Kiếm Lai - Phong Hỏa Hí Chư Hầu

Chương 29: Mị hoặc




Thiếu niên lần theo ánh sao rải rác rời khỏi trấn nhỏ đi thẳng đến khe suối. Mặc dù đang trong màn đêm nhưng Trần Bình An vẫn chạy nhanh không kém gì ban ngày. Hắn cố gắng lách qua vị trí cầu mái che có mực nước sâu nhất, nước suối ở chỗ đó cao hơn những nơi khác rất nhiều.
Trần Bình An chọn một đoạn suối chỉ vỏn vẹn cao ngang đầu gối, bỏ cái sọt lớn bằng tre sau lưng xuống, khom người cầm một chiếc giỏ trúc nhỏ cất bên trong lên, cột chặt vào bên hông, tháo giày cỏ ra, xắn ống quần lên, sau đó mới xuống nước mò đá.
Vết thương nơi tay trái của hắn bị mảnh sứ cắt vỡ vẫn còn đau, dĩ nhiên không thể ngâm nước, thiếu niên chỉ có thể dùng tay phải mò mẫm trong khe suối nhỏ. Thực ra đá ở lòng suối khô cạn là dễ nhặt nhất, nhưng giống như Lưu Tiện Dương nói, màu sắc sẽ phai đi rất nhanh. Hôm nay nhờ thiếu nữ áo đen, Trần Bình An đã biết đại khái huyền cơ trong đó, cho nên cũng không khó lý giải.
Hắn cảm thấy những viên đá này cũng giống như trước kia mình theo lão Diêu trèo đèo lội suối, nhai nếm đất đai ở các ngọn núi xung quanh. Có một số nơi đất đai nhìn như bình thường, cho dù chỉ cách một mỏm núi, nhưng khi nhai vào trong miệng lại có mùi vị hoàn toàn khác biệt.
Lão Diêu nói đây gọi là “người đi thì sống, cây dời thì chết, đất đai di chuyển thì thành Phật”. Một nắm đất trong tay, chỉ cần rời khỏi chỗ đất ban đầu thì sẽ biến chất rất nhanh.
Khe suối nhỏ không có tên, trong khe có những viên đá lớn thì bằng nắm tay, nhỏ thì như ngón cái, đủ loại màu sắc. Nhưng dân chúng trấn nhỏ nhiều đời đã quen nhìn chúng nằm yên dưới dòng suối trong vắt, dĩ nhiên sẽ không ai cảm thấy đó là thứ hiếm lạ gì. Ai muốn mang những viên đá này về nhà chắc chắn sẽ bị xem là kẻ ngốc, ăn no rửng mỡ làm chuyện tào lao, có hơi sức như vậy không bằng làm việc đồng áng nhiều hơn một chút, không phải kẻ ngốc thì là gì.
Trần Bình An khom người lội nước, không ngừng xê dịch lục lọi những viên đá lớn dưới đáy suối, đã lượm được bảy tám viên bỏ vào giỏ trúc, lớn nhỏ không đều, màu sắc khác nhau. Có viên bề ngoài vàng ánh như quả quýt treo trên đầu cành mùa thu, có viên trắng nõn mịn màng như làn da trẻ con, có viên đen thui đến sáng bóng, còn có viên rực rỡ như hoa đào đỏ chót, nhưng nhiều nhất là màu xanh như lưng tôm, muôn màu muôn vẻ.
Những viên đá này thường được dân quê gọi là đá mật rắn, đa số không lớn, cầm trong tay trơn nhẵn nặng trĩu. Nếu ban ngày giơ lên cao dưới ánh mặt trời, hoặc là đêm khuya soi dưới ánh nến, đường vân trong đá sẽ hiện ra toàn bộ, thấp thoáng như tơ, giống như những con rắn hay cá nhỏ ngoằn nghèo uốn lượn. Nếu đưa ra xa một khoảng để quan sát, bề ngoài lại lấp lánh giống như vảy cá hay vảy rắn.
Sau gần một canh giờ, giỏ cá bên hông Trần Bình An đã gần đầy, bèn theo đường cũ trở lại bên khe suối đặt cái sọt và giày cỏ. Trước tiên hắn đến bên bờ nhổ mấy bó lau sậy, rau dại và cỏ đuôi chó lót dưới đáy sọt, sau đó mới bỏ từng viên đá vào sọt, xách giày cỏ, cột giỏ cá, vác sọt đi lên bờ. Đến bên bờ suối chỗ vòng về trước đó, hắn lại để giày cỏ và cái sọt xuống, trèo xuống khe suối nhỏ tiếp tục mò đá.
Sau khi nhặt được nửa giỏ, Trần Bình An đứng thẳng người, ngẩng đầu nhìn trời sao, ước ao có thể nhìn thấy sao băng lướt qua trời đêm, chỉ là tối nay hiển nhiên không được may mắn như vậy. Trần Bình An khôi phục tinh thần lại, tiếp tục dựa vào ánh sao lờ mờ và thị lực hơn người, làm một chuyện mà người mê tiền sẽ làm.
Mỗi lần nhặt được đá, Trần Bình An lại chợt nảy sinh một cảm giác vui sướng. Đối với thiếu niên thì mỗi viên đá đều giống như một phần hi vọng vậy.
Bất tri bất giác Trần Bình An đã nhặt được hơn nửa sọt đá, tổng cộng có khoảng hơn tám mươi viên. Trong đó viên to nhất còn lớn hơn nắm tay của hắn, màu sắc cực kỳ bắt mắt, giống như máu gà đông lại thành cục, hơn nữa màu sắc đều đặn không hề khiến người ta cảm thấy khó chịu, một viên đá lớn như vậy gần như không có tì vết nào.
Lúc này Trần Bình An đang đi trên bờ đến một đoạn suối tiếp theo, vừa đi vừa ngắm nghía một viên đá mật rắn màu xanh nhạt có kích thước trung bình trong tay. Màu sắc của nó nhạt hơn nhiều so với màu mơ xanh của của đồ gốm trấn nhỏ, mượt mà nhẵn bóng rất đẹp, hắn vừa nhìn đã cảm thấy thích.
Trần Bình An đi đến vách đá xanh bên bờ, vào mùa hè nóng bức đám trẻ trong trấn nhỏ thường đến đoạn suối này tắm rửa. Nước suối dưới vách đá càng sâu, hố sâu nhất thì cao gấp hai lần Trần Bình An, đây là chỗ sâu nhất của con suối nhỏ này chỉ sau đầm sâu dưới cầu mái che. Thiếu niên giỏi bơi lội rất thích ở chỗ này thi xem ai lặn xuống dưới hố nước lâu hơn.
Sở dĩ Trần Bình An chọn cái hố sâu này, là vì trước kia lúc hắn và Lưu Tiện Dương tắm rửa ở đây, phát hiện đá mật rắn dưới đáy hố cực kỳ phong phú. Có lần Lưu Tiện Dương vì muốn khoe khoang khả năng bơi lội xuất chúng của mình, thậm chí cố ý kẹp một tảng đá mật rắn dưới nách trồi lên. Trần Bình An còn nhớ tảng đá kia ít nhất phải lớn như chiếc đầu Cố Xán, màu trắng hơi trong suốt, bên trong lại có những chấm nhỏ màu đỏ tươi giống như cánh hoa đào bị đóng băng.
Khi đó Lưu Tiện Dương cảm thấy chuyện này rất có ý nghĩa, bèn bảo Trần Bình An giúp hắn khiêng tảng đá lớn như vậy về nhà. Kết quả khi đi vào trong trấn nhỏ, thiếu niên cao lớn tâm tính còn chưa ổn định bỗng cảm thấy mất hứng, lại bảo Trần Bình An tự giải quyết tảng đá này.
Lần đó Trần Bình An vừa đi vào ngõ Nê Bình, lại phát hiện Trĩ Khuê nhà kế bên bỗng đi theo mình một cách khó hiểu, cũng không nói chuyện, chỉ nhìn chăm chú vào tảng đá trong lòng hắn, ánh mắt giống hệt như Trần Bình An mỗi lần nhìn thấy bánh bao nhân thịt bán ở ngõ Hạnh Hoa. Trần Bình An thật sự không chịu nổi ánh mắt khao khát của cô, bèn đưa tảng đá cho cô. Kết quả cô lại không khiêng nổi, thiếu chút nữa đã đập trúng chân. Trần Bình An đành phải dứt khoát khiêng vào trong sân nhà Tống Tập Tân, còn cuối cùng tảng đá kia đã đi đâu thì Trần Bình An không biết.
Đá tinh khiết như nước, bên trong có hoa đào lơ lửng.
Giống như hoa đào ở ngõ Đào Diệp sau cơn mưa, trong vắt xanh tươi.
Dù trước hôm nay Trần Bình An vẫn không biết sự huyền diệu của loại đá này, nhưng trong lòng hắn vẫn luôn cảm thấy tảng đá lớn kia rất đẹp.
Trần Bình An thở dài, đột nhiên dừng bước.
Cách đó ba mươi bước, trên vách đá màu xanh bên khe suối có một thiếu nữ áo xanh đang ngồi, má đã phồng lên nhưng nàng vẫn đang nhét thứ gì đó vào trong miệng.
Ấn tượng đầu tiên trong suy nghĩ của Trần Bình An, đó là thiếu nữ này chẳng lẽ là quỷ đói đầu thai, cho nên hơn nửa đêm mới đói bụng đến đáng thương như vậy.
Trần Bình An ngẫm nghĩ, quyết định không đến gần nữa, chỉ sợ quấy rầy tâm tình của thiếu nữ đang ăn khuya. Nhưng hắn cũng không quay đầu rời đi, dù sao hắn đã hạ quyết tâm, tối nay nhất định phải đến cái hố nước kia thử vận may. Mỗi lần mò một hai viên đá lên bờ là được, làm nhiều lần thì sẽ có thể thành công. Thêm nữa đá mật rắn trong hố nước này lớn hơn những chỗ khác trong khe suối nhỏ, màu sắc dường như cũng rực rỡ hơn.
Trần Bình An bơi lội không giỏi bằng Lưu Tiện Dương, nhưng cũng không tệ.
Hắn không ngờ thiếu nữ xa lạ kia ăn xong một món, lại từ bên cạnh lấy ra một món đồ ăn khác, không hề ngừng nghỉ, má lúc nào cũng phồng lên. Trần Bình An vác hơn nửa sọt đá nặng trịch, nghĩ thầm kế tiếp xuống nước mò đá cũng là việc tốn thể lực, cho nên nghiêng người tháo cái sọt đặt xuống đất.
Trần Bình An đã xem thường thính lực của thiếu nữ áo xanh kia, kết quả chỉ nhẹ nhàng bỏ xuống như vậy, thiếu nữ bỗng nhiên vểnh tai, ánh mắt lập tức quét thẳng tới.
Trần Bình An không thể nói “cô nương cứ từ từ ăn là được”, đành phải cười lúng túng.
Vẻ mặt thiếu nữ hơi ngớ ra, liên tiếp nấc cụt hai lần, sau đó nàng giống như mắc nghẹn, vội vàng ưỡn ngực, đưa tay gắng sức vỗ vỗ ngực.
Lúc này Trần Bình An mới phát hiện tuổi của nàng không lớn, nhưng quang cảnh dưới cổ lại rất hùng vĩ, hoàn toàn không kém những phụ nữ đã sinh con.
Lớp áo trước ngực bị kéo căng.
Trần Bình An vội dời ánh mắt, cũng không có bất kỳ suy nghĩ không chính đáng nào.
Lúc này thiếu nữ áo xanh mới nhớ mình có mang theo bình nước, không quên nghiêng người quay lưng về phía Trần Bình An, ngửa đầu uống một ngụm lớn, hô hấp mới thông suốt trở lại.
Thực ra khi đó thiếu niên xách giày cỏ chỉ có một ý niệm đơn giản, quần áo vải vóc trên người vị cô nương này nhất định không phải hàng giá rẻ, nếu không thì không thể chịu nổi lực căng lớn như vậy.
Thiếu nữ áo xanh tiếp tục ăn gì đó, lần này đã kín đáo hơn nhiều, ít nhất má cũng không phồng lớn như trước nữa. Nàng cúi đầu cắn từng miếng nhỏ, thỉnh thoảng lại liếc xéo thiếu niên kỳ lạ trong trấn nhỏ. Một đôi mắt hẹp dài như hoa đào, đuôi mắt hơi nhếch lên, khiến cho thiếu nữ trời sinh giống như một con cáo nhỏ mê hoặc.
Nàng dường như đang dùng ánh mắt hỏi thiếu niên, ngươi có chuyện gì vậy, sao không đi tiếp đi.
Vẻ mặt Trần Bình An bất đắc dĩ, đành phải đưa tay chỉ vào dòng suối bên ngoài vách đá màu xanh, kêu lên:
- Không phải ta đi ngang qua đây, ta muốn đi vào khe suối ở chỗ cô.
Nàng nhìn thiếu niên gầy gò kia, vẫn không nói gì.
Trần Bình An vội vàng cầm một viên đá trong sọt lên, tiếp tục giải thích:
- Ta muốn vào trong khe suối nhặt những viên đá này.
Thiếu nữ đột nhiên giống như nhớ đến chuyện gì quan trọng, lập tức dựng ngón tay lên miệng, ra hiệu cho Trần Bình An đừng lên tiếng. Sau đó nàng dịch người ra, hiển nhiên là để Trần Bình An đi qua, nàng sẽ không làm trở ngại hắn xuống nước nhặt đá.
Trần Bình An đành phải vác cái sọt lên, cố gắng đi qua. May mà vách đá màu xanh rất rộng, có thể đứng hơn mười người. Hơn nữa thiếu nữ đã chủ động ngồi ra ven rìa, khoanh chân ngay ngắn, không còn duỗi thẳng hai chân như lúc trước nữa. Trên đầu gối nàng đặt một cái bọc đang mở ra, chứa đầy đồ ăn vặt muôn hình muôn vẻ giống như một ngọn núi nhỏ, đến lúc này thiếu nữ chỉ mới ăn hết một mỏm núi nhỏ mà thôi.
Trần Bình An để giày cỏ, cái sọt và giỏ trúc xuống. Hắn vốn định nửa đêm canh ba ở trần xuống nước, nhưng bây giờ thì quên đi. Có một hoàng hoa khuê nữ xa lạ đang ngồi bên cạnh, không biết nàng có thét lên chói tai hay không, nếu trưởng bối nhà nàng nhìn thấy hoặc nghe thấy, Trần Bình An đoán rằng mình có bị người ta đánh gãy hai chân cũng không oan uổng.
Trần Bình An đi đến bên vách đá, nhảy chúi một cái, lặn xuống dưới đáy hố nước.
Hắn nhanh chóng mò lên một viên đá lớn chừng bàn tay, đáng tiếc không phải là đá mật rắn. Hắn đành phải lau mặt tiếp tục lặn xuống, sau ba lần cuối cùng đã mò được một viên đá mật rắn màu xanh đen. Cả người Trần Bình An ướt nhẹp leo lên vách đá, bỏ vào trong sọt, sau đó tiếp tục lặn xuống nước.
Từ đầu đến cuối thiếu nữ vẫn quay lưng về phía này, bận ăn gì đó.
Không tới nửa canh giờ, Trần Bình An đã mò được bảy tám viên đá. Trừ viên đầu tiên có màu tối, những viên còn lại đều lớn và rực rỡ.
Lần cuối cùng nhảy chúi xuống nước, hắn không cầm đá lên bờ mà lại bắt một con cá sống lớn chừng bàn tay lên. Trấn nhỏ thường gọi đây là cá bàn đá, một khi gặp người thì thích trốn dưới tảng đá, mùi thịt rất ngon, bình thường chỉ dài hơn ngón tay một chút, rất ít có cá bàn đá lớn như con trong tay Trần Bình An. Thực ra ban nãy Trần Bình An cũng mò được mấy con trong khe đá dưới đáy hố, nhưng khi đó hắn chỉ quan tâm đến đá nên đã thả ra. Lần này là linh quang vừa hiện, đột nhiên cảm thấy nếu tối nay có thể bắt được chục con cá về, ngày mai nấu một nồi canh cá cho Ninh cô nương thì cũng không tệ.
Sau khi Trần Bình An lên bờ liến tiện tay ném con cá vào giỏ trúc.
Lần thứ hai bắt cá lên bờ, Trần Bình An đột nhiên phát hiện thiếu nữ kia đang ngồi xổm bên cạnh giỏ cá, nhìn cái giỏ chỉ có một con cá nằm trơ trọi. Có thể thấy được thần thái rạng rỡ trên mặt nàng, giống hệt như trước kia lúc Trĩ Khuê nhìn thấy tảng đá trong ngõ hẻm.
Trần Bình An ném con cá bàn đá thứ hai vào giỏ trúc.
Thiếu nữ chậm rãi ngẩng đầu lên.
Thiếu niên đi chân trần đã xoay người bước nhanh tới, lại nhảy xuống khe suối nhỏ.
Sau khi thiếu nữ nghe thiếu niên nhảy xuống một cái ùm, liền nhanh chóng cầm một con cá trong giỏ trúc lên, cúi đầu nhìn hai con cá đang giãy dụa, vẻ mặt nghiêm túc gật đầu nói:
- Lợi hại thật, lợi hại thật!
Thiếu nữ áo xanh biết trấn nhỏ này có rất nhiều thứ kỳ lạ. Giếng nước ở ngõ Hạnh Hoa có treo xích sắt không biết dài bao nhiêu. Cầu mái che cách đây không xa, đời trước thật ra là một chiếc cầu vòm đá vắt ngang khe suối nhỏ ba ngàn năm, dưới đáy cầu có một thanh kiếm sắt rỉ sét loang lổ, mũi kiếm chỉ vào một đầm nước xanh biếc sâu không thấy đáy. Miếu thờ Con Cua có mười hai chân kia, những tượng đất đổ nát nằm ngổn ngang trong lùm cỏ bên ngoài đền thờ. Phía bắc có một ngọn núi gốm, chất đầy đồ gốm các đời bị quan giám sát tự tay phán định là sản phẩm lỗi, hết thảy đều bị đập vỡ...
Nàng thậm chí biết hơn nửa nguyên do.
Từ rất nhỏ nàng đã theo cha vào nam ra bắc, cho nên thuộc loại người đã từng trải việc đời.
Nhưng khi Trần Bình An lần thứ ba cầm cá bàn đá lên bờ, thiếu nữ hai tay đã trống trơn vẫn ngồi xổm bên cạnh giỏ cá, chỉ là đang lén lút chùi hai tay vào góc áo. Nàng ngẩng đầu nhìn thiếu niên chân trần đi đến gần, ánh mắt giống như dân chúng nhìn thấy thần tiên.
Trần Bình An bị ánh mắt kỳ quái của nàng nhìn khiến cho cả người không thoải mái, thử dò hỏi:
- Cô muốn mấy con cá này?
Thiếu nữ vô ý thức gật đầu.
Trần Bình An cười nói:
- Vậy ba con này cho cô hết là được. Tôi sẽ bắt lại sau.
Thiếu nữ chớp chớp mắt, sau đó cười vui vẻ, mị hoặc và quyến rũ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.