Kiếm Đạo Độc Tôn

Chương 133: Hắc ma trùng bốn cánh




Giải thích thì giải thích vậy, nhưng bản thân Trang Khánh Hiền cũng rất muốn biết Diệp Trần từ đâu có được Luyện tâm nhất kiếm bí tịch, phải biết luyện thành công khẳng định không dễ như nói, chỉ cần luyện hỏng là tẩu hỏa nhập ma, tổn hại tu vi bản thân.
Viên Tuyết Mai hiểu rõ hơn ai hết, bởi vì trong cuốn Kiếm kinh nàng đưa cho Diệp Trần có giới thiệu về Luyện tâm nhất kiếm, nhưng chỉ là giới thiệu qua loa, chứ không phải bí tịch gì, tại sao Diệp Trần có thể tu luyện thành công, không lẽ hắn chỉ dựa vào phán đoán cá nhân là đã có thể thi triển Luyện tâm nhất kiếm.
- Không thể nào?
Thạch Phá Thiên trừng trừng nhìn Diệp Trần.
Uy lực của Thiên cương bạo liệt quyền không chỉ có vậy, nếu như Diệp Trần không có thủ đoạn khác, chỉ cần mười chiêu, mười chiêu là đã có thể đánh bại Diệp Trần, nghĩ thế nào cũng không thể tưởng tượng đối phương lại giáng cho hắn một đòn, chỉ một đòn mà khiến hắn không còn lực chiến đấu.
Sắc mặt Diệp Trần hơi tái, nhưng không nghiêm trọng như Trang Khánh Hiền nói.
Luyện tâm nhất kiếm đúng là hắn học được từ trong Kiếm kinh, lý luận trong đó kì thực ảo diệu không kém gì kiếm ý, chỉ có điều kiếm ý có thể thôi phát trong một thời gian dài, Luyện tâm nhất kiếm thì không thể, tác dụng lớn nhất của nó là khiến thực lực kiếm khách bạo tăng trong giây lát, dùng một kiếm kích sát kẻ thù.
Phụt!
Thạch Phá Thiên phun ra một ngụm nghịch huyết, thân thể không thể đứng vững, Lưu ly kim thân bị phá, đối với hắn thiệt hại vô cùng lớn, không có ba tháng điều dưỡng, e rằng không thể hồi phục đến thực lực đỉnh phong, bây giờ thực lực còn không bằng một Võ giả Ngưng Chân Cảnh sơ kì.
Không cần nhắc nhở, một Phỉ Thúy Cốc trưởng lão nội môn chạy lên đỡ Thạch Phá Thiên.
Bên Tử Dương Tông.
- Tên này đáng sợ quá, hình như vẫn còn thủ đoạn gì chưa thi triển, Chu Liệt Dương có thể đối phó lại hắn không? Hay là lại để hắn chạy thoát lần nữa, sau này giết hắn càng khó. Đọc Truyện Online Tại https://trumtruyen.vn
Tử Dương Tông trưởng lão bên cạnh Trương Khánh chân khí truyền âm cho Tử Dương Tông Đại trưởng lão.
Tử Dương Tông đại trưởng lão hừ nhẹ,
- Đừng nên coi thường Chu Liệt Dương, hắn từng giết qua không ít thiên tài, có mấy người thậm chí không hề thua kém Diệp Trần, huống hồ đến lúc đó chúng ta có thể nhắc nhở hắn, bảo hắn phòng ngự một kiếm này là được, hơn nữa sau một kiếm này, e rằng hắn không còn sức phản kháng.
- Đúng rồi, sao ta không nghĩ ra nhỉ, một kiếm này lợi hại như vậy, không thể không có di chứng.
Ngồi ngay ngắn trên ghế, sắc mặt Diệp Trần càng thêm nhợt nhạt, nhưng trong lòng thì đang cười lạnh, hắn linh hồn lực cường hãn, thi triển Luyện tâm nhất kiếm nhìn thì có vẻ tổn hao tinh thần, kì thực không hề bị ảnh hưởng, nếu liều mạng, thi triển thêm ba bốn lần nữa cũng không thành vấn đề. Ngoài mặt chỉ là giả bộ mà thôi, cốt không muốn kinh hãi thế tục.
Sau khi Diệp Trần và Thạch Phá Thiên kết thúc luận bàn, đại đệ tử tông môn trên cơ bản đều đã giao thủ, không còn có ý động thủ nữa.
- Diệp sư đệ, đệ không sao chứ!
La Hàn Sơn thấy Sắc mặt Diệp Trần khó coi, tưởng hắn sau khi thi triển Luyện tâm nhất kiếm, di chứng nghiêm trọng.
Diệp Trần lắc lắc đầu,
- Chuyện nhỏ ấy mà, La sư huynh không cần lo lắng.
La Hàn Sơn nói:
- Sau này tốt nhất là bớt dùng chiêu này, quá mức hung hiểm, không phải địch tử thì là ta chết.
- Đa tạ La sư huynh quan tâm.
La Hàn Sơn cư xử không tệ, không kiêu ngạo cũng chẳng quá xa xôi, hiền lành thân thiện, chưa bao giờ giở giọng nhị sư huynh hay con trai tông chủ, mang đến cho người ta cảm giác rất ấm áp.
La Hàn Sơn cười nói:
- Đệ là bảo bối của Lưu Vân Tông ta, không quan tâm sao được.
Nghe vậy, Đại trưởng lão và Tứ trưởng lão đều cười.
Mặt trời từ từ xuống núi.
Biểu diễn luận bàn cũng dần đến hồi kết thúc.
Trang Khánh Hiền đứng dậy, nói:
- Các vị, biểu diễn luận bàn mặc dù đã hết, nhưng tiệc chúc mừng thì vẫn chưa kết thúc, buổi tối vẫn còn yến tiệc, hi vọng mọi người đều có thể tham gia.
- Khó khăn lắm mới được một lần đến Phỉ Thúy Cốc, về sao được.
- Nếu như vẫn còn yến tiệc chiêu đãi, vậy thì vui vẻ một lần!
- Trang cốc chủ yên tâm, yến tiệc nhất định tham gia.
Bây giờ trời đã về khuya, không tiện cho việc đi lại, mọi người cũng không từ chối, chuẩn bị yên tâm ở lại Phỉ Thúy Cốc một đêm, sáng sớm hôm sau khởi hành.
...
Yên tiệc thập phần phong phú, mọi người đều ăn no bụng.
Trong một gian đại đường bí mật của Phỉ Thúy Cốc.
Đại đường đèn đuốc sáng trưng, soi sáng các đại tông môn trưởng lão xung quanh, Trang Khánh Hiền ngồi ở vị trí chủ tọa, hai bên có hai Phỉ Thúy Cốc trưởng lão nội môn.
Trang Khánh Hiền nhìn khắp một lượt mọi người,
- Triệu tập các vị tham gia lần hội nghị này là có một việc lớn cần tuyên bố.
Nam La Tông đại trưởng lão là một vị mỹ phụ tuổi độ ba lăm, dáng vóc thướt tha, da dẻ mịn màng, lên tiếng nói:
- Không biết là việc lớn gì mà lại liên quan đến ngũ đại tông môn?
- Liên quan đến ngũ đại tông môn?
Mỹ phụ vừa dứt lời, những người khác hình như nghĩ ra điều gì, sắc mặt trở nên ngưng trọng.
Trang Khánh Hiền gật gật đầu,
- Đùng là liên quan đến ngũ đại tông môn, nhưng tạm thời vẫn chưa nghiêm trọng. Nửa tháng trước, đệ tử tình báo của Phỉ Thúy Cốc ta vô tình tìm được phân đà của Thi Quỷ Sơn, mặc dù không vào được bên trong, nhưng từ công tác phòng bị bên ngoài có thể thấy, đây là cứ điểm trọng yếu được Thi Quỷ Sơn chuyên dùng để huấn luyện tân Thi Quỷ Sơn quỷ vệ.
Thi Quỷ Sơn phân đà!
Quỷ vệ!
Chúng nhân hít ngược một hơi lãnh khí, sự tình Địa Sát Môn bị diệt vẫn còn hiển hiện trước mắt.
Thi Quỷ đạo nhân là một trong một trăm linh tám đại quỷ tướng của Cửu U Giáo, thực lực khó lường, đến bây giờ mặc dù trọng thương chưa khỏi, chưa thể đạt đến đỉnh phong, nhưng cũng không phải thứ các đại tông môn tông chủ có thể chống lại được, cho dù liên thủ cũng không được, Thi Quỷ đạo nhân từng sống trên Thi Quỷ Sơn, sau trận đại chiến, Thi Quỷ Sơn bị diệt, không còn tồn tại, nhưng những kẻ đứng đầu nó thì vẫn sống sót, tồn tại dưới cái tên Thế lực Thi Quỷ đạo nhân.
Dưới trướng Thi Quỷ đạo nhân là năm tên quỷ phó trung thành tận tụy, còn có một lượng lớn quỷ vệ, quỷ vệ phân thành bốn cấp, hạ cấp quỷ vệ thực lực thấp nhất, tương đương Võ giả Ngưng Chân Cảnh hậu kì, trung cấp quỷ vệ tương đương Võ giả Bão Nguyên Cảnh sơ kì, thượng cấp quỷ vệ tương đương Bão Nguyên Cảnh trung kì, trên nữa còn có Bão Nguyên Cảnh hậu kì đỉnh cấp quỷ vệ, trong mỗi cấp bậc quỷ vệ đều có quỷ vệ đội trưởng, thực lực cao nhất trong đám quỷ vệ đồng cấp.
Nếu chỉ có vậy thì không cần quá lo lắng, dù sao tu vi đâu phải thứ dễ tăng, huấn luyện quỷ vệ cũng không phải ngày một ngày hai.
Chỉ là Thi Quỷ đạo nhân nằm ở top giữa trong số một trăm linh tám quỷ tướng, thực lực bản thân không chiếm ưu thế, mà dựa vào thủ đoạn huấn luyện quỷ vệ, hắn không biết tìm đâu ra một cuốn bí tịch kích phát tiềm lực bên trong cơ thể con người, cuốn bí tịch này có thể khiến một người bình thường có trình độ tu luyện của một thiên tài, mấy năm thời gian là có thành tựu, đương nhiên, có lợi ắt có hại, bởi vì kích phát tiềm lực quá mạnh, quỷ vệ tu luyện cuốn bí tịch này trên cơ bản không sống quá bốn mươi năm, nếu sống qua bốn mươi tuổi thì cũng thân thể suy kiệt, chưa già đã yếu, sống hôm nay không biết đến ngày mai.
Cũng chính vì nguyên nhân đó, Thi Quỷ Sơn quỷ vệ tình tình tàn nhẫn, làm điều ác không ghê tay, chỉ cần trước bốn mươi tuổi được hưởng thụ tất cả những thứ có thể hưởng thụ, căn bản không cần kiêng kị.
Bắc Tuyết sơn trang đại trưởng lão lên tiếng nói:
- Ý của Trang cố chủ là, hủy Thi Quỷ Sơn phân đà?
- Không sai, tuyệt không thể để Thi Quỷ Sơn có cơ hội quật khởi, chúng ta phải tranh thủ lúc Thi Quỷ đạo nhân vẫn chưa hoàn toàn phục hồi thực, dùng mọi biện pháp làm suy yếu thực lực Thi Quỷ Sơn, nếu không mấy năm sau, ngũ đại tông môn và võ lâm của cả Thiên Phong Quốc sẽ phải đối mặt với một đại nạn mới.
Phỉ Thúy Cốc đứng đầu ngũ đại tông môn, trừ áp chế tứ đại tông môn, bản thân cũng muốn tiêu trừ tất cả nguy cơ trong Thiên Phong Quốc, nếu không người gặp nguy hiểm đầu tiên sẽ là họ.
Lưu Vân Tông đại trưởng lão gật gật đầu,
- Không sai, ta đồng ý với đề nghị của Trang cốc chủ, không biết đã có kế hoạch gì hay chưa? Ngoài ra, thực lực của Thi Quỷ Sơn phân đà kia mạnh thế nào vẫn chưa rõ, liều lĩnh tấn công, sợ sẽ xuất hiện tình huống không thể tưởng tượng.
Tử Dương Tông ngũ trưởng lão cười lạnh một tiếng:
- Lưu Vân Tông biết sợ từ bao giờ vậy, không phải là một Thi Quỷ Sơn phân đà sao, có thể mạnh được đến đâu.
Tứ tưởng lão dáng người to lớn phản bác nói:
- Hay là, Tử Dương Tông các người đánh trận đầu!
- Đối mặt với kẻ thù bên ngoài, ngũ đại tông môn đương nhiên phải cùng tiến cùng lùi, làm gì có quy định Tử Dương Tông ta đánh trận đầu, chuyện này đừng bao giờ nhắc lại nữa.
Tử Dương Tông đại trưởng lão da mặt run run, trừng mắt nhìn Lưu Vân Tông Tứ trưởng lão.
Nam La Tông Đại trưởng lão thấy vậy lắc đầu nói:
- Để nghe xem Trang cố chủ nói gì?
Trang Khánh Hiền suy nghĩ một lúc,
- Ta nhận thấy, ngũ đại tông môn nên điều động ra một phần nhân mã của mình, liên hợp tiến công Thi Quỷ Sơn phân đà, trong mỗi chi nhân mã, không thể thiếu ba Bão Nguyên Cảnh hậu kì, bảy Bão Nguyên Cảnh trung kì, mười lăm Võ giả Bão Nguyên Cảnh sơ kì, nhân số trên trăm người, đương nhiên, cũng có thể mang một số đệ tử đi theo, tôi luyện trong môi trường chém giết.
- Tốt lắm, cứ làm như vậy!Thời gian định vào lúc nào?
Bắc Tuyết Sơn Trang phong cách lúc nào cũng mạnh mẽ, giống như đao pháp của họ.
- Mùng tám tháng tám!
Trang Khánh Hiền lại nói:
- Sáng sớm ngày mai, các ngươi quay về phải cẩn trọng, ta nghi ngờ có Thi Quỷ Sơn nhân hồn đột nhập vào Phỉ Thúy Cốc, có thể sẽ làm điều gì bất lợi với các ngươi.
Nếu không phải có Thi Quỷ Sơn đại địch trước mắt, Trang Khánh Hiền căn bản không cần nhắc nhở bọn họ, dù sao những người có mặt ở đây đều là tứ đại tông môn đỉnh tiêm trưởng lão nội môn, chết một đều là tổn thất, các thiên tài đệ tử tương lại sẽ trở thành trụ cột tông môn thì càng không cần phải nói.
Nhưng xét cho đại cục lâu dài, Trang Khánh Hiền không thể không nói, nếu không mọi người trên đường trở về gặp phải điều gì bất trắc, khó tránh có người hoài nghi Phỉ Thúy Cốc, sau này muốn liên hợp càng khó, lùi một bước mà nói, Phỉ Thúy Cốc là Thiên Phong Quốc bá chủ, một hai đỉnh tiêm trưởng lão nội môn và thiên tài đệ tử không thể lung lay được họ, không cần dùng trăm phương ngàn kế.
Đêm khuya.
Tinh quang ảm đạm, minh nguyệt ẩn mình trong mây.
Đại địa tối đen như mực.
Chỉ có một con côn trùng bốn cánh, hình dạng giống như đôi đũa bay ra từ góc viện tử xa hoa, chớp mắt đã thấy biến mất trong bóng tối.
Lục Liễu Cư.
Dưới ánh đèn thủy tinh, Diệp Trần đọc lại Kiếm kinh một lần nữa.
Trận chiến chiều nay, giúp ích cho hắn rất nhiều, kiếm pháp lĩnh ngộ càng thêm sâu, nhất là xem các thanh niên cao thủ luận bàn, giúp hắn trưởng thành không ít, hắn cảm thấy mình vẫn chưa chạm đến cực hạn bản thân, muốn tìm một chút cảm ngộ trong Kiếm kinh.
Từng trang Kiếm kinh lật giở, mắt Diệp Trần càng thêm sáng.
Ở nơi khác, những thanh niên tham gia biểu diễn luận bàn đều không ngủ, họ cũng giống như Diệp Trần, đều có nhiều thể ngộ, chỉ là muốn tiêu hóa triệt để những thể ngộ đó, cần phải cố gắng rất nhiều, vượt qua đối thủ vốn dĩ ngang bằng mình.
Đêm càng về khuya, Phỉ Thúy Cốc càng trở nên yên tĩnh.
...
Trời vừa sáng, bọn Diệp Trần lập tức cáo từ, đi tới lối vào Phỉ Thúy Cốc.
Xiu!
Thổi ra một tiếng huýt gió ẩn hàm chân khí.
Từ đỉnh núi cách đó không xa, Thiên phong thứu nhanh nhẹn bay đến, đáp xuống trước mặt năm người.
Lên Thiên phong thứu, Đại trưởng lão trầm giọng nói:
- Trên đường về, nghỉ ngơi dưỡng sức, chuẩn bị chiến đấu bất cứ lúc nào.
La Hàn Sơn giật mình nói:
- Đại trưởng lão, có chuyện gì vậy?
Tứ trưởng lão lắc lắc đầu,
- Không nên hỏi nhiều, có thể là chúng ta đa nghi.
Nghe vậy, ba người Diệp Trần mắt ánh lên một tia dị sắc, không lẽ có chuyện lớn phát sinh, đêm qua ở tiệc chúc mừng, Phỉ Thúy Cốc cốc chủ gọi họ đi có lẽ là vì chuyện này.
Thiên phong thứu nhập vào tầng mây, nhất thời phá tan âm trướng, bay nhanh như điện xẹt.
Buổi chiều.
Thiên phong thứu đã bay khỏi Phỉ Thúy Cốc hai vạn dặm.
Bên cạnh, một con côn trùng kì quái bay ngang qua Thiên phong thứu, thu hút sự chú ý của Diệp Trần, rất nhanh, lại có thêm mấy con côn trùng như thế xuất hiện, có thể vì tốc độ của Thiên phong thứu quá nhanh, đám côn trùng không thể bay kịp nên Đại trưởng lão và Tứ trưởng lão đều không chú ý.
Khi con côn trùng thứ chín xuất hiện, Diệp Trần không kìm được nói:
- Đại trưởng lão, đám côn trùng này là sao vậy?
Đại trưởng lão quay đầu nhìn Diệp Trần, thấy hắn không giống như đang nói giỡn, vội vàng dừng Thiên phong thứu lại, quét ánh mắt, lập tức phát hiện một con côn trùng dạng đũa.
- Đến đây!
Giơ tay vời, con côn trùng dạng đũa không hề phản kháng bị hút vào trong tay Đại trưởng lão.
Xèo xèo xèo...
Con côn trùng dài bốn tấc, dải nhỏ đen xì, phần lưng mọc bốn cái cảnh mỏng tang như giấy bóng, phần đầu là một quả bóng tròn, mọc đầy những mắt, trông quỷ dị đáng sợ vô cùng. Lúc này, con côn trùng đũa đang giãy dụa trong tay Đại trưởng lão, định đột phá bức màn chân khí, bay ra ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.