Kiếm Đạo Độc Tôn

Chương 109: Một thoái động phong vân




Thân thể hơi nghiêng, chân phải giơ lên, hai động tác đơn giản, Thiết Phong khí thế vụt biến, một luồng đại thế nổi gió phun mây hội tụ, dung nhập vào trong cơ thể.
Toái!
Một thoái đá ra, Bùi Thiếu Khanh chưởng kình tan rã, trùng kích lực khổng lồ ép hắn không thể không ngừng trùng thế, nhưng thân là một trong nội môn thập đại đệ tử, Bùi Thiếu Khanh đương nhiên vẫn còn dư lực, thân thể xoay chuyển nửa vòng quanh Thiết Phong, đột nhiên triển khai đợt trùng kích thứ hai.
- Mạn sơn biến dã yêu ma xuất!
Ô ô ô..., hống hống hống...
Chưởng phong màu tím xanh tựa hồ áp đỉnh ô vân, phô thiên cái địa vao phủ Thiết Phong, đổi thành người khác, chỉ sợ chưa kịp đánh, tâm thần đã vỡ tan.
- Thiết Phong lần này nguy hiểm rồi!
- Bùi Thiếu Khanh sư huynh không phải Tống Phi, đâu dễ đối phó như vậy.
- Không biết Thiết Phong có thể đỡ được mấy chiêu?
Suy nghĩ của Diệp Trần không giống những người khác, Thiết Phong sau khi xuất xong thoái thứ nhất, đại thế đã tăng lên, nguy hiểm ngược lại là Bùi Thiếu Khanh.
Quả nhiên không sai.
Trước chưởng phong mạn thiên biến dã màu tím xanh, Thiết Phong lưỡi chống hàm dưới, há miệng hét lớn một tiếng.
Tiếng hét như sấm, chấn động không khí, cuồn cuộn không thôi.
- Một thoái động phong vân, quét ngang thiên hạ.
Đứng giữa trung tâm bình đài, Thiết Phong khí thế nâng cao vô hạn, một thoái đá ra.
Một thoái này câu động đại thế, tạo thành một trận cuồng phong quét qua quảng trường Võ Đạo, mang theo thoái kình bàng bạc, nghênh đón chưởng phong màu tím xanh.
Lốp bốp!
Tựa hồ như có tiếng sấm truyền ra, cả bình diện phong nổi mây phun, mắt người không thể nhìn thẳng.
Một khắc sau!
Một bóng người bay ngược ra ngoài, lăng không phun ra một ngụm máu tươi.
Là Bùi Thiếu Khanh!
- Không thể tin được, Thiết Phong thắng.
- Lúc nãy Thiết Phong xuất bao nhiêu thoái, các ngươi có nhìn thấy không?
- Hình như là năm thoái, lại hình như là chín thoái.
- Sao ta nhìn thấy toàn là thoái ảnh.
Diệp Trần cười nhạt, Thiết Phong này rất mạnh, có thể thắng hắn không có mấy người, trước mắt xem ra chỉ có Huyết ảnh đao Mông Trùng có thực lực mang tính áp đảo, đương nhiên, võ giả đối chiến với nhau, bất cứ chuyện gì cũng có thể phát sinh, không nhất định người có thực lực cao hơn tất thắng.
Trên ghế trưởng lão, các vị trưởng lão quay sang nhìn nhau cười, đại khí vãn thành Thiết Phong còn kiệt xuất hơn họ tưởng tượng, một chiêu vừa rồi thực sự quá hấp dẫn.
Thu lại cuồng phong, Thiết Phong nở một nụ cười ngu ngơ, vững vàng bước xuống đài.
Lúc này, mọi người chỉ có thể âm thầm im lặng, hoài nghi đối phương có ngu ngơ thật hay không hay chỉ là giả vờ.
Tiếp sau đó, vòng chung kết tiếp tục tiến hành.
Không còn quyết đấu nảy lửa như trước, mấy trận tiếp theo đều là những chiến thắng mang tính áp đảo, một tia lo lắng cũng không có.
Nhưng, trận thi đấu cuối cùng của vòng 1, Thiết Phiến Dịch Thanh thực sự khiến mọi người đẹp lòng, hắn một quạt vung ra, vô số quạt ảnh như những cánh bướm, như mộng như huyễn, đối thủ đâu dám đánh trả, liên tục nhận thua.
Vòng thứ hai có chút lặng lẽ, mười lăm trận đấu thì có mười một trận kết thúc rất nhanh, tựa hồ đều là những người thực lực hàng đầu hàng hành hạ những người hạng sau.
Trận đấu của Diệp Trần cũng nằm trong mười một trận đó, nhưng cũng không hơn gì, đối thủ của hắn là song thương Đổng Hạo Hoa, thực lực không tệ, đáng tiếc gặp phải Diệp Trần, khi hắn vẫn chưa kịp thi triển thực lực thật sự, Diệp Trần đã kịp dùng ba bốn chiêu đánh bại đối phương.
Vòng thứ ba có hai trận đặc sắc.
Một là hai nội môn thập đại đệ tử khóa trước, hai nữ đệ tử duy nhất quyết đấu.
Một là Tiêu Dã và Lý Vân.
Hai nữ đệ tử là "Đào hoa thủ" Chu Nhược và "Thái kiếm" Thu Nhược Đồng.
Chu Nhược xếp hạng tư, thực lực cường kình dị thường, bàn tay trắng nõn mềm như không có xương, vuốt một cái, hạng tám Thu Nhược Đồng lập tức thổ huyết lùi ngược ra sau, thua ngay tại trận.
Tiêu Dã và Lý Vân chiến đấu kịch liệt hơn, họ một là một trong nội môn thập đại đệ tử khóa trước, một là tinh tú mới nổi, hai bên không ai nhường ai, khí thế hừng hực, đến bình đài suýt chút nữa bị họ phá hủy.
Tiêu Dã phòng ngự và công kích lực vô cùng đáng sợ, kiếm quang bình thường căn bản không phá được chân khí hộ thân của hắn, một quyền có thể làm nổ không khí trước mặt đối phương, khiến Lý Vân không thể tiếp cận.
Về phần Lý Vân mặc dù là tinh tú mới nổi, thực lực không hề thua kém, bất phân thắng bại với hạng ba Tiêu Dã, một tay kiếm quang phân hóa võ kĩ sử dụng xuất thần nhập hóa, kiếm quang ẩn tàng càng khiến Tiêu Dã không khỏi kiêng kị.
Cuối cùng, Đại trưởng lão cho rằng thời gian quá dài, phán họ thủ hòa.
Vòng thứ tư và vòng thứ năm tiếp theo cũng có những trận đấu đặc sắc, trên ghế quần chúng đệ tử ngoại môn hò hét sung sướng, nhiệt huyết sục sôi.
Vòng thứ sáu, trận đấu thứ ba.
Huyết ảnh đao Mông Trùng và Thiết Phiến Dịch Thanh.
- Hạng nhất và hạng hai khóa trước cuối cùng cũng giao thủ, không biết ai sẽ thắng ai.
- Ngươi ngốc thế! Khẳng định là Mông Trùng sư huynh mạnh rồi.
- Trận đấu vẫn chưa bắt đầu, sao ngươi biết được, phiến (quạt) pháp của Thiết Phiến Dịch Thanh như mộng huyễn, thua là thua thế nào.
Ủng hộ Dịch Thanh là một đệ tử nội môn.
Mấy người bên cạnh trợn mắt, nghĩ thầm: Lại thêm một kẻ háo sắc nữa!
Trên đài. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Dịch Thanh xòe Thiết Phiến, cười nói với Mông Trùng:
- Năm ngoái giao thủ với ngươi, vẫn còn tránh được vài chục chiêu, năm nay không biết thế nào.
Mông Trùng nói:
- Sao phải đánh giá mình thấp như vậy, không lẽ ngươi tưởng ta sẽ buông lỏng cảnh giác.
- Ha ha!
Dịch Thanh cười cười.
- Đến đây, ta biết ngươi khẳng định có tuyệt chiêu, tám phần là dùng để đối phó ta.
Mông Trùng vẫn có chút coi trọng Dịch Thanh, đối phương đã đem kĩ xảo và thực chiến dung hợp hoàn mỹ, xem ra rất mỹ quan, lại không chiêu trò, muốn một đao đánh bại đối phương là không thể.
Từng bước áp sát Dịch Thanh, ánh mắt Mông Trùng càng lúc càng thịnh.
Khi bước thứ mười chuẩn bị bước ra, Dịch Thanh động, kì thực hắn không thể không động, nếu không để đối phương tìm ra điểm công kích thích hợp, đến cơ hội trở mình cũng không có.
Thiết Phiến bay lên bay xuống, từng đường quạt ảnh mê huyễn không theo quy luật đánh về phía Mông Trùng, tựa hồ không cẩn thận mở ra một chiếc túi lớn chưa đầy bươm bướm, khiến tất cả bươm bướm bay hết ra ngoài.
- Phá!
Mông Trùng ép thấp thân hình, vọt tới trước, một đao chém xuống.
Phốc phốc!
Một đao này bắt lấy những điểm yếu nhất trên quạt ảnh, phá vỡ nó, đao mang màu đỏ máu dễ dàng chém đến trước mặt Dịch Thanh, nhanh đến khó tin.
- Đây mới gọi là khoái đao, không động thì thôi, đã động là kinh nhân, không biết Bắc Tuyết khoái đao Lâm Kì đạt đến trình độ nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.