Kiếm Lai - Phong Hỏa Hí Chư Hầu

Chương 150: Đi mở núi




Mặc dù Lý Bảo Bình nhất thời nảy sinh chán nản, nhưng rất nhanh ý chí chiến đấu lại sục sôi. Cô ung dung dời bước, lén lút từ bên trái cô gái cao lớn đi vòng qua phía sau, lại đi sang bên phải, nhìn quần áo của đối phương, lại nhìn lá sen lớn. Cô cảm thấy chỗ nào cũng đẹp, thật là đẹp.
Nghe lời mắng chửi của Thôi Đông Sơn và lời khiển trách của lão tú tài, Trần Bình An đã nghĩ ra một chút đầu mối, nhưng vẫn không dám tin. Hắn nuốt một ngụm nước bọt, nhỏ giọng hỏi cô gái cao lớn:
- Vị lão tiên sinh này là thầy của Tề tiên sinh, Văn Thánh gì đó? Đại thánh nhân Nho gia?
Chẳng trách đoạn đường này lại trầm bổng nhấp nhô như vậy, gặp được A Lương đội nón và lục địa kiếm tiên Ngụy Tấn của miếu Phong Tuyết, đương nhiên còn có tên họ Thôi này.
Cô gái cao lớn gật đầu cười nói:
- Đúng vậy.
Chân thân của cô gái là kiếm linh thai nghén từ thanh kiếm cổ treo dưới cầu vòm đá. Trong gần vạn năm chờ đợi dài đằng đẵng, nàng đã từng tận mắt chứng kiến con chân long cuối cùng ngã xuống. Trong trận chiến hạ màn xúc động lòng người đó, luyện khí sĩ của tam giáo và các phái học thuật cùng nhau ra tay vẫn tử thương vô số. Thi thể người chết trận như mưa rơi xuống đất, hồn phách ngưng tụ không tan, hòa lẫn với khí vận của chân long sau khi chết, cuối cùng tạo ra động tiên Ly Châu. Nhưng trận chiến đó lại bị nàng xem như trẻ con đánh nhau.
Từ đầu đến cuối nàng vẫn thờ ơ lạnh nhạt, thỉnh thoảng ánh mắt sáng lên, lén lút nhặt mấy món đồ vật xinh xắn, thần không biết quỷ không hay.
Nàng vốn cho rằng quãng đời còn lại của mình hoặc là ngủ, hoặc là vừa ngáp vừa quán tưởng những di chỉ viễn cổ khí thế hùng hồn kia, lượn lờ trong đó, còn không bằng cô hồn dã quỷ. Cứ như vậy trôi theo dòng thời gian, chờ đợi ngày linh khí hoàn toàn tan rã.
Nhưng khi động tiên Ly Châu tan vỡ, nàng đã chọn Trần Bình An làm chủ nhân đời thứ hai. Không phải Ninh Diêu trời sinh là hạt giống kiếm tiên, không phải Mã Khổ Huyền lai lịch không tầm thường, càng không phải những thiên tài sinh trưởng ở trấn nhỏ như Tạ Thực, Tào Hi.
Tất cả những chuyện này, Tề Tĩnh Xuân có công rất lớn.
Đầu tiên là đêm hôm đó, Tề Tĩnh Xuân một mình ngồi bất động ở cầu mái che đến khi trời sáng, ngồi bên dưới tấm biển “Phong Sinh Thủy Khởi” kia, muốn thuyết phục nàng mở mắt xem thử thiếu niên ngõ Nê Bình, cho dù chỉ nhìn một cái cũng được.
Thực ra cảm giác đầu tiên của nàng là chẳng có cảm giác gì.
Nàng thật sự đã thấy quá nhiều quá nhiều chuyện ngạc nhiên rồi.
Cho nên nàng thờ ơ. Động tiên Ly Châu vỡ tan rơi xuống hay thiên đạo cắn trả khiến dân chúng gặp họa, đối với nàng đều không có bất kỳ ảnh hưởng gì.
Nhưng nàng quả thật hơi tò mò. Tề Tĩnh Xuân là một người đọc sách được khen là có hi vọng lập giáo xưng tổ, vì sao cứ khăng khăng chọn một đứa trẻ còn chưa từng đọc sách?
Cho nên sau hôm đó, nàng nhìn thiếu niên thêm mấy lần, vẫn không cảm thấy có gì đặc biệt.
Sau đó nàng thật sự nhàm chán, cuối cùng nhớ tới lúc Tề Tĩnh Xuân rời đi, đã dựa vào thân phận thánh nhân trấn nhỏ, dùng đại thần thông vớt “một vốc nước” trong dòng thời gian hơn mười năm gần đây của động tiên Ly Châu, đặt phía dưới cầu mái che.
Thế là có một ngày, trong lúc rãnh rỗi nàng đã hiện ra chân thân, đứng trên mặt nước phía dưới cầu mái che, vừa chải tóc vừa nhìn nước. Trong đó ghi lại từng quãng thời gian của thiếu niên ngõ Nê Bình kia.
Có mưu đồ sau màn ẩn giấu ngàn dặm, có chuyện vặt vãnh ở con ngõ quê mùa, có việc thiện lòng lang dạ sói, có tai họa do hành động vô tâm, có chuyện nhà chuyện cửa, có vui buồn li hợp, có thương tâm có thành tâm, có người sống có người chết.
Nàng cảm thấy thú vị hơn nhiều so với nhìn một đám trẻ đánh đánh giết giết, hoặc là vây đánh một con sâu nhỏ.
Chẳng hạn như một đứa trẻ lớn bằng cái rắm, đeo cái gùi cao cỡ nửa người, nói là muốn lên núi hái thuốc, kết quả còn chưa lên núi đã khóc đến long trời lở đất. Lại ví dụ như đứa trẻ đứng trên ghế đẩu nhỏ, tay cầm thìa xúc lẩm bẩm: “Tối nay nhất định phải nấu một bữa ăn ngon, vừa đủ không mặn không lạt.”
Lại như đứa trẻ kia chạy ra khỏi sạp mứt quả, vừa chạy vừa nhỏ nước miếng, chỉ có thể cố gắng tưởng tượng mùi vị từng nếm khi còn bé. Hay như vì muốn sống tiếp, mỗi buổi trưa đứa trẻ kia đều câu cá ở chỗ nước suối sâu, hoàn toàn không biết đạo lý “thần tiên khó câu cá buổi trưa”, phơi nắng còn đen hơn than.
Kiếm linh biết những chuyện này đều là cực khổ, nhưng trước giờ nàng không cảm thấy đây là cực khổ khó chịu đựng gì.
Bởi vì kiếm linh từng theo chủ nhân của mình chinh chiến bốn phương, trải qua núi thây biển máu. Hài cốt đầy đất của những thần linh kia có thể chất đống thành núi, yêu đan của những đại yêu kia có thể xâu thành mứt quả, ăn rất giòn. Bóng dáng của những thiên ma ở nơi sâu thẳm che trời phủ đất, một kiếm phá tan.
Cho nên khi Tề Tĩnh Xuân tìm đến lần nữa, nàng vẫn không muốn gật đầu. Thánh hiền Tề Tĩnh Xuân rất biết nói đạo lý cũng vô kế khả thi, đành phải thu hồi vốc nước thời gian kia, nhẹ nhàng đổ xuống suối Long Tu dưới cầu mái che. Những hình ảnh kia chậm rãi chảy đi, từ thiếu niên Trần Bình An vội vã đi đưa thư, cho đến đứa trẻ Trần Bình An ở mộ thần tiên cầu xin thân thể mẫu thân bình an.
Tề Tĩnh Xuân không thử thuyết phục kiếm linh nữa, bắt đầu rời khỏi cầu mái che. Vào thời khắc cuối cùng khi ông ta hoàn toàn thất vọng, lại vừa khéo có một câu nói vô tâm hơi xúc động ý chí sắt đá của kiếm linh:
- Chúng ta đều rất thất vọng với thế giới này.
Kiếm linh không đổi sắc. Vốc nước kia sắp hoàn toàn tan vào nước suối, cảnh tượng cuối cùng là đứa trẻ ở ngõ Nê Bình từ biệt phụ thân: “Cha, con đã năm tuổi, là người lớn rồi!”
Kiếm linh nhìn về bóng lưng kia, nói:
- Bảo hắn đến cầu mái che một chuyến. Nếu hắn có thể kiên trì đi tới trước, ta sẽ cân nhắc.
Tề Tĩnh Xuân ngạc nhiên quay đầu, lập tức vui vẻ cười lớn, gật đầu nói:
- Ta tin tưởng Trần Bình An, xin cô hãy tin tưởng Tề Tĩnh Xuân!
Ông ta sải bước đi xuống bậc thềm cầu mái che, hai tay áo rộng lắc lư kịch liệt, giống như bên trong chứa đầy thời gian tuổi trẻ của mình.
Kiếm linh bị một câu hỏi của Trần Bình An cắt ngang suy nghĩ.
Hắn cẩn thận hỏi:
- Nếu đã là lão sư của Tề tiên sinh, vậy chúng ta có thể ngừng đánh không?
Kiếm linh buông lá sen trắng như tuyết trong tay ta. Đầu tiên nó bay lên cao, sau đó trong nháy mắt biến lớn, đủ bao trùm màn trời rộng lớn phạm vi mười dặm. Nàng lắc đầu nói:
- Vì Tề tiên sinh, ngươi nhất định phải đánh trận này.
Trần Bình An vò đầu nói:
- Mặc dù không biết tại sao, nhưng đã liên quan đến Tề tiên sinh, cô lại nói như vậy, ta tin tưởng cô...
Hắn dừng lại một lúc, ánh mắt kiên nghị nhìn chăm chú vào cô gái cao lớn, nhếch miệng cười:
- Đánh thì đánh!
Cô gái cao lớn hiểu ngầm cười, dời ánh mắt đi, nhìn về lão già còn đang trì hoãn kia. Chỉ việc tháo dây buộc trục cuốn mà lão đã tốn thời gian cả buổi, lúc này còn đang lẩm bẩm:
- Ta từng chỉ biết trốn trong thư phòng nghiên cứu học vấn, đã bỏ lỡ rất nhiều chuyện. Sau khi rời khỏi Công Đức Lâm, lại muốn trải nghiệm một chút cuộc sống trước kia không dám tưởng tượng. Chẳng hạn như sảng khoái uống rượu, gân cổ cãi nhau với người khác, ăn thức ăn cay, để trần cánh tay xuống nước bơi lội... Trên đường đi qua rất nhiều địa phương như vậy, đã nhìn thấy rất nhiều núi cao sông lớn...
Cô gái cao lớn chế nhạo:
- Văn Thánh lão gia, vẫn chưa xong à? Dù sao cũng là cổ trúng một đao, ừm, là một kiếm, ngươi kéo dài thời gian như vậy chẳng có ý nghĩa gì.
Lão tú tài ủ rũ nói:
- Không phải ta đang chờ hai người các ngươi thay đổi chủ ý sao.
Cô gái cao lớn híp mắt lạnh lùng nói:
- Lão già, đừng được tiện lợi còn khoe mẽ!
Lão tú tài cười ha hả:
- Lão già?
Nụ cười của cô gái cao lớn càng dịu dàng:
- Ta nhớ kỹ rồi.
Lời nói của lão tú tài giống như bất chấp tất cả:
- Đánh thì đánh, ai sợ ai? Thật cho là ta không biết đánh nhau sao, đó chỉ là so với bản lĩnh cãi nhau của ta mà nói.
Cuối cùng lão tháo dây buộc, cổ tay rung lên, bức tranh cuộn tròn kia trải ngang ra, tà tà rơi xuống đất, trong nháy mắt phủ kín mặt đất xung quanh giếng nước. Trần Bình An muốn dời bước, lại bị cô gái cao lớn ấn vai, bảo hắn không cần cử động.
Lý Bảo Bình rất gan dạ dứt khoát ngồi xổm xuống cẩn thận quan sát, không quên đưa tay chọc chọc chỗ này, nhấn nhấn chỗ kia.
Thôi Đông Sơn đứng sau lưng lão tú tài, lúc này đang giúp lão cầm bọc hành lý.
Lão tú tài khẽ quát:
- Thu!
Lý Bảo Bình giật mình, bởi vì bức tranh trải dưới đất kia lại đột nhiên biến mất. Hơn nữa tiểu sư thúc và nữ quỷ tỷ tỷ tính tình không tốt lắm kia, cùng với lão tú tài thầy giáo của tiên sinh, cô nên gọi là sư tổ, cũng theo đó biến mất không thấy nữa.
Cô ngẩng đầu nhìn lên, thấy bức tranh kia đã khôi phục thành một trục cuốn, yên lặng dừng giữa không trung.
Thôi Đông Sơn không hề cảm thấy kỳ quái với chuyện này, đứng tại chỗ ngoan ngoãn cầm bọc hành lý, vẻ mặt căm phẫn.
Lý Bảo Bình đột nhiên đứng dậy, giơ con dấu kia lên cao, lớn tiếng hỏi:
- Họ Thôi kia, tiểu sư thúc của ta đâu? Ngươi không nói thì ta sẽ đánh ngươi! Trước giờ ta ra tay đánh người không nặng không nhẹ, nếu không cẩn thận đánh chết ngươi thì ta không chịu trách nhiệm đâu!
Thôi Đông Sơn nhìn tiểu cô nương, sắc mặt hờ hững, gật đầu nói:
- Ngươi đánh chết ta thử xem.
Khiêu khích đúng không? Lý Bảo Bình ngẩn người, sau đó giận dữ, không nói gì khác ba chân bốn cẳng chạy như bay, vòng qua bức tranh cuộn tròn, thân hình nhanh nhẹn nhảy lên, con dấu trong tay đập mạnh vào đầu Thôi Đông Sơn.
Vẻ mặt Thôi Đông Sơn khó tưởng tượng, ánh mắt ngơ ngác, đưa tay sờ sờ trán đã sưng to hơn. Đột nhiên hắn ném bọc hành lý, ngồi xổm xuống ôm đầu kêu gào:
- Cuộc sống này không qua nổi rồi, ai cũng có thể ức hiếp ta!
Lý Bảo Bình bất giác hơi áy náy, tay cầm con dấu đưa ra sau người, lén giấu công cụ gây án. Sau đó cô bắt đầu nghiên cứu bức tranh cuộn kia, hi vọng có thể tìm ra tiểu sư thúc.
- --------
Trần Bình An nhìn quanh, cảm thấy giống như lần đầu tiên bị kiếm linh kéo vào “đáy nước”, bốn phía đều hư vô mờ mịt, vì vậy lại làm nổi bật một số “vật thật”. Chẳng hạn như trước mắt phía xa có một bức tường cao, bất kể hắn rướn cổ thế nào đều không nhìn thấy được đầu cuối.
Cô gái cao lớn đứng bên cạnh hắn, đưa tay cầm mái tóc đen được nút thắt màu vàng cột lại, cười nói:
- Đây là bên trong Sơn Hà quyển, cũng là bên trong ý thức của Văn Thánh. Giải thích thì khá phức tạp, ngươi chỉ cần biết nếu xuất kiếm ở chỗ này, ngươi và ta đều không có nỗi lo về sau. Đây cũng là một trong số nguyên nhân ta đáp ứng lão già, nếu không khi đó đã đánh nhau trên sườn núi ở bờ sông rồi.
Tay còn lại của nàng đột nhiên ấn vai Trần Bình An:
- Ở chỗ này quá gần nên ngươi không thấy được chân tướng diện mạo. Ta đưa ngươi lui về phía sau một chút, trước tiên lui tám trăm dặm đã.
Trần Bình An cảm giác cả người bay nhanh như chớp, lui ra không biết bao xa. Cuối cùng sau khi đứng vững, thiếu niên bất chấp thân thể khó chịu và kinh huyệt sôi trào, há hốc mồm nhìn về “ngọn núi kia”. Từ ngoài tám trăm dặm nhìn về ngọn núi phía xa, còn có thể khổng lồ như vậy? So với nó thì núi Phi Vân chắc chỉ giống như một gò đất nhỏ.
Sắc mặt cô gái cao lớn nghiêm túc:
- Còn có một nguyên nhân quan trọng hơn, đó là Văn Thánh đáp ứng đánh nhau ở đây, có thể cho ngươi một chút đãi ngộ ngoài quy định.
Trần Bình An đã bị kinh ngạc tột cùng, miệng lưỡi hơi khô khốc:
- Là gì?
Cô gái cao lớn nhìn chăm chú vào mắt thiếu niên:
- Ngươi xuất kiếm ở đây, sẽ có tu vi ngang với luyện khí sĩ cảnh giới thứ mười. Đương nhiên đây là hiện tượng giả tạo, nhưng lại là hiện tượng giả tạo rất chân thật. Ta hi vọng ngươi có thể đặt mình vào trong đó, cẩn thận lĩnh hội, đối với tu hành sau này của ngươi... chẳng có tác dụng gì.
Nàng bị chính mình chọc cười:
- Được rồi, ta chỉ muốn cho ngươi biết một chuyện. Đó là đừng chỉ lo luyện quyền, nhất là luôn cảm thấy luyện quyền là để sống sót, như vậy chẳng có tiền đồ gì cả. Chí hướng làm sao nhỏ như thế? Ngươi nghĩ xem mình là ai?
Trần Bình An ngơ ngác trả lời:
- Trần Bình An?
Hỏi một đằng trả lời một nẻo thì thôi, mấu chốt là ngươi không phải Trần Bình An chẳng lẽ lại là người khác?
Cô gái cao lớn cúi người xuống, xoa xoa đầu thiếu niên:
- Ngoại trừ là Trần Bình An, còn là chủ nhân của ta.
Trần Bình An hơi xấu hổ.
Trên đỉnh núi lớn, lão tú tài tức giận nói:
- Được lắm, ban nãy thì gấp gáp, bây giờ lại không vội nữa?
Cô gái cao lớn hít sâu một hơi, chỉ vào ngọn núi cao kia:
- Đó là ngọn núi lớn nhất Trung Thổ Thần Châu.
Trần Bình An gật đầu.
Cô gái cao lớn nhìn về núi cao phía xa, ánh mắt nóng bỏng:
- Vậy nếu núi cao ngăn cản đại đạo của ngươi, ngươi nên làm thế nào?
Trần Bình An nhẹ giọng đáp:
- Trèo qua.
Khóe miệng cô gái cao lớn nhếch lên, không hề nổi nóng, lại hỏi:
- Nhưng khi trong tay ngươi có kiếm thì sao?
Trần Bình An nhớ tới cảnh mình cầm dao chẻ củi mở đường, bèn nói:
- Mở núi mà đi?
Cô gái cao lớn cười lớn nói:
- Đúng!
Nàng bước nhanh tới trước, đứng trước mặt Trần Bình An, vươn ngón tay ra khép lại, chậm rãi quét qua trước người từ trái sang phải.
Bên trái đột nhiên xuất hiện một điểm sáng rất nhỏ, giống như mặt trời trên không lan tràn sang bên phải.
Mỗi lần ánh sáng cực kỳ chói mắt nở rộ thêm một tấc, bóng dáng của cô gái cao lớn lại nhạt đi một phần.
Cuối cùng Trần Bình An nhìn thấy phía trước có một thanh trường kiếm không vỏ, giống như đã chờ đợi người cầm kiếm ngàn vạn năm.
Tia sáng đã tan đi, Trần Bình An chậm rãi đi tới trước, cầm lấy chuôi kiếm.
Trong nháy mắt hắn bỗng cảm thấy long trời lở đất, tất cả kinh huyệt đều chấn động, khí lưu quanh người hỗn loạn, khiến cho hắn gần như không mở mắt ra nổi.
Hắn nhắm mắt lại, trong lòng hiểu ngầm nói:
- Cùng đi!
Trường kiếm điên cuồng rung động, giống như ve thu trên đầu cành cao nhất lên giọng với đất trời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.