Kiếm Hiệp Tình

Chương 28: Gượng gạo




Cho tới bây giờ Trương Anh Hào vẫn chưa thấy dấu vết gì của Mục Trường Thân. Nỗi lo âu mỗi lúc một lớn hơn, Trương Anh Hào hy vọng Khoa Hữu Thái, chủ nhà của Mục Trường Thân, sẽ có thể giải thích về sự vắng mặt này. May mắn làm sao, Khoa Hữu Thái chắc chắn hiểu tiếng phổ thông của Trương Anh Hào. Ngày trước anh ta làm cùng cơ sở với Mục Trường Thân, và chương trình đào tạo của công ty MBD vốn nổi tiếng là rất tốt.
Cỏ mọc um tùm trước nhà. Nhìn như thể nó đã bị dán chặt vào tường. Ngôi nhà cũng có một khoảng vườn. Chỉ có điều nó không có rào.
Cửa vào nhà đang mở. Nó được xây thụt vào trong, tạo thành phần cuối của một hốc tường lớn. Một người đàn ông bước ra từ bóng tối của hốc tường đó.
Chắc chắn đây phải là Khoa Hữu Thái. Trương Anh Hào dừng lại, đặt vali xuống. Người đàn ông tóc đen với chòm râu màu nâu và mái tóa xoăn rối tít vừa mỉm cười vừa gật đầu với Trương Anh Hào.
“Khoa Hữu Thái phải không?” - Trương Anh Hào hỏi.
“Vâng.” - Anh ta đi tiếp, đưa tay cho Trương Anh Hào bắt. - “Anh chắc là Trương Anh Hào.”
“Đúng.”
Không để ý đến vẻ trẻ măng của Trương Anh Hào, hai người họ bắt tay nhau, và một nụ cười thoáng lướt qua khuôn mặt Khoa Hữu Thái.
“Tôi rất mừng được gặp anh ở đây, Trương Anh Hào.” - Anh ta nói một thứ tiếng phổ thông rõ ràng. - “Anh bạn Mục Trường Thân đã kể rất nhiều về anh.”
“Thế thì tốt. Nhưng đó chính là người tôi đang tìm đây. Mục Trường Thân đã hứa sẽ đến đón tôi ở nhà ga.”
“Tôi biết.”
“Tại sao anh ta không tới?”
Khoa Hữu Thái hắng giọng, một cử chỉ gượng gạo.
“Ta vào nhà trước đã.” - Anh ta đề nghị.
Phản ứng của anh ta không thoát khỏi cặp mắt Trương Anh Hào. Có cái gì đó đã xảy ra với Mục Trường Thân. Trương Anh Hào đoán Khoa Hữu Thái muốn tranh thủ thời gian.
Khuôn cửa vào nhà rất thấp. Trương Anh Hào phải cúi rạp người xuống mới bước được vào trong. Không khí bên ngoài rất ấm áp, vì thế mà Trương Anh Hào cảm thấy dễ chịu với không gian lành lạnh giữa những bức tường.
Hai người đi vào một ngăn bếp lớn, vẫn còn được đun bởi một lò than như ngày xưa, bên cạnh đó là một lò sưởi khổng lồ. Phòng bếp chắc chắn phải là căn phòng lớn nhất nhà. Nó đủ chỗ cho một chiếc ghế dài, nhiều chiếc ghế ngắn và một chiếc bàn.
“Mời anh ngồi, Trương Anh Hào.”
“Anh cứ gọi là Anh Hào cũng được.”
“Cám ơn!”
Anh ta hỏi Trương Anh Hào về thức uống. Trương Anh Hào quyết định dùng một thứ nước hoa quả nhà tự làm. Mặc dù Trương Anh Hào không nhìn thấy tủ lạnh, nhưng thức uống được đưa ra vẫn rất lạnh.
Nước uống mang đậm hương vị của cỏ dại và dâu rừng. Nó xóa tan cơn khát, và chỉ sau khi Trương Anh Hào tỏ vẻ đã hơi thoải mái, Khoa Hữu Thái mới ngồi xuống bên cạnh bàn đối diện. Gương mặt anh ta bây giờ mang dáng vẻ buồn rầu và sợ hãi, khiến nỗi âu lo trong Trương Anh Hào càng ngóc đầu dậy. Trương Anh Hào đưa ra câu hỏi quyết định.
“Tôi có thể tìm Mục Trường Thân ở đâu?”
“Không phải ở đây, Anh Hào!”
“Điều đó tôi biết rồi. Nhưng ở đâu?”
“Tôi không thể nói được.”
Đã tính đến khả năng phải chấp nhận câu trả lời này, nhưng Trương Anh Hào vẫn không khỏi bực bội.
“Chẳng lẽ anh không nói chính xác được hơn sao, Khoa Hữu Thái? Trả lời như thế tôi thật sự chẳng được giúp đỡ gì cả.”
Anh ta méo miệng cười: “Tôi rất tin anh, nhưng tôi đã cảnh báo anh ấy đừng làm việc đó, tôi đã khuyên anh ấy cứ ngồi ở đây chờ đã. Anh ấy không nghe tôi, cứ khăng khăng làm điều đó.”
“Anh ấy đã làm gì?”
“Anh ấy rời căn nhà này vào buổi tối.”
Ngay sau đó, một câu hỏi khác bắn ra khỏi miệng Trương Anh Hào: “Anh ấy đi về đâu?”
“Anh ta muốn bắt con quái vật. Anh ấy không chờ được nữa. Ít nhất thì anh ấy cũng muốn có một sự việc nào đó trong tay, để đưa cho anh xem một dấu vết thật sự. Vì thế mà anh ấy đã đi.”
Mọi lập luận đối của Khoa Hữu Thái còn quá mù mờ, đây chưa phải là câu trả lời trực tiếp vào điều Trương Anh Hào hỏi.
“Vậy ra Mục Trường Thân biết phải tìm Người Sói ở đâu?”
Khoa Hữu Thái gục gặc đầu.
“Không phải chính xác như vậy, ít nhất thì anh ấy cũng linh cảm như thế.”
“Anh ấy có nói chuyện với anh về chuyện đó không?”
“Dĩ nhiên là có. Nhưng điều đó lẽ ra không cần thiết, bởi tôi cũng đã biết như vậy. Dân làng truyền tai nhau một vài câu chuyện cổ. Dù sao thì người ta cũng cho rằng chỗ ở của Người Sói là hòn đảo.”
Trương Anh Hào nhăn trán.
“Tôi nghe có rõ không đấy? Trên một hòn đảo ư?”
“Đúng. Trên tàu về đây có thể anh đã nhìn thấy hai cái hồ...”
“Vâng, tôi đã nhìn thấy. Có một hồ lớn và một hồ bé. Tôi còn nhớ rằng ở giữa một lòng hồ có đảo. Phải vậy không?”
“Chính xác. Đó chính là hòn đảo mà Người Sói đã chọn làm hang ổ. Giữa đảo có một tòa lâu đài, nó đứng đấy từ rất lâu rồi và có một danh tiếng rất tồi tệ. Người ta nói đó là nhà của Người Sói, nhưng không một ai trong làng biết chính xác, bởi chẳng một ai dám đi ra đảo đó. Muốn ra tới đảo, người ta phải đi qua một nửa cái hồ.”
“Dĩ nhiên là như thế. Và Mục Trường Thân đã làm điều đó?”
Khoa Hữu Thái ho húng hắng vào lòng bàn tay khum lại của anh ta.
“Tôi đoán như vậy. Bởi ở một phía bờ hồ có để sẵn vài con thuyền. Chắc anh ấy đã lấy một thuyền trong số đó và chèo ra phía đảo. Tôi không muốn nói là Người Sói đã tóm lấy anh ấy ở chỗ đó, nhưng ta không thể hoàn toàn không tính đến khả năng này.”
Trương Anh Hào ngã người ra sau lưng ghế, cảm nhận rõ thớ gỗ rất cứng đâm vào cơ thể mình. Trong một thoáng, Trương Anh Hào cảm giác mình vô cùng cô đơn, bị bỏ rơi, bị dụ vào cạm bẫy.
Trương Anh Hào đã tin tưởng hoàn toàn vào anh bạn Mục Trường Thân. Việc giờ đây phải tìm hiểu thông tin từ một người xa lạ là khả năng Trương Anh Hào chưa hề tưởng tượng tới.
“Tại sao anh ấy lại làm như vậy?” - Đây không phải là phong cách ứng xử mà Trương Anh Hào thường thấy ở Mục Trường Thân. Nếu đã muốn đi một mình thì chắc chắn anh ấy không gọi Trương Anh Hào nhờ giúp đỡ. Ở một phương diện nào đó, câu chuyện thật không đáng tin. Nhưng hiện thời, Trương Anh Hào chẳng còn khả năng nào khác là tạm chấp nhận.
Trương Anh Hào nhìn Khoa Hữu Thái ở phía bên kia bàn. Không ai nói gì. Chỉ có tiếng bay của một vài con ruồi bẻ gãy sự tĩnh lặng trong nhà. Khuôn mặt Khoa Hữu Thái bây giờ nhợt nhạt, nhăn nhó. Rõ là anh ta đang đau khổ và lúng túng.
“Dĩ nhiên là anh chưa làm gì cả, tôi đoán vậy.”
“Nếu anh muốn nói đến một cuộc tìm kiếm thì đúng là tôi chưa làm. Một phía, tôi quả thật không dám một mình đi ra hòn đảo, mà tôi cũng sẽ chẳng được ai trong làng này ủng hộ. Mặt khác, tôi biết đằng nào anh cũng tới, và vì thế tôi đã quyết định chờ. Nếu để anh ở lại đây một mình, chắc chắn anh sẽ chẳng biết phải làm gì.”
“Anh có lý.”
Khoa Hữu Thái hắng giọng: “Dĩ nhiên chúng ta có thể tiếp tục chờ xem Mục Trường Thân có quay trở về trong những tiếng đồng hồ tới không, nhưng chắc anh sẽ không làm như vậy đâu.”
“Đúng thế.”
“Vậy anh dự định làm gì?”
Anh ta đặt ra câu hỏi và dĩ nhiên biết câu trả lời của Trương Anh Hào, ít ra thì anh ta cũng nhận ra điều đó qua nụ cười lạnh lùng trên môi Trương Anh Hào.
“Rất đơn giản, Khoa Hữu Thái. Chúng ta sẽ ra hòn đảo đó. Những gì Mục Trường Thân đã làm được, chúng ta cũng sẽ làm được. Ta chèo sang đó, với điều kiện anh đồng ý. Anh không nhất thiết phải làm chuyện này, tôi đi một mình cũng được.”
“Không, không đâu, Anh Hào, không bao giờ như vậy. Dĩ nhiên là tôi sẽ ở bên anh, tôi và cả dân làng nợ Mục Trường Thân điều đó.” - Anh ta nhìn Trương Anh Hào bằng vẻ u ám từ đôi mắt màu nâu. - “Nhưng tôi chưa thể nói cho anh biết trước những gì đang chờ ta ở đó.”
“Nói một cách khác, bản thân anh cũng chưa bao giờ bước chân lên hòn đảo?”
“Đúng như vậy.”
“Tại sao không?”
“Thứ nhất là tôi sợ, thứ hai là tôi chẳng có lý do nào để làm cả.”
“Thôi được, tôi chấp nhận.” - Trương Anh Hào uống cạn cốc, rồi trầm ngâm, cắn cắn môi dưới. - “Ban nãy anh có nói đến chuyện mấy con thuyền. Có phải đó là thuyền gỗ?”
“Vâng, anh sẽ không tìm được thuyền máy ở đây đâu. Nhưng cả hai ta thay nhau chèo thì cũng đến nơi.”
Trương Anh Hào cũng nghĩ vậy. Trương Anh Hào muốn nói một lần nữa về hòn đảo.
“Anh có kể về một huyền thoại mà dân làng truyền tai nhau. Cụ thể thì huyền thoại đó ra sao?”
“Nó chỉ kể rằng ở đó có một con quái vật. Chính là con Quái thú Sói Xanh, chủ nhân của con Người Sói quỷ ám hiện nay.”
“Không chắc chắn sao?”
Người đàn ông nhún vai.
“Biết cái gì là chắc chắn đây, Anh Hào? Tôi không được cung cấp thông tin về từng chi tiết, bởi tôi không phải người làng này. Cô vợ của tôi mới được sinh ra và lớn lên ở đây.”
“Vậy thì ta đi hỏi cô ấy!”
Khuôn mặt người đàn ông chuyển màu buồn bã: “Đáng tiếc cô ấy đã rời khỏi rồi, đến thăm một người bà con. Chắc giống như những người dân làng khác, cô ấy đã sợ hãi quá.”
“Dễ hiểu thôi.”
Trương Anh Hào rút bao thuốc lá ra và mời, anh ta rút thuốc rồi cám ơn. Hai người bàn chuyện tiếp. Khoa Hữu Thái đề nghị chờ một lúc đã rồi mới đi ra đảo.
“Chờ đến bao giờ?”
“Chờ đến khi trời gần tối. Sẽ rất tốt nếu chúng ta tới mục tiêu khi trời đã tối hẳn. Như vậy đối phương sẽ rất khó nhìn thấy chúng ta, anh hiểu ý tôi không?”
“Rõ rồi. Tôi chỉ nghĩ đến một khía cạnh khác. Con quái vật đó sống ở trên hòn đảo, chắc chắn phải rời khỏi hòn đảo để kiếm nạn nhân. Nó đi bằng cách nào từ đó vào trong làng? Chẳng lẽ cũng dùng thuyền?”
Người đàn ông lắc đầu, mặc dù trông mặt anh ta có vẻ không chắc chắn cho lắm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.