Kiếm Hiệp Tình

Chương 8: Chia nhóm




Nháy mắt sau, mọi cặp mắt dồn về phía người thầy đang đứng ở phía trên, ngay giữa lớp và dưới bục giảng. Hầu hết học sinh giống như tìm được một chỗ dựa an toàn, dùng ánh mắt đầy mong đợi nhìn chằm chằm vào người thầy. Tuy nhiên, cũng không thiếu những con người chỉ đang chờ đợi một quyết định của người thầy.
Người thầy nhìn về đám học sinh, đứng trước những ánh mắt bao hàm cảm xúc mong đợi và hi vọng, với tư cách là một Võ giả ngày đêm chém giết Quái thú, tâm lý đã sớm kiên định, ông ta không chút bị ảnh hướng. Ông nhìn toàn thể lớp học, nói nhanh: “Cả lớp ngay lập tức chia ra tám nhóm nhỏ, mỗi nhóm năm người, không cần mang theo vật dụng, nhanh chóng xuống cầu thang, theo cửa sau, chạy vào khu rừng sau trường, ẩn núp cẩn thận và chờ đợi cứu viện đến. Thầy và các Võ giả khác chỉ có thể giúp đỡ các em cản lại phần lớn đám Quái thú đang xông vào trường trong khoảng ba mươi phút. Nhớ, chỉ khoảng ba mươi phút. Sự việc lần này rất nghiêm trọng, các em đừng trông mong các Võ giả trong trường có thể giúp thêm được gì. Cầu chúc các em may mắn.”
Nếu có thể chọn biện pháp an toàn hơn, người thầy có lẽ đã chọn. Song ngày hôm nay không còn biện pháp nào tốt hơn. Số lượng Quái thú khá nhiều, tất cả Võ giả cũng lực bất tòng tâm. Khi thân mình còn lo không xong, có thể mạo hiểm tính mạng giúp đỡ đám học sinh tranh thủ thời gian thì đã là cố gắng hết sức, đã là làm hết bổn phận.
Về phần dặn dò học sinh chia thành các nhóm nhỏ mà chạy trốn là do kinh nghiệm sa trường của người thầy. Ông biết một nhóm lớn rất dễ bị Quái thú để ý đến, một đám lớn con mồi sẽ chỉ thu hút một lượng lớn Quái thú đuổi theo. Lượng lớn Quái thú đuổi theo không phải kiểu tăng theo một cộng một bằng hai, mà vì tổ tiên Quái thú từng là con người, chúng là loài có trí tuệ, cho nên khả năng cao nhất là chúng có thể phối hợp chặn tất cả đường lui của nhóm lớn học sinh này, rồi từ từ dùng thực lực tuyệt đối nghiền ép, tiêu diệt từng học sinh - những người bình thường vốn rất yếu ớt, hoàn toàn không có khả năng ngăn cản cuộc thảm sát. Một nhóm nhỏ khoảng năm người lại khác, với số lượng Quái thú không bị các Võ giả giữ chân, theo tính toán của ông, cao lắm là một nhóm sẽ bị một con Quái thú đuổi theo. Nếu như may mắn, một nhóm nhỏ như thế sẽ có hai đến ba người chạy thoát. So sánh giữa việc tất cả học sinh đều bị Quái thú giết với việc sẽ có một số học sinh sống sót, dù nghe có vẻ máu lạnh và tàn nhẫn, nó vẫn là một lựa chọn tốt nhất trong thời điểm hiện nay.
Nói xong, vì thời gian không cho phép, người thầy không giảng giải thêm cho đám học sinh hiểu thấu triệt, không chờ nghe những câu hỏi của đám học sinh và trả lời cho chúng, ông giẫm bàn chân phải xuống nền nhà, quay người phóng về phía cửa lớp học. Sau đó ông ta tiếp tục giẫm mạnh bàn chân trái xuống nền nhà, bay lướt qua lan can, rơi xuống mặt đất. Theo từng cái giẫm chân tiếp theo, chỉ trong vài chục giây, thân hình của ông ta đã tới cổng chính - nơi cuộc giao tranh quyết liệt giữa Võ giả trong trường học và Quái thú đang diễn ra. Vừa tới cổng chính, ông ta liền xông vào cuốn hai con Quái thú về một bên, chia sẻ áp lực cho đồng đội.
Người thầy vừa đi, lớp 11A5 lại bắt đầu xì xầm to nhỏ. Bởi lời nói của người thầy, dù có muốn hay không muốn, đám học sinh đều không dám phớt lờ. Chúng bắt đầu lôi kéo người quen, tạo thành các nhóm.
Trương Anh Hào cũng không ngoại lệ. Bản thân hắn biết rằng người đi trước thường thường đưa ra những chỉ dẫn tốt nhất cho đám trẻ con chưa rành sự đời như hắn. Dẫu có cách suy nghĩ của chính mình, có quyết định của chính mình, Trương Anh Hào không tự đại cho rằng mình là giỏi nhất, cũng không tự cao cho mình có thể đưa ra quyết định tốt nhất. Với hắn mà nói, chỉ cần hắn cảm thấy lời nói, lời khuyên của người khác phù hợp với bản thân, phù hợp với tình cảnh, hắn sẽ không ngại ngần tiếp thu.
Nhóm mà Trương Anh Hào tham gia có tất cả năm người: Hắn, đầu đinh Triệu Lệ Nguyên, nữ sinh mặt trái xoan thường mặc quần áo làm từ chất liệu đắt đỏ Lưu Ân Tĩnh, nữ sinh hơi mũm mĩm Lạc Mộc Vận, và một nam sinh khuôn mặt chữ điền tên Phu Tân.
Ở lớp 11A5, Trương Anh Hào chơi khá thân với Triệu Lệ Nguyên. Khi Triệu Lệ Nguyên được Lưu Ân Tĩnh và Lạc Mộc Vận mời vào nhóm, Triệu Lệ Nguyên đề nghị mời thêm Trương Anh Hào. Hai cô gái nghĩ đến cơ thể rắn chắc của Trương Anh Hào thì liền không do dự đồng ý.
Có phải vì cái ưu thế cơ thể rắn chắc, Trương Anh Hào mới có thể vào cái nhóm có vẻ như là mạnh nhất của lớp 11A5? Trương Anh Hào không cho rằng như vậy, hắn không cho rằng hai cô gái kia yêu thích nam sinh có thân hình rắn chắc nên mới cho hắn vào nhóm. Con người ta hay suy tưởng những thứ linh tinh, trong khi ở thực tế, mọi chuyện lại tàn nhẫn và lạnh lẽo hơn rất nhiều.
Từng dòng suy nghĩ chạy trong đầu Trương Anh Hào, bản tính đa nghi của hắn lại bắt đầu phát huy.
Từ chất liệu làm đồng phục, những cử chỉ trưởng thành và nhanh nhạy, lại đôi khi để lộ sự ưu nhã của các tiểu thư đài các, Trương Anh Hào có thể khẳng định Lưu Ân Tĩnh sinh ra trong gia đình có điều kiện.
Ở cái thời đại Quái thú đi đầy đất, Liên bang bất cứ lúc nào cũng có khả năng bị Quái thú công chiếm, một gia đình có điều kiện sẽ không cố gắng để con mình trở thành Võ giả? Sẽ không cố gắng để con mình trở thành Võ giả mạnh nhất? Điều đó là không thể nào! Nếu không suy nghĩ chu toàn, không lo xa, mấy ai có thể giàu có? Bởi thế, gia đình Lưu Ân Tĩnh chắc chắn đã đổ tiền để con gái họ xây dựng cơ sở vững chắc, chuẩn bị bước lên con đường Võ giả.
Xây dựng cơ sở vững chắc thế nào? Chính là đốt tiền để thân thể Lưu Ân Tĩnh trở nên mạnh mẽ nhất có thể. Thân thể càng mạnh, khi học tập kỹ năng nội công, lượng nội lực tu luyện được sẽ càng nhiều, thế là có được ưu thế ban đầu rất lớn. Ưu thế ban đầu càng lớn, một khi ưu thế được giữ vững và phát triển thêm qua từng cấp độ, Lưu Ân Tĩnh sẽ càng ngày càng mạnh, chênh lệch của cô với người khác sẽ càng ngày càng lớn. Có như thế, trong tương lai, Lưu Ân Tĩnh mới có khả năng giúp đỡ gia đình cô càng nhiều, gia đình cô mới có thể trôi qua mỗi ngày một tốt hơn ban đầu.
Việc gia đình đốt tiền cho Lưu Ân Tĩnh là một loại đầu tư có rủi ro, song rủi ro có thể khống chế được một phần, hồi báo nhận lại lại cực kỳ mê người, lợi nhuận siêu khủng, nhiều đến mức không thể tính nổi ra tiền. Bởi vậy, đây là một cuộc đầu tư đáng làm.
Vì những lý do đó, tại thời điểm này, người mạnh nhất trong lớp có lẽ chính là Lưu Ân Tĩnh. Một khi cả lớp 11A5 đối mặt với Quái thú, người có khả năng sống sót cao nhất cũng là Lưu Ân Tĩnh.
Lạc Mộc Vận, cô học sinh nắm vững kiến thức, suy luận thuộc hàng tốt nhất lớp, thậm chí là tốt nhất trường. Trương Anh Hào không cần suy đoán, hắn có thể khẳng định mục tiêu của Lưu Mộc Vận tất nhiên là trở thành Võ giả. Không chỉ thế, với một cô gái khôn ngoan luôn nỗ lực vì mục tiêu như vậy, Trương Anh Hào có thể đoán được cô gái này đã bắt tay vào rèn luyện thân thể. Có thể gia cảnh của Lạc Mộc Vận không bằng Lưu Ân Tĩnh, thế nhưng một người có mục tiêu rõ ràng, có kế hoạch tiến dần chi tiết, người đó cực kỳ đáng sợ, Trương Anh Hào không dám lơ là.
Do đó, trong lớp 11A5, Trương Anh Hào cho rằng nếu Lưu Ân Tĩnh mạnh nhất, Lạc Mộc Vận sẽ mạnh thứ hai.
Hai con người mạnh nhất 11A5 tham gia vào một nhóm, đó là sự lựa chọn thông minh. Hai con người với khả năng sống sót cao nhất sẽ cần đội viên như thế nào? Sẽ cần những con người có thân thể mạnh mẽ thuộc tầm vừa, bởi những người như thế dễ điều khiển hơn những người có thân thể mạnh mẽ tiếp cận với hai cô. Đồng thời, những người có thân thể mạnh mẽ tầm vừa lại rất hữu dụng, khi cần có thể biến họ thành những con pháo hôi, để họ ngăn cản Quái thú, kéo dài thêm chút thời gian cho bản thân chạy trốn. Hai chuyện tốt như vậy cớ sao lại không làm?
Trương Anh Hào, bản thân hắn bươn chải từ nhỏ, làm việc nặng nhọc không ít, dù gầy nhưng có thể nói rằng thân thể của hắn mạnh hơn những đồng bạn không rèn luyện rất nhiều.
Triệu Lệ Nguyên, một nam sinh đầu đinh chuyên phá làng phá xóm, đánh nhau liên miên, thân thể mạnh mẽ ở tầm vừa là điều chắc chắn.
Riêng Phu Tân, đó là một người kiệm lời, Trương Anh Hào không quen thuộc lắm. Tuy nhiên, nếu y đã được Lưu Ân Tĩnh và Lạc Mộc Vận chọn vào nhóm, thực lực chắc hẳn cũng sẽ ở tầm trung. Có như thế, ba người nam sinh mới phù hợp với yêu cầu của hai cô gái.
Suy nghĩ là vậy, nhưng khuôn mặt và cơ thể Trương Anh Hào bình tĩnh như thường, không lộ ra bất cứ sự khác thường. Đã trải đời hơn cả mười năm, gặp không biết bao nhiêu loại người, làm không biết bao nhiêu công việc, không ít lần bị sóng gió cuộc đời nhấn chìm trong tuyệt vọng, Trương Anh Hào đã xây dựng cho riêng hắn một bản tính cẩn thận, cẩn thận trong từng chi tiết nhỏ nhặt - thứ quyết định thành bại của bất cứ việc gì.
Rất nhanh, những suy đoán của Trương Anh Hào dần được chứng thực. Lưu Ân Tĩnh và Lạc Mộc Vận sau một hồi trao đổi ánh mắt, Lạc Mộc Vận mở miệng: “Thời gian của chúng ta không còn nhiều, Quái thú bất cứ lúc nào cũng có thể đánh tới. Mình đề nghị Lưu Ân Tĩnh làm nhóm trưởng. Và trước mắt, chúng ta cần lập tức làm theo những gì thầy Phục đã nói, là xuống lầu, theo cổng sau đến khu rừng đằng sau trường, trốn vào đó và ẩn núp cẩn thận, chờ đợi cứu viện.”
Lưu Ân Tĩnh vốn có thỏa thuận ngầm với Lạc Mộc Vận, cô ta tất nhiên lên tiếng đồng ý ngay sau lời đề nghị của Lạc Mộc Vận: “Cảm ơn bạn Mộc Vận đã nâng đỡ. Mình tất nhiên sẽ không phụ lòng mọi người, sẽ dẫn mọi người vượt qua lần nguy khó này, để cả nhóm đều an toàn.”
Trương Anh Hào nhìn thấu hai cô gái, thế nên hắn nhanh chóng gật mạnh đầu, tỏ vẻ vô cùng đồng ý với Lưu Ân Tĩnh và Lạc Mộc Vận.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.