Kiếm Lai

Chương 64: Hồ Mị (2)




Kỹ năng bơi của Trần Bình An không tốt như Lưu Tiện Dương, nhưng không tính là quá kém.
Trần Bình An không nghĩ đến thiếu nữ xa lạ sau khi ăn xong, lại từ bên cạnh cầm lấy đồ mà ăn tiếp, giống như không ngừng nghỉ, hai má phình ra liên tục. Trần Bình An đang cõng cái sọt chứa hơn phân nửa đá bên trong, suy nghĩ xuống nước nhặt đá cũng tốn thể lực nhiều lắm, nên nghiêng thân tháo cái sọt xuống đặt trên mặt đất.
Trần Bình An đánh giá thấp thính lực của thiếu nữ áo xanh, kết quả chỉ là nhẹ nhàng đặt xuống, thiếu nữ bỗng nhiên vểnh tai, ánh mắt trực tiếp quét tới.
Trần Bình An chẳng nhẽ lại mở miệng nói cô nương từ từ ăn cũng được, không thể làm gì khác hơn là cười xấu hổ.
Biểu tình của thiếu nữ có chút dại ra, liên tiếp ợ hai cái, sau đó nàng ấy hình như bị nghẹn, nhanh chóng ưỡn ngực, đưa tay dùng sức vuốt bộ ngực.
Trần Bình An lúc này mới phát hiện nàng ấy tuổi không lớn, từ cái cổ đi xuống, phong cảnh bên kia, thật sự là đồ sộ, dĩ nhiên hoàn toàn không thua rất nhiều phụ nhân đã sinh đứa nhỏ.
Quần áo trước ngực căng chặt vô cùng.
Trần Bình An nhanh chóng thu hồi tầm mắt, cũng không có bất luận tà niệm mơ màng gì.
Thiếu nữ áo xanh lúc này mới nhớ tới mình có mang theo ấm nước, không quên nghiêng thân đưa lưng về phía Trần Bình An, ngửa đầu uống một ngụm lớn, hô hấp lúc này mới thông thuận.
Thiếu niên mang giầy rơm, lúc đó thật ra chỉ có một ý niệm đơn giản trong đầu, xiêm y vải vóc trên người của vị cô nương này, nhất định không phải hàng giá rẻ, bằng không không thể chịu được sức căng lớn như vậy.
Thiếu nữ áo xanh tiếp tục ăn cái gì đó, lần này hàm súc hơn rất nhiều, ít nhất hai má không còn phình ra khoa trương như vậy, cúi đầu cắn từng chút từng chút, thường thường đem ánh mắt liếc nhẹ thiếu niên kỳ kỳ quái quái của trấn nhỏ, một đôi mắt hẹp dài như hoa đào, khoé mắt hơi vểnh, khiến cho thiếu nữ trời sinh giống như một con hồ mị tuổi nhỏ.
Nàng ấy hình như đang dùng ánh mắt hỏi thiếu niên, ngươi đang làm cái gì, thì tiếp tục làm đi.
Trần Bình An vẻ mặt bất đắc dĩ, đưa tay chỉ chỉ suối nước ngoài dốc đá, hô: "Ta không phải đi ngang qua đây, ta muốn đi đến suối bên kia."
Cô ấy nhìn thiếu niên, không nói lời nào.
Trần Bình An nhanh chóng cầm lấy một cục đá trong cái sọt, tiếp tục giải thích: "Ta muốn đến suối nhặt những cục đá này."
Thiếu nữ đột nhiên nhớ lại chuyện tình quan trọng, vươn ngón tay dựng thẳng bên mép, ý bảo Trần Bình An không được nói, sau đó nàng ấy xê dịch vị trí, hiển nhiên là để cho Trần Bình An đi qua, nàng ấy sẽ không gây trở ngại hắn xuống nước nhặt đá.
Trần Bình An cúi người cầm cái sọt, kiên trì đi qua, cũng may dốc đá rất lớn, có thể đứng hơn mười người, hơn nữa thiếu nữ đã chủ động ngồi vào sát bìa, hai chân không duỗi thẳng giống trước đó, ngồi xếp bằng quy củ, trên đầu gối nàng đặt một túi nhỏ, bên trong đầy các thứ đồ ăn, giống như một ngọn núi nhỏ, cho đến hiện nay, mới bị thiếu nữ ăn mất đỉnh núi mà thôi.
Trần Bình An tháo giầy rơm, sọt lớn và sọt nhỏ, vốn nửa đêm nên muốn cởi trần xuống nước, hiện tại đã suy nghĩ khác, bên cạnh là một khuê nữ hoa cúc xa lạ, không nói đến nàng ấy có thể thét lên hay không, cái này nếu như để cho trưởng bối nhà nàng thấy hoặc là nghe được, Trần Bình An phỏng chừng mình bị người đập gãy hai chân, cũng không tính là oan uổng.
Trần Bình An đi tới dốc đá, bắt đầu lặn xuống, mò xuống chổ sâu nhất.
Rất nhanh liền bắt đầu nhặt đá, to cỡ bàn tay, đáng tiếc không phải Xà Đảm thạch, chỉ đành trồi lên lau mặt, tiếp tục lặn xuống, ba lần qua đi, rốt cục nhặt trúng một khối Xà Đảm thạch màu xanh đen. Trần Bình An cả người ướt sũng bò lên trên dốc đá, để vào cái sọt, sau đó tiếp tục lặn xuống nước.
Từ đầu tới đuôi, thiếu nữ đều đưa lưng về phía bên này, bận rộn ăn cái gì đó.
Không được nửa canh giờ, Trần Bình An cũng đã nhặt được bảy tám cục đá, ngoại trừ cục đá đầu tiên có màu hơi mờ, những cục còn lại đều có màu rất đẹp.
Lần cuối cùng lặn xuống dưới, nhưng không có nhặt đá, mà là bắt một con cá sống to cỡ bàn tay, trong trấn nhỏ gọi cá này là cá đá, một khi gặp phải người, thì thích trốn dưới hòn đá, vị thịt cực ngon, bình thường bất quá chỉ lớn cỡ ngón tay, to cỡ bàn tay như con cá trong tay Trần Bình An thì rất hiếm. Trần Bình An trước đó thật ra đã mò trúng mấy con ở dưới khe đá, chỉ bất quá lúc đó vì nhặt đá, cho nên thả, lần này linh quang vừa hiện, đột nhiên cảm thấy nếu như tối nay có thể bắt được mấy con cá, ngày mai nấu canh cá cho Trữ cô nương, cũng rất không tồi.
Trần Bình An sau khi lên bờ, đem cá tiện tay bỏ vào sọt trúc.
Lần thứ hai lúc bắt cá lên bờ, Trần Bình An đột nhiên phát hiện thiếu nữ kia đã ngồi xổm bên cạnh sọt cá, nhìn chằm chằm con cá nằm trong sọt, có thể thấy được thần thái toả sáng của nàng ấy, giống như Trĩ Khuê năm đó tại ngõ nhỏ nhìn thấy cục đá kia không khác biệt lắm.
Trần Bình An đem con cá thứ hai bỏ vào sọt trúc.
Thiếu nữ chậm rãi ngẩng đầu.
Thiếu niên đã xoay người bước nhanh, lại lặn xuống suối.
Thiếu nữ sau khi nghe thiếu niên nhảy ầm xuống nước, nhanh chóng cầm lấy con cá từ trong sọt trúc ra, cúi đầu nhìn con cá vẫn còn đang nhảy, thần tình nghiêm túc, gật đầu nói: "Lợi hại lợi hại!"
Thiếu nữ áo xanh biết trấn nhỏ này có rất nhiều cảnh tượng quái dị, như là cái giếng ở ngõ Hạnh Hoa vậy, cái khoá trên giếng không biết dài bao nhiêu. Rồi Lang Kiều cách đó không xa, tiền thân thật ra là một cầu đá hình vòm kéo dài qua dòng suối nhỏ ba ngàn năm, trên cầu có một thanh kiếm sắt đầy vết tích loang lổ, mũi kiếm chỉ xuống, là một bích lục thủy đàm sâu không thấy đáy. Rồi cái miếu thờ dài rộng mười hai bước chân, bên trong mọc đầy bụi cỏ, đổ nát không tả được, phương bắc có núi gốm sứ, chất đầy đồ sứ bị đốc tạo quan các đời tự tay viết phán định là tàn thứ phẩm, giống nhau bị đập vỡ nát, cùng nhiều thứ khác nữa.
Nàng ấy thậm chí biết hơn phân nửa nguyên do.
Nàng từ nhỏ đã theo cha vào Nam ra Bắc, cho nên hoàn toàn thuộc về loại người nhìn nhiều quen mặt.
Thế nhưng khi Trần Bình An lần thứ ba cầm cá lên bờ, hai tay của thiếu nữ đã trống trơn, ngồi xổm bên cạnh sọt cá như trước, chỉ là hai tay còn đang len lén chà góc áo, nàng ngửa đầu nhìn thiếu niên chân trần đến gần, ánh mắt giống như dân chúng đối đãi thần tiên.
Trần Bình An bị ánh mắt cổ quái của nàng ấy nhìn làm cho cả người không thoải mái, hỏi thử: "Cô muốn những con cá này?"
Thiếu nữ vô thức dùng sức gật đầu.
Trần Bình An cười nói: "Vậy ba con cá này cho cô là được rồi. Lát nữa ta đi bắt tiếp."
Thiếu nữ trừng to mắt nhìn, sau đó hài lòng nở nụ cười. Hồ mị thả dụ dỗ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.