Kiêm Gia Khúc

Chương 23: Nói tan cuộc




Lâm Kiếm Gia không phải người tốt.
Trộm cắp, trú lại thanh lâu tầm hoa vấn liễu không về nhà, lại còn đánh bạc, tuy nhiên cũng chỉ là một chút chuyện nhỏ mà thôi. Tuy nhiên ở một đại gia lâm môn như Lâm gia mà nói thì một chút chuyên đó cũng thể coi là sai lầm to lớn không thể tha thứ
Lâm Kiếm Gia trước đây cũng đã từng đính hôn, đối tượng là biểu đệ Tiêm Hòa ba tuổi, là một nam hài xinh đẹp nhu thuận. Trước kia mặc kệ Lâm Kiếm Gia ở bên ngoài đùa giớn quậy phá như thế nào, biểu đệ này vẫn luôn được ‘nàng’ để ở trong lòng. Nhưng việc hôn nhân này, lại bị người nhà Tiêm Hòa phản đối.
Ai lại nguyện ý đem đứa nhỏ bảo bối của mình giao cho một người không có tiền đồ không có tương lai chuyện gì cũng không thành?
Lâm gia nhiều thế hệ là hào gia danh môn, chỉ cần nghĩ đến có con mình gả cho một kẻ biến chất như vậy liền cảm thấy hít thở không thông.
Nhưng mà tức thì tức, Lâm Kiếm Gia nói gì thì nói vẫn đường đường chính chính là đại tiểu thư, đối xử với Tiêm Hòa cũng coi như là rất tốt, nên họ cũng chỉ có thể nhẫn nhịn.
Lâm Kiếm Gia toàn thân bĩ khí, cũng chỉ có khi đối mặt với Tiêm Hòa thì ánh mắt mới không tự chủ được mà toát ra sự ôn nhu.
Mãi cho tới sau đó……
Sau đó……
Tiêm Hòa lời vừa ra khỏi miệng, biểu tình của mọi người đều dại ra.
Lâm Giản Chi cứng họng, ngơ ngác nói “Tiêm Hòa, ngươi…… ngươi đang nói cái gì a…… Chúng ta không phải lả đã đính hôn sao?”
Trên khuôn mặt trắng nõn của Tiêm Hòa đỏ ửng, bởi vì mái tóc thật dày bao quanh mà có vẻ khéo léo yếu ớt, có chút nức nở nói “Kiếm Gia, Kiếm Gia, là người đã đính ước cùng ta từ nhỏ. Hiện tại tìm được nàng rồi, ta sao có thể……”
Nói xong, nước mắt tuôn rơi.
Một nam tử trung niên đứng một bên đi qua đem Tiêm Hòa ôm lấy, thấp giọng an ủi. Sau đó nhìn nhìn Giản Già, trong ánh mắt lộ ra ý khinh thường, nói “Lâm Kiếm Gia, phụ mẫu ngươi tuy đã qua đời, nhưng dù sao trên danh nghĩa ngươi cũng là người nhà Lâm gia. Nhưng mà chuyện của Tiêm Hòa ngươi đừng có nghĩ tới. Hôn sự của Giản Chi cùng Tiêm Hòa đã sắp tới, ‘hắn’ sẽ không gả cho ngươi.”
Từ Công ở một bên cười trộm, vẫy khăn tay đi qua, đánh giá Tiêm Hòa một chút rồi nói “Lớn lên cũng khá kắm ah. Lâm đại phu a, Triệu gia công tử so với ‘hắn’ còn đẹp hơn, hơn nữa cũng không có sắp gả đi ah.”
Giản Già huyệt thái dương giật giật không ngừng. Thiển Thanh nắm lấy tay nàng càng ngày càng chặt để lộ ra sự bất an. Ánh mắt Giản Già nhìn sự việc càng lúc càng hỗn loạn mà càng ngày càng lãnh liệt
Một Tiểu Kha khóc lóc không dứt, một Từ Công dông dài, một Lâm Giản Chi miệng đầy châm chọc, một Tiêm Hòa vẻ mặt ủy khuất nhu nhược, cộng thêm một đống người rảnh rỗi xem náo nhiệt……
“Tấ cả câm miệng đi!”
Thoáng chốc, mọi người không hẹn mà cùng im lặng.
“Tiểu Kha,” Giản Già đối với tiểu hài tử đang khiếp đảm đứng ở một bên nói “Ngươi trở về đi, ta sẽ không cưới ngươi.”
Tiểu Kha còn muốn nói cái gì, lại bị ánh mắt lạnh lùng dị thường của Giản Già dọa sợ, không dám mở miệng, yên lặng xoay người rời đi.
Tiếp theo Giản Già xoay người nói với Từ Công đang vui vẻ “Những gì ta đã nói ngươi không có nghe thấy sao? Ta sẽ không cưới bất kì kẻ nào, ngươi cũng có thể đi rồi.”
“Đừng như vậy a……”
“Đi!”
Từ Công run lên, ngượng ngùng rời đi.
Lúc nàng ra lệnh toàn thân bao phủ khí tức lãnh liệt cùng không thể xâm phạm làm cho người ta kinh hãi, điều này làm cho Tiêm Hòa và Lâm Giản Chi từ nhỏ cùng Lâm Kiếm Gia cùng nhau lớn lên kinh ngạc không thôi.
Lâm Kiếm Gia lưu manh kia, làm sao có thể biến hóa lớn như vậy?
Ánh mắt của Tiêm Hòa thay đổi một chút, rốt cục ánh mắt dừng lại trên người Thiển Thanh vẫn được Giản Già ôm trong ngực, nhíu mi, nói “Kiếm Gia…… Vị này là?”
Giản Già lại ôm chặt hơn một chút, đem Thiển Thanh bao trong lòng ngực ấm áp của mình, cũng không có trả lời Tiêm Hòa, mà ngược lại nói “Các ngươi cũng có thể đi rồi.”
“Kiếm Gia?!” Tiêm Hòa lộ ra một cái biểu tình giật mình rồi thương tâm “Chúng ta thật vất vả mới gặp lại nhau. Vì sao muốn đuổi ta đi?”
Giản Già nhíu mày, đối với những thân thích phiền toái của Lâm Kiếm Gia cảm thấy có chút không kiên nhẫn, phiền chán nói “Ta không biết các ngươi, các ngươi nhận sai người.”
Vừa nói xong, Tiêm Hòa lập tức đỏ hốc mắt “Kiếm Gia, ta biết ngươi oán ta, nhưng …… nhưng lúc trước……”
“Tiêm Hòa, đừng tìm người vô nghĩa như thế!” Lâm Giản Chi hung tợn nhìn Giản Già nói “Ngươi giả bộ mất trí nhớ?! Đã làm ra loại chuyện tình như vậy còn muốn dùng loại phương pháp này chối bỏ trách nhiệm!”
Cái gì a……
Không thèm để ý tới mấy người gọi là người nhà trước mặt, Giản Già ôm Thiển Thanh xoay người đi về nhà.
Lâm Giản Chi muốn ngăn hai người, lại bị trưởng bối bên người kéo lại, không cam lòng nói “Mặc Di, chẳng lẽ cứ để nàng đi như vậy?”
Người có tên là Mặc Di này ánh mắt nặng nề, lắc đầu nói “Chúng ta ngày khác lại đến.”
Sau khi nói xong ‘hắn’ ngược lại có chút ý cười, thở dài “Vài năm không thấy, nha đầu kia đã trở nên không đơn giản, đáng tiếc……”
Đáng tiếc, nếu là năm năm trước nàng quyết đoán giống như vậy, thì sẽ không bị trục xuất ra khỏi Lâm gia.
Mặc Di nhìn vẻ mặt khó hiểu của Tiêm Hòa, vỗ vỗ bờ vai của hắn nói “Haizz, đứa nhỏ này, ngươi vẫn là bỏ lỡ……”
Thiển Thanh sau khi vào cửa sau vẫn trầm mặc không nói lời nào. Giản Già đem lò sưởi khơi cho cháy lớn lên, sau đó giúp Thiển Thanh cởi áo choàng, thấp giọng hỏi hắn “Ở bên ngoài lâu như vậy, có phải rất lạnh hay không?”
Thiển Thanh mím môi, hơi hơi gật đầu.
Trên bàn đồ ăn đã sớm nguội lạnh, Thiển Thanh bưng lên muốn đem đi hâm nóng. Ai ngờ ngón tay do ở bên ngoài lâu mà lạnh đến đông cứng, không cầm chắc, làm cho đồ ăn này nọ rơi lại trên bàn. Giản Già nghe được tiếng vang từ bên ngoài chạy vào, vừa lúc thấy Thiển Thanh ngồi xổm xuống lấy tay lượm mấy mảnh vỡ, vội vàng nói “Đừng lượm, cẩn thận coi chừng đứt tay.”
“Tê……” Thiển Thanh hít một hơi, ngón tay không cẩn thận bị mảnh vỡ cắt qua.
Giản Già bất đắc dĩ thở dài, đi tới kéo tay Thiển Thanh, nhẹ nhàng mút cho khô vết máu, sau đó cẩn thận nhìn nhìn nói “Tốt lắm, may mà không phải rất sâu. Sao lại không cẩn thận như vậy?”
Đem Thiển Thanh vẫn có chút ngốc kéo đến bên giường ấn hắn ngồi xuống, Giản Già cười cười “Ta đi đem cơm đi hâm nóng một chút, chàng ngoan ngoãn ngồi đây đợi.”
Lúc xoay người liền bị người nhẹ nhàng kéo tay lại, sau đó là tiếng Thiển Thanh nhỏ giọng nói “ Đừng đi.”
Trong mắt hắn là sự bất an lo sợ không yên, người thê chủ này của hắn đột nhiên trở nên rất tốt làm cho hắn sinh ra ảo giác sớm hay muộn cũng sẽ bị ghét bỏ, chỉ có thể khẩn cầu.
“Đừng đi.”
Nhận thấy Thiển Thanh bất an, Giản Già ngồi trở lại bên giường, nhẹ nhàng ôm lấy hai má đối phương, ôn hòa nói “Đừng sợ, ta đã nói rồi, vĩnh viễn sẽ không ruồng bỏ chàng, tin tưởng ta.”
Cho dù là chàng không thể tin được cũng không sao, ta vẫn sẽ nói cho chàng biết, cho đến khi nào chàng tin tưởng.
Trong mắt Thiển Thanh hiện lên ánh sáng nhạt, cầm lấy tay của Giản Già nhưng không có chút thả lỏng, ngược lại càng thêm dùng sức, sau đó ra ngoài dự kiến của Giản Già, chủ động hôn lên môi Giản Già.
Thình lình xảy ra kinh hỉ làm cho Giản Già nhất thời mất đi ngôn ngữ, nhưng biểu tình mừng như điên lại làm cho Thiển Thanh nhẹ nhàng thở ra.
Nam tử hơi nhếch môi, hạ quyết tâm bình thường khó có được, chủ động kéo vạt áo của mình, lộ ra áo lót màu trắng, sau đó cắn răng ôm lấy cổ Giản Già.
Ám chỉ rõ ràng như thế, làm cho Giản Già cả kinh nhất thời không hề động đậy.
Thấy Giản Già không phản ứng, hốc mắt Thiển Thanh có chút hồng, sau đó bất chấp tất cả cởi áo sơ mi, run run kéo tay nàng vòng qua ôm lấy mình.
Xúc cảm bóng loáng dưới tay làm đáy mắt nàng dấy lên ngọn lửa, bàn tay hơi lạnh bắt đầu chậm rãi vuốt ve, làm cho Thiển Thanh run càng thêm lợi hại.
“Giản Già…… Nàng, nàng muốn ta đi……”
Thanh âm của Thiển Thanh có chút nghẹn ngào cơ hồ làm cho Giản Già không khống chế được, động tác lại càng nhanh hơn.
“Nàng muốn ta đi…… Ta sợ hãi……”
Sợ hãi sẽ mất đi, sợ hãi sẽ bị vứt bỏ, sợ hãi……
Thân thể dây dưa, hết thảy dần dần không khống chế được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.