Thôi Đông Sơn vẫn ngồi ngây ra dưới đất, liếc nhìn tiểu cô nương và tranh cuộn, bực bội nói:
- Cho dù trời sập xuống bức tranh này cũng sẽ không hao tổn. Có biết thế nào là trời sập xuống không? Trung Thổ Thần Châu từng có một kẻ vô danh, dùng một kiếm đâm xuyên ngân hà, khiến cho dòng nước vô tận của động tiên Hoàng Hà đổ xuống. Nhìn từ xa giống như màn trời xuất hiện một lỗ thủng lớn, nước rào rào trút xuống. Từ đó mới tạo ra hai trong số mười kỳ quan thiên hạ, bao gồm “nước sông Hoàng Hà từ trời đến”, cùng với thành Bạch Đế nằm giữa mây màu. Thành chủ của thành Bạch Đế rất lợi hại, là một trong số mấy kiêu hùng dám tự xưng là Ma giáo chính thống. Ta đã từng may mắn được đánh cờ với hắn trong dòng sông mây màu bên ngoài thành Bạch Đế, được khen là mười ván mây màu. Ta thua nhiều thắng ít, nhưng tuy bại vẫn vinh. Dù sao lá cờ có viết “mời kỳ thủ thiên hạ đi trước” đã dựng trên đầu thành Bạch Đế hơn sáu trăm năm rồi, kỳ thủ có tư cách đánh cờ với thành chủ chỉ đếm được trên đầu ngón tay...
Lý Bảo Bình không thích nghe những chuyện vô nghĩa này, tức giận nói:
- Ngươi nói nhiều như vậy khoe khoang cái gì. Ta nói tranh rách thì là rách! Nếu như ta đúng, để ta dùng con dấu đóng lên đầu ngươi. Có dám đánh cuộc không?
Đánh cuộc?
Thôi Đông Sơn lập tức hứng thú, vẻ mặt suy sụp hoàn toàn biến mất, đột nhiên đứng dậy, phủi phủi mông cười hỏi:
- Ta thắng thì thế nào?
Lý Bảo Bình phóng khoáng nói:
- Ngươi mà thắng, lát nữa tiểu sư thúc rời khỏi tranh nếu vẫn khăng khăng muốn giết ngươi, ta sẽ giúp ngươi nhặt xác. Ngươi nói đi, muốn chôn ở chỗ nào? Mộ thần tiên ở trấn nhỏ chúng ta được không? Ta thường đến đó nên rất quen đường, có thể bớt đi rất nhiều phiền phức...
Thôi Đông Sơn nhe răng trợn mắt, đưa tay nói:
- Dừng lại, dừng lại. Nếu như ta thắng, ngươi phải giúp ta thuyết phục Trần Bình An, chẳng những không thể giết ta mà còn phải nhận ta làm đồ đệ.
Lúc trước trong nháy mắt rời khỏi giếng cổ, hắn bị con dấu “Tĩnh Tâm Đắc Ý” của Tề Tĩnh Xuân đập trúng trán, hoàn toàn đánh tan “một chút khí thế chính trực” cuối cùng của thân thể này, từ cảnh giới thứ năm biến thành phàm phu tục tử. Quả nhiên giống như lời nói của Tề Tĩnh Xuân trong nhà cũ họ Viên ở trấn nhỏ, một khi không biết hối cải, tự có thủ đoạn khiến Thôi Sàm hắn phải chịu đau khổ.
Nhưng chiều hướng của Đông Bảo Bình Châu như vậy, Đại Ly xuôi nam giống như tên đã trên dây, không thể không bắn. Hơn nữa đại đạo mà Thôi Sàm đi không có đường quay lại, không thể lùi nửa bước. Vì vậy dù khi đó xác định Tề Tĩnh Xuân có hậu chiêu, hắn vẫn làm những chuyện nên làm, nhiều nhất là làm việc nói chuyện cẩn thận hơn một chút.
Nhưng bất kể thế nào, thiếu niên Thôi Đông Sơn hay quốc sư Thôi Sàm thân ở kinh thành cũng vậy, cho dù tính tình gian trá, khát máu thành tính, lòng dạ đen tối, trước giờ vẫn luôn thẳng thắn chấp nhận thua cuộc. Điểm này từ khi bắt đầu bái sư nhập học, cho đến khi sa sút thành quốc sư của mọi rợ phương bắc ở Đông Bảo Bình châu nho nhỏ, hắn vẫn chưa từng thay đổi.
Lý Bảo Bình lắc đầu nói:
- Cho dù ta chắc chắn thắng, cũng sẽ không đáp ứng chuyện này với ngươi.
Thôi Đông Sơn chớp chớp mắt:
- Mua bán như vậy cũng không làm, sau này làm sao trở thành lão sư nhỏ, nữ tiên sinh của thư viện Sơn Nhai?
Lý Bảo Bình khinh thường nhìn vị “sư bá” năm xưa này, nhấc tay lên lắc lư con dấu trắng lóa trong tay:
- Có sợ không?
Thôi Đông Sơn cười ha hả nói:
- Con nhóc lớn lên ở rừng núi, ta không chấp nhặt với ngươi.
Lý Bảo Bình chậm rãi thu tay, nhẹ nhàng hà hơi vào con dấu chữ triện.
Thôi Đông Sơn nuốt một ngụm nước bọt:
- Lý Bảo Bình, đừng như vậy, có gì từ từ nói. Mọi người đều là môn sinh Nho gia, quân tử động khẩu không động thủ, chúng ta lại có tình đồng môn. Hơn nữa ngươi không sợ tiểu sư thúc thấy ngươi kiêu ngạo ngang ngược như vậy, không hề có sự hiền thục tao nhã của tiểu thư khuê các, sau này sẽ không thích ngươi nữa?
Lý Bảo Bình vui vẻ cười nói:
- Tiểu sư thúc không thích ta? Trên đời này người mà tiểu sư thúc thích nhất chính là ta.
Thôi Đông Sơn thở dài:
- Nhưng một ngày nào đó, tiểu sư thúc của ngươi sẽ có cô nương mà mình thích.
Lý Bảo Bình không hề do dự nói:
- Vậy thì thích ta thứ hai, vẫn là chuyện rất đáng cao hứng.
Vẻ mặt Thôi Đông Sơn giống như đang nhìn thần tiên quỷ quái:
- Như vậy cũng được sao?
Lý Bảo Bình đột nhiên lộ ra vẻ mặt tương tự, nhìn về sau người Thôi Đông Sơn. Thôi Đông Sơn quay đầu đi, cho rằng có chuyện bất ngờ, thân thể này của hắn không thể chịu được giày vò thêm nữa. Nhưng trong nháy mắt hắn lại biết không ổn, sau người không có thứ gì, cũng không có chuyện gì khác thường. Đến khi hắn nổi nóng quay đầu lại, một con dấu đã dùng thế sét đánh không kịp bưng tai đập vào trán hắn, đánh cho hắn ngã về phía sau.
Trong quá trình ngã xuống đất, Thôi Đông Sơn bi phẫn tuyệt vọng, đây là lần thứ ba rồi. Hắn tức giận nói:
- Lý Bảo Bình, ngươi còn dám dùng con dấu đánh lén ta, đánh một lần thì ngươi sẽ từ được thích thứ hai rơi xuống thứ ba. Cứ thế suy ra, chính ngươi hãy cân nhắc mà làm! Dù sao Thôi Sàm ta cũng từng là thánh nhân Nho gia, nói chuyện vẫn còn một chút trọng lượng, đừng trách ta không nói trước!
Đây đương nhiên là những lời lừa gạt ngoài mạnh trong yếu. Thánh nhân Nho gia quả thật có thần thông lời nói chính là pháp luật, nhưng yêu cầu đối với truyền thừa văn mạch khí vận, cùng với nuôi dưỡng khí thế chính trực của bản thân cực kỳ hà khắc.
Hôm nay Thôi Đông Sơn ngoại trừ những đồ đạc ngoài thân chứa trong vật một tấc, cùng với thân thể cành vàng lá ngọc, còn lại hai tay trống trơn. Hơn nữa vật một tấc giống như động tiên nhỏ hẹp nhất trong trời đất, có yêu cầu với cảnh giới của luyện khí sĩ, cho dù đó là chủ nhân thần ý tương thông với vật một tấc cũng như vậy. Cái trên người Thôi Đông Sơn ít nhất cần có tu vi cảnh giới thứ năm, còn nếu người khác muốn cưỡng chế phá vỡ thì cần cảnh giới thứ mười, chẳng hạn như kiếm tu Binh gia. Còn tu sĩ cảnh giới thứ mười một muốn mở ra thì rất dễ dàng.
Đạo lý rất đơn giản, vật một tấc là nhà mình, nhưng cửa nhà bị khóa, cần phải mở khóa để vào cửa. Tu vi cảnh giới thứ năm chính là chìa khóa trong tay chủ nhân.
Nếu bọn trộm cắp muốn phá cửa xông vào, không phải không làm được, nhưng độ khó rất cao.
Thân thể Thôi Đông Sơn lập tức trở nên cực kỳ yếu đuối, thần hồn cũng như vậy, còn không bằng thiếu niên nho nhã bình thường. Tương lai nếu điều dưỡng ổn thỏa, mới có khả năng khôi phục sức lực của người bình thường. Còn về chuyện tu hành thì chỉ đành phó thác cho trời, phải dựa vào cơ duyên và phúc vận lớn. Nhưng hắn cảm thấy với cảnh ngộ của mình trên đoạn đường này, có thể sống sót làm học trò của Trần Bình An đã rất hài lòng thỏa dạ rồi.
Thánh nhân Nho gia cảnh giới thứ mười hai rơi xuống cảnh giới thứ mười, lại rơi xuống cảnh giới thứ năm, cuối cùng biến thành phàm phu tục tử không thấp hơn được nữa.
Thôi Đông Sơn cảm thấy cuộc sống của mình đúng là thay đổi quá nhanh.
Còn dám uy hiếp ta? Tên này không nhớ giáo huấn à, còn không bằng Lý Hòe. Lý Bảo Bình giận đến mức chạy nhanh qua, ngồi xổm xuống, nhanh chóng đóng dấu liên tục vào đầu Thôi Đông Sơn.
Sấm rền gió cuốn, gió mạnh mưa to, khiến người ta trở tay không kịp.
Tại khoảnh khắc này, ngay cả một người tâm tính vững chắc như Thôi Đông Sơn cũng cảm thấy sống không còn ý nghĩa.
Dù sao đối thủ chỉ là một tiểu cô nương, chứ không phải đám người như lão già và Tề Tĩnh Xuân.
- --------
Trong tranh cuộn núi sông, thiếu niên vung tay chém ra một kiếm, lúc rơi xuống đã mất đi ý thức, được cô gái cao lớn khôi phục chân thân ôm vào lòng. Nàng cẩn thận đỡ Trần Bình An, cùng nhau ngồi xuống đất, hai tay nhẹ nhàng ôm lấy thiếu niên thân hình gầy gò. Mái tóc đen được thắt nút tơ vàng buông xuống trước ngực, che lại gương mặt của thiếu niên. Nàng đưa tay gạt tóc đen ra sau lưng, cúi đầu nhìn chăm chú vào gương mặt đen nhẻm của đối phương.
Nàng bỗng ngẩng đầu lên, vẻ mặt hơi kinh ngạc.
Trong tranh cuộn thuộc về khu vực cấm chế của thánh nhân một phương, đột nhiên xuất hiện một bóng dáng màu vàng cực kỳ cao lớn, sừng sững trên đỉnh núi Tuệ, giống như đang trò chuyện với lão tú tài. Ngay cả cô gái đã nhìn quen trời đất rộng lớn, cũng cảm thấy vị khách không mời này không thể xem thường. Lão tú tài có lẽ không muốn tiết lộ cuộc nói chuyện, cho nên đã ngăn cách cảm ứng. Nàng cũng không để bụng chuyện này, lại cúi đầu nhìn thiếu niên ngủ say, mỉm cười nói:
- Nếu sau này trở thành luyện khí sĩ, da trắng trở lại, thực ra cũng là một thiếu niên phong độ. Dù không xem là tuấn tú, nhưng “đoan trang chỉnh tề” thì không thoát được.
Trên đỉnh núi lớn, thần tiên màu vàng pháp tướng cao đến ngàn trượng, sau khi đáp xuống đỉnh núi thì thu nhỏ lại, biến thành một người đàn ông cường tráng cao chừng một trượng. Trên người mặc một bộ giáp trụ màu vàng uy nghiêm trang trọng, mặt ngoài giáp vàng khắc vô số bùa chú. Có một số là phù văn cổ xưa đã sớm thất truyền, phát ra khí tức mộc mạc hoang vu, không biết đã truyền thừa mấy ngàn vạn năm. Có một số dù trải qua ngàn năm vẫn mới như hôm qua, phát ra ánh sáng thần thánh. Từng bùa chú khảm vào giáp trụ, giữa những hàng chữ giống như sông ngòi màu vàng, văn tự thì giống như những ngọn núi cao.
Lão tú tài có phần đuối lý, rụt cổ ra vẻ nhìn xung quanh.
Mặt của người đàn ông kia được giáp che phủ, giọng nói trầm lắng:
- Từ khi ta đảm nhiệm thần núi Tuệ chính thức đến nay đã sáu ngàn năm, đây là lần đầu tiên có người dám cầm kiếm khiêu khích núi Tuệ ta. Tú tài, ngươi không có gì giải thích sao?
Vẻ mặt lão tú tài ngỡ ngàng:
- Nói gì vậy?
Sơn thần núi Tuệ hiểu rõ tính tình của lão tú tài, cũng lười nói thêm, quay đầu nhìn về phía Trần Bình An, nhíu mày nói:
- Khí tức trên người cô ta rất có ngọn nguồn, là thần thánh phương nào? Chính cô ta ra tay chém núi Tuệ sao?
Lão tú tài nhỏ giọng nói:
- Ta khuyên ngươi đừng chọc cô ta, tính tình của bà cô này không tốt lắm.
Sơn thần núi Tuệ hờ hững nói:
- Tính tình của ta thì tốt sao?
Lão tú tài mắt trợn trắng nói:
- Đúng đúng đúng, tính tình của các ngươi đều không tốt, chỉ có ta tính tình tốt, được chưa? Các ngươi đấy, ai cũng không chịu nói đạo lý với người chuyên nói đạo lý. Tức chết ông đây!
Sơn thần núi Tuệ không biết nhớ tới chuyện gì, không khí vốn giương cung bạt kiếm lập tức tan thành mây khói.
Lão tú tài thở dài:
- Quá trình của chuyện này ta không tiện nói, dù sao cũng có liên quan đến Tiểu Tề. Ngươi hãy giơ cao đánh khẽ một lần được không?
Sơn thần núi Tuệ im lặng không trả lời.
Lão tú tài cười ha hả nói:
- Coi như ngươi ngầm thừa nhận rồi. Ài, con người ngươi cái gì cũng không tệ, chỉ là da mặt hơi mỏng, thích làm ra vẻ. Ngươi nói xem hai ta có giao tình gì? Năm xưa chúng ta cùng đi nhìn trộm chân dung của vị sơn thần nương nương kia, không ngờ khi đó bà ta đang tắm rửa thay đồ. Là ta trượng nghĩa một mình gánh vác lửa giận ngút trời của vị nương nương kia, nói đạo lý thánh hiền với bà ta ba ngày ba đêm, cuối cùng dùng lý phục người, vất vả lắm mới khiến bà ta bỏ qua chuyện cũ. Nếu không cái mặt mo này của ngươi phải đặt vào đâu...
Sơn thần núi Tuệ phiền muộn nói:
- Im miệng!
Lão tú tài biết chuyện đã thành công, không nên được voi đòi tiên. Quy củ của sơn thần núi Tuệ, nói là khuôn vàng thước ngọc cũng không quá mức. Có thể khiến cho tên to xác này mắt nhắm mắt mở, lão tú tài cảm thấy mình vẫn rất lợi hại, cả người bay bổng, chỉ về nơi xa nói:
- Đúng rồi, nhìn thấy không, thiếu niên kia là đệ tử thân truyền mà Tiểu Tề giúp ta thu nhận. Ngươi cảm thấy thế nào? Có phải rất tốt không? Ha ha, dù sao ta cũng thích, tính tình rất giống ta năm xưa, thích nói đạo lý với người khác, chỉ khi nói không được thì mới động thủ. Phong cách động thủ lại giống Tiểu Tề năm xưa. Chậc chậc, trên người ngươi có rượu không?
Ánh mắt của sơn thần núi Tuệ đảo qua người thiếu niên:
- Không phải Tề Tĩnh Xuân điên thì là ngươi bị mù rồi.
Lão tú tài không tức giận, vui vẻ nói:
- Chuyện của người đọc sách, đám thô kệch các ngươi biết cái rắm gì.
Sơn thần núi Tuệ xem như địa vị hàng đầu thế giới Hạo Nhiên, thần Ngũ Nhạc chính thức của thế lực lớn nhất. Có điều thực lực mạnh cũng không hẳn là có thể làm theo ý mình. Bởi vì những thần linh có chiến lực vượt trội, địa vị siêu nhiên như bọn họ, càng bị quy củ của thế giới Hạo Nhiên ràng buộc chặt chẽ. Trước khi tượng thần được đặt vào Văn miếu, lão tú tài từng có một thời gian phụ trách trông chừng năm ngọn núi lớn, bao gồm cả núi Tuệ. Đây có thể gọi là ghế lạnh trong nha môn thanh liêm, đôi khi cũng có thể gọi là hành động vĩ đại vô cùng lợi hại.
Chẳng hạn như một trong ba lần xuất thủ nổi tiếng nhất của lão tú tài, đó là dùng chữ bản mệnh trấn áp cả một Ngũ Nhạc cỡ lớn ở Trung Thổ Thần Châu, khiến nó lõm xuống đất một nửa. Kim thân của vị thần Ngũ Nhạc chính thức có chỗ dựa rất lớn kia vỡ nát tại chỗ. Vì chuyện này mà nhị đồ đệ của Đạo Tổ rất tức giận, thiếu chút nữa đã phá vỡ màn trời, từ ngoài trời xông vào thế giới Hạo Nhiên.
Khi đó lão tú tài còn chưa quá già, chẳng những không trốn về học cung Nho gia, ngược lại một mình chạy thẳng lên trời. Tại nơi giao giới giữa hai vùng trời, đối diện với nhị đồ đệ của Đạo Tổ khí thế hùng hổ, rướn cổ lên nói:
- Tới tới tới, chém vào đây thử xem.
Chuyến đi lên trời đó, lão chẳng sợ gì cả.
Như vậy cũng có thể xem là tính tình tốt?
Nếu thật là thầy giáo tính tình tốt, có thể dạy ra học trò như Tề Tĩnh Xuân, họ Tả, Thôi Sàm sao? Một người có khả năng lập giáo xưng tổ, một người làm trái giáo điều, còn một người khi sư diệt tổ.
Sơn thần núi Tuệ đột nhiên hỏi:
- Vì một Tề Tĩnh Xuân chắc chắn phải chết, lại làm trái lời thề rời khỏi Công Đức Lâm, ngay cả gốc rễ đại đạo cũng không cần nữa, mưu cầu cái gì?
Hiền nhân trái quy, quân tử ngược lý, mỗi người đều có kết cục thê lương của riêng mình. Trong Nho gia chính thống, tự sẽ có thánh nhân học giả dựa theo quy củ để giáo huấn. Nhưng thánh nhân làm trái lương tâm, kết cục sẽ thê thảm nhất.
Vì một Tề Tĩnh Xuân chắc chắn phải chết, lão tú tài đã liều cái mạng già đúng như ý nghĩa.
Gần như không ai có thể hiểu được. Biết rõ đại cục đã định, lại đi tranh giành khí phách, chẳng hề có ý nghĩa gì.
Cho nên thần tiên giáp vàng này dù đã thấy quen núi sông đổi màu, vẫn cảm thấy khó tưởng tượng được.
Lão tú tài sờ sờ đầu, vuốt vuốt tóc, mỉm cười nói:
- Ta đã từng hỏi Tề Tĩnh Xuân, hắn đã đưa ra đáp án của mình, người làm thầy như ta đương nhiên không thể kém cả đệ tử.
Sơn thần núi Tuệ cười nhạt nói:
- Bớt ăn nói mập mờ với ta đi. Màu lục bắt nguồn từ màu lam nhưng vượt trội màu làm, câu này không phải do ngươi nói sao? Đệ tử chưa chắc đã không bằng sư phụ, lí do này của ngươi nói không thông được.
Lão tú tài đưa tay chỉ vào hắn:
- Ngươi đấy, chỉ hiểu được bề ngoài. Đọc sách không nên cố chấp hoặc mê tín vào sách, hiểu không?
Sơn thần núi Tuệ vừa bực vừa buồn cười nói:
- Lười nói nhảm với ngươi. Đi đây, tự mình bảo trọng đi.
Hắn do dự một thoáng:
- Nếu thật sự không được thì hãy tới núi Tuệ.
Lão tú tài khoát tay nói:
- Chỗ núi Tuệ đi đại tiện cũng giống như đang khinh nhờn thánh hiền, ta sẽ không đi. Hơn nữa hôm nay đúng là ta đã mất đi thời cơ chứng đạo, không còn bản lĩnh như trước, nhưng nếu ai muốn đối phó với ta, hà hà, cứ việc tới đây. Đáng tiếc, nếu năm xưa ta có những trải nghiệm này, lúc gặp được lão nhị mũi trâu kia, còn phải ôm lấy bắp đùi của hắn đề nghị chém đầu ta, không chém thì ta còn không để hắn đi, nào có chuyện sợ đến hai chân run rẩy.
Sơn thần núi Tuệ lắc đầu, thật sự không còn hứng thú nói chuyện nữa. Hắn không muốn lải nhải chuyện cũ năm xưa với người đọc sách này. Dù sao từ khi quen biết lão tú tài, hắn cảm giác mỗi lần gặp nhau đều bị đối phương làm cho mất hứng, nhưng sau đó lại mong đợi lần gặp mặt tiếp theo, rất là kỳ quái.
Lão tú tài đột nhiên gọi:
- Đừng đi vội, đừng đi vội, có chuyện muốn nhờ. Là chuyện nhỏ như hạt vừng hạt đậu thôi, ngươi đừng sợ.
Sơn thần núi Tuệ không nói gì khác, một vệt sáng vàng bay lên, muốn rời khỏi khu vực này.
Nhưng sau phút chốc hắn lại hiện ra nguyên hình, dừng ở trên không.
Hóa ra lão tú tài đã mặt dày mày dạn vươn tay níu cổ chân hắn lại, cùng với hắn treo giữa không trung. Hắn đành phải đáp xuống đất, nhìn lão tú tài đứng ở một bên đang cười hì hì phủi tay, nổi nóng nói:
- Đúng là mất mặt người đọc sách! Có rắm thì mau đánh đi!
Lão tú tài xoa xoa tay:
- Không phải ta vừa thu một đệ tử thân truyền sao, ấn tượng đầu tiên cho người ta có vẻ không tốt lắm, vì vậy muốn bù đắp, tặng một món quà gặp mặt gì đó. Dù sao sắp phải nói lời từ biệt rồi, không có cơ hội dạy hắn đọc sách, trong lòng ta cũng cảm thấy áy náy.
Sơn thần núi Tuệ cười nhạo nói:
- Giúp ngươi chuẩn bị một phần quà gặp mặt? Được thôi, chuyện này đơn giản. Núi Tuệ ta có thanh Trấn Nhạc kiếm đã mất đi kiếm linh, có muốn tặng cho đệ tử của ngươi không? Có đủ phân lượng không?
Vẻ mặt lão tú tài ngại ngùng không hề thật thà:
- Như vậy sao được? Lễ vật quá quý giá, ta làm sao không biết xấu hổ thu nhận... Đương nhiên nói lại, dù sao cũng là một phần tâm ý của người làm trưởng bối như ngươi. Nếu ngươi cứ khăng khăng muốn nhét cho ta, ta có thể bảo Trần Bình An một trăm năm sau hãy đến lấy, không chừng đến lúc đó sẽ nhấc lên được...
Sơn thần núi Tuệ hít sâu một hơi, người quen thuộc đều biết đây là dấu hiệu hắn muốn ra tay.
Lão tú tài lập tức nghiêm túc nói:
- Đốt cháy giai đoạn sao được, con người ngươi đúng là, có lòng là được rồi, không biết đạo lý dục tốc bất đạt sao? Đệ tử nhỏ này của ta phải vác hòm sách cầm kiếm du học, ngươi tùy tiện cho một phôi kiếm vô chủ là được rồi. Chỉ yêu cầu một điểm, cầm lên là có thể dùng, đừng có cái gì tu sĩ cảnh giới thứ mười mới có tư cách sử dụng. Thế nào? Người làm trưởng bối như ngươi đồng ý chứ?
Sơn thần núi Tuệ cười nhạo nói:
- Nếu ta không cho, có phải ngươi sẽ không để ta đi?
Lão tú tài yên lặng bước đến gần hắn, cầm tay của hắn, chính khí lẫm liệt nói:
- Làm sao có thể, ta là loại người như vậy à?
Sơn thần núi Tuệ bất đắc dĩ lắc đầu:
- Vì những đệ tử này, ngươi đúng là không cần mạng, cũng không cần mặt mũi nữa rồi. Đi đi đi, ta lấy, ta lấy!
Cổ tay hắn rung lên, một đồ vật lớn khoảng chừng nắm tay, hình dáng như nén bạc lơ lửng trước mặt hai người.
Sắc mặt lão tú tài trở nên nghiêm túc, không vội vàng cầm lấy, hỏi:
- Chuyến này ngươi tới đây có phải là mưu đồ gì? Nếu không làm sao có thể tùy tiện mang vật này trên người? Mặc dù không phải là bảo bối khoa trương gì, nhưng lại có ý nghĩa lớn lao với ngươi. Nếu ngươi không nói rõ thì ta sẽ không nhận lấy.
Sơn thần núi Tuệ khoanh hai tay trước ngực, nhìn về phía nam:
- Ngươi cho rằng ta làm thế nào lần theo dấu vết đuổi tới đây?
Lão tú tài nhíu mày:
- Không phải ngươi có đạo hạnh cao, lại liên kết với khí vận của núi Tuệ, động tĩnh bên này của ta hơi lớn một chút, lộ ra sơ hở, mới khiến cho ngươi tìm được đầu mối?
Sơn thần núi Tuệ quay đầu sang hỏi:
- Ngươi thật sự không biết hay là giả vờ hồ đồ?
Lão tú tài nghi hoặc nói:
- Từ khi nào tên thô kệch ngươi học được cách úp mở như vậy? Tuy rằng núi Tuệ giả tạo ở chỗ ta bị người khác dùng một kiếm chém ra, nhưng sẽ không có ảnh hưởng thực chất gì đến chỗ ngươi.
Sơn thần núi Tuệ tính tình cứng rắn cuối cùng không nhịn được mắng như tát nước:
- Con mẹ nó! Một kiếm kia đã trực tiếp chém tới núi Tuệ của ông đây rồi! Bây giờ ngươi lại giả vờ như chưa từng xảy ra chuyện gì? Mặc dù trong mắt người bên ngoài, lúc một kiếm kia xuất hiện thì đã là nỏ mạnh hết đà, nhưng đại trận hộ sơn của núi Tuệ ta nghiêm ngặt biết bao, toàn thiên hạ được mấy người có thể chỉ bằng một kiếm xông vào đại trận? Bây giờ cả Trung Thổ Thần Châu đều đang nghị luận sôi nổi, suy đoán có phải lão nhị mũi trâu mà ngươi nói đang ám chỉ điều gì, hoặc là mấy lão già chết tiệt ở kiếm khí trường thành tới đòi công đạo.
Lão tú tài trợn mắt há mồm:
- Mạnh như vậy?
Câu này giống như xát muối vào vết thương của sơn thần núi Tuệ.
- Cút đi!
Hắn giận đến một tay quét ngang, trực tiếp đánh bay “thân thể” của lão tú tài ra ngoài mấy trăm dặm, rơi xuống nước sông phía sau núi Tuệ.
Hắn hừ lạnh một tiếng, một chưởng vỗ vào nén bạc không nổi bật kia, khiến nó bay về chỗ lão tú tài rơi xuống. Sau đó một vệt sáng vàng to như ngọn núi phá vỡ màn trời của tranh cuộn núi sông, trở về núi Tuệ nằm ở Trung Thổ Thần Châu.
Trong sông lớn phía sau núi Tuệ, lão tú tài ung dung bơi vào bờ, vai rung lên, áo nho vốn ướt nhẹp trong nháy mắt khô ráo nhẹ nhàng. Lão mở rộng lòng bàn tay nhìn nén bạc kia, mặt ủ mày chau nói:
- Phỏng tay rồi.
Về chuyện cơ duyên, thầy giáo cho học trò hay sư phụ cho đồ đệ cũng vậy, phải chú trọng tiến dần từng bước. Không phải cho càng lớn càng tốt, mà là vừa đủ để đối phương có thể cầm được, gánh được, ăn được.
Nếu không những hào phiệt ngàn năm, tiên gia trên núi tích góp của cải nhiều như vậy, lưu truyền nhiều đời, vươn cành tỏa lá. Hôm nay đứa con trai này vừa mới trở thành luyện khí sĩ, đã ném cho hắn một món thần binh lợi khí sắc bén vô cùng; ngày mai đứa cháu trai kia có tố chất không tệ, liền tặng cho hắn một món pháp khí hở một chút là chém núi phá thành. Như vậy đã sớm kêu gào tạo phản rồi, dựa vào đâu thế giới Hạo Nhiên phải nghe theo quy củ của những học cung thư viện các ngươi?
Thêm nữa nhân quả dây dưa là phiền phức nhất, cho nên khi đó lão tú tài mới lén lấy cây trâm ngọc kia đi.
Trên thực tế A Lương chỉ là không nhìn ra mấu chốt thực sự của nó. Lão tú tài giao nó cho Tề Tĩnh Xuân dĩ nhiên có thâm ý, chính là để ứng phó với kết quả xấu nhất. Một khi Tề Tĩnh Xuân thật sự tám mặt thụ địch, dù sao cũng còn một nơi để an thân. Chỉ tiếc đến cuối cùng Tề Tĩnh Xuân vẫn quyết định không dùng nó, ngoại trừ không muốn liên lụy tới ân sư ở Công Đức Lâm, có lẽ cũng là một trong số hậu chiêu bảo vệ Trần Bình An.
Ép cho lão tú tài phải tự mình đi đến Đông Bảo Bình Châu một chuyến, gặp tiểu sư đệ mà Tề Tĩnh Xuân giúp lão thu nhận.
Mà khi đó Tề Tĩnh Xuân hắn đã chết rồi. Cho dù tiên sinh nhà mình từ ngàn dặm xa xôi chạy tới, không hài lòng với đệ tử thân truyền này, nhưng nể mặt Tề Tĩnh Xuân hắn, với tính tình của lão tú tài quá nửa cũng sẽ thu nhận. Sau này nếu Trần Bình An thật sự không vượt qua nổi chông gai, lão tú tài cho dù tự nhốt mình trong Công Đức Lâm, vẫn có thể chuyển một vài lời ra ngoài.
Nhưng Tề Tĩnh Xuân tính sai một điểm, đó là không ngờ tiên sinh nhà mình lại rời khỏi Công Đức Lâm nhanh như vậy...
Chính là vì ông ta, giống như ông ta vì Trần Bình An.
Có lẽ đây mới là người đồng đạo và truyền thừa thật sự.
Lão tú tài bước một bước đã lên tới đỉnh núi, cảm khái nói:
- Tiểu Tề à, chuyện bao che khuyết điểm ngươi mạnh hơn tiên sinh quá nhiều rồi. Ừ, tiên sinh ta rất hài lòng với đệ tử thân truyền Trần Bình An này. Khi ở Công Đức Lâm ta mới nghĩ thông suốt một chuyện, ta vốn thiếu một học trò như vậy...
Lão bỗng nhiên mở to hai mắt:
- Người đâu rồi?
Lão tú tài gấp đến độ giậm chân, đột nhiên an tĩnh lại, cười xấu xa nói:
- Ai da, thật là, đệ tử này của ta tuổi còn nhỏ. Ấy ấy, hình như đã mười bốn mười lăm tuổi rồi, không nhỏ nữa. Bên ngoài có rất nhiều nơi, người lớn như vậy đã kết hôn sinh con rồi...
Tại một nơi nào đó trên trời, có cô gái mỉm cười nói:
- Gấp đôi.
Lão tú tài ra vẻ nghiêng đầu vểnh tai:
- Gì, nói gì? Ta nghe không rõ. Con người ta chẳng những lãng tai, mồm miệng còn không tốt lắm, nói chuyện luôn khiến người khác hiểu lầm...
Chẳng trách người này có thể dạy ra đại đồ đệ như Thôi Sàm.
Sau khi âm thanh biến mất, lão tú tài quay đầu nhìn về một tảng đá lớn, phía trên có khắc bốn chữ to “Trực Đạt Thiên Đình” (thẳng đến Thiên Đình). Lão dời mắt đi, nhìn về dưới núi:
- Ta còn muốn nhìn thật kỹ non sông tốt đẹp này, một ngàn năm quá ngắn, một vạn năm không dài.
- --------
Khi Trần Bình An tỉnh dậy, phát hiện mình lại ngồi trên lan can của cầu vòm màu vàng ánh kia. Cầu vòm vẫn dài như lần trước, không nhìn thấy đầu, không nhìn thấy đuôi, bốn phía đều là biển mây cuồn cuộn, khiến người ta ngỡ ngàng thất thố.
Không thể tưởng tượng một khi sa chân rơi xuống sẽ có kết cục thế nào. Có tan xương nát thịt không? Có rơi thẳng xuống đến vực sâu vô tận không? Có vì cách mặt đất quá xa, lúc mình ngã chết đã mười lăm tuổi rồi không?
Thực ra hắn vẫn luôn suy nghĩ một số chuyện kỳ quái, chỉ là chưa từng đọc sách nên có vẻ quê mùa mà thôi.
Cô gái cao lớn ngồi kề vai với Trần Bình An, dịu dàng nói:
- Nơi đây từng là một chiến trường, lúc đại chiến hạ màn đánh đến mức chỉ còn lại cầu vòm này. Ngươi xem, trước kia có một cánh cổng trời rất lớn sừng sững ở phía đông. Khi đó người phụ trách giữ cổng là một gã đàn ông dáng vẻ háo sắc, mặc một bộ bảo giáp màu bạc tên là “Đại Sương”, con người không xấu nhưng mồm miệng hơi bỉ ổi một chút. Chủ nhân đời đầu của ta từng đánh một trận với người lãnh đạo trực tiếp của hắn, cuối cùng chiến thắng. Khi đó đối phương có mấy trợ thủ đứng ơ xa xem trận chiến, nhưng không ai dám lộ diện giúp đỡ.
Trần Bình An nhìn theo ngón tay của nàng, thấy một nơi trống rỗng, thỉnh thoảng có ánh sáng chói mắt lóe lên rồi biến mất.
Nàng nhẹ giọng nói:
- Hôm nay không còn gì nữa rồi.
Trần Bình An tỏ ra mê mẩn, cảm khái nói:
- Vậy à.
Nàng khẽ lắc lư hai chân, đôi tay chống trên lan can, cười nói:
- Tu đạo tu hành, vất vả xây dựng cầu trường sinh, chính là vì tồn tại, không biến thành một hạt bụi trong dòng thời gian. Cho nên người người đều thích tự xưng là đi ngược dòng.
Trần Bình An “ừ” một tiếng, câu này vẫn nghe hiểu được. Có ai không thích sống thật tốt.
Cô gái cao lớn quay đầu cười hỏi:
- Đi đường xa như vậy, có mệt không?
Trần Bình An nghiêm túc ngẫm nghĩ:
- Mệt thì không mệt, thực ra còn nhẹ nhàng hơn khi còn bé lên núi hái thuốc đốt than. Chỉ là gặp phải người và chuyện quá kỳ quái, luôn ngủ không yên giấc.
Hắn lại quay đầu vui vẻ cười nói:
- Nhưng giấc ngủ vừa rồi của ta lại rất an ổn. Trước kia ở trấn nhỏ, mặc dù ta nghèo nhưng mỗi ngày nằm xuống đều có thể ngủ ngon. Hôm nay cùng với đám Bảo Bình đi xa lại không dám như vậy, sợ xảy ra chuyện bất ngờ.
Cô gái cao lớn tiếp tục hỏi:
- Không có một câu oán hận sao?
Trần Bình An ngẫm nghĩ, học theo thần tiên tỷ tỷ bên cạnh, hai tay chống lên lan can, lắc lư hai chân, nhìn về phương xa, nhẹ giọng nói:
- Có chứ. Chẳng hạn như một cô gái tên là Chu Lộc, sao lại có thể ác độc như vậy. Một nữ quỷ mặc áo cưới, chỉ vì cảm thấy nam tử mà mình yêu thích không thích mình, lại hại chết rất nhiều thư sinh qua đường. Nếu khi đó không có đám Bảo Bình ở bên cạnh, ta đã sớm thi triển một luồng kiếm khí giết chết cô ta rồi.
- Những chuyện khác không thể nói là oán hận, nhưng vẫn cảm thấy phiền lòng. Ví dụ như Lý Hòe không hề cố gắng đọc sách, khuyên như thế nào cũng không nghe, thật không biết lúc trước làm sao Tề tiên sinh có thể nhẫn nại không đánh hắn. Còn có sau khi ăn của ngon vật lạ, những người này lại không thích thức ăn do ta nấu nữa. Thực ra ta rất buồn bực, dầu muối rất đắt đấy. Còn khi ta đến bờ sông câu cá, lại không thể chọn thời gian, thường câu không được mấy con. Mỗi lần trở về nhìn thấy vẻ mặt thất vọng của bọn họ, ta sẽ cảm thấy rất uất ức. Nếu không phải không muốn làm chậm trễ lộ trình du học của bọn họ, cho ta một hai ngày dò xét, lúc gác đêm mới đi câu, cá lớn đến đâu ta cũng có thể câu được.
- Gần đây nhất là lần Lâm Thủ Nhất tức giận. Thực ra ta rất chột dạ, tuy nói chủ yếu là vì chuyện tu hành của hắn, nhưng ta cũng có tư tâm. Bởi vì có người nói cầu trường sinh của ta đã gãy rồi, đời này có thể sẽ không tu hành được nữa, nhưng ta vẫn không muốn từ bỏ như vậy. Thứ nhất là đã đáp ứng thần tiên tỷ tỷ, sau này phải trở thành tiên nhân bay tới bay lui, thứ hai là ta cũng rất hâm mộ đám người A Lương. Giống như Lý Hòe đã nói, đạp một thanh kiếm bay tới bay lui, muốn đi đâu thì đi đó, anh tuấn uy phong biết bao, ta đương nhiên muốn như vậy.
Cô gái cao lớn an tĩnh nghe thiếu niên tâm sự xong, liền trêu chọc:
- Ấy, ngươi cũng biết suy nghĩ cho mình à.
Trần Bình An nheo mắt lại cố gắng nhìn về phía xa, cười nói:
- Đương nhiên. Sau khi cha mẹ qua đời, ta vẫn luôn suy nghĩ cho mình, muốn suy nghĩ cho người khác cũng rất khó. Thật ra sau khi gặp được các người ta mới biến thành như vậy. Đánh nhau với người khác, mua ngọn núi và cửa tiệm, đọc sách biết chữ, làm hòm sách nhỏ, đi thế luyện quyền, tiêu tiền mua sách, lựa chọn tuyến đường, mài dao cho ngựa ăn, mỗi ngày đều rất bận rộn. Nhưng ta không hối hận, ta rất vui vẻ.
Hắn lẩm bẩm nói:
- Nhưng lại cảm thấy nhớ bọn họ, không biết bọn họ sống có tốt không.
Cô gái cao lớn cũng cảm khái, nói một câu giống như thiếu niên:
- Vậy à.
Trần Bình An đột nhiên quay đầu thấp giọng nói:
- Thần tiên tỷ tỷ, bây giờ ta có tiền rồi, rất nhiều tiền!
Cô gái cao lớn bật cười, nhưng nhớ đến những năm tháng trưởng thành của thiếu niên, rất nhanh lại thư thái.
Chỉ là chuyện nhỏ như ba mươi tết nhất định phải dán câu đối xuân, đã có thể khiến thiếu niên nhắc tới nhiều năm như vậy, khi có tiền đương nhiên là rất vui vẻ.
Ánh mắt Trần Bình An đột nhiên kiên định, nói:
- Thần tiên tỷ tỷ, tỷ yên tâm, chuyện mà ta đã đáp ứng tỷ, nhất định sẽ cố gắng làm được.
Cô gái cao lớn nghiêng người qua, đặt tay lên đầu Trần Bình An, dịu dàng nói:
- Có thể gặp ngươi, ta cũng rất vui vẻ rồi.
Nàng dường như cảm thấy còn chưa hài lòng, dứt khoát khom lưng cúi người, dùng trán cụng vào trán thiếu niên.
Thiếu niên đơn thuần chỉ cảm thấy hơi xấu hổ, muốn gãi đầu nhưng lại không dám.
Nàng mỉm cười ngồi thẳng dậy.
Cuối cùng kiếm linh và thiếu niên, một người chân trần còn một người mang giày cỏ, cùng nhau nhìn về phương xa, lắc lư hai chân.
Thời gian trôi qua, hoàn toàn không phát giác.
Giả sử ngày hôm nay là một bến thuyền của dòng thời gian, đi ngược dòng lên hai vạn năm, nếu luận về sát lực to lớn, sát khí mạnh mẽ của kiếm linh, đúng là đứng trên mọi người, cao hơn ngoài trời.