Khi Trần Bình An gánh thùng nước đến giếng Thiết Tỏa, trên đường đi qua mấy tiệm bán đồ ăn sáng ở ngõ Hạnh Hoa, bụng không hề báo trước bỗng nhiên thấy đói. Có điều trong túi không tiền nên thiếu niên chỉ có thể kiên trì xếp hàng múc nước.
Trước mặt hắn còn có ba hộ gia đình, khi đến phiên hắn thì Trĩ Khuê xách một thùng nước nhỏ đột nhiên chen ngang.
Những người phía sau lập tức tỏ ra không hài lòng, dù không đến mức mắng chửi nhưng lời nói cũng hơi khó nghe. Nhất là một bà lão lòm khòm được gọi là Mã bà bà, hai đứa con trai đều rất phát đạt, mỗi người sở hữu một lò gốm, mặc dù rất nhỏ thuộc dạng kém nhất trong ba mươi mấy lò gốm, nhưng cũng xem như gia đình giàu có bề thế ở ngõ Hạnh Hoa. Có điều chẳng biết vì sao quan hệ giữa bà lão và hai đứa con dâu lại không được tốt, từ lâu con trai và con dâu đã dọn đến ở ngõ Đào Diệp, còn bà lão vẫn sống một mình ở nhà tổ ngõ Hạnh Hoa.
Trong mắt lứa trẻ như Trần Bình An và Lưu Tiện Dương, Mã bà bà luôn là một trưởng bối rất đáng sợ, mắng người vô cùng độc ác, còn hẹp hòi keo kiệt. Tuyết đọng ngoài cửa viện vào mùa đông, bà ta chỉ hận không thể ôm hết vào nhà. Nếu có đứa trẻ nào dùng tuyết ở cửa nhà bà để chơi ném tuyết, hoặc là bẻ nhũ băng dưới mái hiên, bà ta có thể xách chổi đuổi theo đánh chửi mấy con đường cũng không biết mệt.
Trước kia trong những con ngõ ở phía tây trấn nhỏ, chắc chỉ có mẹ của Cố Xán là đè ép được sự kiêu căng của Mã bà bà. Hôm nay nghe nói Cố quả phụ đã đi theo bà con xa của người chồng đã mất, đến quê hương nhà chồng để cậy nhờ. Những năm qua Mã bà bà vốn đã hiền hậu hơn một chút, nghe được tin này lập tức sinh khí dồi dào, trở lại giang hồ, nhìn ai cũng không vừa mắt.
Lúc này tỳ nữ của Tống Tập Tân chen ngang như vậy, Mã bà bà lập tức nói bóng nói gió, giọng cũng không lớn, còn giả vờ cười một cách không tự nhiên. Bà ta cố ý tán gẫu với phu nhân bên cạnh, bảo rằng có cô nương nhà nào đấy cuối cùng có thể bới tóc cạo lông mặt đi lấy chồng rồi, dù sao lúc đi đường hai chân cũng không khép lại được nữa. Đây là chuyện vui, không cần “thân thể tiểu thư mệnh nha hoàn” (1) nữa, có thể quang minh chính đại được người ta gọi là phu nhân rồi.
Trần Bình An nghe được cảm thấy da đầu ngứa ran, nhưng không tiện đuổi Trĩ Khuê đã làm sai trước ra khỏi hàng, dù sao cũng đã làm hàng xóm nhiều năm rồi. Sau khi giúp Lưu Tiện Dương múc đầy hai thùng nước, hắn vội vàng giúp Trĩ Khuê xách một thùng nước lên, muốn nhanh chóng rời khỏi đám phụ nữ lắm mồm lắm miệng này. Mã bà bà thấy tiện tì của Tống gia kia giả vờ như không nghe được, nhất thời càng nổi nóng hơn.
Cao thủ so chiêu chính là như vậy, sợ nhất là đối phương không tiếp chiêu, một thân tài nghệ cao cường lại không có đất dụng võ.
Trước đây bà lão cãi nhau với mụ hồ ly lẳng lơ Cố quả phụ kia, thua thì có thua, nhưng sau mỗi lần bà đều cảm thấy công lực gia tăng rõ ràng, lần sau cãi nhau nhất định có thể lấy lại thể diện. Nào giống như con nhóc mất nết ở ngõ Nê Bình này, nhiều lần cố ý im lặng không nói gì, nhưng khi thiếu nữ rời đi, ánh mắt lại lộ ra thâm ý khiến bà lão cực kỳ khó chịu, đúng là làm cho bà hận đến nghiến răng.
Bà ta rất muốn đi lên cào vào mặt đối phương, tránh cho thiếu niên và thanh niên ở mấy con ngõ gần đây bị mê muội, ai nấy cũng muốn treo hồn mình bên hông con tỳ nữ không biết xấu hổ kia.
Nhất là cái thằng cháu trai kia của bà ta, mặc dù luôn là một tên ngốc trong mắt người ngoài, nhưng gần đây ngay cả bà nội này cũng cảm thấy nó đúng là bị thần kinh rồi. Từ sáng đến tối cứ lảm nhảm, nói rằng sau này phải cưới tỳ nữ ở ngõ Nê Bình về làm vợ, sau đó lại muốn đánh cho ông trời thủng một lỗ.
Thấy thiếu nữ cực kỳ đáng ghét kia không phản ứng lại, Mã bà bà lại quay sang chĩa mũi dùi vào thiếu niên bần hàn, tấm tắc nói:
- Đúng là đồ hèn mọn không có tương lai, hại chết cha mẹ rồi vẫn còn mặt mũi sống trên đời. Biết mình đã định sẵn không có bản lĩnh cưới vợ, lại mặt dày dụ dỗ tỳ nữ nhà người khác. Thật là một đôi nam nữ chó má do trời đất tạo nên, cứ dứt khoát ở với nhau là được rồi. Dù sao ngõ Nê Bình là nơi chứa đám rác rưởi ti tiện, nói không chừng sau này con cái sinh ra sẽ có thể xưng vương xưng bá ở ngõ Nê Bình.
Trần Bình An ngẫm nghĩ, khom người muốn bỏ đòn gánh trên vai xuống.
Tỳ nữ Trĩ Khuê đã bỏ thùng nước xuống trước, sải bước về phía bà lão không biết sợ kia. Thiếu nữ không nói lời nào chỉ tát một cái, đánh cho Mã bà bà xoay một vòng tại chỗ, đầu óc quay cuồng, nhờ đám phụ nữ bên cạnh dìu đỡ mới không ngã nhào xuống. Trĩ Khuê không đợi bà lão hoàn hồn, lại tiến lên một bước cho thêm một bạt tai, mắng:
- Bà già chết tiệt, nhịn bà lâu lắm rồi!
Bà lão lắc lắc đầu, giận đến sôi máu, muốn đánh trả lại. Nhưng chẳng biết có phải ảo giác hay không, hai vị phu nhân bên cạnh dìu đỡ lại quá tận tâm tận lực, khiến cho bà ta nhất thời không giãy ra được, kết quả lại phải chịu nhục thêm lần nữa. Tỳ nữ nha hoàn kia ra tay lần thứ ba, bấp chấp hậu quả cong ngón tay gõ vào trán bà lão kia:
- Sau này còn dám mắng người thì ta sẽ rút cái lưỡi nhiều chuyện này của bà, bà mắng một chữ thì ta sẽ dùng kim đâm bà một lần!
Bà lão sợ đến mức quên cả cãi lại, đừng nhắc tới chuyện đánh lại.
Thiếu nữ xoay người bước nhanh rời đi, phát hiện thiếu niên hàng xóm đã giúp cô xách thùng nước theo, bèn cười cười cùng hắn trở về ngõ Nê Bình.
Không đợi Trần Bình An lên tiếng, thiếu nữ đã nói thẳng:
- Đừng cám ơn ta, ta mắng người không liên quan gì đến ngươi.
Trần Bình An không biết nói gì.
Thiếu nữ hai tay trống trơn vừa đi vừa lẩm bẩm, dù sao cũng không định lấy lại thùng nước từ tay thiếu niên giày cỏ kia.
Bên cạnh ròng rọc ở giếng Thiết Tỏa, bà lão ngồi dưới đất kêu gào:
- Tiện tì đáng chém ngàn đao, muốn bị trời phạt à... Số của ta thật khổ, ông trời không có mắt, sao không cho sấm sét đánh chết con ả lăng loàn kia đi...
Bước chân thiếu nữ nhẹ nhàng, hai tay chống lên trời từng chút từng chút, động tác rất kỳ lạ.
May mà Trần Bình An đã làm hàng xóm với cô nhiều năm, cũng không cảm thấy kỳ quái.
Lúc hai người đi qua tiệm bán đồ ăn sáng, Trần Bình An nhìn thấy một bóng lưng quen thuộc. Vóc dáng của nàng không cao, mặc y phục màu xanh, đang mua bánh bao thịt nóng hổi vừa ra lò, hương vị tỏa ra khắp con đường.
Trần Bình An hiểu ngầm cười, nhớ đến một câu ngạn ngữ quê nhà, “ăn được là phúc”.
Sáng sớm hôm nay, chẳng biết từ lúc nào tầng mây đã rũ xuống rất dày, giống như một tấm chăn lớn của nhà giàu trải ra phơi nắng.
“Ầm ầm”, tiếng sấm nổi dậy phía trên trấn nhỏ.
Mã bà bà ở chỗ giếng Thiết Tỏa lập tức đứng lên, vội vàng chạy về nhà. Thùng nước nhỏ chòng chành lắc lư, nước giếng vẩy ra trên đường, đoán rằng sau khi về nhà sẽ còn lại không đến nửa thùng.
Có lẽ trong lòng bà lão biết rõ, nếu ông trời thật sự có mắt, tia sét đầu tiên đánh xuống nhiều khả năng sẽ rơi vào đầu bà ta.
Trần Bình An nghe được tiếng sấm liền ngẩng đầu nhìn lên, cảm thấy nghi hoặc, không giống như dấu hiệu trời sẽ mưa.
Thiếu nữ cười híp mắt nói:
- Thiếu gia nhà ta nói ngải từng đọc trong sách, theo lời đồn thì mỗi khi đến đầu xuân sẽ có thần trên thiên đình mặc áo giáp vàng, đánh trống trên mây, bỏ cũ đón mới, chấn nhiếp tà ma, báo hiệu xuân mới.
Trần Bình An gật đầu nói:
- Thiếu gia nhà cô đúng là đọc nhiều sách.
Thiếu nữ thở dài:
- Thiếu gia nhà ta cái gì cũng tốt, chỉ là hơi lười biếng, lại thích mắng ông trời, ta cảm thấy như vậy không tốt.
Trần Bình An không quen nói xấu sau lưng người khác, cho nên cũng không nói gì. Tống Tập Tân nhà bên cạnh có một tính cách kỳ quái đã giữ nguyên rất nhiều năm, đó là thích mắng ông trời không có mắt gì đó y hệt như Mã bà bà. Có điều người đọc sách cũng có cách nói của người đọc sách. Đêm gió tuyết, trời mưa dông, chân trời treo đầy ráng màu, đây là ba thời điểm mà Tống Tập Tân sẽ không mắng. Hắn nói là muốn thừa dịp ông trời ngủ gật mắng chửi một phen, ông trời không nghe được thì sẽ không tức giận, còn Tống Tập Tân hắn cũng có thể trút giận thoải mái, một công đôi việc.
Thấy Trần Bình An không trả lời, Trĩ Khuê lại ra vẻ thờ ơ nói:
- Tối hôm qua ngươi không về nhà, đến chỗ Lưu Tiện Dương sao?
Trần Bình An gật đầu nói:
- Trong nhà có khách, không tiện.
Cô bỗng nhiên hỏi:
- Đúng rồi, có phải Tề tiên sinh đã gặp ngươi, còn nói gì đó hay không?
Trần Bình An hỏi ngược lại:
- Vì sao hỏi như thế?
Cô ngây thơ cười nói:
- Hỏi cho biết thôi. Bởi vì hôm nay ta ra cửa múc nước, vừa lúc gặp phải Tề tiên sinh nói là đang đi dạo buổi sáng, còn hỏi xem ngươi có nhà không, ta bèn trả lời thành thật.
Trần Bình An cười nói:
- Trước đó tình cờ gặp được Tề tiên sinh, tiên sinh đã nói với ta mấy chuyện phiếm, đại khái là năm đó ta và Lưu Tiện Dương nên đến trường đọc sách. Ta chỉ đành trả lời là do nhà nghèo nên không có cách nào, nếu không ta cũng muốn đi học.
Trĩ Khuê nghi hoặc nói:
- Thật vậy sao?
Trần Bình An nhìn vào cặp mắt kia của cô, cười hỏi:
- Nếu không thì cô cho rằng thế nào?
Cô cười cho qua chuyện.
Hai người chia tay ở góc đường, Trĩ Khuê cầm lấy thùng nước đi về ngõ Nê Bình, còn Trần Bình An thì trở về nhà Lưu Tiện Dương. Sau đó hắn còn phải đến cửa đông thành lấy thư nhà, một phong thư một đồng tiền. Nếu như có được công việc này sớm hơn, chỉ với sức lực có thể chạy khắp núi non trăm dặm của Trần Bình An, có lẽ bây giờ đã đủ tiền cưới vợ rồi.
Đến đầu ngõ Nê Bình, Trĩ Khuê thấy thiếu gia của mình đang đứng ở đó, ngáp ngắn ngáp dài.
Cô bước nhanh tới, tò mò nói:
- Công tử, sao ngài lại ra đây?
Tống Tập Tân chậm rãi vươn người, uể oải nói:
- Ở nhà đợi cũng chán.
Cô nhỏ giọng hỏi:
- Công tử, khi nào thì quan giám sát tân nhiệm mới về trấn nhỏ? Sau đó chúng ta có thể đến kinh thành phải không?
Tống Tập Tân ngẫm nghĩ:
- Chắc là trong vòng mười ngày thôi.
Trĩ Khuê do dự, thùng nước nhỏ trong tay cũng lắc lư theo.
Tống Tập Tân cười hỏi:
- Sao thế, có tâm sự à?
Cô rụt rè nói:
- Công tử, có thể cho tôi mượn quyển Địa Phương Huyện Chí kia xem một chút không? Chỉ một hai buổi tối thôi, để tôi nhận mặt chữ, tránh khỏi tới kinh thành lại bị người ta xem thường, đến lúc đó liên lụy công tử bị người khác chê cười.
Tống Tập Tân bật cười, suy nghĩ một lúc:
- Chuyện này có gì mà khó mở miệng. Nhưng trước khi xem sách nhớ rửa sạch tay, đừng làm dơ trang sách, đồng thời phải cẩn thận nến nhỏ lên, những chuyện khác thì không cần để ý, chỉ là một quyển sách nát “giới hạn ở đây” mà thôi.
Trĩ Khuê cười rạng rỡ nói:
- Nô tỳ cám ơn công tử!
Tống Tập Tân vui vẻ cười lớn nói:
- Tới đây tới đây, công tử giúp cô xách nước.
Trĩ Khuê tránh né, nghiêm mặt nói:
- Công tử! Không phải đã nói là “quân tử tránh xa nhà bếp” sao? Mấy việc vặt này sao có thể để công tử đụng vào, nếu truyền ra ngoài thì tôi sẽ bị hàng xóm láng giềng chỉ trích sau lưng đấy!
Tống Tập Tân vừa bực vừa buồn cười nói:
- Mấy thứ quy củ, đạo lý, lễ pháp này lừa gạt hù dọa người khác thì được, còn công tử ta...
Nói đến đây, vị nhân tài đọc sách lớn lên trong ngõ hẹp này lại không nói nữa.
Cô tò mò hỏi:
- Công tử thì sao?
Tống Tập Tân khôi phục vẻ tươi cười đùa giỡn với đời, đưa tay chỉ vào mình:
- Công tử ta à, thực ra cũng là một anh nông dân, chia một mảnh ruộng ra thành từng hàng từng luống, sau đó bảo người ta rải giống, dẫn nước tưới, còn ta thì ngồi chờ thu hoạch. Cứ như vậy năm này qua năm khác!
Nàng không hiểu ý lắm.
Tống Tập Tân cười ha hả.
Thiếu niên đột nhiên ngưng cười, nghiêm túc nói:
- Trĩ Khuê à, có phải họ Trần đã giúp cô xách nước dọc đường không?
Tỳ nữ gật đầu, ánh mắt vô tội.
Thiếu niên thành khẩn nói:
- Có một vị thánh hiền từng nói, nếu xem ý tốt của người xa lạ như báu vật quý hiếm, lại xem công sức của người thân thiết bên cạnh là chuyện hiển nhiên, nhìn như không thấy, làm vậy là sai.
Tỳ nữ càng hồ đồ nghi hoặc:
- Hả?
Thiếu niên vuốt vuốt cằm, lẩm bẩm:
- Lại không hiểu được hàm ý của ta, bảo thiếu gia ta làm sao nói tiếp đây? Chẳng lẽ đến kinh thành rồi phải đổi một nha hoàn xinh đẹp khác, thông minh lanh lợi hiểu ý người khác hơn?
Tỳ nữ không nhịn được cười thành tiếng, không để uy hiếp của thiếu gia nhà mình trong lòng, vạch trần chân tướng:
- Thật ra thiếu gia muốn chờ tôi hỏi, vị thánh hiền có học vấn cao này là ai, đúng không? Thiếu gia, tôi biết rồi, chính là ngài mà!
Tống Tập Tân thoải mái cười lớn:
- Người hiểu ta là Trĩ Khuê!
- --------
Trong thư phòng ở trường học, nho sĩ trung niên đang ngồi ngay ngắn. Trên bàn cờ trước mắt ông ta, tất cả quân cờ đen trắng đều hóa thành phấn vụn trong tiếng sấm mùa xuân.
Đám thiếu niên trẻ con của trấn nhỏ có một phương pháp để bắt cá bàn đá trong khe suối, đó là cầm chày sắt đập mạnh vào tảng đá trong khe suối, sẽ có cá nấp bên dưới bị chấn động ngất đi nổi lên mặt nước.
Có hiệu quả thần kỳ giống như “gõ núi chấn hổ” mà trong sách viết.
Nhưng nếu muốn cảnh cáo thánh nhân một phương đừng làm việc nghịch thiên, đi ngược đại đạo.
Như vậy bảo khí trong trời đất xứng với thân phận của thánh nhân, đại khái cũng chỉ có thiên lôi uy thế mênh mông.
- --------
Chú thích:
(1) Thân thể tiểu thư mệnh nha hoàn: thường dùng để chỉ những cô gái có xuất thân cao quý nhưng số mệnh không tốt, cuộc sống khó khăn vất vả. Còn dùng để châm biếm những cô gái bình thường nhưng lại thích sống theo kiểu tiểu thư, không muốn lao động làm việc.