nhắm mắt ngồi lặng lẽ, không hề nhúc nhích, ngón tay điểm trên trán Kim Xà.
Trong trời đất ánh sáng đã dần ảm đạm, thân thể của Tuệ Ngôn và Kim Tượng Đế đã dần bị bóng tối nuốt chửng.
Có một tia sáng bay tới tận chin tầng trời rồi nhạt nhòa trong bóng tối.
Đêm tối lăng yên không tiếng động, bầu trời không trăng không sao chỉ có tiếng gió thổi và tiếng cây cối khua sàn sạt. Không biết đã bao lâu trong bóng tối yên lặng chợt lóe lên một chút ánh sáng cực kì bắt mắt. Mặc dù như vậy cũng không thể chiếu sáng cả một vùng không gian hắc ám được.
Trên những bông hoa đỗ quyên tiêu điều trải đỏ đầy đất có một lão nhân tiều tụy khuôn mặt già nua. Chỉ là trong lúc này ngón tay của y lại lóng lánh hào quang, trong hai mắt có ánh sáng bao la rộng lớn lưu chuyển.
Một chút hào quang này từ đầu ngón tay hắn chui vào trong thân rắn của Tiểu Kim Xà, thông qua lân giáp chiết xạ ra ánh sáng màu vàng.
Ngay khi đầu ngón tay của Tuệ Ngon tỏa sáng thì trước mặt Kim Tượng Đế hiện lên một ngọn núi cao hùng vĩ nhưng trụi lủi không có bất cứ thực vật nào, giữa sườn núi phủ đầy tuyết, trên không tựa như có bông tuyết đang rơi xuống.
“Đây không phải là hoành cốt đang ngăn cản ta biến hóa sao?” Kim Tượng Đế vừa rời khỏi trạng thái vô niệm vô tưởng vừa nghĩ, khi mở mắt ra thì nhìn thấy Tuệ Ngôn càng lúc càng già nua, lúc trước hắn cho rằng không ai trên đời này có thể già hơn y thì bây giờ hắn càng khẳng định điều đó. Không biết vì sao Kim Tượng Đế cảm thấy sinh cơ trên người Tuệ Ngôn cực kỳ yếu ớt, phảng phất như một bông đỗ quyên sắp héo tàn, chỉ cần gió lớn nổi lên thì sẽ rơi xuống.
“Sư huynh, ngươi không sao chứ?” Kim Tượng Đế lo lắng nhưng ngoài nói ra những câu như vậy thì hắn cũng chẳng biết phải làm gì.
Lần này Tuệ Ngôn chẳng bảo là không có gì mà nói: “Linh Đài của ngươi đã được khai rồi”
Kim Tượng Đế bị lời nói của y hấp dẫn liền vội hỏi: “Ý của sư huynh là ngọn tuyết sơn sao?”
“Ha ha, thì ra là ngươi thấy ngọn tuyết sơn vậy thì nó là tuyết sơn” Tuệ Ngôn nói.
“Thế nhưng ngọn tuyết sơn kia là hoành cốt cản ta biến hóa mà” Kim Tượng Đế lại nói
“Hoành cố đúng là thứ ngăn cản ngươi biến hóa, cản ngươi hấp thu thiên địa linh khí rồi dẫn chúng đi khắp thân thể để hình thành một vòng tuần hoàn. Nhưng không phải là tuyết sơn, ngọn tuyết sơn kia chính là thứ mà ngươi tưởng tượng ra trong nội tâm mình. Có lẽ sâu trong lòng mình ngươi cảm thấy hoành cốt giống một ngọn tuyết sơn ngăn cản linh khí lưu chuyển, dần dà trong Linh Đài của người tạo thành một ngọn tuyết sơn. Ta giúp ngươi mở Linh Đài, từ nay về sau ngươi có thể quan tưởng rồi” Tuệ Ngôn nói không nhanh không chậm, thanh âm tuy già nua nhưng lại rõ ràng
“Quan tưởng” Kim Tượng Đế nghi hoặc không biết mình quan tưởng cái gì
“Quan tưởng tuyết sơn, có thể tĩnh tâm cũng có thể tồn thần”
“Là như vậy ư?” Kim Tượng Đế cảm thấy không thể nào đơn giản như vậy được.
“Đây chỉ là quan tưởng, nó có thể giúp hoành cốt được luyện hóa nhanh hơn. Khi ngươi biến hóa thì tuyết sơn từ thực sẽ chuyển hư rồi ngươi sẽ tế Linh Đài, tế Linh Đài chính là bước đầu tiên của kết pháp tượng. Trong Đạo Môn thì khi mới nhập môn trừ pháp môn luyện khí còn cần cả pháp môn quan tưởng bất quá thứ bọn hắn quan tưởng là một trong hai mươi mốt pháp tượng trong ba mạch của tam thanh.” Tuệ Ngôn giải thích với Kim Tượng Đế “Luyện khí thổ nạp tuy trọng yếu nhưng quan tưởng cũng không thể bỏ qua được”
Kim Tượng Đế tới giờ mới biết quan tưởng là gì, biết quan tưởng là khởi đầu của kết pháp tượng cho nên rất trọng yếu.
“Linh Đài tông chúng ta khác hẳn với những môn phái tu hành trong thiên hạ, bắt đầu tu hành đã phải quan tưởng nhưng khi kết pháp tượng thì phải từ chân nhân trở lên” Tuệ Ngôn ngồi im tại chỗ lông mày rũ xuống, Kim Tượng Đế có cảm giác rằng y không còn nhiều thời gian nữa
“Sư huynh, ngươi đừng nói nữa, nghỉ ngơi đi, đời hừng đông rồi chúng ta lại tiếp tục trở về sư môn” Tuệ Ngôn lo lắng nói
“Ha ha, ta sợ rằng không về được rồi”
“Vì sao?” Kim Tượng Đế hoảng sợ nói, từ lúc hắn thấy Tuệ Ngôn trở nên già nua thì sợ nhất chính là câu nói này, tới hôm nay thì cuối cùng y đã nói ra.
“Linh Đài Tông chúng ta có một giới luật là bên ngoài núi nếu chọc phải cường giả thì không thể dẫn về sư môn cũng không được tự xưng là đệ tử của Linh Đài Tông” Tuệ Ngôn nhắm mắt lại phảng phất như không còn sức mở mắt nữa.
“Vì sao lại thế, vì sao lại như vậy” Kim Tượng Đế hoảng hốt.
Tuệ Ngôn nói tiếp: “Sư môn là nơi tu hành thanh tĩnh không phải là nơi tránh nạn, nếu ta gặp phải cường địch mà trốn tới sư môn thì sẽ mang tới tai họa cho sư phụ và các sư huynh đệ, cản trở bọn họ tu hành. Cho nên sư phụ đã căn dặn những đệ tử xuống núi rằng bất luận bên ngoài làm gì cũng không được mang tai họa về sư môn” Kim Tượng Đế nghe xong chỉ cảm thấy hoàn toàn khác với các môn phái khác, Thanh Y từng nói rằng điểm lợi nhất khi có sư môn là khi gặp phải cường địch có thể báo sư môn hoặc tị nạn trong sư môn nhưng Linh Đài tông thì ngược lại.
“Linh Đài tông chúng ta tại Phương Thốn Sơn, trong Tây Ngưu Hạ Châu, cách nơi này bảy vạn chin nghìn dặm. Ngươi đi đi”
“Không sư huynh, chúng ta cùng đi, Hoa Thanh Dương sẽ không đuổi kịp đâu” Kim Tượng Đế vội nói, trong thanh âm đã có ý bi thiết và cầu khẩn. Buồn vì Tuệ Ngôn phảng phất như cây đèn sắp tắt trong gió, buồn vì y đã từ bỏ ý niệm cầu sinh.
“Ta đến trong ngây thơ, đi trong thanh tĩnh, đó là một việc vui mừng, ngươi không cần khổ sở, nhất định phải nhớ rõ lúc nào cũng cần bảo trì Linh Đài thanh tĩnh. Trên người của ta không chỉ bị trúng một kiếm của Hoa Thanh Dương mà còn có kiếm ý của hắn trên mình, hắn không xuất hiện có lẽ là vì muốn ta trở về sư môn. Ngươi đi đi, hắn là kẻ cao ngạo, chỉ cần ngươi không ở bên cạnh ta thì hắn sẽ không giết ngươi, cho dù hắn biết ngươi trở về sư môn thì cũng sẽ không đuổi theo đâu” Tuệ Ngôn nói
Kim Tượng Đế lắc đầu, không nói nên lời.
“Ngươi đi đi, về sơn môn đi, về Linh Đài Tông, về Phương Thốn sơn” Nói rồi ngón tay điểm ra, một đạo linh quang chui vào trong trán Kim Tượng Đế khiến hắn không thể nhúc nhích hay nói đúng hơn là ý niệm không còn khống chế được thân thể nữa. Trong tai hắn lại vang tới lời của Tuệ Ngôn “Đi lần này còn có tới bảy vạn chin ngàn dặm, ngươi không có pháp thuật cho nên ta tặng ngươi một đạo pháp phù hộ thân, chỉ cần ngươi cẩn thận thì có thể trở về Linh Đài ở Phương Thốn Sơn” Vừa nói vừa bắn ra một đạo linh phù tựa như một bầu trời sao lấp lánh, đạo linh phù chui vào trong trán Kim Tượng Đế, y vung tay lên, thân thể Kim Tượng Đế nhanh chóng chạy ra khỏi núi, chỉ chốc lát đã đến ngoài cửa cốc.
Trong lòng Kim Tượng Đế khẩn trương nhưng thân thể lại không chịu sự không chế, hắn nghĩ nhất định là do sư huynh thi pháp trên người mình bắt mình phải rời đi. Hắn hô lớn trong lòng: “Sư huynh, sư huynh chúng ta cùng trở về, ngươi đã bảo cùng trở về sư môn mà…” Nhưng trong miệng không phát ra nổi thanh âm nào.
Ngay khi vừa mới xuất cốc thì lại chứng kiến một người đang lẳng lặng đứng cách đó không xa.
Một bộ đạo bào màu trắng phiêu động trong đêm, một thanh kiếm vỏ trắng nằm cạnh hông khẽ lay động, hai tay dường như ẩn trong tay áo, tóc đen như đêm tối, lông mày như kiếm, môi mỏng, mũi thẳng, mắt như hồ băng. Chính là kẻ một mực đuổi giết Tuệ Ngôn, ép y vào tử lộ : Hoa Thanh Dương.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.