Bóng đêm dần đậm, ngõ Hành Vân Lưu Thủy ngoài cửa chính nhà trọ Thu Lô vang lên tiếng vó ngựa êm tai. Lưu Gia Hủy một mình đứng ngoài cửa, bên hông đeo hai món trang sức hoàng kim hình dáng như hổ phù.
Chiếc xe ngựa dừng ở bên ngoài, một người đàn ông trung niên mặc áo xanh văn sĩ bước xuống, không giận mà uy, thấp thoáng lộ ra mấy phần phong thái nho tướng (vị tướng nhà nho). Nhưng lúc này vẻ mặt ông ta mỏi mệt, sau khi nhìn thấy Lưu Gia Hủy mới nở nụ cười:
- Để cô chờ lâu rồi, chúng ta đi vào nói chuyện.
Lưu Gia Hủy lãnh đạm xoay người dẫn đường.
Người đàn ông liếc nhìn hổ phù bên hông cô, nhíu mày nói:
- Cần căng thẳng như vậy sao?
Lưu Gia Hủy cười nhạt nói:
- Chỗ này của ta là một nhà trọ nhỏ, không so được với dinh thự của quận chủ đại nhân. Hai ngày trước vừa mới bị người ta tháo dỡ bức tường phù điêu, chỉ có thể nén giận. Hôm nay đầu sỏ gây chuyện còn dẫn theo một đám đồ tử đồ tôn tới đây ở, ta chỉ có thể ngoan ngoãn chịu đựng, tươi cười phục vụ đám tiên sư đại gia này. Tất cả những chuyện này phải quy công cho quận chủ đại nhân biết cách quản lý...
Người đàn ông hơi nhấn giọng:
- Được rồi, Gia Hủy, ta biết trong lòng cô tức giận, nhưng hiện giờ ta cũng không khá hơn chút nào. Vì đại điển tế tự miếu thủy thần lần này, ta phải bận rộn từ sáng sớm đến bây giờ, cổ họng và mắt đều sắp bốc lửa rồi. Sở dĩ đến chỗ này của cô nghỉ ngơi chứ không trực tiếp trở về dinh thự quận chủ, là muốn lỗ tai được thanh tịnh một lúc, không phải tới nghe cô càu nhàu oán trách.
Ánh mắt Lưu Gia Hủy u oán, nhưng cuối cùng vẫn hiểu đạo lý, biết tiến lui, nhanh chóng ổn định chút tâm tình nữ nhân của mình, thay đổi đề tài:
- Vì lần tế điển này mà ông đã bận rộn cả nửa năm, muốn phô trương có phô trương. Lão thứ sử đại nhân trên người có bệnh, mặc dù không thể tự mình tới, nhưng tâm phúc của ông ta là Biệt Giá đại nhân lại nể mặt lộ diện. Cộng thêm những văn hào, dang tăng và ẩn sĩ có danh tiếng trong ngoài triều đình kia, xem như đã đủ mặt mũi. Còn về thế lực ẩn giấu, quận chúng ta lén lút giúp đỡ cung phụng hai vị thủy thần sông nước ở nơi khác, đều tới đủ chứ?
Người đàn ông gật đầu:
- Theo lý là như vậy.
Lưu Gia Hủy nhỏ giọng hỏi:
- Vậy vị giang thần Hàn Thực đại nhân của chúng ta, lần này cuối cùng đã coi trọng ông hơn rồi đúng không? Đồng ý giúp ông một tay tranh giành vị trí thứ sử?
Hai tay người đàn ông đặt phía sau, quen đường đi vào một viện yên tĩnh tao nhã, lắc đầu thở dài nói:
- Tên tán tu (tu sĩ tự do) kia thật sự xuất hiện không đúng lúc, rút dây động rừng. Hắn muốn báo thù cho dân chúng chết oan, vì vậy đã tới nhà trọ Thu Lô các ngươi, tìm được người tu hành của phái Linh Vận kia. Sau một trận đại chiến, đã đánh cho tu sĩ phái Linh Vận bị trọng thương, liên lụy bức tường phù điêu của nhà trọ các ngươi cũng bị hủy hoại gốc rễ. Thực ra nếu sự việc chỉ dừng ở đây, ta vẫn có thể khống chế tình hình. Chẳng hạn như ta thân là quan đứng đầu một quận, có thể báo cáo lên triều đình, đổ tội danh lên đầu tên tán tu kia, kéo tu sĩ phái Linh Vận gây chuyện trước ra khỏi vụ này, dùng nó để trấn an phái Linh Vận đã ăn sâu bén rễ ở nước Hoàng Đình chúng ta. Nhưng đồng thời ta cũng sẽ âm thầm thả tán tu kia, ít nhất truy bắt vây quét trong bản quận là ngoài chặt trong lỏng, kéo dài thời gian để hắn thừa cơ cao bay xa chạy. Nếu đã là tán tu thì bốn biển là nhà, chắc không phải việc khó gì.
Nói đến đây, ông ta lộ vẻ phiền muộn:
- Nhưng chuyện này lại xảy ra trước khi cử hành đại điển tế tự sông Hàn Thực, muôn người đang quan sát. Có ai không biết lúc đầu vị giang thần này trở thành thần linh, là nhờ một vị tổ sư gia của phái Linh Vận tương trợ mới đứng vững bước chân? Phần tình nghĩa này phái Linh Vận đã cẩn thận duy trì hơn hai trăm năm, trước giờ không làm phiền giang thần bất cứ chuyện gì. Ngược lại hơn hai trăm năm qua, mỗi năm đều mang theo lễ trọng đến nhà thăm viếng, ngoại trừ một lần sơn môn gặp đại nạn thì chưa từng gián đoạn. Cho nên cô cảm thấy trong cơn sóng gió kinh động quận thành này, giang thần đại nhân sẽ nghiêng về phía ai?
Lưu Gia Hủy thấy người đàn ông vẫn dạo bước xung quanh không muốn ngồi xuống, bèn đưa tới một ly trà nóng, mỉm cười trêu chọc:
- Quận chủ đại nhân của ta, có thể ngồi xuống nói chuyện không. Ông cứ đi lòng vòng như vậy, nô gia thật sự hoa mắt chóng mặt rồi.
Sau khi người đàn ông ngồi xuống, tự giễu cười nói:
- Ba ngày trước ta biết được vị trí ẩn náu của tên tán tu kia, vốn nghĩ có thể kéo dài được ngày nào hay ngày đó, bất kể thế nào cứ kéo tới hết đại điển tế tự rồi tính sau, không chừng có thể giữ lại một cái mạng. Gia Hủy, cô có biết hôm nay trong miếu thủy thần, sau khi vị giang thần Hàn Thực kia hiện ra kim thân bản tôn đã nói gì với ta không?
Lưu Gia Hủy lắc đầu, cô đương nhiên không đoán được tâm tư của một vị thần chính thức. Thân là người quản lý nhà trọ Thu Lô, thực ra sư môn của cô không kém hơn phái Linh Vận bao nhiêu. Chỉ là mỗi môn phái thanh thế khá lớn trên núi đều có địa bàn cố định của mình, trong ba châu ở bắc bộ nước Hoàng Đình, phái Linh Vận là thế lực cầm đầu mười mấy môn phái tu hành lớn nhỏ.
Nhưng bất kể là môn phái của Lưu Gia Hủy, hay là tu sĩ phái Linh Vận có thể tung hoành phía bắc nước Hoàng Đình, đều rất kính sợ thủy thần sông lớn được quân vương tự tay sắc phong.
Dù sao nước Hoàng Đình không phải là vương triều lớn như Đại Ly họ Tống hay Đại Tùy họ Cao. Từ khi thành lập, nước Hoàng Đình họ Hồng đã là một trong mười hai nước lệ thuộc Đại Tùy, thần núi cao sông lớn chính thức có thể sắc phong chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
Nói một câu khó nghe, cho dù Đại Tùy bỏ qua hạn chế, mặc cho họ Hồng nước Hoàng Đình thoải mái ban thưởng sắc phong thần linh núi sông, nước Hoàng Đình cũng không có nội tình như vậy. Một là lãnh thổ có hạn, hai là bị những tiên gia trên núi làm “phiên trấn cát cứ” kia nắm giữ phần lớn sông núi đất lành có linh khí dồi dào. Cho nên đối với quận chủ thậm chí là thứ sử, thần sông lớn chính thức nắm giữ đường thủy một phương là nhân vật quan trọng cần phải cố gắng lấy lòng.
Người đàn ông đặt ly trà xuống, hai tay khẽ xoa huyệt thái dương:
- Giang thần Hàn Thực ở trước mặt nói với ta, một ngày trước khi ta biết nơi ẩn thân của tên tán tu kia, hắn cũng đã điều tra ra được. Mặc dù ta không muốn chấp pháp công bằng, nhưng hắn thân là giang thần Hàn Thực, phải tuân theo quy củ không thể tùy tiện can thiệp vào quan trường thế tục. Cộng thêm những năm qua ta quản lý bản địa xem như cần cù có công, lỡ đâu quận chủ đời sau là một hôn quan, gây ra rất nhiều phiền phức cần người khác dọn dẹp, sẽ gây trở ngại cho việc tĩnh tâm tu hành của hắn, vì vậy hắn sẽ không báo cáo lên triều đình.
Sắc mặt Lưu Gia Hủy hơi tái:
- Hàm ý của vị giang thần này, đó là sẽ không giúp ông trèo lên vị trí cao hơn?
Người đàn ông cười khổ nói:
- Đây còn là xét trên tiền đề tối nay ta bắt người nọ về quy án.
Lưu Gia Hủy hơi hối hận:
- Ta không nên giận cá chém thớt với ông.
Lập tức cô lại căm phẫn:
- Giang thần Hàn Thực này mấy trăm năm qua tiếng lành đồn xa, nhưng khi liên quan đến lợi ích cá nhân, còn không phải chỉ giúp thân không giúp lý? Người bị tán tu kia đả thương chi là đệ tử đời thứ ba của phái Linh Vận, lại dám ở miếu Thành Hoàng thấy sắc nảy lòng tham. Trước tiên sát hại hai vợ chồng ở ngoài thành, sau đó biết được có một đứa trẻ chạy thoát lại đuổi theo suốt đêm, trên dưới thôn trang hơn ba mươi nhân khẩu đều bị hắn giết sạch. Hành vi tàn ác này vô tình bị tên tán tu kia phát hiện, trước khi báo thù cho gia đình kia, tán tu đã rất thông minh gieo rắc tin tức khắp nơi, còn dán cáo thị trước cửa dinh quan các ngươi. Làm xong những chuyện này hắn mới tìm tới nhà trọ Thu Lô, đánh nhau với tên hung thủ kia. Trong ngoài quận thành đều là tai mắt của giang thần, há có thể không biết chút nào?
Người đàn ông lại không uất ức căm phẫn như phu nhân, chỉ nhẹ giọng cảm khái:
- Thiên lý, quốc pháp, nhân tình, thứ mà người tu hành theo đuổi là đại đạo trời đất, quốc pháp nhân tình thì thế nào, đặt trước mặt luyện khí sĩ thì có là gì? Nằm trong tay quan viên tứ phẩm như ta thì vô dụng, đối với vị giang thần Hàn Thực này thì quốc pháp không phải hoàn toàn vô dụng, ở trong tay lão thứ sử thì có một chút tác dụng, chỉ có đến trong tay hoàng đế bệ hạ mới có nhiều tác dụng.
Lưu Gia Hủy nhỏ giọng nói:
- Nếu như chức quận chủ của ông nằm ở vương triều Đại Ly thì sao?
Ánh mắt người đàn ông nghiêm nghị, vỗ mạnh vào tay ghế dựa:
- Lưu Gia Hủy, không được nói bậy! Đại Ly quốc thế có mạnh thì cũng xuất thân từ mọi rợ, nếu có một ngày họ Tống Đại Ly thật sự thống nhất phương bắc, đó nhất định là ngày mà văn hóa chính thống của phía bắc Đông Bảo Bình châu bị đoạn tuyệt!
Lưu Gia Hủy thở phì phì nói:
- Nếu ông thật sự chính trực kiên trung, sao không dứt khoát làm trái ý nguyện của giang thần, thề bảo vệ tên tán tu kia đến cùng? Ta cũng không tin vị giang thần được xưng thủ đoạn thông thiên này có thể che trời ở phía bắc nước Hoàng Đình. Nếu thật sự không được, cùng lắm là ta mang thế lực sư môn ra, tranh đấu sòng phẳng với đám cường hào phái Linh Vận này!
Người đàn ông đưa tay chỉ vào cô, vừa bực vừa buồn cười nói:
- Bao nhiêu tuổi rồi mà còn ngây thơ nực cười như vậy. Cô cho rằng hoàng đế Đại Ly có thanh thế như hôm nay là một đường suôn sẻ sao? Đất đai một quận chúng ta còn như vậy, thử nghĩ với lãnh thổ rộng lớn của vương triều Đại Ly, sẽ cân nhắc thiệt hơn như thế nào? Thân là vua của một nước, sự xấu xa và ẩn nhẫn trong đó, cô và ta tuyệt đối không thể tưởng tượng được.
Lưu Gia Hủy buồn bực không lên tiếng.
Người đàn ông uống một ngụm nước trà, dựa lưng vào ghế, lộ vẻ mỏi mệt, kéo kéo cổ áo, lẩm bẩm nói:
- Ta là môn sinh Nho gia, cho nên tu thân tề gia tất nhiên sẽ cố gắng tuân thủ quy củ. Nhưng ta còn là quan viên nước Hoàng Đình, trong địa bàn có trăm vạn lê dân, phải giúp bọn họ có cuộc sống thái bình cơm no áo ấm, cho nên ta sẽ không làm quan làm người theo nhân nghĩa đạo đức trong mọi chuyện. Bởi vì ta phải cúi đầu khom lưng, mượn người và pháp bảo của thế lực tiên gia chống lại các loại thiên tai. Phải đến nhà tặng quà, khẩn cầu những thần sông núi mắt cao hơn đầu kia cố gắng giữ lại khí vận trong quận nhiều một chút. Dân chúng bần hàn dưới núi hay thân hào đại tộc cũng vậy, một khi chịu thiệt, bị đám tiên sư khi dễ, ta chỉ có thể tu bổ, tháo tường đông sửa tường tây, cố gắng trấn an mà thôi.
Ông ta nhắm mắt lại:
- Nếu không phải ruồi nhặng bu quanh như vậy, ta đã sớm từ quan hoặc vứt bỏ mũ quan rồi. Khi tên tán tu kia dán phần cáo thị đầu tiên, sẽ bị một quận chủ đại nhân liên lạc với giang thần mang theo binh mã và tu sĩ bắt lại. Nếu không phải như vậy, sau khi tên tán tu kia chết sẽ không có cả một khối mộ bia. Đương nhiên người đã chết rồi, có mộ bia hay không, có người nhớ việc thiện của hắn khi còn sống hay không, có gì khác biệt đâu?
Vị quận chủ đại nhân này đứng lên, đi đến cửa sổ, giọng nói trầm thấp:
- Nước Hoàng Đình năm Gia Lộ thứ hai, cũng là mười năm trước, ba châu bao gồm cả Hạ châu, vào giờ tý ban đêm liên tục rung chuyển. Trong đó Hạ châu là nghiêm trọng nhất, nhà lá tường thành miếu thờ đều đổ, chết hơn sáu vạn người. Sau lần đó một tháng, cứ vài ngày lại rung chuyển một lần. Cho đến cuối năm, tất cả sông lớn bắc bộ kể cả sông Hàn Thực đều cuộn trào, chỉ riêng quận ta đã chết đuối gần trăm người. Năm Gia Lộ thứ tư, Mậu châu phía nam lại có hiện tượng kỳ lạ núi lớn di chuyển. Năm Gia Lộ thứ tám, Hành châu ở tây nam kênh rạch chằng chịt, thuyền đậu vô số, vào đêm trung thu bỗng nhiên nổi lửa, thế lửa kéo dài hơn ngàn chiếc thuyền, hơn vạn người hài cốt đều biến thành tro tàn.
Sắc mặt ông ta đau thương, môi khẽ mấp máy:
- Những thiên tai này thật sự là thiên tai sao? Dân chúng không biết chân tướng nhưng ta thì biết. Ta thậm chí còn biết, trước khi tên tán tu kia bị bắt giết, nhất định sẽ mắng ta là chó săn của phái Linh Vận và giang thần Hàn Thực, còn căm hận ta hơn bọn họ.
Lưu Gia Hủy muốn nói lại thôi.
Sắc mặt người đàn ông dần dần bình thường lại:
- Ta có thể xác định, sau khi tên tán tu kia chết, trong quận thành sẽ nhanh chóng có mấy nhà hào phiệt cố ý gieo rắc tin đồn. Nói là ta muốn nịnh bợ phái Linh Vận, cho nên vất vả tìm được chỗ ẩn thân của tên tu sĩ kia, vây quét đánh chết hắn.
Lưu Gia Hủy thở dài:
- Có lẽ là vậy.
Người đàn ông cười nói:
- Ta nói những chuyện này, không phải nói cho cô nghe, mà là nói cho chính ta nghe...
Truyện Kiếm Lai được dịch tại Tàng Thư Viện.
Trong giếng nước cổ ở nhà trọ Thu Lô, mặc dù không ngừng có sương mù màu trắng lượn lờ dâng lên, sau đó tản mạn chung quanh, nhưng thực ra mực nước rất thấp, trong tường trải đầy rêu xanh. Đột nhiên mực nước dâng lên rào rào ngang với cả miệng giếng, một gã đàn ông cao lớn mặc giáp trụ, tay cầm kích ngắn bước ra. Hai bên quai hàm người này mọc hai chòm râu dài, ngoại trừ thứ này thì không có gì khác với người thường.
Hắn nhìn quanh, không quan tâm đến thiếu niên đang tĩnh tọa thổ nạp trong đình nghỉ mát, thân hình nhô lên, trong nháy mắt rơi vào viện mà quận chủ đại nhân đang trú ngụ, cao giọng nói:
- Ngụy quận chủ, chiếc đầu của tên tán tu kia đã bị ta tự tay chém đứt, khi đó còn có rất nhiều người đứng xem. Đáng hận là tên kia khi còn sống không biết tốt xấu, mắng Ngụy quận chủ như tát nước, nói những lời rất khó nghe, rất nhiều chuyện riêng tư không thể tiết lộ của Ngụy quận chủ đều bị hắn vạch trần. Hơn nữa hắn còn dám bịa đặt gièm pha đại nhân nhà ta! Ta thật sự giận không kìm được, vốn định cho hắn một cái chết sảng khoái, lại bất bình thay Ngụy quận chủ, cho nên trước tiên đâm hắn mấy lỗ rồi mới chém đầu. Sau khi trở về ta sẽ bẩm rõ chuyện này với đại nhân. Yên tâm, sẽ không để mấy lời thối tha của tên kia phá hư tình nghĩa giữa ngài và đại nhân nhà ta.
Vị thuộc hạ của giang thần Hàn Thực này nói xong liền rời đi, không hề dài dòng.
Lưu Gia Hủy ngơ ngác đứng ở cửa viện.
Theo như cách nói của quận chủ, với phong cách hành sự và tính tình khí phách của tên tán tu kia, trước khi chết mắng đối phương một câu “chó săn” là rất bình thường. Nhưng ở trước mặt phái Linh Vận và đông đảo thế lực bản quận, hắn lại lảm nhảm vạch trần khuyết điểm như vậy rất không hợp tình hợp lý. Bởi vì bọn họ từng lén tiếp xúc với nhau, trong lòng hiểu rõ tâm tư của đối phương. Nếu nói người đàn ông kia thân là quận chủ, phản bội bán rẻ tu sĩ là rất lạ lùng, vậy thì di ngôn thừa thãi của tên tán tu lúc lâm chung cũng rất không bình thường.
- Trước đó ta vẫn xem thường hắn.
Ngụy quận chủ đứng ở cửa sổ hiểu được nội tình nhanh hơn Lưu Gia Hủy, nhẹ giọng nói:
- Dưới núi có khí khái hào hiệp.