Phá hoại bầu không khí, sự xuất hiện đột ngột của thiếu niên áo trắng đúng là không hợp thời.
Khách khứa có mặt đều là hạng người tâm tư nhạy bén, nhanh chóng quan sát sắc mặt khó coi của giang thần Hàn Thực, trong lòng liền hiểu rõ. Lại quay đầu nhìn về thiếu niên kia, ánh mắt khiến người ta phải nghiền ngẫm.
Tại khu vực bắc bộ nước Hoàng Đình, sông núi khó phân chia, có ai không kiêng nể tấm biển chữ vàng của phủ Đại Thủy này? Có người dám tới đập bảng hiệu của giang thần Hàn Thực, hơn nữa còn nghênh ngang hống hách, đúng là ông Thọ ăn thạch tín... chán sống rồi.
Gã đàn ông âm tà dùng thân thể rắn nước tu luyện thành tinh, ngồi phía trên thư sinh nho nhã yếu đuối, đối diện với vị khách không mời mà đến, ánh mắt nóng bỏng, ngón tay xếp thành hình hoa lan, chậm rãi nhấc một ly rượu lên. Đồng nam đồng nữ dung nhan tuấn tú luôn là sở thích của hắn, nhưng lại không kìm được thương tiếc trong lòng. Thiếu niên trước mắt quá nửa chỉ có đường chết, đã làm mất mặt thủy thần lão gia, hắn cũng không dám tự tiện bắt về phủ hưởng dụng, chỉ có thể hi vọng mang thi thể đi làm thức ăn lót dạ tối nay. Hắn mỉm cười nói với giọng the thé:
- Trong ly này là rượu kim ngọc đặc biệt của phủ Đại Thủy sông Hàn Thực ta, tu sĩ uống một ly tương đương với khổ tu mười ngày trong động tiên đất lành, người phàm uống vào có thể trừ bệnh tiêu tai. Còn dư lại nửa ly, ngươi có muốn nếm thử không?
Thôi Đông Sơn bước qua ngưỡng cửa, không tiếp tục đi tới, chỉ nhìn xung quanh, cũng không để ý tới tên yêu quái dưới nước tiếng xấu đồn xa, hung danh hiển hách kia.
Rắn nước tinh giận đến cười lên, lè chiếc lưỡi thật dài liếm liếm khóe miệng, cuối cùng cười khà khà nói:
- Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, chết đi!
Cổ tay của hắn rung lên, nửa ly rượu màu vàng ánh vẩy ra.
Rượu giữa không trung đột nhiên dừng lại, sau đó phân tán ra. Mấy chục giọt rượu cùng nhau xé gió bay đi, bắn thẳng tới Thôi Đông Sơn, tốc độ nhanh hơn cả tên bay trong vòng trăm bước, phát ra tiếng rít vù vù, thanh thế kinh người.
Nếu như không tránh kịp, Thôi Đông Sơn chắc chắn sẽ khắp người đầy lỗ thủng.
Chỉ bằng thần thông ngự nước như vậy, đã khiến một số luyện khí sĩ trẻ tuổi ở đây cảm thấy kinh hãi.
Phần lớn mọi người đều cảm thấy đại cục đã định, ông lão tóc trắng xóa kia cũng không ngoại lệ. Khi lão vừa nhìn thấy thiếu niên liền lộ vẻ kinh ngạc, nhưng rất nhanh lại khẽ lắc đầu. Nghé con mới sinh không sợ cọp, nhưng phủ Đại Thủy là đầm rồng hang hổ, đâu phải là nơi ngươi muốn đến là đến, muốn đi là đi? Đáng tiếc, uổng phí cho dung mạo và phong thái như vậy.
Phía bắc Đông Bảo Bình châu đều biết quy của của nước Hoàng Đình. Hoàng đế họ Hồng mở khoa cử tìm nhân tài, trước tiên phải xem chữ viết có đẹp hay không, sau đó mới xem nội dung văn chương có tốt hay không. Nếu cả hai thứ đều không tệ, như vậy sẽ xét đến thứ quan trọng nhất. Bệ hạ sẽ xem trong số cử nhân, ai có tướng mạo đường đường chính chính, anh tuấn tiêu sái nhất.
Lúc trước trên đường lớn quận thành, ông lão đã sớm nhìn thấy đội ngũ du học của Thôi Đông Sơn. Ông ta tinh thông một chút tướng thuật Đạo môn, thấy thiếu niên áo trắng kia chỉ có vẻ ngoài ưu tú mà thôi, kém xa một người khác đứng bên cạnh thiếu niên vác sọt. Thiếu niên áo xanh vẻ mặt trầm tĩnh kia mới là nhân tài tu đạo thật sự.
Ông ta không nhìn thiếu niên sắp có kết cục thê thảm kia nữa, quay đầu nhìn về một tên tu sĩ trẻ tuổi đối diện hiểu rõ ngọn nguồn, ánh mắt âm trầm. Tên tu sĩ kia nhạy bén phát giác được ánh mắt của trưởng bối sư môn, hơi thấp thỏm, nhưng rất nhanh lại nhớ đến mình đã tìm được chỗ dựa thật sự, bây giờ không giống như ngày xưa nữa. Hăn liền thẳng lưng, còn thản nhiên mỉm cười giơ một ly rượu lên, giả vờ như không thấy ông lão.
Ông lão tu dưỡng tốt, nhưng hai người trẻ tuổi bên cạnh ông ta nhìn thấy cảnh này thì rất căm phẫn, trừng mắt nhìn tên phản đồ sư môn đắc ý vênh váo kia.
Tu sĩ phái Linh Vận một mình ngồi ở đối diện chính là đầu sỏ phạm tội trong cơn sóng gió kia, sau khi giết cả nhà người khác thì bị tán tu đi qua bắt gặp. Hắn chỉ là đệ tử có tư chất bình thường trong nội môn phái Linh Vận, càng không am hiểu chém giết, đánh không lại tán tu kinh nghiệm đầy mình, bèn vội vàng trốn vào trong thành. Sau đó hắn còn nhàn hạ thoải mái ở trong nhà trọ Thu Lô, đoán rằng có ý đồ dùng nhà trọ và Lưu Gia Hủy làm bùa hộ mệnh.
Tên tán tu hành hiệp trượng nghĩa kia sau khi tra được hành tung của đối phương, liền mạo hiểm bị nhà trọ Thu Lô xem là kẻ địch khăng khăng xông vào, tái chiến một trận với tu sĩ phái Linh Vận kia. Kết quả đã đánh nát bức tường phù điêu hình dáng vầng trăng, còn bị tu sĩ phái Linh Vận cố ý dẫn đến con ngõ gần đó, pháp bảo pháp thuật bay lung tung, khiến cho dân chúng vô tội bị thương không dưới hai mươi người, từ đó bị hào phiệt trong quận thành lấy cớ gây áp lực lên quan phủ. Tán tu bị nhận định là gây sự trước, cho phép đánh chết rồi tính sau. Còn như ẩn tình thế nào, người đã chết rồi, không ai rêu rao, cho dù có một số tin đồn cũng chỉ là không có lửa làm sao có khói.
Những tu sĩ tự do không muốn bị quan phủ ghi vào sổ sách, luôn không được các nước yêu thích. Mặc dù không dám xem bọn họ là chuột qua đường, nhưng đều hi vọng cách xa một chút, mong sao đừng đến địa bàn nhà mình giương oai quấy rối. Một khi đám lục bình không rễ này xảy ra xung đột với đầu sỏ địa phương, chỉ cần không phải là rồng qua sông tu vi thông thiên, quan phủ bản địa và thế lực giang hồ chắc chắn sẽ lựa chọn đứng về phía người quen.
Tu sĩ trẻ tuổi phản bội sư môn ngẩng đầu uống một hơi cạn sạch hơn nửa ly rượu, lau khóe miệng, cúi đầu sảng khoái cười nói:
- Ông đây ở phái Linh Vận, cho dù khổ tu trăm năm cũng không có hi vọng bước vào năm cảnh giới trung. Hôm nay được thủy thần lão gia xem trọng, có hi vọng bước lên đại đạo. Cho nên từ lúc nhìn thấy vị quân sư kia, ông đây đã hạ quyết tâm phải tự lập môn hộ. Cơ hội ngàn năm hiếm thấy, chỉ có thể gặp chứ không thể cầu. Còn quan tâm đến thanh danh rác rưởi của sư môn làm gì, có thể kiếm cơm ăn sao? Cho dù có thể kiếm cơm ăn thì thế nào? Trước giờ ông đây không được ăn món chính, chỉ ăn canh thừa thịt nguội do các ngươi chừa lại mà thôi.
Hắn nấc một cái, thản nhiên cười lên, không ai nhìn thấy sự bất đắc dĩ trong đáy mắt của hắn.
Hắn chậm rãi gắp một miếng cá ngon, khóe mắt liếc nhìn quân sư áo nho của phủ Đại Thủy, lẩm bẩm nói:
- Người không vì mình trời tru đất diệt, huống hồ một cơ hội lớn như vậy bày ra trước mặt, ta chỉ là một tu sĩ nhỏ năm cảnh giới thấp, có mấy cái mạng để từ chối ân huệ của thủy thần lão gia?
Ông lão tóc trắng đối diện là đại trưởng lão ngoại môn của phái Linh Vận. Phái Linh Vận chia làm nội môn và ngoại môn, ông ta quản lý ngoại môn, thực ra rất nhiều công việc thế tục của nội môn cũng giao cho ông ta phụ trách. Lần này tham gia lễ mừng tế tự của giang thần Hàn Thực, ông ta dẫn theo đội ngũ xuống núi, chủ yếu là vì giúp mấy tên đệ tử đích truyền rèn luyện tâm tính, hiểu được đại khái thế đạo phong tục dưới núi, cùng với mượn cơ hội tiếp xúc với những thế lực khác, có thể kết một chút thiện duyên là tốt nhất.
Hai người trẻ tuổi đi theo ông lão tham gia yến hội tối nay đều là nhân tài kiệt xuất của phái Linh Vận. Một người phía sau có con rắn đỏ dài hai trượng cuộn tròn thành đoàn, một người bên cạnh có hổ đen to lớn nằm rạp dưới đất.
Hai người ngồi cạnh nhau, lại tạo thành cảnh tượng rồng nằm hổ phục không tầm thường.
Khi hầu hết mọi người đều cho rằng thiếu niên áo trắng chắc chắn phải chết, biểu hiện của hắn lại khiến người ta kinh ngạc.
Hắn đứng tại chỗ không hề nhúc nhích, mặc cho những giọt rượu màu vàng phân tán kia bắn đến.
Nhưng những giọt nước khí thế dào dạt đụng vào quần áo của thiếu niên, lại giống như một trận hoa tuyết đụng phải lò lửa đang bốc cháy hừng hực, trong nháy mắt tan biến.
Giang thần Hàn Thực gật đầu một cái, lẩm bẩm nói:
- Thủy pháp bất xâm, thú vị, chẳng trách lại dám tới quấy rối.
Thân thể hắn hơi nghiêng tới trước, nhìn về phía quân sư, cười hỏi:
- Là bộ áo bào trên người thiếu niên kia có huyền cơ, hay là có thứ gì khác?
Quân sư dời mắt khỏi người thiếu niên, quay đầu đáp:
- Chắc không liên quan đến áo bào. Ta đoán trên người kẻ này có giấu bùa chú tránh nước thượng phẩm của Đạo gia, thủy pháp đạo thuật bình thường rất khó phá vỡ cấm chế tự nhiên của lá bùa kia.
Giang thần Hàn Thực bật cười:
- Không phải thằng nhóc này cảm thấy mang theo bùa chú bên người, có thể hoành hành tại phủ đệ Đại Thủy của ta chứ?
Quân sư cười nói:
- Có lẽ còn chỗ dựa khác.
Giang thần Hàn Thực vẫn luôn uể oải lại ngồi thẳng người:
- Chỉ mong là vậy.
Sau đó hắn mỉm cười dặn dò rắn nước tinh, trong lời nói cũng không hề trách cứ:
- Đúng là mất mặt. Ta cho phép ngươi ra sân chém giết, nhưng không được sử dụng đôi giản sắt kia, tránh phải nhìn thấy cảnh tượng chiếc đầu nổ tung. Ngươi thì sảng khoái nhưng khách khứa lại buồn nôn, ngươi không chịu trách nhiệm nổi.
Rắn nước tinh cười híp mắt đứng lên:
- Cảm ơn ân huệ của lão gia.
Thôi Đông Sơn lui về sau mấy bước, hóa ra là muốn ngồi xuống ngưỡng cửa nghỉ ngơi. Sau khi ngồi xuống, hắn lại khoát tay với rắn nước tinh vừa đi vòng qua mấy bàn kia:
- Đừng gấp, đừng gấp, trước tiên đừng gấp, chờ ta nói hết đã.
Hoàng lão đạo nhân và biệt giá đại nhân trong phòng đưa mắt nhìn nhau. Giang thần Hàn Thực càng ôm bụng cười lớn, giơ ly sảng khoái uống rượu.
Trong số khách khứa, có hai người thoải mái ngồi ở vị trí phía trên phản đồ phái Linh Vận, tuổi tác đều chừng ba mươi, tinh thần hăng hái, lộ ra sự sắc bén. Sau khi nhìn thấy phong thái của Thôi Đông Sơn, bọn họ vẫn rất xem thường.
Hai người này rõ ràng là kiếm tu tiếng tăm lừng lẫy, một người ngay cả khi uống rượu cũng đeo trường kiếm trên lưng, một người thì đặt ngang kiếm trên bàn, cách tay phải chỉ vài thước. Mặc dù không nhìn ra phi kiếm bản mệnh của bọn họ có nuôi dưỡng đến mức đại thành hay không, nhưng kiếm tu được công nhận là sát lực lớn nhất trong luyện khí sĩ, tu vi tích lũy đầy đủ nhất. Cho dù là tu sĩ năm cảnh giới trung, cũng không dám khinh thường bất kỳ kiếm tu năm cảnh giới thấp nào.
Bởi vì mỗi lần kiếm tu tăng một cảnh giới, uy lực của phi kiếm sẽ gia tăng gấp nhiều lần, tu vi tăng trưởng hơn xa luyện khí sĩ bìnhh thường.
Nhất là trong năm cảnh giới thấp, một khi kiếm tu thành công bước vào năm cảnh giới trung, phi kiếm bản mệnh cực kỳ yếu ớt sẽ hoàn toàn thay đổi. Mỗi một vị kiếm tu đã bước vào hoặc có hi vọng bước vào năm cảnh giới trung, nhất là kiếm tu tuổi còn trẻ, đều sẽ là thượng khách của thế lực các phương.
Trên núi lưu truyền một câu nói phổ biến: “Trong năm cảnh giới trung, luyện khí sáu mươi già, kiếm tu trăm tuổi trẻ”. Hàm ý là thần tiên năm cảnh giới trung sáu mươi tuổi đã không coi là nhân vật thiên tài, nhưng kiếm tu trăm tuổi vẫn là luyện khí sĩ tài hoa kinh người.
Kiếm tu lưng đeo trường kiếm là một tu sĩ tự do, nghe đồn đã nhận được chân truyền của một vị cao nhân vân du bốn phương, thuộc về nhánh Đạo gia, được ban tặng một thanh thần binh lợi khí chém sắt như chém bùn, có khắc chữ triện là “Thủ Nhận”.
Kiếm tu đặt kiếm ngang trên bàn là đệ tử thân truyền của chưởng môn chân nhân Phục Long quán.
Đạo chính thống của Phục Long quán thuộc về nhánh ngoại đan của phái Đan Đỉnh Đạo giáo, thu thập thiên tài địa bảo, xây lò luyện đan, thử các loại thuốc, trợ giúp tu hành. Bảo vật trấn sơn là một nghiên mực cổ tên là nghiên Lão Giao, là một trong mười nghiên mực nổi tiếng Đông Bảo Bình châu. Ven rìa nghiên mực có một con giao long gầy lớn tuổi ngủ say, tiếng ngáy khe khẽ.
Tương truyền nước Thục thượng cổ là nơi giao long mai phục, làm mưa làm gió, các nơi đều có truyền thuyết tiên nhân chém giết yêu long ác giao. Con giao long nhỏ ngủ say trên nghiên mực này là giống loài cổ xưa thoát được một kiếp còn sót lại.
Lần này đệ tử của chưởng môn Phục Long quán đến đây, là muốn đại biểu sư môn âm thầm thương nghị với giang thần Hàn Thực có người trong triều, muốn thăng cấp Phục Long quán từ “quán” thành “cung”.
Tiên môn Đạo gia muốn lấy một chữ “cung” làm hậu tố là chuyện không dễ dàng. Đây giống như quân chủ một nước sắc phong Chân Quân, số lượng có hạn, không phải cứ tùy tiện đưa ra một đạo sĩ, được quân vương đồng ý là có thể nhận được vinh dự đặc biệt này. Nhất định phải được tông môn Đạo gia của Đông Bảo Bình châu phái người tới xem xét khảo sát, mới có thể xác định người nọ có tư cách đảm nhiệm Chân Quân một nước hay không.
Thôi Đông Sơn hắng giọng, ngồi ở ngưỡng cửa lớn tiếng nói:
- Hôm nay ta đến đây là muốn dạy các ngươi làm người... ừ, cũng thuận tiện dạy làm thần, làm quỷ. Ài, hơi mệt.
Hắn vừa mới nói câu đầu lại mất hết hứng thú, tự mình cảm thấy nhàm chán, đến nỗi mấy câu sau lại nói rất uể oải.
- Làm người, phải giữ vững tinh thần cương trực, đại trượng phu đội trời đạp đất.
- Làm thần, đã tranh một nén nhang kia, phải ban ân huệ cho muôn dân. Cho dù thần đạo đã sụp đổ, cũng phải chứng minh hương khói không dứt, đạo ta không cô độc.
- Làm quỷ, trời đất không muốn ta sống, ta vẫn muốn chứng trường sinh trong gió mạnh sấm mùa xuân.
Câu từ vốn rất hùng hồn, nhưng từ trong miệng hắn nói ra lại hoàn toàn thay đổi, giống như khóc gió than mưa.
Thôi Đông Sơn thở dài, bĩu môi lẩm bẩm nói:
- A Lương đại ca, lời này huynh nói thì được, còn ta không thể.
Hắn than thở, một lần nữa đứng lên:
- Bỏ đi, không chơi nữa, không chơi nữa, vẫn nên làm chuyện chính của mình.
Sau đó hắn quay đầu nhìn về một nơi không người, nói:
- Bản lĩnh lớn bằng cái rắm lại dám học người ta hành hiệp trượng nghĩa, thật coi mình là A Lương sao? Lần này được rồi chứ, hồn bay phách lạc, đèn đóm phiêu diêu. Nếu không gặp được người tinh thông thuật thần hồn như ta, lúc này ngươi làm cô hồn dã quỷ ở nơi nào cũng không biết. Ngày mai muốn thấy mặt trời, còn phải xem phần mộ tổ tiên của ngươi có bốc khói xanh hay không. Cần gì phải vậy?
Tiếp theo hắn lại đưa tay chỉ vào tất cả mọi người phía trước:
- Thật không dám giấu, trong mắt ta thì các vị có mặt ở đây đều là giun dế.
Yên lặng như tờ.
Thôi Đông Sơn hỏi:
- Không tin sao?
Sau phút chốc, ly rượu trong tay giang thần Hàn Thực bỗng nhiên vỡ nát.
Trong cả phủ đệ Đại Thủy, chỉ có hắn là nhìn thấy sau người thiếu niên áo trắng giống như có một tượng thần thánh nhân cao đến mấy trượng, đứng trên thần đàn, khí thế cương trực tràn ngập trời đất, đang quan sát chúng sinh giun dế dưới chân.
Môi hắn run rẩy, nuốt một ngụm nước bọt.
Cảnh giới thứ mười một, hay là cảnh giới thứ mười hai?