Kiếm Lai - Phong Hỏa Hí Chư Hầu

Chương 136: Dưới núi đều như vậy




Một khi ngủ ngoài trời nơi hoang dã, dĩ nhiên không thể thiếu chuyện gác đêm. Lúc trước ở trạm Chẩm Đầu trấn Hồng Chúc, Trần Bình An là người gác nửa đêm đầu, còn Chu Hà là võ phu cảnh giới thứ năm, thân thể khỏe mạnh, có thể thức khuya, cho nên phụ trách gác nửa đêm sau. Hôm nay Chu Hà đã rời đi, lại trở thành Lâm Thủ Nhất gác nửa đêm đầu, Trần Bình An gác nửa đêm sau, cố gắng không để đống lửa tắt, phòng ngừa xảy ra chuyện bất ngờ.
Khi đốt lò nung gốm, quan sát lò lửa là chuyện còn lớn hơn trời. Trần Bình An đã làm học đồ thợ gốm nhiều năm như vậy, mặc dù bị lão Diêu xem là không có thiên phú, không muốn truyền thụ kỹ thuật làm gốm đặc biệt của mình, nhưng đối với việc gác đêm đòi hỏi kiên nhẫn và nghị lực thì hắn lại rất vượt trội. Hơn nữa còn thừa dịp gác đêm luyện tập thế đi thế đứng của “Hám Sơn phổ”, thỉnh thoảng còn có thể đan giày cỏ, hoặc là lấy trảm long đài xinh xắn ra, giúp Lý Bảo Bình mài thanh đao hẹp Tường Phù kia.
Theo thế đứng thủ ấn ngày càng thành thạo, nhất là luồng khí tức rồng lửa trong cơ thể cuối cùng đã chọn hai kinh huyệt làm nơi dừng chân, mỗi khi hai ngón tay Trần Bình An bấm quyết như xuất kiếm, tâm thần chậm rãi đắm chìm theo từng lần hô hấp, cả người sẽ lâm vào một cảnh ngộ huyền diệu nửa tỉnh nửa mê. Mặc dù năm nay tiết lạnh mùa xuân kéo dài rất lâu, thời tiết ấm áp chần chừ không đến, nhưng mỗi lần Trần Bình An canh giữ nửa đêm về sáng, cho dù không cẩn thận để đống lửa bị tắt, vẫn sẽ không cảm thấy lạnh lẽo gì. Mỗi lần dừng thủ ấn, đứng dậy đi thế để thư giãn gân cốt, cả người đều cảm thấy ấm áp, ban ngày lên đường cũng không mệt mỏi.
Tối nay hắn tiếp tục khoanh chân ngồi bên đống lửa, chuyên cần luyện tập thủ ấn. Luồng khí tức trong cơ thể nhanh chóng dọc theo kinh huyệt ở vùng đan điền, giống như cá chép bơi ngược lên, từ từ bơi về phía long môn. Sau đó nó hơi dừng lại ở khiếu huyệt mà kiếm khí đã rời đi, giống như lữ khách nghỉ ngơi ở trạm dịch lữ quán, lại giống như người lên núi giữa đường lấy hơi rồi tiếp tục leo lên một mạch. Cuối cùng lượn quanh đến gáy rồi xông thẳng vào ấn đường.
Trần Bình An mở mắt, nhổ ra một ngụm khí đục, đứng lên khẽ nhảy nhót mấy cái. Hắn nhanh chóng quay đầu nhìn, thấy Vu Lộc đã xuống xe ngựa, chậm rãi đi tới, trước ngực ôm một mớ nhánh cây cũng không được khô lắm. Vu Lộc ngồi xuống bên đống lửa, học theo Trần Bình An dựng “lò lửa”, cẩn thận thêm củi đốt vào, thế lửa nhanh chóng bừng lên.
Vu Lộc đưa tay đến gần đống lửa, khẽ xoa xoa tay, quay đầu cười nói:
- Trần Bình An, sau này ta có thể tham gia gác đêm không? Ngươi muốn tu hành quyền pháp thế đứng này, tốt nhất không nên phân tâm. Thân thể của ta khỏe mạnh, tin rằng ngươi cũng nhìn ra được. Cho nên nếu ngươi tin tưởng ta, có thể giao cho ta gác hai canh giờ trước khi trời sáng.
Trần Bình An lắc đầu nói:
- Vu Lộc, ta xin nhận ý tốt của ngươi, nhưng tạm thời còn không cần ngươi gác đêm.
Vu Lộc biết hàm ý của Trần Bình An, đó là không yên tâm giao an nguy của tất cả mọi người cho mình. Hắn cũng không thẹn quá hóa giận, chỉ gật đầu nói:
- Lúc nào cần thì có thể nói với ta. Ta cũng muốn làm chút gì đó cho mọi người, nếu không trong lòng sẽ áy náy.
Trần Bình An nhìn gương mặt đối phương được ánh lửa chiếu rọi, góc cạnh rõ ràng, ánh mắt sáng ngời, có thể khiến người ta cảm nhận được thiện ý. Hắn cười nói:
- Được rồi.
Vu Lộc thuận miệng nói:
- Dựa theo thời gian, hôm nay xem như đã vào mùa hè rồi, nhưng khí hậu này vẫn còn là cuối xuân.
Trần Bình An phụ họa:
- Năm nay đúng là hơi lạ.
Vu Lộc tán gẫu mấy câu rồi đứng dậy cáo từ, Trần Bình An nhìn theo hắn rời đi.
Theo như cách nói của Lâm Thủ Nhất, Vu Lộc đánh cờ nhìn giống như sát lực không lớn, không có nước đi thần thánh, nhưng thực ra còn lợi hại hơn Tạ Tạ phóng khoáng rộng rãi, máu bắn bốn phương.
Trần Bình An từ sớm đã phát hiện, Vu Lộc làm việc cực kỳ cẩn thận, không có sơ suất nào. Lâm Thủ Nhất cũng nói, Vu Lộc làm việc còn ổn thoả hơn mấy tư lại già thành thạo ở dinh quan.
Trần Bình An đã lĩnh hội sâu sắc điều này. Chẳng hạn như chỉ nhìn Trần Bình An đan giày cỏ một hai lần, Vu Lộc đã nhanh chóng có thể tự đan được, còn mổ phỏng rất giống. Lại như mỗi lần Trần Bình An câu cá, Vu Lộc sẽ đứng ở một bên, yên lặng xem Trần Bình An buông câu vào lúc nào, ở quãng nước nào, ném cần kéo cần như thế nào, câu cá lớn thì dẫn dắt thế nào, lúc cá lớn vừa nhìn thấy ánh sáng thì cẩn thận gỡ đầu ra sao... Sau đó có một lần Trần Bình An phải đi làm việc khác, Vu Lộc bèn hỏi có thể để hắn thử câu được không. Sau khi nhận lấy cần câu trong tay Trần Bình An, Vu Lộc chưa bao giờ có kinh nghiệm lại câu được không tệ.
Trần Bình An cũng không nói gì về những chuyện này, chỉ nhìn trong mắt nhớ trong lòng. Hắn cảm thấy thiếu niên cao lớn ngay cả tên họ cũng không biết thật giả này, nếu là người tốt thì nhất định sẽ rất tốt, còn lỡ may là người xấu thì đúng là không thể tưởng tượng.
Một đêm không xảy ra chuyện gì.
Ngoại trừ đống lửa bên cạnh Trần Bình An nhỏ dần, trong toa xe phía xa đã sớm thắp lên một ngọn đèn, sáng cả một đêm. Không biết Thôi Đông Sơn xem sách gì mà mê mẩn như vậy.
Trời tờ mờ sáng, Trần Bình An bắt đầu nín thở tập trung, đi đến nơi tầm mắt rộng rãi nhất giữa Hoành Sơn này, nhìn mặt trời mới mọc ở phương đông bắt đầu đánh quyền. Lý Bảo Bình và Lâm Thủ Nhất cũng lục tục gia nhập, chỉ có Lý Hòe tâm tính chưa ổn định đánh được một lát đã chạy đi. Vu Lộc và Tạ Tạ thấy cảnh này cũng không bất ngờ. Thôi Đông Sơn vén rèm xe lên, đứng trên xe ngựa nhìn bọn họ đánh quyền có bài bản, ban đầu thì xì mũi coi thường, nhưng theo thời gian trôi qua thì vị thiếu niên quốc sư này lại càng chuyên chú.
Nhóm người dùng bữa sáng xong, bắt đầu theo đường núi đi lên đỉnh núi, đi qua ngôi miếu Thanh nương nương được ghi trong Địa Phương Huyện Chí kia. Trong miếu có cây bách già nương tựa với miếu nhỏ, nếu chỉ nhìn kích thước của bóng râm, không nói cơ duyên sâu cạn, đã có thể sánh ngang với cây hòe ở động tiên Ly Châu.
Lâm Thủ Nhất vốn tưởng Trần Bình An sẽ tiếp tục lên đường, không ngờ Trần Bình An lại vào miếu xem thử một chút, sau đó gọi cả hắn và Lý Bảo Bình, Lý Hòe vào. Hóa ra trong miếu nhỏ bừa bộn khắp nơi, mùi rượu nồng nặc. Còn pho tượng đất đứng trong điện thờ kia, Lý Hòe nhìn thế nào cũng không thấy giống nữ quỷ đánh cờ với Lâm Thủ Nhất đêm qua. Trên đoạn đường này Lâm Thủ Nhất giao tiếp với âm thần kia nhiều nhất, biết được rất nhiều nội tình, liền giải thích cho Lý Hòe nghe. Có nhiều nơi dân chúng cảm ơn thần linh che chở, dựng tượng cúng tế, kim thân hưởng thụ hương khói thường bị sai lệch, thậm chí không hề giống như dung mạo thực tế, nhưng cũng không ảnh hưởng đến hương khói cung phụng thần linh.
Tốn nửa canh giờ quét dọn trong miếu gọn gàng sạch sẽ, bọn Trần Bình An mới tiếp tục lên đường. Trước khi đi Lâm Thủ Nhất một mình đứng dưới thần đàn, chắp tay từ biệt vị Thanh nương nương đã tặng cho mình quyển sách dạy đánh cờ này.
Cùng lúc đó Thôi Đông Sơn dẫn theo Vu Lộc bước qua ngưỡng cửa. Hắn quan sát xung quanh, sau đó đi tới trước thần đàn, nhìn lư hương nhỏ chứa đầy tro tàn. Đó là một lư hương bằng đồng bình thường, có thể là do trải qua mấy trăm năm lắng đọng, mặt ngoài lư hương sáng ngời rực rỡ. Bên trong lư hương nhang đèn chỉ lại còn gốc chen chúc với nhau, có thể thấy miếu nhỏ này mặc dù chưa từng được đưa vào gia phả núi sông của nước Hoàng Đình, nhưng vẫn có thể xem là hương khói thịnh vượng.
Thôi Đông Sơn đột nhiên nói:
- Vu Lộc, gặp miếu gặp đền thì hãy vái một cái, đây là việc thiện kết duyên với núi sông.
Mặc dù không hiểu nguyên do, nhưng Vu Lộc vẫn cúi đầu khom lưng vái ba cái tượng trưng.
Tạ Tạ đứng ở ngoài cửa, bên hông cột cây sáo trúc kia.
Sau khi rời khỏi ranh giới Hoành Sơn, đội ngũ đi tới một quận thành của nước Hoàng Đình. May mà lúc trước mấy người Trần Bình An đã thấy qua phong thái hùng vĩ của Dã Phu quan, cộng thêm trấn Hồng Chúc nơi ba sông hợp dòng cũng rất phồn hoa, hôm nay đã có chuẩn bị tâm lý với thành cao trấn lớn của thế giới bên ngoài. Có điều Lý Hòe vẫn hơi bó tay bó chân, ngay cả tượng gỗ sơn màu thường cầm trên tay cũng lén bỏ vào trong hòm sách nhỏ.
Trong hộ tịch của đám người Trần Bình An ghi là huyện Long Tuyền vương triều Đại Ly, làm thủ tục vào thành rất nhanh chóng suôn sẻ.
Mặc dù thượng quốc của nước Hoàng Đình là Đại Tùy họ Cao chứ không phải Đại Ly họ Tống, nhưng sau khi Đại Ly thôn tính cả bắc bộ rộng lớn của một châu, xuôi nam đã là xu thế hiển nhiên. Những năm qua nước Hoàng Đình luôn ưu đãi văn sĩ Đại Ly ra ngoài du học, chỉ thiếu cung phụng như Bồ Tát sống qua đường. Dù sao nói không chừng một ngày nào đó, Hoàng Đình sẽ từ một nước biến thành một châu của vương triều Đại Ly.
Vương triều họ Lư là bá chủ đất đai phương bắc Đông Bảo Bình châu năm xưa, hôm nay chẳng những non sông tan vỡ, ngay cả hoàng thất thân thuộc cũng bị cách chức thành hình đồ dân đen, vết xe đổ đầy máu tươi đã rõ ràng trước mắt.
Trước khi vào thành Trần Bình An đã cẩn thận hỏi thăm dân chúng địa phương, trong ngoài thành có danh lam thắng cảnh gì không. Bởi vì hắn hi vọng chuyến này bọn Lý Bảo Bình cắp sách du học, dưới tiền đề bảo đảm an toàn cá nhân, cố gằng tham quan danh sơn sông lớn, đạo quán chùa chiền và thành cổ di chỉ một chút. Chứ không phải cưỡi ngựa xem hoa, cho đến thư viện Đại Tùy cũng không nhìn được gì cả, chỉ có màn trời chiếu đất và vội vã lên đường.
Giống như lần này vào thành, Trần Bình An muốn dẫn bọn họ đi tham quan miếu Thành Hoàng được khen là cổ xưa nhất nước Hoàng Đình. Tranh trên tường ở đó có cảnh tượng mười tám tầng địa ngục, nghe đồn có thể khiến người ta giống như chìm đắm trong đó, cực kỳ nổi tiếng.
Nhóm người hỏi thăm đường, sau đó theo một con đường lớn rộng rãi đi về hướng miếu Thành Hoàng.
Phía sau đột nhiên huyên náo, Trần Bình An quay đầu nhìn, lập tức cảm thấy kinh ngạc. Đó là một cảnh tượng mới lạ chắc chắn không thể xuất hiện trong lãnh thổ Đại Ly. Có một nhóm nam nữ trẻ tuổi dáng vẻ hiên ngang, áo quần phất phới, được một ông lão tóc trắng dẫn dắt nghênh ngang đi giữa đường. Trong đó có người dùng hổ đen lớn làm vật cưỡi, có người phía sau có rắn đỏ dài hơn hai trượng đi theo, còn có người lưng đeo một chiếc cung sừng trâu lớn.
Người trên đường nhanh chóng tránh sang hai bên, một số trẻ con không biết nặng nhẹ bị cha mẹ nửa dắt tay nửa lôi kéo ra xa đường, trốn vào cửa tiệm hai bên. Con rắn đỏ kia cũng không bị chủ nhân kiềm chế, lắc đầu rung đuôi, nơi đầu và đuôi còn khoác áo giáp đỏ tươi, khiến cho con linh sủng được tiên nhân trên núi nuôi dưỡng này càng nổi bật. Nó cũng không tiến lên theo đường thẳng, thỉnh thoảng lại lui tới tuần tra cửa tiệm gần đó, có lúc dừng lại ngẩng đầu lên cao, diễu võ dương oai với dân chúng quận thành đang run lẩy bẩy.
Trong đó có một đứa trẻ nhát gan, bị rắn lớn nhìn chằm chằm trong gang tấc liền khóc lớn, khiến cha mẹ vội vàng bịt miệng nó lại.
Rắn lớn tiếp tục tiến lên trước, bỗng nhiên vẫy đuôi một cái, đập vào mặt người cha vốn đã thở phào nhẹ nhõm. Người đàn ông kia xoay tròn mấy vòng giữa không trung, rơi mạnh xuống đất, nôn ra một ngụm máu tươi, sau đó giãy giụa đứng dậy, mang theo vợ con sắc mặt trắng như tuyết hốt hoảng chạy trốn.
Trần Bình An đứng ở phía xa nhìn người đi đường chung quanh, thấy có người cười trên nỗi đau của người khác, có người nơm nớp lo sợ, có người tấm tắc lấy làm kỳ lạ, nhưng không một ai cảm thấy hành vi tổn thương người của con súc sinh kia có gì không ổn.
Lâm Thủ Nhất nắm bùa chú trong tay áo, đứng bên cạnh Trần Bình An. Lý Bảo Bình và Lý Hòe thì đứng sát cửa tiệm.
Xe ngựa của Thôi Đông Sơn được Vu Lộc điều khiển cũng chuyển hướng, dừng ở ven đường.
Đám tiên sư trên núi trong mắt dân chúng nước Hoàng Đình kia nhanh chóng đi tới bên cạnh nhóm người Trần Bình An. Ông lão tóc trắng kia khẽ mấp máy môi, sau đó tất cả người trẻ tuổi đều nhìn sang, ánh mắt mỗi người khác nhau, có khiêu khích cũng có tò mò. Cuối cùng chủ nhân của con rắn đỏ kia khẽ quát một tiếng, gọi con súc sinh lộng hành càn quấy kia đến bên cạnh.
Rất dễ nhìn thấy, vừa rồi sư môn trưởng bối phụ trách chuyến này xuống núi rèn luyện đã nhắc nhở bọn họ, dưới núi gặp phải người đồng đạo thì không thể quá ngang ngược vô lý.
Lúc ông lão đi ngang qua đám người Trần Bình An, còn ra vẻ cao nhân khẽ mỉm cười, gật đầu chào hỏi Lâm Thủ Nhất.
Hai bên yên ổn đi qua nhau, nước giếng không phạm nước sông.
Thôi Đông Sơn rời khỏi toa xe, đá văng Tạ Tạ vốn cũng không chắn đường, nhảy xuống xe ngựa, hờ hững nói cho Trần Bình An nghe:
- Bên ngoài Đại Ly đều như vậy.
Trần Bình An thấy đám người kia đã đi xa, mới có người trong quan phủ đeo đao đứng ra duy trì trật tự, thực ra chỉ lộ mặt cho có mà thôi. Hắn hỏi:
- Quan phủ không quản sao?
Thôi Đông Sơn cười nói:
- Không muốn quản hoặc không dám quản, hoặc là chỉ hận không thể làm chút gì đó cho đám tiên sư trên núi.
Trần Bình An quay đầu nhìn về Lý Bảo Bình và Lý Hòe, nhẹ giọng nói:
- Tiếp tục lên đường.
Thôi Đông Sơn không ngồi xe ngựa nữa, chậm rãi đi giữa bốn người và chiếc xe ngựa kia.
Thiếu niên mặc áo trắng, ấn đường có nốt ruồi, tay áo rộng phất phơ, phong thái như thần tiên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.