“Thê chủ, không phải ta làm, không phải……”
Mặc kệ hạ nhân đang đánh mình, ánh mắt nam tử có chút vô thần nhìn
trung niên nữ tử vẻ mặt nghiêm túc kia, vô ý thức lẩm bẩm nói “Không
phải ta làm…… Không phải……”
“Ngươi còn nói dối!” Triệu Dương hai mắt sưng đỏ, quần áo không chỉnh tề tát cho ‘hắn’ một bạt tai “Thanh Phong! Ngươi không hổ là từ cái
chốn đó đi ra, ngay cả loại biện pháp này cũng có thể sử dụng, ngươi làm như vậy thì có gì tốt?! Có gì tốt?!”
“Thật sự không phải ta……”
Trần Ngôn ở một bên trầm mặc, thấy Triệu Dương khóc lóc, bèn đi qua
muốn kéo lấy ‘hắn’ lại bị tránh đi, chỉ có thể thấp giọng nói “Chúng ta
vốn là muốn thành thân, hiện tại coi như là sớm hơn một chút mà thôi,
được rồi, đừng khóc.”
Triệu Dương cắn răng, chỉ cảm thấy một trận mê muội. Biến cố thình
lình xảy ra làm ‘hắn’ choáng váng, tất cả kế hoạch đều bị đảo lộn. Chỉ
là đi ngủ một giấc mà thôi thế nhưng sau khi tỉnh lại tất cả đã không
còn như cũ……
“Đem Thanh Phong tha ra ngoài cho ta,” Triệu Dương ánh mắt tàn nhẫn,
từng chữ một vô cùng rõ ràng “Tha ra ngoài, đánh chết cho ta, đánh cho
ta!”
Thanh Phong có chút tuyệt vọng bật cười, nữ nhân đã đem ‘hắn’ chuộc
từ thanh lâu ra cứ như vậy mà đứng nhìn ‘hắn’ bị tha đi. ‘Hắn’ chưa
bao giờ cầu xin nhiều, chỉ muốn một cuộc sống yên ổn cùng một người có
thể dựa vào, nhưng vì sao…… (5’ tiếc thương cho bạn Thanh Phong)
Nghĩ đến khi chuộc thân người đó cầm giấy bán thân của ‘hắn’ trong
mắt có chút thương xót. Nhưng mà chẳng lẽ chỉ cần đã bị ô uế thì mãi mãi chỉ có thể sống trong bóng tối sao?
Cánh tay rất đau, Thanh Phong mơ mơ màng màng nghĩ, mờ mịt nhìn chính mình bị kéo tới ngoài viện rồi bị đặt nằm lên ghế. Gậy gỗ đánh vào
trêng người rất đau trong lúc mơ mơ màng màng thì cảm thấy có bóng
người phủ trên người mình, ‘hắn’ngước mặt lên, nhìn thấy người tới là ai thì ại nghiêm mặt nói “…… Không phải ta.”
Người nọ ngồi xuống, trong mắt ẩn ẩn có thủy quang “Ta phát hiện
chúng ta đều thực ngốc, ngươi nói có phải không? Ta luôn nghĩ tất cả
những điều ‘nàng’ nói đều là thật sự, ai ngờ ta lại bị lừa lâu như vậy.
Ngươi vẫn muốn an phận thủ thường là có thể trải qua cả đời, không ngờ
lại bị lợi dụng, thật là khờ ah……”
“Không phải ta……”
“Ta biết không phải ngươi,” Đối phương cười khẽ, vuốt lại tóc bay rối trên mặt Thanh Phong “Đây chính là kết cục, chúng ta cũng chỉ là những
kẻ bị vứt bỏ. nhưng mà ngươi yên tâm, ta sẽ không cam chịu như vậy.”
“Lam công tử, ngươi tránh ra đi, ngươi ở nơi này, không phải khiến chúng ta không thể tiếp tục sao……”
Thiển Lam đứng lên, nhìn mấy người không kiên nhẫn cười khẽ “Được rồi, các ngươi tiếp tục đi.”
Nhưng cậy gậy đang dương ở trong không trung, vừa muốn rơi xuống liền bị giữ lại. có một nữ tử ngồi ở đầu tường cầm một thanh chiết phiến phe phẩy,“Chậc chậc” cảm thán “Tiểu Hi a, không thể tưởng được còn có một
tên không biết thương hương tiếc ngọc như vậy không biết nếu đánh nữa
thì người ta sẽ thành bộ dáng gì nữa ah?”
“…… Ừ.”
“Vậy ngươi còn không mau cứu người đi?”
“…… Vì sao là ta?”
Phong Hoa giống như kinh ngạc nhướng mày “Di? Tiểu Hi ngươi không phải yêu mỹ nhân nhất sao? Chẳng lẽ ta sai lầm rồi?”
Văn Hi Cương hé ra khuôn mặt đen, nhảy xuống đem Thanh Phong đã muốn
hôn mê ôm lấy, sau đó nhảy vài cái liền biến mất không thấy đâu nữa.
Thiển Lam đầu tiên là giật mình mở to mắt, sau đó cười cười, nhỏ giọng nói “Như vậy cũng tốt……”
Phong Hoa nhíu mày nhìn Thiển Lam, giống như khó hiểu hỏi “Này ban ngày ban mặt, sao lại có một người đột nhiên biến mất vậy?”
“Thanh Phong không chỉ kê đơn làm hại Triệu gia công tử mất đi trong
sạch, mà còn cấu kết với nữ tử xa lạ bên ngoài muốn trốn đi.” Ánh mắt
Thiển mắt trong suốt “Thật sự là tội không thể tha a.”
Phong Hoa bật cười, phe phẩy chiết phiến trong tay “Tiểu mỹ nhân thật sự là thông minh, chúng ta sau này còn gặp lại……”
Lời còn chưa dứt, người đã biến mất.
Trong mắt Thiển mắt có chút không hiểu, sau đó lại làm như không có
việc gì phủi phủi quần áo, đi về phía tiền viện còn đang ầm ĩ.
Thu lại tay bắt mạch, Giản Già đem các thứ thu hồi rồi bình thản nói
“Không được để kích thích quá lớn, giữ tâm trạng bình tĩnh như vậy sẽ
không có vấn đề lớn.”
Cánh tay Lâm Tuyên gầy giống khô giống nhánh cây bỗng dưng bắt lấy tay Giản Già “Kiếm Gia, ta có việc…… muốn nói với ngươi.”
Giản Già nhíu mày, nhìn thấy Lâm Tuyên là một bộ dáng lấy không được thì không buông tay.
“Chuyện gì?”
Lâm Tuyên ho khan vài tiếng “Kiếm Gia, ta là bác ngươi, cũng không
vòng vo với ngươi…… Khụ khụ, thứ đó ở nơi ngươi…… cũng vô dụng. Giản Chi hiện tại là người kế thừa chính thống Lâm gia…… Khụ khụ, Kiếm Gia, lấy
ra đi.”
Giản Già không rõ nhíu mi hỏi “Cái gì?”
“Danh sách kia” Lâm Tuyên thấy Giản Già trên mặt là một vẻ nghi hoặc
không giống làm bộ, có chút kinh dị “Nương ngươi thật sự cái gì cũng
không nói?”
Giản Già lắc đầu, nếu nàng biết còn có thứ phiền toái gì đó, đã sớm
lấy ra, sao còn phải chờ những người này lúc nào cũng làm phiền nàng?
Lâm Tuyên muốn kéo ống tay áo Giản Già, ánh mắt nàng chợt lóe, Lâm
Tuyên thấp giọng nói “Để cho ta xem xem, có khả năng…… Ngay tại trên
người ngươi……”
Đem cổ tay áo Giản Già cố sức cuốn đi lên, quả thực, ở phía trong
khuỷu tay co một ấn ký màu xanh nho nhỏ, nhìn như bình thường, nhưng nếu dùng công cụ đặc thù phóng đại sẽ phát hiện đó là tên của những viên
quan quan trọng trong triều.
“Chính là cái này……”
Lâm Tuyên trong ánh mắt bắn ra tham lam quang, ngón tay muốn sờ lên, lại bị Giản Già né tránh.
“Không có sai, không thể tưởng được a không thể tưởng được, tỷ tỷ của ta tưởng là thông mình một hồi…… cuối cùng vẫn bị ta tìm được rồi……”
“Đây là thứ các ngươi muốn tìm?”
Giản Già nhìn cái ấn kí màu xanh kia, thần sắc khẽ lay động
Lâm Tuyên không ngừng gật đầu, giống như vì vui mừng mà bệnh trên người cũng biến mất.
“Thì ra là thế.”
Nữ tử nhẹ giọng tự nói, sau đó không chút do dự cầm lấylưỡi dao trong hòm thuốc.
Tay nâng lên. (oa oa làm gì mà tỷ phải tự hành hạ mình như vậy ahhh. Đau lòng chết ta.)
Thiển Thanh có chút choáng váng, nhưng lại cố gắng xốc lên tinh thần
tiếp tục chà xát quần áo, nhưng trên người lại đổ mồ hôi đầm đìa ngón
tay còn có chút run.
Cửa bị đẩy ra, Giản Già mang theo thản nhiên ý cười bước vào. Ánh mắt Thiển Thanh sáng ngời, đứng dậy có chút gấp gáp, dưới chân không khỏi
lảo đảo một chút, trước mắt nhất thời biến thành màu đen.
Bị cánh tay nữ tử vững vàng đỡ lấy, Giản Già trong giọng nói mang theo lo lắng “Làm sao vậy Thanh Nhi? Không thoải mái sao?”
“Không có việc gì,” Thiển Thanh hơi hơi mở mắt, tầm mắt vẫn mang theo mờ mịt “Có thể là…… Hơi mệt.”
Thiển Thanh tựa đầu vào vai đối phương, lại ngoài ý muốn ngửi được
một hương vị khác lạ (ngoại tình còn lưu hương nha haha. Ta xin lỗi ta
phỡn quá), hương vị này hắn rất quen thuộc, hương vị ngòn ngọt……
Biến sắc, cũng bất chấp chính mình vẫn còn không thoải mái, ngón tay
Thiển Thanh gắt gao nắm lấycổ tay áo Giản Già, kích động hỏi “Nàng bị
thương sao? Bị thương ở nơi nào?”
Giản Già ánh mắt trầm xuống, câu khóe miệng chậm rãi nói “Không phải ta, là bệnh nhân bị thương.”
Thiển Thanh cũng là không chịu tin tưởng, nghiêm mặt xốc lên ống tay
áo của nàng màxem xét. Quả thực, ở mặt trong ống tay áo lót dínhvết máu
rất là rõ rang. Hắn chỉ cảm thấy trong lòng căng thẳng, buồn bã truyền
đến, sau đó trước mắt liền tối đen cái gì cũng không biết.
Giản Già lúc này cũng là thật sự hoảng, đem người đang hôn mê ôm vào trong ngực bắt mạch cho hắn –
Sau đó lần đầu tiên, biểu tình trống rỗng.