Kiếm Lai - Phong Hỏa Hí Chư Hầu

Chương 124: Không phân rõ phương hướng




Hai bên đường nhỏ giữa núi, đèn lồng giấy trắng không hề có điểm tựa đã biến thành đỏ chót, lơ lửng trên cao, chập chờn theo gió. Máu tươi như nước sôi quay cuồng, giọt máu tung tóe không ngừng đập vào đèn, phát ra âm thanh lộp bộp khiếp người.
Nữ quỷ áo cưới nức nở nghẹn ngào, vẫn không bỏ hai tay xuống, giống như không để âm thần kia vào mắt.
Âm thần tâm tình khẽ động, dùng bí thuật tiếng lòng nói với Lâm Thủ Nhất, bảo thiếu niên có cơ hội thì sử dụng bùa Phá Chướng thuộc loại bùa núi. Kế tiếp hắn sẽ cố gắng quấn lấy nữ quỷ, một khi phá vỡ “đường xuống suối vàng”, cứ dẫn theo đám người Trần Bình An rời núi, không cần quan tâm tới hắn. Nhớ là không được đi con đường dưới chân này nữa, bảo Trần Bình An dùng thanh Tường Phù kia mở ra một con đường mới.
Lâm Thủ Nhất đáp ứng, sau đó hỏi có cần để lại thanh đao Tường Phù kia không. Âm thần lắc đầu, nói rằng kiếm khí quá nặng nên mình không cầm nổi, dùng để mở đường là tốt nhất. Cỏ cây dính phải kiếm khí quang minh chính đại, nhật nguyệt huy hoàng, bẩm sinh khắc chế âm vật, sẽ gây trở ngại nếu đối thủ muốn sử dụng mưu mô nham hiểm.
Hai tay nữ quỷ áo cưới vuốt qua, lộ ra dung nhan nhợt nhạt không có chút màu máu nào, cười gằn nói:
- Đầu tiên là không mời mà tới, sau đó lại không từ mà biệt, đâu phải là hành vi của quân tử.
Gương mặt âm thần trở nên mờ ảo, giống như ngọn nến nhanh chóng tan ra, cuối cùng hóa thành một đoàn khói dày cuồn cuộn đen kịt như mực, xông về phía nữ quỷ áo cưới.
Nữ quỷ vung tay lên, tay áo mở rộng như cánh chim che ở trước người.
Nhưng trong nháy mắt cô ta vẫn bị đụng bay ra bảy tám trượng, trên đường lùi lại đèn lồng đỏ thắm lần lượt nổ tung. Máu tươi trong đèn lồng không bắn tung tóe giữa núi, mà lại bay về phía nữ quỷ bị âm thần đẩy lui, giống như chim én về tổ. Cảnh này tựa như phướn gọi hồn của lão đạo nhân, thu nạp tinh hoa hồn phách còn sót lại của âm vật.
Lâm Thủ Nhất trầm giọng nói:
- Chuẩn bị đi theo ta, trước tiên rời khỏi con đường núi này rồi tính sau. Trần Bình An, kế tiếp chúng ta phải chém ra một con đường mới giữa cây cối, âm thần tiền bối bảo ngươi dùng Tường Phù đao mở đường.
Trần Bình An gật đầu nói:
- Ta đi cõng lão đạo nhân, cũng không thể thấy chết không cứu.
Đạo nhân mắt mù đang nằm cách đó mười mấy bước, thoi thóp một hơi.
Trần Bình An chạy như bay đến, cõng lão đạo nhân đáng thương lên, xoay người chạy đi.
Lâm Thủ Nhất đứng yên, hai ngón tay kẹp một tờ bùa chú giấy vàng, thấp giọng niệm khẩu quyết.
Đây là bùa Phá Chướng, một trong số bùa sông núi. Dựa theo giải thích của âm thần kia, bùa sông núi có đến trăm ngàn loại, đủ hình đủ kiểu, là một trong số bùa chú cần thiết khi luyện khí sĩ muốn vào núi vào sông, phòng ngừa xuất hiện tình trạng không phân rõ phương hướng mà dân chúng thường nói. Thật ra là lo lắng rơi vào trận pháp hộ sơn do đồng đạo âm thầm thiết lập, hoặc là sợ quỷ núi yêu tinh đạo hạnh thâm hậu giở trò. Nhất là tiến vào những nơi như di chỉ chiến trường cổ, bãi tha ma gì đó, tu sĩ bình thường nếu không mang theo mấy lá bùa Phá Chướng, bùa Dương Khí, bùa Tĩnh Tâm, chẳng khác nào tự chui đầu vào lưới.
Lâm Thủ Nhất bỗng nhiên mở mắt, sâu trong mắt thiếu niên thoáng hiện lên vệt sáng vàng, trầm giọng nói:
- Chúng ta đi theo lá bùa.
Chỉ thấy bùa Phá Chướng giữa ngón tay thiếu niên trôi đi, lơ lửng giữa khoảng không cao bằng thân người, bắt đầu lắc lư giống như một kẻ say đang tìm đường, sau đó bay tới bên đường gần vách núi.
Lý Hòe hỏi:
- Đây là muốn chúng ta đâm đầu vào sao?
Lâm Thủ Nhất dẫn đầu đi tới trước một bước, thân hình đột nhiên biến mất.
Lý Bảo Bình và Lý Hòe lần lượt đi theo. Trần Bình An cõng lão đạo nhân, dắt con lừa đi ở cuối cùng, biến mất trên đường núi.
Bùa chú giấy vàng kia vốn định đi theo, nhưng giống như bị người ta lặng lẽ kéo lại, linh khí rút hết rơi xuống đất.
Nhóm người xuất hiện ở sâu trong rừng rậm, đưa mắt nhìn nhau, cho dù là Lâm Thủ Nhất tự tay sử dụng bùa Phá Chướng cũng cảm thấy ngỡ ngàng.
Trần Bình An trước tiên bảo Lâm Thủ Nhất cõng lão đạo nhân giúp, còn mình thì bắt đầu leo lên cây lớn, đứng ở nơi cao nhìn ra chung quanh. Bọn họ giống như đang ở trong một khe núi ba mặt bị núi bao bọc, ngay cả với thị lực của Trần Bình An cũng không nhìn rõ, chỉ thấy quang cảnh đại khái mơ hồ.
Trước khi rời khỏi đường núi, ở phía xa âm thần và nữ quỷ áo cưới đang chiến đấu hăng say, tiếng đèn lồng nổ tung không dứt bên tai.
Sau khi dựa vào bùa Phá Chướng đi ra khỏi đường núi, chung quanh đều yên tĩnh không tiếng động. Khác biệt rõ ràng chẳng những không làm cho Lý Hòe cảm thấy an lòng, ngược lại còn sợ hãi hơn.
Trần Bình An hít thở sâu một hơi, cầm đao hẹp Tường Phù nói:
- Bất kể thế nào cứ đi về phía nam, chỉ bên đó là không có núi cao chắn đường.
- --------
Trong một khe núi cổ thụ chọc trời có kiến trúc lầu cao san sát, phủ đệ huy hoàng, kiểu cách hơn cả phủ đệ của tướng soái công khanh, e rằng chỉ có quận vương mới có thể so sánh được.
Phủ đệ này treo một tấm biển chữ vàng “Tú Thủy Cao Phong”, nét chữ mạnh mẽ giống như tiên nhân chấp bút. Hai bên cửa chính có một đôi sư tử đá to lớn, cao bằng hai người. Một con sư tử đưa vuốt ấn lên tượng đá trẻ con kích thước như người thật, tư thái uy nghiêm.
Trên không trung nổi lên từng cơn sóng gợn, có một ông lão mặc áo xanh tay cầm đèn lồng đỏ chót từ bên trong đi ra, chính là vị lang trung đại nhân của sở Từ Tế Thanh Lại Lễ bộ Đại Ly.
Ông lão thở dài rầu rĩ, hiển nhiên cảm thấy lần này đến nhà sẽ rất phiền phức. Ông ta đặt đèn lồng xuống dưới chân một con sư tử đá. Gần như trong nháy mắt, phủ đệ vắng lạnh âm u đột nhiên bừng sáng, gần ngàn chiếc đèn lồng cao cao thấp thấp, xa xa gần gần trong phủ đồng thời sáng lên.
Lại có vô số cửa phòng bị đầy ra, bên trong xuất hiện không dưới trăm người, bao gồm quản sự, đầu bếp, coi ngựa, nha hoàn, gia đinh, giống như đồng thời nhận được mệnh lệnh của gia chủ, sắp bắt đầu làm việc. Chỉ là sắc mặt của những người này gần như đều nhợt nhạt, hai mắt vô thần.
Trong một vườn hoa, thiếu niên chân thọt và tiểu cô nương mặt tròn dựa sát vào nhau ở chân tường.
Thất khiếu của thiếu niên không ngừng chảy máu, thân bị trọng thương, cho dù để hắn rời khỏi có lẽ cũng không đi được mấy bước. Lúc trước vì đối phó với nữ quỷ áo cưới đạo hạnh kinh người, hắn đã dẫn dắt bốn chữ bùa màu bạc “hàng yêu bắt quỷ” trên phướn gọi hồn vào trong khiếu huyệt trên mặt mình, đây là thủ đoạn âm độc cực kỳ hao tổn thần ý và hồn phách.
Còn tiểu cô nương mấy lần cắt đứt da, máu tươi trôi đi rất nhiều. Cộng thêm ít nhiều bị lây nhiễm một chút khí tức âm tà của nữ quỷ, lúc này vẫn còn choáng váng buồn nôn.
Sau khi đèn lồng sáng lên, sắc mặt thiếu niên càng khó coi, vội vàng đưa tay che mắt tiểu cô nương lại.
Trong tầm mắt của hắn hiện ra bốn năm chục bộ xương khô mục nát, chỉ lộ một nửa thân thể trên mặt đất, giống như rau được trồng trong vườn.
Hắn cảm thấy tuyệt vọng. Bởi vì trong đó có một thi hài, cột sống và xương sườn hiện ra màu vàng nhạt, còn xương tứ chi lại trắng tinh như ngọc, đây là dấu hiệu “cành vàng lá ngọc” của tu sĩ năm cảnh giới trung. Theo cách nói của đạo sĩ mắt mù, chỉ có luyện khí sĩ cao cấp trong năm cảnh giới trung mới có cảnh tượng vươn cành tỏa lá như vậy. Còn luyện khí sĩ đến gần ngưỡng cửa năm cảnh giới trung như lão, ngay cả cành vàng cũng không tu luyện ra chứ đừng nói tới lá ngọc.
Chẳng trách lại thua đến thảm hại như vậy, thực lực chênh lệch quá lớn.
Cửa chính phủ đệ mở rộng, dùng đại lễ long trọng nghênh đón một trong ba vị lang trung có quyền thế nhất Đại Ly.
Ông lão lại không bước vào, chỉ ngồi trên ngưỡng cửa nhìn về con đường rộng rãi ngoài phủ đệ, nhẹ giọng nói:
- Sở phu nhân, có thể nghe ta khuyên một lời, không nên làm khó những thiếu niên thiếu nữ kia?
Chiếc đèn lồng đỏ chót đặt ngang dưới chân sư tử đá ngoài cửa bỗng lắc lư kịch liệt, phía trên có người dùng bút đỏ viết bốn chữ “hồn về đi thôi”, tỏa ra từng tia sáng lấp lánh đỏ tươi.
Ông lão nhấn giọng nhắc nhở:
- Sở phu nhân! Một khi những đứa trẻ kia xảy ra chuyện trong địa bàn của cô, đừng nói là phủ đệ này của các ngươi, ngay cả Đại Ly chúng ta cũng sẽ gặp họa theo.
Nhưng vẫn không có hồi âm.
Ông lão hơi tức giận:
- Sở phu nhân!
Có một lão già giống như quản sự đứng ở trong cửa, đầu đội mũ bằng nỉ, hai tay đặt phía sau người, khom lưng ho lên, nhẹ giọng cười nói:
- Đại Ly đã xếp sông núi ở đây vào lãnh địa của tiểu thư nhà ta vô số năm rồi, tiểu thư và Đại Ly các ngươi vẫn luôn sống yên ổn hòa thuận với nhau. Thậm chí trong năm tháng dài đằng đẵng trước khi lão hủ đảm nhiệm chức quản sự, nghe nói tiểu thư nhà ta còn từng có ơn với một vị hoàng đế tổ tiên Đại Ly các ngươi, hôm nay trong phủ chúng ta còn đặt tấm biển chữ vàng “Sơn Thủy Vĩnh Mục” kia. Sau khi chuyện bất hạnh kia xảy ra, từ tiên đế đến hoàng đế đương nhiệm của các ngươi, đều ngầm đồng ý hành động trút giận của tiểu thư nhà ta, sao hôm nay lại không được?
Ông lão áo xanh đứng lên, xoay người nhìn về lão quản sự kia, chậm rãi nói:
- Chẳng những hôm nay không được, sau này cũng không thể tàn hại thư sinh qua đường nữa. Nguyên nhân trong đó ta sẽ ở trước mặt nói với Sở phu nhân. Nhưng nếu Sở phu nhân không chịu dừng tay, cũng không muốn gặp ta, vậy thì đừng trách Đại Ly ta không niệm tình cũ.
Lão quản sự vỗ vỗ ngực, ngừng ho, cười nói:
- Đại Ly hôm nay núi cao bấp bênh, trừ khi vị Nguyễn sư kia tự mình ra tay, nếu không tiểu thư nhà ta thật không sợ ai. Cho dù đánh không lại một số cung phụng bí mật của triều đình Đại Ly các ngươi, nhưng nếu tiểu thư muốn ẩn trốn, chẳng lẽ các ngươi có gan đào hết mấy trăm dặm chân núi này, đồng thời chặn đứng sông Tú Hoa? Làm như vậy không sợ liên lụy đến núi Kỳ Đôn và động tiên Ly Châu vừa rơi xuống sao?
Sắc mặt ông lão áo xanh âm trầm:
- Đại nhân của chúng ta không giống như đám cung phụng Đại Ly dáng vẻ lớn hơn cả trời kia, trước giờ ngài rất phản cảm người khác được voi đòi tiên.
Cửa lớn chậm rãi khép lại, lão quản sự đứng trong cửa híp mắt cười nói:
- Tiểu thư nhà ta đã lên tiếng, nói Đại Ly các ngươi cứ ra tay thử xem.
- Vậy thì thử xem!
Lang trung Lễ bộ Đại Ly cũng là một người dứt khoát, không dây dưa nữa, đi thẳng xuống bậc thềm, cầm lấy đèn lồng đỏ chót ném lên trời.
Bóng dáng của ông ta biến mất. Chiếc đèn lồng kia như trăng đỏ trên không.
- --------
Trên đường lớn ngoài cửa phủ đệ, đám người Trần Bình An đứng yên tại chỗ, tâm tình nặng nề.
Không ai nghĩ tới đang từ trong rừng núi, đột nhiên lại đi đến trước một tòa nhà lớn như vậy.
Trần Bình An phụ trách dọn dẹp chướng ngại, dùng Tường Phù mở đường, lúc này cũng bắt đầu thở dốc. Thể lực của hắn hao tổn không nhiều, phần lớn là do gánh nặng trong lòng.
Lão đạo nhân được Lâm Thủ Nhất cõng đột nhiên không giả chết nữa, tự tát mình một cái, lệ già đầy mặt nói:
- Không ngờ đạo hạnh của nữ quỷ này kinh khủng như vậy. Bần đạo lại chủ động trêu chọc cô ta, còn muốn trảm yêu trừ ma, đúng là mắt chó đui mù, đôi mắt chó này bị mù không uổng...
Lâm Thủ Nhất giật mình, vội vàng bỏ lão đạo nhân xuống.
Lý Hòe trốn sau lưng Lý Bảo Bình. Sắc mặt Lý Bảo Bình hơi tái, kéo tay áo Trần Bình An, nhỏ giọng hỏi:
- Tiểu sư thúc, anh có sợ không?
Trần Bình An dùng mu bàn tay lau mồ hôi trán, gật đầu nói:
- Đương nhiên sợ, nhưng không sao, có anh và Lâm Thủ Nhất ở đây.
Lâm Thủ Nhất cười khổ nói:
- Lúc trước cảm thấy có thể thử xem, bây giờ lại thấy chút phân lượng của mình chỉ đủ cho người ta móc ngón út một cái thôi.
Trần Bình An bỏ Tường Phù vào bao, trả lại cho Lý Bảo Bình. Thấy cô bé và Lâm Thủ Nhất đều nghi hoặc, hắn giải thích:
- Lát nữa để ta thử xem.
Lý Hòe hồn nhiên hỏi:
- Nữ quỷ kia không sợ Tường Phù đao, cũng không sợ bùa chú của Lâm Thủ Nhất, chẳng lẽ lại sợ nắm tay?
Trần Bình An không nói gì, bắt đầu nín thở tập trung.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.