Kiếm Đạo Độc Tôn

Chương 117: Phần thưởng




Mấy đệ tử hạch tâm xếp hạng sau nói:
- La sư huynh yên tâm, một năm vừa rồi bọn đệ cũng không phải uổng phí, sẽ cho họ biết thế nào là lợi hại.
- Không sai, trừ Diệp Trần và Mông Trùng có chút khó giải quyết, những người khác muốn trở thành đệ tử hạch tâm, thì phải hỏi ta có đồng ý hay không đã.
La Hàn Sơn mỉm cười, Đệ tử hạch tâm Lưu Vân Tông chỉ duy trì hai mươi tư người, một người được vào thì sẽ có người khác lui ra, không ai muốn mất đi thân phận đệ tử hạch tâm.
Những ngày tiếp theo, tất nhiên là long tranh hổ đấu.
Về phần hắn, cũng sẽ tìm thời điểm thích hợp khiêu chiến "Ám hương kiếm" Chu Mai, La Hàn Sơn quay đầy nhìn mỹ nữ xinh đẹp y phục có thêu hoa mai.
Khi những tia nắng mặt trời cuối cùng chiếu xuống, cuộc thi xếp hạng chính thức kết thúc.
Dựa vào điểm số, hạng nhất là người duy trì kỉ lục toàn thắng Diệp Trần, chiến bại chín người, giành được mười tám điểm, hạng hai là Mông Trùng, mười sáu điểm, hạng ba là Thiết Phong, mười bốn điểm, hạng tư là Tiêu Dã, mười hai điểm, hạng năm là Dịch Thanh, mười điểm, hạng sáu là Chu Nhược, tám điểm, hạng bảy là Lý Cuồng, sáu điểm, hạng tám là Lý Vân, bốn điểm, hạng chín là Bùi Thiếu Khanh, hai điểm, hạng mười là Thu Nhược Đồng, không điểm.
Lúc công bố thứ hạng, Diệp Thiên Hào ha ha cười lớn,
- Diệp Nhi là Lưu Vân Tông nội môn đệ nhất đệ tử, nó mới là thiên tài số một trong lịch sử Diệp gia, Gia chủ Diệp gia đời thứ ba và Diệp Đường, Diệp Huyên, không ai có thể bằng được nó.
Trầm Ngọc Thanh sẵng giọng:
- Chàng xem chàng, người lên chỗ cao nước chảy chỗ thấp, Trầm Nhi muốn đọ phải đọ với các đại đệ tử tông môn hạch tâm khác, đừng để mất thân phận.
- Ha ha, không phải rất vui sao!
Không ít nhân vật lớn bên cạnh chắp tay nói:
- Chúc mừng! Diệp gia chủ, lệnh tử tuổi còn nhỏ mà đã lĩnh ngộ nửa bước kiếm ý, sau này nhất định một bước lên mây, nhất phi trùng thiên.
- Diệp gia chủ, sau này có cơ hội, cùng nhau uống chén rượu nhạt.
- Nhi tử chúng ta không có thành tựu, hôm nào phải để cho nhi tử Diệp gia chủ chỉ giáo.
Diệp Thiên Hào tâm trạng thoải mái nói:
- Đâu có đâu có, nếu các vị nể mặt, bớt chút thời gian đến Diệp gia làm khách, Diệp mỗ nhất định trải chiếu đón chờ.
- Nhất định nhất định.
Những nhân vật lớn khác ai cũng có tâm tư riêng, nhưng bất luận họ nghĩ gì, cái tên Diệp Trần kể từ hôm nay chính thức bùng nổ.
Mười sáu tuổi lĩnh ngộ nửa bước kiếm ý, đừng nói là Thiên Phong Quốc, cho dù lấy cả Nam Trác Vực, đều không kém, nếu kém chỉ là tu vi mà thôi.
Đương nhiên, có người mong chờ Diệp Trần trưởng thành, cũng có người dự định bóp chết hắn từ trong trứng nước, không phải chỉ có một mình Chu Liệt Dương.
Đối với họ mà nói, giết chết một thiên tài rất đơn giản, nhưng nếu như thiên tài này trưởng thành, thì không còn dễ dàng nữa, phải làm sớm.
Lưu Vân Tông Đại trưởng lão từ từ đứng dậy,
- Cuộc thi xếp hạng đệ tử nội môn kết thúc viên mãn, bây giờ đến mục phát phần thưởng. Hạng bảy đến hạng mười, thưởng hạ phẩm linh thạch ba trăm miếng, hạng tư đến hạng sáu, thưởng hạ phẩm linh thạch sáu trăm miếng, hạng hai đến hạng ba, thưởng hạ phẩm linh thạch một ngàn miếng, hạ nhất thưởng hạ phẩm linh thạch hai ngàn miếng và một bộ bí tịch địa cấp sơ giai, ngoài ra, sau khi trưởng lão hội quyết định, nội môn đệ nhất đệ tử sẽ được theo đội ngũ chúc mừng, ngày mùng chín tháng bảy, cùng đến Phỉ Thúy Cốc.
- Đến Phỉ Thủy Cốc, chậc chậc, đó là nơi mở rộng tầm mắt, đệ tử có thể đi đều không đơn giản.
- Đến lúc đó các đại tông môn tinh anh đều tề tựu, như tứ đại công tử, nhân vật nổi trội trong đệ tử hạch tâm.
- Chỉ sợ không đơn giản như vậy, các đại tông môn khẳng định sẽ so sánh lẫn nhau, nghe nói Phỉ Thúy Cốc nội môn thập đại đệ tử đều có Đệ tử hạch tâm Lưu Vân Tông thực lực, khó trách sẽ quyết định để Diệp Trần đi theo.
- Đúng vậy! Cho dù thực lực Diệp Trần không bằng đối phương, nhưng dựa vào nửa bước kiếm ý, cũng có thể khiến Lưu Vân Tông không mất mặt.
- Thì ra là vậy.
Tâm tư trưởng lão hội thế nào sao giấu nổi những đại nhân vật, đại hào kiệt thường xuyên thường xuyên lục đục với nhau.
Hai ngàn miếng hạ phẩm linh thạch và một bộ bí tịch địa cấp sơ giai.
Diệp Trần nói không động tâm, là giả.
Mang hai ngàn miếng hạ phẩm linh thạch đến tràng đấu giá Tây Bắc, tương đương tám chín vạn lạng vàng, một bộ bí tịch địa cấp sơ giai càng có thể bán mấy trăm vạn lạng, Thiên Phong Quốc tuyệt đại bộ phận tiểu gia tộc cho dù dốc hết gia sản cũng chưa chắc mua được.
Đương nhiên, với tiềm lực của nội môn đệ nhất đệ tử, xứng đáng với cái giá ấy, mà đại tông môn không thiếu nhất chính là bí tịch, không có một số tuyệt học bí tịch, thực sự không thể nào nói nổi.
Nhưng Diệp Trần cũng biết, người ngoài cho dù xuất một ngàn vạn lạng vàng, cao tầng trong tông cũng không đồng ý bán đi một cuốn tuyệt học bí tịch.
Tuyệt học bí tịch, không thể truyền ra ngoài.
Chỉ là nghe thấy nội dung sau, Diệp Trần hơi sững người.
Một tháng sau theo đoàn chúc mừng đến Phỉ Thúy Cốc?
Thực sự nằm ngoài dự kiến của hắn, nhưng hắn cũng không quan tâm, đi cũng được, không đi cũng được, dù sao có bên trên sắp xếp, hắn chỉ cần đi theo là được.
...
Tĩnh Sơn Mạch.
Trong dãy núi dài hùng vĩ, sương mù quanh năm không tan, sinh ra chướng khí, sâu trong núi thường xuyên có tiếng yêu thú truyền ra, chấn động nhân tâm.
Hỏa nhật treo cao, ánh sáng màu vàng bị tầng sương mù ngăn lại, nhìn thoáng qua, chỉ thấy những đường ánh sáng bảy màu tràn ngập, tươi sáng quỷ dị.
Nơi này chính là Tĩnh Sơn Mạch, thiên địa nguyên khí đặc biệt nồng đậm, nhưng vì bị chướng khí ảnh hưởng, võ giả không thể luyện hóa, nếu không sẽ tẩu hỏa nhập ma.
Trên ngọn núi nhỏ không biết bị vật gì làm vỡ một nửa, Diệp Trần tay chắp sau lưng, hông đeo một thành trường kiếm cũ kĩ.
Mắt nhìn bao quát xung quanh, vài trăm mét bên trong sương mù đang có hai âm ảnh khổng lồ thỉnh thoảng lại lao vào nhau, phát ra những tiếng động long trời lở đất. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Ngao a....
Những tiếng gầm gừ đáng sợ vang lên, vài chục gốc câu cổ thụ trước mặt đổ rạp, một con yêu lang lớn như một tòa nhà lao đến, yêu lang không có lông, bên ngoài cơ thể phủ kín những gai nhọn như gai xương rồng, khiến thân hình như tự dưng to thêm ba phần, đồng tử huyết hồng sắc tựa hồ như muốn nhỏ máu.
- Kinh Cức Ma Lang, tứ cấp đỉnh tiêm yêu thú.
Mặc cho cuồng phong quất vào mặt, thân hình Diệp Trần vẫn không nhúc nhích, chỉ có vạt áo là bay phấp phới.
Đông đông đông đông...
Mặt đất rung chuyển, một con Ngân Điện Yêu Ngưu còn lớn hơn cả Kinh Cức Ma Lang rầm rầm đi ra, con ngươi băng lạnh vô tình khóa chặt Kinh Cức Ma Lang, sau đó lại quay sang nhìn Diệp Trần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.