Kiêm Gia Khúc

Chương 1: Gia bạo (Gia= nhà; Bạo= hung tàn) (tức là bạo lực gia đình)




Ngô…..lại bắt đầu.
Giản Già nhìn đống hỗn loạn phía dưới mà nhíu mày.
Trong phòng, nữ tử cao gầy mặc áo dài nhìn không ra bộ dạng đang đi tới phía nam tử đang lui ở góc phòng, nam tử thanh tú, bộ dáng nhu nhược, trên gương mặt xanh một mảng, nhìn trong đôi mắt chỉ còn trống rỗng, lộ ra sự tuyệt vọng.
Nữ nhân tùy tay nhấc cái ghế còn sót lại trong phòng, không chần chừ một chút nào hướng nam tử đi đến, nam tử dịch thân hình sâu vào góc phòng, cúi đầu nức nở một tiếng.
“Chết tiệt……..Ngươi là đồ chết tiệt, tiện cho ngươi quá! Ta mua ngươi lâu như vậy, một cái tin cũng không có, ngươi nói….ngươi nói ta còn…..Còn giữ ngươi lại còn ích lợi gì? Ta đánh chết ngươi!”
Giản Già nhíu mày lại. Nữ nhân này uống nhiều quá, sẽ không gây chết người đi?
“ Thê chủ……ngài tha ta đi…..Ô…. ngài tha ta đi……..!”
Nam tử đau lợi hại, mở miệng cầu khẩn.
Nữ nhân không có ngừng tay, một bàn tay dễ dàng đem người trên mặt đất ném lên giường , ngay sau đó đè lên người hắn ,nói “Tha ngươi? Tốt nhất ngươi lần này sinh cho ta nữ nhi ,ta liền cho ngươi ăn ngon….”
Ăn ngon? Giản Già cười lạnh, người ta ốm đến như vậy, còn muốn ăn cái gì? Ăn không khí sao?
“Thê chủ….thê chủ………Hôm nay không được, hôm nay thật sự là không ……….tha ta…..tha ta…..”
Nam tử giãy dụa, bị nữ tử tát một cái “Dựa vào cái gì không được! Lão tử mua ngươi, ta nói được là được”
Nói xong liền thô lỗ xé bỏ quần áo trên người đối phương.
“Không cần….không cần, hôm nay không thể đâu thê chủ, ta hôm kia mới mất cục cưng, hôm nay nếu còn làm nữa,về sau rất khó có con, ngài tha ta……..”
Nam tử quơ tay lung tung , lập tức đụng tới gối bằng đồng đằng sau, tùy tay liền đập qua.
Nữ nhân kêu lên một tiếng,liền té xuống đất mất đi ý thức…
****
Giản Già vẫn ở giữa không trung ,nhìn nam tử kia vội vàng đứng lên ,vọt tới nữ nhân với dáng vẻ lo lắng, không hổ là đất nước nữ tôn, bị ngược đãi thế này mà vẫn lấy thê chủ làm trọng, thật khó có thể lý giải a.
Nàng đang oán thầm,bỗng nhiên xuất hiện một cỗ hấp lực lớn, linh hồn Giản Già không thể khống chế được mà bị hút vào thân thể kia.
Giản Già cả kinh, nhìn xuống nữ tử bên dưới không chút hơi thở, không thể nào, sao nàng có thể sống tiếp kiếp khác trên thân thể của nàng ta?
Khó trách mình ở chỗ này không đi được, ra là phải ở trên người nữ nhân này sống lại.
Dù không hài lòng với nguyên chủ của thân thể này, Giản Già cũng không muốn tiếp tục làm cái u hồn, huống chi hấp lực lớn này, nàng cũng không cản được.
Giản Già trước mắt tối sầm, mất đi ý thức.
****
Sau khi…..tỉnh, Giản Già có chút mơ hồ, đầu rất đau , không tự chủ được khẽ rên một tiếng.
“Thê chủ ngài tỉnh rồi sao?” – Trong âm thanh mang theo rõ sự sợ hãi.
Cái gì mà thê chủ………
Giản Già nhăn mi lại, chậm rãi mở mắt ra, có chút mơ hồ nhìn nam tử trước mặt, nam tử đôi mắt đỏ ửng, thấy nàng tỉnh vội vàng quỳ trên mặt đất.
“Thê chủ ngài tha ta một lần!……..Ta thật không phải cố ý…….cố ý lấy đồ vật đánh ngài…..tha ta….”
Giản Già sờ chỗ bị thương, miệng vết thương đã được băng bó tốt lắm.
Nam tử vẫn quỳ trên mặt đất không ngừng khóc, Giản Già hoạt động cơ thể, nhìn hắn, nói: “ Ngươi đứng lên đi….”
Nam tử run lên, từ mặt đất đứng dậy.
“Lại đây”
Nam tử hơi ngẩng đầu, đi đến chỗ nàng rồi dừng lại.
Giản Già đưa tay muốn kéo hắn, nam tử liền quỳ xuống, “Thê chủ ta sai rồi! Không cần …không cần đánh chết ta……không cần…….”
Giản Già mở to mắt, trước kia chính là làm quần chúng nên không rõ lắm, nay mới chính thức cảm nhận được nam tử này sợ mình thành bộ dạng gì a.
“Ngươi tên gì?”
Nam tử ngẩng đầu, mắt có chút mơ hồ nhìn Giản Già “Ta… ta gọi là ……Thiển….Thanh…”
Giản Già xấu hổ ho khan một tiếng, đem những gì trước kia suy nghĩ nói ra” Cái kia…..ta bị mất trí nhớ….nên cái gì cũng không nhớ.”
“Thê…..Ta ra ngoài một chút, cơm đã làm để trên bàn, ngài nhớ ăn.”
Giản Già mơ màng gật đầu, nghe thấy âm thanh mở cửa mới thoáng thanh tỉnh một chút.
Trời còn chưa sáng hắn đi đâu? Sớm như vậy , Thiển Thanh đi đâu?
****
Giảm Già thương thế đã tốt hơn, nhưng Thiển Thanh đối với nàng vẫn còn nơm nớp lo sợ, nhưng bây giờ cũng tốt lắm rồi, thê chủ mất trí nhớ tuy lãnh đạm thờ ơ nhưng chưa từng đối với hắn động tay chân.
Hơn nữa còn thay đổi thiệt nhiều, không cho hắn gọi là thê chủ, mà sửa thành “Giản Già”.
Giản Già từ trên giường đi xuống, vẫn muốn xem Thiển Thanh làm gì.
Mặc quần áo xuất môn, trong thôn đã có nhiều người dậy sớm, khói bếp bay lượn trên chân trời.
Thôn này coi như nhỏ. Chỉ có hơn mười hộ gia đình,nhà Giản Già có thể nói là “Mùa hè lội lũ mùa đông gió lùa “.
Giản Già vừa ra khỏi cửa, có hộ gia đình vừa thấy nàng liền ném thứ cầm trong tay , xoay người vào nhà đóng cửa.
Lại đi được vài bước,có nam tử đang phơi đồ trong sân thấy nàng sắc mặt liền tái nhợt, chạy vào trong phòng .

Giản Già ở trong lòng thở dài ,Lâm Kiếm Gia này không biết đã làm bao nhiêu tội ác rồi.
“Ấy! đây không phải Lâm đại tiểu thư đây sao? Đi ra ngoài lâu vậy mới về sao?
Một nữ tử cương tráng cười cười nhìn nàng, nhưng trong lòng thì không cười, hướng nàng chào hỏi.
Giản Già cười nhẹ, hướng ‘nàng’ gật đầu.
Nữ tử sửng sốt.
Lâm Kiếm Gia kỳ thật bề ngoài cũng không xấu, chẳng qua ngày thường luôn tỏa ra bộ dạng hèn mọn, còn thường xuyên động chân động tay trộm đồ, ăn mặc thì lôi thôi, bộ dạng như thế nên không ai để mắt tới, Giản Gia lúc này tươi cười ,nhìn lại bây giờ xung quanh Lâm Kiếm Gia không khí trong lành, , gió mát thoang thoảng, trong lành như mặt trăng , khí chất của nàng, đúng là làm cho lòng người cả kinh
Nữ tử “Ách” một tiếng , nói: “ Lâm Kiếm Gia ngày thường ngủ thẳng đến mặt trời lên cao, sao hôm nay sao thức dậy sớm vậy?”
“Hai ngày nay bị thương ,vẫn nằm trên giường” Giản Gia mỉm cười nói “Không biết ngươi …. xưng hô như thế nào”.
“Sao?” – Nữ tử kinh ngạc, lúng túng nói “Mới không gặp mấy ngày, ngay ta cũng quên luôn sao?”
“ Ngươi hiểu lầm” Giản Già bộ dáng tao nhã, nói: “Ta bị thương ở đầu, một số sự tình nhớ không rõ.”
“Úc” Nữ tử cười hai tiếng, hoài nghi nói : “ Ta tên Tương Dĩ.”
Xem bộ dạng Tương Dĩ hoài nghi, Giản Già cũng không nhiều lời ,nói một câu cáo từ liền rời đi.
Trong thôn rất nhiều người đều thấy Giản Già đi dạo, nhưng không ai giổng Tương Dĩ chào hỏi nàng , phần lớn đều xuất phát từ sợ hãi, còn lại là kinh thường.
“Nàng lần này trở về sớm, không biết ở lại được mười ngày hay nửa tháng đây.”
“ Chỉ là tội cho nam nhân đáng thương kia vì đệ đệ bị bệnh mà bán cho nàng, gả cho một người như nàng, thật sự là…..”
“ Thiển Thanh vừa mất bảo bối, không ai chăm sóc……”
“ Hừ! Cả ngày không làm gì , lại còn dựa vào nam nhân giặt đồ kiếm tiền nuôi mình, vậy còn là nữ nhân sao?”
Giặt quần áo?
Giản Già giật mình, hướng bờ sông gần đó đi đến, thời tiết đã vào cuối thu, nước sông hẳn đã kết băng rồi chứ? Hắn sáng sớm liền xuống giường để đi giặt quần áo sao?
Quả nhiên, tới bờ sông liền thấy Thiển Thanh đang ngồi xổm giặt quần áo, sắc mặt có chút trắng bệch.
Giản Già đi lên vài bước kéo hắn lên, ngón tay Thiển Thanh đã đỏ bừng, đông lạnh có chút cứng ngắt. “Lạnh như thế , còn giăt quần áo?”
Thấy Giản Già, nam tử theo bản năng run run đứng lên, thân thể cứng ngắc không dám động đậy. “Ta……..ta…..”
Giản Già cau mày đem bàn tay kia bỏ vào trong lòng, thấy có chút ấm mới buông tay ra “Giặt quần áo vì kiếm tiền?”
Thiển Thanh cúi đầu lên tiếng “…Ân”
Dừng một chút, thấy Thiển Thanh thân thể quá gầy, nàng cởi ngoại sam khoác lên người hắn nói “Ngươi về trước , còn lại để ta giặt , về sau không cần giặt quần áo nữa”
Thiển Thanh sửng sốt vội la lên “ Không , không được ,thê chủ như thế nào có thể…….”
“Có cái gì không được “ Giản Già sắn tay áo “ Trở về, ta lập tức làm tốt thôi.”
Thiển Thanh muốn ngăn cản, lại không dám tiến lên giữ lại Giản Già, chỉ có thể nhìn nàng lưu loát ngồi xuồng bắt đầu giặt.
Quần áo rất nhiều, nước lại lạnh, một chút sau đôi tay Giản Già liền lạnh đến phát run, nghĩ đến Thiển Thanh làm cái này nuôi chính mình cùng cái thấn thế hỗn đản này, không khỏi đau lòng vì nam tử này.
Mà bên cạnh, nam tử lại luôn cúi đầu, trong đôi mắt có một tia gợn sóng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.