Kiếm Đạo Độc Tôn

Chương 137: Bỏ xa Mông Trùng




- A! Diệp sư huynh, bọn muội không biết huynh ở đây.
Diệp Trần đang bận suy nghĩ thì từ xa xuất hiện ba nữ đệ tử, tuổi độ mười ba mười bốn, nhìn thấy thân thể trần trụi của Diệp Trần, lập tức đỏ mặt cúi đầu.
Diệp Trần cười khổ một tiếng, ở thế giới của hắn, nam nhân đệ lộ phần trên không là gì, nhưng thế giới này thì không giống vậy, Linh Giới Trữ Vật u quang lóe lên, một bộ quần áo sạch sẽ xuất hiện trên tay.
Mặc xong y phục, Diệp Trần hỏi:
- Các muội tìm địa điểm luyện công à?
- Vâng! Diệp sư huynh sao huynh lại tắm ở đây?
Trong đó có một nữ đệ tử mặt tròn nhìn rất đáng yêu, lúc nãy chỉ có mình nàng là không cúi mặt, nhưng lại bị hai nữ đệ tử còn lại bịt mắt.
- Ta đang luyện công, nếu như không chê, ta nhường chỗ này lại cho các muội.
Nói xong, Diệp Trần tung thân hình, lướt lên ngọn thác, sau vài cái chớp mắt đã thấy biến mất vô ảnh vô tung.
- Ha, ta đã nói Diệp Trần sư huynh rất tốt mà các ngươi không tin.
- Hi hi, Diệp Trần sư huynh vóc dáng không tệ, võ công lại cao.
- Hai vị sư tỷ, Diệp Trần sư huynh sao lại bỏ chạy?
...
Cứ ba ngày lại đến Đằng Vân đại điện, đây đã thành thói quen của Diệp Trần.
Kì thực mỗi lần đi không nhất định có nhiệm vụ, chủ yếu là có thể nhìn thấy một số sự kiện xảy ra trong Thiên Phong Quốc, tốt hơn nhiều so với không hay không biết gì.
Lúc đi qua ngọc bích xếp hạng, Diệp Trần nghiêng đầu nhìn.
Tên tuổi của hắn vẫn nằm ở vị trí thứ nhất hàng thứ ba, hàng thứ nhất và hàng thứ hai là hai mươi tư đệ tử hạch tâm, đương nhiên, nếu như hắn muốn, lúc nào cũng có thể trở thành đệ tử hạch tâm, hơn nữa, thứ hạng sẽ rất cao, chí ít cũng phải nằm trong top 4, chỉ có điều trước mắt vẫn chưa có dự định đó, bởi vì đấu với "Ám hương kiếm" Chu Mai, Diệp Trần vẫn chưa cảm thấy chắc chắn, trừ phi thi triển Luyện tâm nhất kiếm.
- Không thể trở thành đệ nhất đệ tử hạch tâm thì còn ý nghĩa gì.
Lắc lắc đầu, Diệp Trần đang chuẩn bị đi vào Đằng Vân đại điện.
- Mau xem, Mông Trùng sư huynh trở về rồi!
- Nghe nói lần này huynh ấy tiếp nhận nhiệm vụ tam tinh hắc cấp, xem ra nhiệm vụ đã hoàn thành.
- So với các đệ tử nội môn tham gia cuộc thi xếp hạng, Mông Trùng sư huynh tiến bộ quả nhiên rất lớn, không biết so với Diệp Trần sư huynh thì thế nào?
Đệ tử nội môn gần đó nhao nhao nghị luận, ánh mắt tập trung vào Mông Trùng đang đứng cách đó không xa.
Mông Trùng chẳng buồn quan tâm đến việc mình đang trở thành tiêu điểm chú ý, hắn nói với Diệp Trần:
- Võ Đạo quảng trường quyết một trận thắng thua, hi vọng ngươi cũng có tiến bộ.
Diệp Trần quay người:
- Sẽ như ngươi mong muốn.
Bản thân không khiêu chiến người khác là một chuyện, nhưng khi người khác khiêu chiến bạn, thông thường đều không thể từ chối, huống hồ cho dù cự tuyệt, cũng phải có lý do thích đáng, nếu không người người đều cự tuyệt, ngọc bích xếp hạng còn ý nghĩa gì nữa, cạnh tranh không thể xảy ra.
Lời vừa dứt, bốn phía lập tức sôi trào.
- Mông Trùng sư huynh một lần nữa quyết chiến Diệp Trần sư huynh, tin tức kinh nhân, mau đi thông báo cho các sư huynh đệ khác.
- Đã hơn một tháng, hai bị sư huynh đều có tiến bộ, đối quyết khẳng định xuất sắc hơn.
- Xem ra Mông Trùng sư huynh không đánh bại Diệp Trần sư huynh, không có ý định trở thành đệ tử hạch tâm!
Chỉ một lúc sau, Lưu Vân Tông tuyệt đại bộ phận đệ tử nội môn đều biết việc này, không cần nói nhiều, lập tức chạy đến quảng trường Võ Đạo.
Quảng trường Võ Đạo trong một thời gian ngắn tụ tập hơn ngàn con người, trong đó có hai ba trăm là đệ tử nội môn không đi làm nhiệm vụ, đệ tử ngoại môn chiếm tám phần, một vài đệ tử hạch tâm cũng có mặt, muốn xem thực lực của Diệp Trần và Mông Trùng đạt đến trình độ nào.
Trung tâm bình đài.
Diệp Trần và Mông Trùng chậm rãi lên đài.
- Một tháng không gặp, nếu như ngươi tiến bộ không rõ ràng, e rằng sẽ thua ta.
Mông Trùng khí chất càng thâm trầm, đao thế nội hàm không lộ.
Diệp Trần quan sát đối phương, lắc lắc đầu nói:
- Đúng là có tiến bộ, nhưng khoảng cách giữa chúng ta càng lúc càng xa.
Hừ!
Mông Trùng cười lạnh nói:
- Đấu rồi mới biết, đến lúc đó ngươi sẽ phải rút lại câu nói vừa rồi.
Một trận gió lớn thổi đến, y phục Diệp Trần tung bay phần phật.
Hắn nói:
- Bắt đầu đi!
Keng!
Trường đao xuất vỏ, Mông Trùng một chân dẫm vỡ mặt đất, như điện xẹt lướt về phía Diệp Trần.
- Huyết quang trùng thiên!
Người còn đang trên đường, Mông Trùng hai tay nắm chặt trường đao vung mạnh, bởi vì tốc độ quá nhanh, tay cần đao như nhập vào hư không, chỉ còn lại đao mang đỏ máu tung hoành, bao phủ cả bình đài, triệt để phong bế không gian xung quanh Diệp Trần, khiến hắn lùi cũng không được mà tiến cũng không xong, tránh cũng không thể tránh, chỉ còn lại một con đường duy nhất đó chính là ngạnh kháng.
- Lợi hại quá, không biết Diệp Trần sư huynh kháng cự thế nào?
- E rằng chỉ có liều mạng.
- Lần trước nếu như Mông Trùng sư huynh có thực lực này, chắc đã nắm chắc ngôi vị đệ nhất đệ tử nội môn, đương nhiên, nếu lần này đánh bại Diệp Trần sư huynh, cũng vẫn là nội môn đệ nhất đệ tử. Bạn đang đọc truyện tại - https://trumtruyen.vn
- Không dễ như vậy đâu! Diệp Trần sư huynh từng đi Phỉ Thúy Cốc, gặp qua đại tràng diện, sao lại không có tiến bộ.
Tuyệt đại bộ phận vẫn chưa biết Diệp Trần từng đánh bại Trình Tuấn và Thạch Phá Thiên, chỉ có đệ tử hạch tâm mới biết qua loa, đương nhiên, qua một hai ngày nữa, sự tích Diệp Trần chắc sẽ truyền đi khắp nơi, không biết sẽ còn chấn động thế nào?
Đợi huyết hồng đao mang đạt đến toàn thịnh, Diệp Trần mới xuất kiếm.
Hưu!
Không ai nhìn thấy Diệp Trần xuất kiếm kiểu gì, chỉ nhìn thấy kiếm khí như bạch tuyến lóe lên, nhân ảnh Diệp Trần đã xuyên qua huyết sắc đao mang, đứng sau lưng Mông Trùng.
Đương!
Xì xì!
Trường đao bay ra khỏi tay Mông Trùng, vẫn chưa xong, y phục bên sườn Mông Trùng rách toạc, vết cắt rất mịn.
Vân ẩn kiếm nhập vỏ, Diệp Trần thản nhiên nói:
- Đao pháp không tệ, đáng tiếc ta đã tấn thăng lên cảnh giới cao hơn, ngươi không phải đối thủ của ta.
Quá mạnh, thực sự quá mạnh, đến một cơ hội phản kháng cũng không có, Mông Trùng của chúng ta trên cơ bản không phải đối thủ của hắn, trước đây ta không tin, nhưng bây giờ không thể không tin, bởi vì nó đã phát sinh, hơn nữa còn phát sinh ngay trên người Mông Trùng.
Mông Trùng trong lòng không khỏi sợ hãi, nhất thời đứng ngây tại chỗ.
Không chỉ Mông Trùng ngây ra, tất cả đệ tử nội môn và đệ tử ngoại môn đều nhãn thần tê dại, miệng há không sao khép lại được.
Toàn tràng lặng ngắt như tờ.
Đợi họ tỉnh lại, Diệp Trần đã rời khỏi quảng trường Võ Đạo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.