Kiếm Lai - Phong Hỏa Hí Chư Hầu

Chương 146: Chỗ dựa và trợ thủ




Thân thể này đang ở độ tuổi tinh lực dồi dào, ít nhiều ảnh hưởng đến một phần tâm tính của Thôi Sàm. Cộng thêm trong giếng cổ, tốc độ thân thể chìm xuống nước chắc chắn không nhanh hơn kiếm khí ập xuống đầu, hắn đã không thể lui được nữa, cũng không có ý định lùi bước. Một tay hắn bấm quyết trước người, lòng bàn tay còn lại hướng về miệng giếng, sử dụng một phần bùa hộ mạng áp đáy hòm.
Chỉ thấy lòng bàn tay trắng tinh như ngọc của thiếu niên xuất hiện một mặt gương, nhỏ hơn miệng giếng một vòng, trên mặt gương phát ra một vầng sáng màu vàng nhạt.
Có một phần cầu vồng kiếm khí men theo ven rìa mặt gương trút xuống, nước giếng trong nháy mắt bốc hơi sạch sẽ.
Cả mặt gương đã ngăn cản phần lớn kiếm khí, lúc va chạm mặt gương tỏa ra ánh sáng rực rỡ chói mắt.
Một tiếng “bùng” vang lên, thân hình Thôi Đông Sơn chìm xuống hơn nửa trượng. Cả cánh tay không ngừng run rẩy, sau đó bị kiếm khí đè ép từ từ gập lại, cuối cùng bàn tay dần dần hạ xuống ngang với đầu.
Đầu của hắn bắt đầu nghiêng qua, chuyển thành dùng vai nâng gương cổ, đồng thời hai tay gắng sức đỡ dưới gương.
Đầu có thể nghiêng, nhưng nếu gương nghiêng, bị kiếm khí trút vào ngươi, như vậy không chỉ hủy diệt một thân thể thanh tịnh giá trị liên thành, mà “thiếu niên Thôi Sàm” này cũng sẽ bỏ mình đạo tan, thế gian chỉ còn lại quốc sư Đại Ly Thôi Sàm kia.
Thân thể trời sinh có xương cốt “cành vàng lá ngọc” thượng phẩm, tất cả khớp xương đều phát ra tiếng vang như đậu nổ. Gương mặt Thôi Đông Sơn dữ tợn, vai bị đáy gương mài ra vết máu, sắc mặt tái nhợt, thân hình dưới đáy giếng bị ép xuống từng tấc. Hắn vẫn khàn giọng cười nói:
- Ông đây cũng có hôm nay? Lão tú tài, Tề Tĩnh Xuân, hai tên khốn khiếp các ngươi hại người thật giỏi! Một kẻ hại ta từ cảnh giới thứ mười hai rơi xuống cảnh giới thứ mười, một kẻ hại ta từ cảnh giới thứ mười rơi xuống cảnh giới thứ năm! Có giỏi thì bảo đồ đệ và sư đệ của các ngươi dứt khoát biến ta thành phàm phu tục tử đi! Có bản lĩnh thì tới đây! Ta không tin kiếm khí do một võ phu cảnh giới thứ hai phát ra, có thể phá vỡ tấm gương của Lôi Bộ này!
Lục địa kiếm tiên thi triển một kiếm, thường là khí thế ngút trời, bắt nguồn từ đất, chiếu sáng bầu trời.
Bởi vì một kiếm này của Trần Bình An thi triển xuống dưới giếng nước, cho nên không long trời lở đất. Nhưng thủy đạo từ đáy giếng thông đến sông lớn lại gặp tai ương, kéo theo khí vận của phủ đệ Đại Thủy ở bờ sông phía xa cũng bắt đầu lung lay.
Giang thần Hàn Thực vốn tưởng rằng tối nay nhờ họa được phúc, đang uống rượu ăn mừng với hai tên tâm phúc là Tùy Bân và con cóc Lan Giang. Kết quả trời giáng tai họa, ba chữ vàng “Phủ Đại Thủy” trên tấm biển đã bắt đầu xuất hiện vết nứt. Hắn vội vàng lướt tới cửa lớn, đưa tay đỡ hai đầu tấm biển để tránh chữ vàng bị vỡ, khiến cho khí vận một sông trên người mình cũng theo đó tiêu tan.
Dưới đáy giếng, thiếu niên tuấn tú ấn đường có nốt ruồi dùng vai đỡ gương, vẻ mặt thống khổ nói:
- Trần Bình An! Lần này nếu ngươi không giết được ta, Thôi Sàm ta cho dù liều nửa cái mạng, sau khi đi lên cũng phải tự tay giết ngươi! Tách hồn phách của ngươi ra từng phần, để cho ngươi sống không bằng chết một trăm năm!
Trong trấn nhỏ, họ Thôi đã lấy trộm câu đối xuân trên tường nhà Tống Tập Tân. Sau khi Trần Bình An đến hậu viện tiệm Dương gia, từng nói với lão Dương về Tú Hổ và xưng hô sư bá, nhưng ông lão lại không nói gì. Hắn cũng không truy xét ngọn nguồn, chỉ cho rằng lão Dương không biết chuyện này, hoặc là hoàn toàn không có hứng thú.
Bởi vì trước đó dưới miếu thờ, thiếu niên ấn đường có nốt ruồi tự báo họ tên đã nói ra hai chữ, còn nói chữ thứ hai rất khó hiểu hiếm thấy, cho nên từ đầu đến cuối Trần Bình An chỉ xác định một chữ “Thôi”.
Sau đó hắn nhớ tới một chuyện. Ninh Diêu cô nương trong lúc vô tình đã từng nói, Đại Ly có một kẻ danh hiệu là “Tú Hổ” đánh cờ rất lợi hại, là người duy nhất có thể khiến cho danh thủ Đại Tùy xem là đại địch.
Trần Bình An từng hỏi ba người Lý Bảo Bình có từng nghe đến “Tú Hổ” hay chưa, ba đứa trẻ lớn lên ở trấn nhỏ giống như hắn đều lắc đầu không biết. Sau đó hắn còn hỏi âm thần chuyện này, âm thần rõ ràng là biết đáp án, nhưng lại nói mình có quy tắc phải tuân thủ, không thể trả lời được, một khi trái với những ước định kia, đất bằng sẽ nổi sét cõi âm khiến ông ta hồn bay phách lạc. Trần Bình An đương nhiên không muốn ép buộc, bèn gác vấn đề này lại.
Trần Bình An nhìn thái độ của âm thần với thiếu niên họ Thôi, từ đầu đến cuối đều lạnh nhạt và bình tĩnh, ít nhất không xem đối phương là kẻ địch. Lúc này hắn mới yên tâm một chút, cảm thấy Thôi Đông Sơn hay người đánh cờ Tú Hổ cũng được, bất kể muốn thứ gì từ mình, cuối cùng vẫn là “trận chiến của riêng hai người”. Cho dù mình “đánh cờ” thua, chẳng qua là sử dụng kiếm khí ngọc đá cùng tan, một luồng không đủ thì một luồng. Lỡ may dùng hết hai luồng kiếm khí vẫn không giết được thiếu niên áo trắng, vậy chỉ có thể nghe theo mệnh trời.
Nhưng khi hắn nhìn ra mối dây trên địa đồ kia, bất an trong lòng càng lúc càng lớn. Hắn rất sợ ngọn nguồn của mối dây này còn xa hơn cả dinh quan, ẩn chứa âm mưu mà mình không thể tưởng tượng được. Chẳng hạn như Tề tiên sinh đang yên lành đột nhiên qua đời, sau đó thầy Mã ở trường học dẫn đám Lý Bảo Bình đến thư viện Sơn Nhai, trên đường lại chết bất đắc kỳ tử. Mà Trần Bình An hắn cuối cùng lại trở thành người có tiền nhất trấn nhỏ, ngồi yên cũng sở hữu năm ngọn núi.
Tối nay trước khi thiếu niên áo trắng họ Thôi đi vào giếng nước, trong phòng đã chính miệng nhắc đến con dấu “Thiên Hạ Nghênh Xuân”, mà trong tay Trần Bình An vừa lúc có con dấu “Tĩnh Tâm Đắc Ý “ do Tề tiên sinh tặng.
Nhất định có liên quan đến Tề tiên sinh, nhất định có liên quan đến ba người Lý Bảo Bình, nói không chừng sẽ là cục diện chết người!
Tại trấn nhỏ Trần Bình An đã đích thân trải qua sự lãnh khốc vô tình của người tu hành. Hắn thật sự không thể tưởng tượng, một khi Lý Bảo Bình đáng yêu, Lý Hòe nhát gan và Lâm Thủ Nhất thông minh chết trước mặt mình, mà mình lại không làm gì được, đến lúc đó trong lòng mình sẽ hối hận đến thế nào.
Trần Bình An đánh cờ vừa chậm vừa đơn giản, trình độ này tự nhận xách giày cho Lâm Thủ Nhất cũng không xứng. Mặc dù cuối cùng hắn vẫn không nghĩ ra ngọn nguồn hoàn chỉnh, nhưng đã nghĩ đến kết quả xấu nhất. Như vậy tuyệt đối không thể để cho “Tú Hổ” đánh cờ rất lợi hại kia tiến dần từng bước, nếu không khi đối phương thu lưới, cho dù hắn có hai luồng kiếm khí cũng không thể thay đổi được kết cục.
Nếu như chỉ nhằm vào đồ vật trên người hắn, hoặc là đại đạo hư vô mờ mịt mà Lâm Thủ Nhất đã nói, Trần Bình An sẽ không có quyết tâm lớn như vậy... tiên hạ thủ vi cường!
Lúc này sau khi Trần Bình An thi triển ra một luồng kiếm khí, kinh huyệt nơi kiếm khí trú ngụ trở nên trống rỗng, khí tức do thân thể mình thai nghén lại nhân cơ hội tràn vào trong đó. Một đến một đi này lại kéo theo khí huyết trong khiếu huyệt gần đó xao động kịch liệt, khiến ngực hắn quặn đau đến mức ngã xuống ven rìa miệng giếng, vội vàng há miệng thở dốc.
Bởi vì bị gương cổ ngăn cản, cầu vồng kiếm khí trong giếng nước thật lâu không tan. Trần Bình An nhìn chăm chú vào phía dưới giếng nước, vội vàng điều chỉnh hô hấp, muốn lấy hơi, thất bại lại thử lần nữa, nhiều lần như vậy.
Hai mắt thiếu niên đỏ bừng, hai tai kêu lên ong ong, trái tim như trống đánh, tất cả kinh mạch trong cơ thể giống như sông suối sau mưa lớn cùng nhau tuôn trào. Thiếu niên chỉ còn lại một ý niệm, lảo đảo đứng lên, trong lòng tự nói với mình: “Lần nữa, nhất định phải thêm một lần, nhất định phải khiến cho luồng kiếm khí cuối cùng trong kinh huyệt tích trữ năng lượng chờ phát ra. Nếu không một khi đối phương còn sức lực phản công, sẽ hại chết tất cả mọi người! Ta đã đáp ứng với Tề tiên sinh, tất cả bọn họ không thể xảy ra chuyện, ta nói được thì nhất định phải làm được...”
Thiếu niên giày cỏ ý thức mơ hồ, chỉ dựa vào chấp niệm, một chân bước lên miệng giếng, tiếp đó là chân còn lại.
Bất kể nửa người trên lắc lư thế nào, hai chân Trần Bình An vẫn giống như cắm rễ trên miệng giếng.
Đáng tiếc không ai nhìn thấy cảnh tượng này.
Hai ngón tay thiếu niên khép lại làm kiếm, run lẩy bẩy, chỉ về dưới giếng nước.
- --------
Phía tây Đông Bảo Bình châu ven rìa biển cả, có một tú tài cổ hủ đang định rời khỏi Đông Bảo Bình châu, trở về Trung Thổ Thần Châu rất xa xôi. Bỗng nhiên cảm giác được tình hình ở nơi nào đó, bất đắc dĩ nói:
- Thằng nhóc này, đúng là tuổi càng nhỏ thì càng tìm chết. Dạy không nghiêm là do thầy lười biếng. Mà thôi, mà thôi, phân của mình thì do mình dọn vậy.
- Để ta xem thử ở đâu... phía bắc nước Hoàng Đình, còn chưa tới Đại Tùy... Ồ? Rất gần con sông kia. Rất tốt, rất tốt, lúc trước vừa khéo đi qua vách đá bị sét đánh kia, có thể bớt được rất nhiều thời gian.
- Bản lĩnh quá lớn, ngón nghề quá nhiều cũng không tốt, khi cần lựa chọn rất phiền phức. Để ta suy nghĩ một chút... ừm, cứ dùng rút đất thành tấc của Đạo gia là được rồi.
Lão tú tài đỡ bọc hành lý sau lưng, thở vắn than dài, dùng mũi chân vun thành một đống đất cát trước người. Sau đó liên tục niệm khẩu quyết, dùng một chân đạp bằng đống cát nhỏ kia.
Cùng lúc này thân hình lão tú tài đột nhiên biến mất, trong nháy mắt đã xuất hiện trên vách đá di chỉ cổ nước Thục có viết “Từ ngữ Thiên Đế răn dạy giao long”. Hai chân trước sau nhẹ nhàng đạp lên đỉnh núi, đứng vững nhìn về phương xa. Lão tú tài đầy vẻ tự đắc, cảm khái nói:
- Không có thân thể này làm rườm rà thì còn lợi hại hơn.
Cả vách núi ầm ầm rung chuyển, sông lớn càng giống như một tấm lụa trải trên mặt bàn bị người ta giũ mạnh, nước sông gần đó cứ cách mấy chục trượng lại nổi lên sóng lớn cao đến mấy tầng lầu.
Lão tú tài không muốn phá hư phong thổ hai bờ sông, vội vàng đưa tay đè xuống, nước sông giống như có giao long hung dữ làm mưa làm gió lập tức yên tĩnh lại.
Lúc này lão tú tài mới phát hiện, ven rìa vách đá có hai du khách một già một trẻ dáng vẻ như nho sĩ đang trợn mắt nhìn về phía mình, đành phải lúng túng cười nói:
- Ánh trăng không tệ, ánh trăng không tệ, ta không quấy rầy các người thưởng thức phong cảnh nữa, các người cứ xem như ta chưa từng tới.
Lão lập tức nhìn về phương xa, gật đầu nói:
- Là chỗ đó, may mà không xa.
Một chân của lão vừa định bước ra, đột nhiên vẻ mặt trở nên nghiêm túc:
- Ồ?
Dùng vách đá bên bờ sông này làm tâm, trên vòng tròn cách đó khoảng mười dặm bỗng xuất hiện từng luồng kiếm khí, ngưng tụ thành một kiếm trận hình tròn to lớn kinh hãi thế tục.
Người chạm vào kiếm khí này một chút chắc chắn sẽ thành bột phần, đây là cảm giác đầu tiên của Thôi Minh Hoàng thư viện Quan Hồ.
Ranh giới tuyệt đối không thể vượt qua, đây là suy nghĩ trong đầu ông lão vừa từ ngân hà trở về nhân gian.
Sau đó hai người đưa mắt nhìn nhau, đều cười khổ và nghi hoặc.
Lão tú tài thở dài, cảm thấy nhức đầu, nhỏ giọng nói:
- Đây là làm gì vậy?
Có tiếng cười nhạo của một cô gái cất lên, chỉ nghe giọng chứ không thấy mặt:
- Thế nào, chỉ cho các ngươi có trợ thủ, không cho Bình An nhà ta cũng có sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.