Kiếm Lai - Phong Hỏa Hí Chư Hầu

Chương 399: Lễ vật (Phần 1)




Một trận náo loạn ở đầu thuyền, tiếng sấm lớn nhưng hạt mưa nhỏ.
Kiếm tu đã thi triển phi kiếm bản mệnh, hơn nữa còn là hai thanh khác thường, nhưng cuối cùng lại không thấy máu, khiến cho đám người xem cảm thấy không thỏa mãn lắm.
Thuyền chở khoảng hai trăm người, nhất thời trên thuyền nghị luận sôi nổi.
Đối với người nước Thanh Loan, dù là tiên sư gia phả xuống núi du lịch, tu sĩ sông núi bôn ba vì lợi, hay là quan to quyền quý dẫn theo gia quyến mở rộng tầm mắt, việc ngồi thuyền tiên gia cũng không hiếm lạ. Cảnh đẹp như tranh, biển mây cuồn cuộn hay tiên hạc bay lượn gì đó, xem nhiều rồi cũng chán, còn không bằng chính mắt nhìn thấy xung đột khiến người ta phấn chấn như vậy, cũng có thể nhân cơ hội đưa ra ý kiến của mình.
So với hai bên đương sự, một bên hờ hững còn một bên giấu đầu lòi đuôi, những người khác lại bàn tán rất hăng say, quan điểm khác nhau. Đến cuối cùng đại khái đạt thành nhất trí, đều cảm thấy tên kiếm tu trẻ tuổi kia hành sự quá bá đạo, một chút chuyện nhỏ như vậy, nào đến mức phải ra tay tổn thương người. Chỉ cần công khai thân phận kiếm tu là có thể giải quyết, lại muốn đá cho gã đàn ông kia ngã xuống, không phải ỷ thế hiếp người thì là gì?
Chỉ có một tiểu cô nương được cha mẹ dẫn theo du lịch núi sông, hồn nhiên nói một câu: “Không phải cái gã bị đánh kia sai trước sao?”
Đám người lớn gần đó xem náo nhiệt bàn luận sôi nổi, kể cả cha mẹ của cô vốn rất môn đăng hộ đối trong thế tộc nước Thanh Loan, đều xem như không nghe thấy lời nói ngây thơ của đứa bé này.
Bọn họ tiếp tục suy đoán lai lịch của kiếm tu trẻ tuổi kia, là đến từ vườn Phong Lôi của Lý Đoàn Cảnh, hay là núi Chính Dương kiếm khí ngút trời? Nếu không thì cũng chế giễu, nói rằng kiếm tu trong truyền thuyết này thật tài giỏi, tuổi còn trẻ tính khí lại không nhỏ, không chừng một ngày nào đó đụng phải địa tiên càng không nói lý, nhất định sẽ chịu đau khổ.
Tiểu cô nương lại rụt rè nói:
- Nếu đại ca ca đeo kiếm mặc áo bào trắng kia không có bản lĩnh, chẳng phải đã bị đám người kia khi dễ rồi sao?
Đám người lớn vẫn không quan tâm đến lời nói ngây thơ của cô bé, một đứa trẻ nhỏ như vậy thì biết cái gì.
Thấy không ai để ý tới mình, tiểu cô nương hơi tức giận, chạy đến một nơi lan can đầu thuyền ít người, nhón chân nhìn ra xa. Những đám mây kia giống như kẹo bông lớn nhất trên đời, khiến cô nhìn mà thèm thuồng. Cô đưa tay ra giả vờ chụp lấy, sau đó nhét vào miệng, vỗ vỗ bụng, cảm thấy hài lòng, không còn khó chịu với những người lớn kia nữa.
Thực ra cô rất muốn tìm người bạn cùng lứa hình dáng như cục than đen kia chơi đùa, chỉ là lúc ấy cô hơi ngại ngùng. Hơn nữa cha mẹ đã dặn dò cô, lên chiếc thuyền này rồi không thể tùy tiện giống như ở nhà mình. Sau đó xảy ra chuyện lớn như vậy, cô càng không dám đến gần.
Tiểu cô nương đột nhiên phát hiện, cách đó không xa có một người hình dáng rất đẹp, rất phù hợp với hình tượng tuấn tú tiêu sái mà trong sách nói, còn hơn cả đại ca ca lúc trước bảo vệ nha đầu đen nhẻm.
Người nọ khoảng ba mươi tuổi, chỉ là cả người gây cho người ta một ấn tượng mơ hồ, trẻ trung và phấn chấn.
Hắn quay đầu đưa mắt nhìn cô. Tiểu cô nương vội vàng quay đi, giả vờ ngắm cảnh.
Người nọ mỉm cười, học theo tiểu cô nương, đưa tay về phía một đám mây trắng hình dáng như đỉnh núi trôi nổi gần thuyền. Sau đó đỉnh núi trắng như tuyết kia khẽ lay động, có một đường sáng trắng lấp lánh dưới ánh mặt trời chiếu rọi, bay tới trong tay người nọ, bị hắn dùng hai tay nhào nặn thành một quả bóng. Hắn cười cười đưa về phía tiểu cô nương, giống như đang hỏi có muốn nếm thử hay không. Tiểu cô nương lắc đầu, người nọ liền ném quả bóng vào trong miệng mình.
Tiểu cô nương há hốc mồm, bội phục không thôi.
Là một thần tiên dáng dấp rất đẹp.
Người nọ nằm trên lan can, không có việc gì làm.
Lần này hắn xin nghỉ phép đi ra ngoài, vừa để giải sầu, vừa muốn ở gần quan sát người trẻ tuổi rất có thể là đồng môn Pháp gia kia.
Hắn chính là đại đô đốc Vi Lượng của nước Thanh Loan, là tu sĩ địa tiên lúc trước đã sắp đặt vây bắt trâu vàng, dụ đám tu sĩ hoang dã ra để giết, cũng là người canh cổng ở kinh thành trong Phật Đạo tranh luận lần này.
Phật Đạo tranh luận còn chưa chính thức hạ màn. Đại đô đốc Vi Lượng vốn là phụ tá đắc lực của hoàng đế khai quốc, mưu sĩ số một năm xưa, tuổi tác còn lớn hơn ngai vàng của nước Thanh Loan, lần này lại xin hoàng đế bệ hạ đương nhiệm cho nghỉ phép. Trong lòng Đường Lê vốn không đồng ý. Hôm nay tình hình nước Thanh Loan rất phức tạp, không có Vi Lượng trấn giữ kinh thành, bên giường đều là hổ sói. Nhưng vị hoàng đế họ Đường này vẫn phải miễn cưỡng đáp ứng.
Sau khi thái tổ hoàng đế nước Thanh Loan lập nước, đã xây dựng lầu các và treo tranh của hai mươi bốn vị công thần khai quốc. Thực ra xếp hạng của Vi Tiềm không cao, nhưng cháu trai của cháu trai hai mươi ba vị văn thần võ tướng còn lại đã chết rồi, Vi Tiềm thì chỉ đổi tên thành Vi Lượng mà thôi.
Chiếc thuyền tiên gia này tên là Thanh Y, hình dáng giống như những chiến thuyền trên hồ lớn sông lớn của vương triều thế tục, tốc độ không nhanh, còn đi đường vòng. Mục đích là để nửa số hành khách trên thuyền đi tới những danh sơn tiên gia tìm thú vui.
Ngồi trên một đài câu cá cao hơn biển mây, dùng cần câu làm bằng gỗ hiếm tiểu luyện, câu chim chóc và cá bay giá trị ngàn vàng. Hay là đi lên đỉnh một ngọn núi cao nhà trọ san sát, ngắm cảnh tượng tráng lệ mặt trời mọc và lặn. Hoặc là đi tới một môn phái tiên gia, dùng số tiền lớn mua hạt giống, sau đó giao cho tu sĩ Nông gia gây trồng ra những chậu hoa thơm cỏ lạ, cuối cùng lấy về đặt ở nhà mình nhìn ngắm, hay là đút lót cho quan trường đều được.
Còn có một số ngọn núi, cố ý chăn nuôi tiên cầm mãnh thú núi sông. Sẽ có người giàu thích chuyện săn bắn, trèo đèo lội suối, “mạo hiểm” bắt được bọn chúng. Đương nhiên toàn bộ hành trình đều sẽ có tu sĩ đi theo trông chừng.
Trong những năm tháng rực rỡ gấm hoa ở nước Thanh Loan, Vi Lượng thực ra vẫn luôn một thân một mình. Phủ đại đô đốc mỗi lần cưới hỏi đàng hoàng, đều chỉ là mượn danh nghĩa, cho nên hắn cũng không có con nối dõi.
Đã ngơ ngẩn nhiều năm như vậy rồi.
Vi Lượng ngồi xuống, cười hỏi:
- Tiểu cô nương, ngươi tên gì?
Tiểu cô nương do dự một thoáng:
- Tôi tên là Nguyên Ngôn Tự.
Vi Lượng gật đầu nói:
- Lời nói cần có nội dung và thứ tự, như vậy xem ra, trong nhà ngươi có trưởng bối là người tôn sùng “nghĩa pháp thuyết” của phái Đồng Thành năm xưa. Nhánh học vấn này đã yên lặng rất nhiều năm rồi, như vậy ta đoán chắc không phải là tên do cha ngươi đặt, chắc là ông nội ngươi đặt đúng không?
Nguyên Ngôn Tự mở to mắt, càng bái phục người này, như vậy cũng đoán được sao?
Vi Lượng cười hỏi:
- Chúng ta trò chuyện một chút nhé?
Nguyên Ngôn Tự chạy chầm chậm mấy bước, ngồi xuống bên cạnh đối phương:
- Tiên sinh ngài cứ nói, tôi sẽ lắng nghe.
Ở phía xa, mẫu thân của Nguyên Ngôn Tự vẻ mặt lo lắng, muốn đi đưa con gái của mình về bên cạnh. Phu quân của bà là một văn sĩ trung niên nho nhã, cũng dự định như vậy. Trên thuyền tiên gia không có ai là người đơn giản.
Có điều lão khách khanh gia tộc đi theo bên cạnh bọn họ lại lắc đầu với nho sĩ trung niên, nhẹ giọng nói:
- Không chừng là một cơ duyên tiên gia, chúng ta tốt nhất cứ bình tĩnh theo dõi biến hóa.
Lúc này hai vợ chồng mới yên tâm hơn một chút, đồng thời cũng có phần mong đợi.
Vi Lượng dứt khoát ngồi xếp bằng, hai tay chống lên đầu gối. Chiếc thuyền tiên gia này đã chạy vào phía trên một biển mây, ngoài lan can giống như một con sông dài trắng như tuyết, đã trở thành một chiếc thuyền đúng như ý nghĩa.
Trước tiên Vi Lượng hỏi tiểu cô nương Nguyên Ngôn Tự cách nhìn về trận sóng gió lúc trước, tiểu cô nương liền nói ra suy nghĩ của mình.
Thấy vị thần tiên này gật đầu, Nguyên Ngôn Tự liền vui vẻ, cuối cùng đã có người đồng ý với quan điểm của mình rồi.
Vi Lượng chậm rãi nói:
- Những đứa trẻ vào đời không sâu như các ngươi, đều là... nói thế nào nhỉ, giống như một món đồ sứ xinh đẹp nhưng mong manh. Tương lai được đặt vào nơi thanh nhã, hay là biến thành bình vỡ bên cạnh lò, phải xem dạy có tốt hay không. Dạy tốt rồi, biểu hiện sẽ đoan chính; dạy không tốt, lớn lên sẽ không đứng đắn.
- Ngôn truyền thân giáo (dạy người thế nào, mình làm như vậy), cái sau còn quan trọng hơn. Ngôn truyền là hư, thân giáo là thực, bởi vì trẻ con chưa chắc đã nghe hiểu được đạo lý của người lớn, nhưng lại rất tò mò với thế giới. Muốn đứa trẻ nghe vào trong tai, chứa được đạo lý rất khó.
- Trong mắt đứa trẻ, nhìn thấy càng nhiều thì càng dễ nhớ được hình dáng đại khái của thế đạo này. Tương đối dễ hiểu, đen trắng rõ ràng, non nớt lại càng đáng quý. Cứ thay đổi một cách âm thầm như vậy, chính mình cũng hoàn toàn không phát giác, từng li từng tí, năm năm tháng tháng, thế giới trong suy nghĩ sẽ định hình, lại khó sửa đổi.
- Cho nên rất nhiều người sau khi lớn lên trưởng thành, có một số hành động kỳ lạ trái với ấn tượng của người khác, thực ra đã có thể nhìn được từ sớm. Tại thời khắc mấu chốt để mài giũa con người, lời nói và việc làm của cha mẹ rất quan trọng. Khi con mình làm sai, khiển trách nhưng không mắng đúng điểm mấu chốt, hoặc là cảm thấy con cái nhà mình tuổi tác quá nhỏ, quyết định xem như không thấy, cuối cùng chẳng phải là hại người hại mình, hại cả con cái sao.
- Cho nên phải thưởng phạt phân minh, cha mẹ phải học cách lập quy củ cho con cái. Nhân nghĩa là cội nguồn của lý, hình phạt là cuối cùng của lý.
Vi Lượng nói một cách ổn định, không nhanh không chậm.
Nguyên Ngôn Tự nghe rất nghiêm túc, thỉnh thoảng chớp chớp mắt.
Vi Lượng tiếp tục nói:
- Cho nên lúc còn nhỏ, cha mẹ dùng hành động bản thân dạy con cái nhân nghĩa. Lớn lên một chút, thầy giáo ở trường dạy học trò nhân nghĩa trong sách. Hai bên bổ trợ cho nhau, người trước dạy thực tế còn người sau dạy nâng cao, thiếu một thứ cũng không được, càng không thể cản trở lẫn nhau.
Nguyên Ngôn Tự vẫn luôn im lặng không nói gì, cũng không rõ có hiểu hay không. Nhưng cô vẫn biết lúc người khác nói chuyện, mình nên dựng tai lắng nghe, không nói chen vào.
Vi Lượng quay đầu cười hỏi:
- Có biết loại người nào chịu nghe người khác nói đạo lý không?
Nguyên Ngôn Tự lắc đầu.
Vi Lượng liền tự hỏi tự đáp:
- Lúc đầu là trẻ con nghe cha mẹ, sau đó là học trò nghe thầy giáo, sau khi lớn lên là kẻ yếu nghe kẻ mạnh, người nghèo nghe người giàu, thần tử nghe quân vương, còn có dưới núi nghe trên núi, trên núi nghe đỉnh núi. Như vậy lại có vấn đề, nếu kẻ mạnh nói không đúng, kẻ yếu lại khăng khăng xem tất cả lời nói đạo lý của kẻ mạnh là chuẩn mực, phải làm sao đây?
- Đạo đức nhân nghĩa đã rất khó hiệu quả, vậy thì phải có pháp luật. Trên đời phải có một thứ, khiến người ta càng kính sợ hơn tất cả pháp thuật tiên gia trên núi, khiến kẻ mạnh cũng phải bó tay bó chân, khiến những người này giống như đứa trẻ phạm sai lầm, sợ cha mẹ khiển trách. Giống như chổi lông gà và thước của thầy giáo dạy học, một khi phạm sai lầm sẽ bị đánh vào tay.
Hắn tươi cười rạng rỡ:
- Nghe không hiểu lắm, đúng không?
Nguyên Ngôn Tự đương nhiên nghe không hiểu, trong đầu rối tung:
- Ừm.
Vi Lượng cười ha hả nói:
- Thực ra ngươi đã nghe vào, chỉ là tạm thời không hiểu mà thôi, đều chứa ở trong lòng ngươi. Như vậy đã lợi hại hơn rất nhiều người lớn rồi, bọn họ thường là sau khi chịu thiệt, mới học được một chút khôn vặt đối nhân xử thế. Tiểu cô nương, mặc dù tư chất tu hành của ngươi bình thường, nhưng hôm nay gia cảnh tốt, không lo cơm áo, không có nhiều chuyện khiến cho tâm tính biến đổi. Về sau gả cho một người đàn ông tốt, đời này xem như không tệ rồi.
Nguyên Ngôn Tự hơi ngượng ngùng.
Loại chuyện lấy chồng này, cô đã từng chơi đùa với đám bạn cùng lứa, chỉ là trẻ con bắt chước sinh hoạt người lớn mà thôi. Mỗi lần đều sẽ tìm một tấm vải gấm đỏ, đội lên đầu “tân nương”. Nếu “phu quân” là con mọt sách của Lưu phủ kế bên, cô sẽ cười nhiều một chút, còn nếu là tên mập mạp của Mã phủ, cô sẽ không muốn cười nữa.
Vi Lượng vươn một ngón tay ra:
- Thấy ngươi thông minh lại hiểu chuyện như vậy, nói với ngươi một việc. Chờ sau khi ngươi lớn lên, nếu gặp phải cửa ải khó khăn mà ngươi cảm thấy gia tộc không thể ứng phó, nhớ đến phủ đại đô đốc ở phía nam kinh thành, tìm một người tên là Vi Lượng. Ừm, nếu như sự tình khẩn cấp, gởi một bức thư cũng được.
Nguyên Ngôn Tự rụt rè nói:
- Tiên sinh, đó là chuyện rất nhiều năm sau, hay là bỏ đi?
Vi Lượng lắc đầu cười nói:
- Không thể cho rằng như vậy. Thời gian như nước chảy rào rào, chỉ trong chớp mắt ngươi đã lớn rồi, lại chớp mắt một cái...
“Có thể đã chết già rồi”, chỉ là Vi Lượng cũng không nói ra những lời không phù hợp này.
Vi Lượng mỉm cười nói:
- Người thiện bị người khác ức hiếp, vậy không làm người tốt nữa sao? Kẻ ác tự có kẻ ác hơn trừng trị, vậy nên đi làm kẻ xấu sao? Quân tử có thể bị lừa gạt bằng cách hợp tình lý, vậy cảm thấy khi dễ quân tử là đúng sao? Như vậy không đúng.
- Có điều thiện ác của con người quá phức tạp, cho dù đã nhận định đúng sai thị phi, xử trí thế nào vẫn là phiền phức rất lớn. Giống như sóng gió trên thuyền hôm nay, người trẻ tuổi đeo kiếm kia nếu kiên nhẫn nói đạo lý với đối phương, người ta sẽ nghe sao? Ngoài miệng nói nghe, trong lòng sẽ đồng ý sao? Như vậy nói hay không nói có ý nghĩa gì?
- Bởi vì thứ mà đám người kia chịu nghe, không phải là những đạo lý chân chính, mà là tình thế trước mắt. Sau khi hai bên mỗi người một ngả, giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, tất cả sẽ lại như cũ. Không chừng ngồi xuống nói đạo lý, ngược lại sẽ khiến cả người tanh tưởi... Bỏ đi, không nói những chuyện này nữa, chúng ta vẫn nên ngắm nhìn biển mây, như vậy thoải mái hơn.
Những lời này thực ra phần nhiều là Vi Lượng tự nói với mình, càng không hi vọng tiểu cô nương nghe hiểu.
Trên thực tế nếu đổi thành cha mẹ của Nguyên Ngôn Tự tới nghe cũng vô dụng. Không phải nghe không hiểu, mà là cảm thấy thế đạo như vậy, nói những chuyện này, còn không thiết thực bằng những chuyện viễn vông cách mặt đất vạn dặm.
Hơn hai trăm năm trước Vi Lượng đã là một vị địa tiên, nhưng vì muốn thúc đẩy học vấn bản thân, muốn dùng chuyển biến của phong thổ một nước, làm thời cơ chứng đạo và xem đạo của mình. Thế là hắn đã dùng tên giả “Vi Tiềm”, đi tới đông nam bộ Bảo Bình châu, giúp thái tổ họ Đường nước Thanh Loan dựng nước. Sau đó phụ tá hoàng đế họ Đường đời này qua đời khác, định ra pháp luật.
Trước Phật Đạo tranh luận lần này, Vi Lượng chưa bao giờ dùng thân phận tu sĩ địa tiên đối phó với quan viên triều đình và người tu hành. Lao tâm lao lực như vậy, nhưng tiến triển vẫn rất chậm chạp, thậm chí trong hai đời hoàng đế còn đi theo đường cũ một đoạn lớn. Chuyện này khiến Vi Lượng rất thất vọng.
Cuối cùng Vi Lượng mỉm cười rời đi, chỉ nhắc nhở Nguyên Ngôn Tự phải giữ bí mật về chuyện thư từ và phủ đô đốc.
Sau khi Vi Lượng biến mất, cha mẹ của Nguyên Ngôn Tự và khách khanh gia tộc mới đi tới bên cạnh cô, bắt đầu hỏi thăm chi tiết cuộc trò chuyện.
Nguyên Ngôn Tự không dám che giấu, lúc đầu cũng muốn nghe theo vị tiên sinh kia, giữ bí mật về chuyện phủ đô đốc và thư từ. Chỉ là không cẩn thận lỡ miệng, bị vị lão tiên sinh khách khanh gia tộc kia nắm được đầu mối, nét mặt hiền từ lại ẩn giấu huyền cơ vặn hỏi một phen. Nguyên Ngôn Tự đắn đo rất lâu, không lay chuyển được cha mẹ truy hỏi bức thiết, đành phải nói thẳng ra.
Lão khách khanh rất vui mừng, thì thầm với nho sĩ trung niên, nói rằng người nọ nhất định là tu sĩ cung phụng của đại đô đốc kia, không chừng còn là tâm phúc bên cạnh Vi đại đô đốc. Nguyên gia thật có phúc.
Lão khách khanh Nguyên gia lại dặn dò vị nho sĩ kia, những thần tiên trên núi này tính tình khó lường, không thể suy đoán theo lẽ thường. Cho nên không thể vẽ rắn thêm chân, tuyệt đối không được đến nhà thăm viếng cảm ơn gì đó, Nguyên gia cứ xem như không biết gì là được.
Hai vợ chồng rất kích động.
Chỉ có Nguyên Ngôn Tự tràn đầy áy náy với vị thần tiên kia, ngồi xuống bên cạnh lan can, cảm thấy hơi mất mát.
Vi Lượng đã đi xa thở dài một tiếng. Loại chuyện nhỏ này không đáng nói là khiến hắn thất vọng, càng sẽ không vì vậy mà nuốt lời, chỉ là không kinh ngạc vui mừng mà thôi. Sau này ở kinh thành nước Thanh Loan, Nguyên gia vốn chỉ xem như thế gia hạng hai, một khi gặp phải phiền phức, cho dù không thể gởi thư đến phủ đô đốc, Vi Lượng hắn vẫn sẽ ra tay trợ giúp một lần.
Có điều tiểu cô nương tên là Nguyên Ngôn Tự kia, đã mất đi một cơ duyên tiên gia có thể đạp lên đường tu hành. Chỉ là Vi Lượng cũng biết, đối với Nguyên Ngôn Tự thì đây chưa chắc đã là chuyện xấu.
Có thể được an ổn trên thế gian đã không dễ. Lên núi tu đạo, trở thành luyện khí sĩ rồi, một khi bắt đầu đọ sức với ông trời, không nói đến thiện ác của nhân tính, chỉ cần là người tâm chí không kiên định thì thường khó chết già.
- --------
Trần Bình An dắt tay Bùi Tiền trở về phòng mình trên thuyền.
Bùi Tiền lần đầu tiên nói hôm nay phải chép thêm năm trăm chữ.
Trần Bình An không ngăn cản, chỉ là nhắc nhở hôm nay chép nhiều, không thể xem như của ngày mai.
Bùi Tiền ưỡn ngực nói:
- Đương nhiên là vậy.
Lúc chép sách, hồ lô nhỏ màu vàng được Bùi Tiền đặt ở bên tay.
Trần Bình An ngồi đối diện bàn, tiếp tục lật xem một quyển thư tịch Pháp gia, hắn đã mua sau khi Thôi Đông Sơn nhắc nhở. Không phải là bản duy nhất hay bản tốt nhất gì, nhưng thuộc về một trong số “chính kinh” cơ sở chống đỡ tam giáo các nhà.
Về chuyện đọc sách, Trần Bình An vẫn nhớ kỹ những đề nghị của Lục Đài. Chẳng hạn như phương pháp đọc sách “trích xuất tinh hoa”, “tìm hiểu cội nguồn tìm thân thích”, cùng với bí quyết chọn sách.
Đừng thấy các trường phái tư tưởng học vấn hỗn tạp, đống sách như núi, biển sách vô bờ. Thực ra cho dù là học vấn tam giáo Nho Phật Đạo, thư tịch lưu truyền rộng rãi nhất, thật sự xứng với bốn chữ “đọc sách có ích” cũng không vượt quá năm mươi quyển. Trên thế gian tất cả người thường sống tới bảy mươi tuổi đều có thể đọc được kỹ càng tỉ mỉ, đọc tới đọc lui. Cho nên Trần Bình An lựa chọn ba quyển điển tịch Pháp gia, cũng chỉ bảo đảm bản in không sai sót mà thôi.
Trong chuyện hôm nay, điểm mà Bùi Tiền khiến Trần Bình An vui vẻ yên tâm nhất, đó là “xuất phát từ bản tâm” lúc trước hắn đã nói với cô bé. Làm sai chuyện, trước tiên phải thành tâm xin lỗi người khác. So với lần đầu gặp ở đất lành Ngẫu Hoa, Bùi Tiền hôm nay đã có thay đổi long trời lở đất. Chẳng hạn như từ khi sóng gió nổi đến khi sóng gió lặng, suy nghĩ duy nhất của Bùi Tiền là chép sách, chứ không phải mắng đám người kia chết không yên lành gì đó.
Trần Bình An hỏi:
- Bùi Tiền, bị tên kia nắm đầu, thiếu chút nữa đã ném ngươi đi, ngươi không tức giận sao?
- Giận chứ. Trên đường tới đây trong bụng con đã mắng chết bọn hắn rồi, tám tên bại hoại, mỗi tên chết theo một kiểu. Chẳng hạn như cái gã bị sư phụ giáo huấn, ra cửa không cẩn thận sẩy chân rơi xuống thuyền, té đến nát bét. Còn có cô ả đáng ghét kia, dựa theo thuyết pháp tướng mạo mà lão đầu bếp tặng cho con, gọi là người có mí mắt dưới dày và lồi. Cô ta đột nhiên cãi nhau với người khác, sau đó bị người ta một chưởng bên trái, một tát bên phải, cuối cùng bị đánh cho rụng răng không tìm được, ha ha... Còn có cái tên mỏ nhọn hàm khỉ kia, ăn hư cả bụng, trên thuyền lại không có lang trung cứu chữa, lăn lộn dưới đất gào khóc...
Bùi Tiền đang tập trung chép sách, không cẩn thận nói ra lời thật lòng. Cô bỗng nhiên giật mình, vẻ mặt đau khổ nói:
- Sư phụ, gõ đầu hay nhéo tai, cứ xem mà làm.
Trần Bình An cũng không tức giận, cười hỏi:
- Vậy nếu như...
Bùi Tiền giống như biết Trần Bình An muốn hỏi gì, thẳng lưng nói:
- Sư phụ ngài yên tâm, con chỉ suy nghĩ một chút để mình vui vẻ thoải mái mà thôi. Cho dù một ngày nào đó con luyện thành kiếm thuật tuyệt thế và quyền pháp vô địch, đụng phải những người này, cũng sẽ không thật sự làm gì bọn hắn. Nhiều nhất là giống như sư phụ, đá bọn hắn một cái.
Trần Bình An tò mò hỏi:
- Tại sao?
Bùi Tiền nói như chuyện hiển nhiên:
- Con là đồ đệ của sư phụ ngài, còn là đại đệ tử khai sơn. Con chấp nhặt với bọn hắn, chẳng phải là khiến sư phụ mất mặt sao? Hơn nữa chuyện có bao lớn chứ, lúc còn nhỏ con từng bị người ta đánh đập rất nhiều lần. Hôm nay đã là người có tiền, còn là nửa người giang hồ, độ lượng cũng lớn rồi.
Chu Liễm vừa lúc dẫn theo Thạch Nhu đẩy cửa vào, giơ ngón cái lên:
- Công phu nịnh bợ của Bùi nữ hiệp càng thành thục rồi.
Bùi Tiền tiếp tục vùi đầu chép sách, hôm nay tâm tình của cô rất tốt, không chấp nhặt với lão đầu bếp này.
Trần Bình An nói với Chu Liễm:
- Lát nữa đám người kia nhất định sẽ đến phòng xin lỗi, ngươi giúp ta cản lại, bảo bọn hắn cút đi.
Bùi Tiền đột nhiên hỏi:
- Sư phụ, vì sao không gặp, phải nói đạo lý với bọn hắn chứ.
Chu Liễm cười nói:
- Ngươi biết cái rắm.
Bùi Tiền lần đầu tiên không tranh luận, chỉ nhếch miệng cười trộm.
Lần trước trên đường nhỏ rời khỏi vườn Sư Tử, cô đã bắt lấy cái rắm, đưa cho Chu Liễm và Thạch Nhu đoán, cho nên lão đầu bếp ngươi mới thật sự là biết cái rắm.
Chu Liễm đứng bên cạnh Bùi Tiền, nhìn cô bé chép sách, cách thức viết chữ chắc là học theo Trần Bình An, hôm nay miễn cưỡng xem như ngay ngắn rồi.
Chu Liễm nhìn cô bé cẩn thận viết chữ, nói:
- Nếu thiếu gia nói chuyện đàng hoàng với loại người này, bọn hắn ở trước mặt nhất định sẽ tỏ ra khâm phục, ngoài miệng nói mấy câu như sau này sẽ không tái phạm nữa. Nhưng khi xoay người rời đi sẽ ngước mặt lên trời, không chừng còn xem như kiêu ngạo, gặp người khác sẽ nói rằng không đánh nhau thì không quen biết với thiếu gia. Xuống thuyền rồi, bọn hắn sẽ tiếp tục xông pha giang hồ, lại có người trên thuyền chứng minh bọn hắn là bằng hữu của kiếm tu, làm sao không khiến người khác kiêng dè. Ngươi cho rằng là chuyện nhỏ sao?
Bùi Tiền ngẩng đầu lên, nghi hoặc nói:
- Sao lại là bằng hữu rồi, không phải chúng ta và bọn hắn là kẻ thù sao?
Chu Liễm ngồi một bên, hờ hững nói:
- Chúng ta biết, nhưng giang hồ không biết.
Bùi Tiền dừng bút, giận đến vỗ bàn một cái:
- Giang hồ sao lại ngây thơ như vậy!
Trần Bình An cười nói:
- Chép sách cho tốt, tranh thủ chép một mạch cho xong, tốt nhất đừng nên dây dưa.
Bùi Tiền à một tiếng, tiếp tục chép sách.
Quả nhiên trong hành lang ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, phần nhiều là võ phu thuần túy cảnh giới thứ ba thứ tư, chỉ có một cảnh giới thứ năm.
Bọn hắn bắt đầu gõ cửa. Chu Liễm mở cửa, sau đó đá người văng ra ngoài:
- Bớt tới đây quấy rầy thiếu gia nhà ta, nếu còn tới làm chướng mắt, ta thấy tên nào thì đánh chết tên đấy.
Đám người kia nơm nớp lo sợ, cúi đầu khom lưng, như ong vỡ tổ cáo lỗi rời đi.
Những căn phòng trong hành lang gần đó có phân nửa mở cửa ra, đều tò mò tiếp theo sẽ là một lời không hợp máu bắn ba thước, hay là câu chuyện giang hồ được mọi người ca tụng giống như trong sách. Kết quả lại là cảnh tượng như vậy, khiến bọn họ cảm thấy không thú vị.
Có điều mấy tu sĩ sông núi trong lòng lại dễ chịu hơn một chút. Nếu đám người lỗ mãng kia thật sự nhân họa được phúc, dựa thế một kiếm tu trẻ tuổi sâu không thấy đáy như vậy, bọn họ còn không ghen tị đến chết sao.
Thấy Trần Bình An yên lặng nhìn Bùi Tiền chép sách, kiểm tra xem mỗi nét có sơ suất hay không, Thạch Nhu đột nhiên có một loại cảm giác, mình làm quỷ vật mấy trăm năm dường như vô ích rồi.
Chẳng phải hắn còn chưa đến hai mươi tuổi sao? Đối với lòng người nhỏ bé, không nên nhìn thấu triệt như vậy mới đúng.
Trần Bình An đột nhiên quay đầu cười hỏi:
- Ngươi nhìn ta rất lâu rồi, có chuyện gì vậy?
Thạch Nhu hơi ngượng ngùng, chỉ lắc đầu.
Thấy Trần Bình An tỏ ra khó hiểu, Thạch Nhu lại sợ hắn nghĩ sai, cho rằng mình có mơ tưởng hão huyền gì đó, càng không được tự nhiên. Cô đột nhiên đứng dậy, xoay người rời đi.
Trần Bình An không hiểu chuyện gì. Hắn chỉ cảm thấy bị một “Đỗ Mậu” nhìn chằm chằm như vậy, khiến hắn nổi da gà.
Chu Liễm giống như cười trên nỗi đau của người khác:
- Thiếu gia đúng là rồng phượng trong loài người, nữ nhân trên thế gian gặp phải nhân vật như thiếu gia, chẳng phải là làm lỡ chung thân sao?
Trần Bình An thở dài:
- Chu Liễm, có đôi khi lời nịnh hót của ngươi thật sự không lọt tai như Bùi Tiền.
Chu Liễm cười ha hả nói:
- Dù sao chuyện nịnh hót này, Bùi Tiền có thiên phú phi phàm, lão nô chỉ là sau này mới cố gắng mà thôi.
Bùi Tiền tiếp tục chép sách, cũng không ngẩng đầu lên, vẻ mặt căm phẫn nói:
- Lão đầu bếp, ngươi đợi đấy. Chờ ta chép sách xong, còn thiếu một trăm hai mươi lăm chữ nữa thôi, đến lúc đó ngươi sẽ rất thảm.
Chu Liễm cười nói:
- Thế nào, là so tài ăn phân với ta, hay là so tài mắng người?
Trần Bình An cảm thấy nghe không nổi nữa, bèn lấy ra lá bùa chân thân thần linh dạo chơi ngày đêm giá trị liên thành kia, cùng với miếng ngọc bội có khắc chữ Long Cung.
Bởi vì đã được Lý Bảo Châm “mở cửa”, Trần Bình An lại không biết phương pháp đóng cửa, cho nên linh khí trên hai món đồ vẫn đang trôi mất. Có điều so với linh khí dồi dào của bùa chú và ngọc bội, linh khí mất đi gần như không đáng kể. Giống như hồ lau sậy bên ngoài vườn Sư Tử, có người dùng cái cuốc đào ra một mương nước nhỏ mà thôi.
Chỉ là như vậy càng chứng minh thiếu sót chí mạng của võ phu thuần túy vẽ bùa. Một bên là lửa cháy bừng bừng, giống như bốn mùa luân chuyển, quá hạn không chờ. Một bên là nước nhỏ chảy dài, giống như động phủ tiên gia, bốn mùa xanh tươi.
Chu Liễm tấm tắc lấy làm kỳ lạ, nói:
- Ngọc bội không nhìn ra điểm đặc biệt, nhưng lá bùa quý giá này của nhị công tử Lý gia, hẳn là... pháp bảo trong pháp bảo tiên gia?
Trần Bình An gật đầu nói:
- Bùa chú là một nhánh lớn của Đạo gia, thiên biến vạn hóa đều có thiên cơ. Sau khi vận dụng thuần thục, đủ cho tu sĩ hoành hành bốn phương. Ngay cả khi chiến đấu với kiếm tu ăn tiền nhiều nhất, sát lực lớn nhất, vẫn có bùa giếng nước hay bùa khóa kiếm để đối phó. So với những luyện khí sĩ khác sợ kiếm tu như sợ cọp, như vậy đã xem như rất tốt rồi. Huống hồ còn có thể dùng để trừ khử quỷ thần hoặc sai khiến nó, cho nên tu sĩ bình thường đều sẽ mang theo mấy lá bùa bên người, chuẩn bị khi cần đến. Còn như số lượng nhiều ít, cấp bậc cao thấp, đương nhiên phải xem túi tiền của từng người.
Trong trận chiến ở Vườn Sư Tử, Trần Bình An ngoại trừ dùng sơn vàng vẽ bùa, còn lấy ra một xấp bùa chú thượng phẩm quý hiếm.
Phát hiện Chu Liễm đang nhìn mình, Trần Bình An cười nói:
- Cố sự trong này, chờ đến núi Lạc Phách quận Long Tuyền, sẽ nói cho ngươi và Bùi Tiền nghe. Tóm lại đây cũng là nguyên nhân mà ta không giết Lý Bảo Châm.
Chu Liễm không hỏi thêm nữa, xoa tay nói:
- Thiếu gia, bây giờ có thể luyện quyền không?
Trần Bình An gật đầu, đứng lên:
- Lần này ngươi hãy ra tay nặng một chút, không cần lo lắng ta có chịu được hay không. Chu Liễm ngươi không biết năm xưa ta luyện quyền với người khác thế nào đâu. Nhìn thấy rồi sẽ hiểu, lúc trước ở tiệm thuốc thành Lão Long, Trịnh Đại Phong luyện quyền với các ngươi chỉ như... ừm, dựa theo cách nói của ngươi, chỉ như đàn ông vẽ lông mày cho cô gái, động tác ôn nhu.
Chu Liễm cười nói:
- Như vậy thì tốt. Lúc ấy lão nô đã cảm thấy không đủ sảng khoái, chỉ là có Tùy Hữu Biên ở đó, lão nô cũng ngại nói thêm.
Bùi Tiền đã chép sách xong.
Trần Bình An nói:
- Trở về phòng mình, nếu không lát nữa ngươi nhất định sẽ hô to gọi nhỏ.
Bùi Tiền cao giọng đảm bảo:
- Sẽ không đâu!
Trần Bình An trước tiên lấy ra một lá bùa gột bẩn, dán vào trong phòng.
Kết quả sau một nén nhang, Bùi Tiền chỉ quan sát hai người so tài, đầu đã đổ mồ hôi, kinh hồn bạt vía. Sau đó cô dứt khoát chạy tới góc tường, lật hòm trúc của Trần Bình An, lấy hộp đựng bảo vật của mình ra.
Nếu bắt cô phải luyện quyền tập võ như vậy, mới có thể trở thành tuyệt thế cao thủ trong suy nghĩ, cô nhất định sẽ giả vờ như giang hồ không tồn tại, trên đời không có thứ gọi là giang hồ, lật xem cố sự trong sách là được rồi.
Trần Bình An mặc pháp bào Kim Lễ, nhờ vậy bớt đi rất nhiều phiền phức. Sau khi hai người ngồi xuống bên cạnh bàn, Trần Bình An lấy ra một bình rượu hạt sương mua ở kinh thành nước Thanh Loan, rót cho Chu Liễm một ly.
Chu Liễm sảng khoái uống cạn một hơi, không cần Trần Bình An rót rượu, liền cầm lấy bình rượu rót đầy cho mình.
Bùi Tiền nhắc nhở:
- Lão đầu bếp ngươi uống ít một chút, uống rượu nhiều tổn thương thân thể. Hơn nữa một bình rượu hạt sương giá ba lượng bạc đấy.
Chu Liễm bắt đầu rót chậm uống chậm, nhỏ giọng hỏi:
- Công tử định khi nào phá vỡ giới hạn, bước vào cảnh giới thứ sáu?
Trong lòng Trần Bình An đã sớm có quyết định, nói:
- Chờ thêm một thời gian đi, còn một phần cơ duyên có thể tranh giành được.
Trần Bình An không nói kỹ cơ duyên là gì, dù sao hai chữ “mạnh nhất” còn hư ảo hơn võ vận một nước có thể hiển hóa thành cảnh sắc. Hắn cười nói:
- Nếu muốn ta đến những bí cảnh sau khi động tiên đất lành tan vỡ để thử vận may, giành cơ duyên, đoạt pháp bảo, ước ao tìm được các loại truyền thừa và di vật tiên nhân, ta không dám lắm.
Nhưng dựa vào từng quyền tích góp ra cơ sở võ đạo, Trần Bình An cảm thấy thử xem cũng không sao. Có điều hắn cũng biết, chỉ cần Tào Từ vẫn còn ở cảnh giới thứ năm, đừng nói là Trần Bình An hắn, bất cứ ai cũng không có hi vọng.
Lão đại kiếm tiên từng chính miệng nói, võ học tu dưỡng của Tào Từ cách biệt quá xa với võ phu cùng thế hệ, mỗi cảnh giới đều sẽ là mạnh nhất thế gian.
Khi đó Ninh Diêu còn không phục lắm, nói rằng cho dù sư phụ của Tào Từ là người đứng đầu võ đạo của bốn thế giới, võ vận cũng có thể hiển hóa cụ thể, nhưng trời lớn đất lớn, mỗi ngày đều có gió mây bất ngờ, Tào Từ làm sao nhất định mọi cảnh giới đều mạnh nhất? Chẳng lẽ tổ tiên các đời của Tào Từ đều mở cửa tiệm, một nhà độc chiếm lũng đoạn võ vận thiên hạ?
Khi đó Trần Thanh Đô đã nói một câu khiến Trần Bình An ghi nhớ sâu sắc: “Tào Từ người ta vốn mạnh như thế, từ tố chất và thiên phú, cho đến tính tình và võ vận đều như vậy, không có đạo lý gì để nói.”
Lúc ấy Trần Bình An vừa liên tục thua Tào Từ ba trận, bản thân hắn không cảm thấy gì, nhưng Ninh Diêu lại rất tức giận. Nhìn Ninh Diêu như vậy, Trần Bình An lại rất vui vẻ, kết quả càng khiến Ninh Diêu tức giận hơn.
Vào lúc này Chu Liễm bất giác buột miệng nói ra:
- Thiếu gia là nhân vật hồng phúc ngang trời, há có thể vào núi báu mà tay không trở về. Hôm nay lão nô đã là cảnh giới Viễn Du, cũng hiểu biết một chút về bí cảnh tiên phủ sau khi động tiên đất lành tan vỡ. Tu sĩ năm cảnh giới cao không vào được, vừa vào thì bí cảnh sẽ bất ổn, dễ dàng sụp đổ, bị những dòng thời gian vô trật tự kia cuốn theo, hao mòn đạo hạnh nghiêm trọng.
- Không có tu sĩ năm cảnh giới cao âm thầm dòm ngó, lại có lão nô giúp đỡ một tay, thiếu gia có thể đi thử vận may. Lần sau nếu gặp phải chỗ như vậy, thiếu gia cứ dẫn theo lão nô, dù sao võ phu thuần túy chúng ta cũng không chịu sự ràng buộc này.
Trần Bình An suy nghĩ một lúc, gật đầu nói:
- Có lý. Ta đã quen tránh những nơi này, bây giờ xem ra phải thay đổi tư tưởng trước đây một chút.
Bùi Tiền vừa nghe được câu “hồng phúc ngang trời”, lập tức dựng mày trừng mắt, đến khi nghe được những lời sau đó của Chu Liễm, chân mày của cô mới giãn ra.
Chu Liễm như có suy nghĩ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.