Kiếm Lai

Chương 73: Tề tụ (1)




Hai chân Tống Tập Tân giống như mọc rễ xuống đất, sầm mặt nói: "Ta không đi!"
Nơi đó đối với bách tính trấn nhỏ mà nói thì là nơi bệ cửa cực cao, đối với một thiếu niên nghe chuyện nhảm nhiều năm mà lớn lên mà nói thì lại là một đầm rồng hang hổ, là một đạo tâm khảm không vượt qua được.
Nam nhân ở bên ngoài luôn làm việc mạnh mẽ vang dội, không tức thiếu niên không thức thời vụ, cũng không dừng bước, nhưng bước chậm hơn rất nhiều: "Căn cứ vào ghi chép của mật thám nha tự, ngươi đã gặp hoàng tử Tùy triều họ Cao đó rồi phải không? Ngươi có biết không, Cao thị Tùy triều và Tống thị Đại Ly chúng ta là túc địch ngàn năm không đợi trời chung, cũng là hoàng tử mà hắn dám đến trấn nhỏ nằm ở trung tâm Đại Ly nước địch, mà Tống Tập Tân ngươi cũng chính là hoàng tử, lại không dám tới một dinh quan nho nhỏ ở trên bản đồ giang sơn nhà mình à?"
Tống Tập Tân không phải là ngay lập tức nghiền ngẫm thâm ý trong những lời này, mà là quay đầu nhìn về phía Lưu Tiện Dương, chỉ thấy thiếu niên cao lớn đang ngồi trên đầu tường xoa tay bóp chân, giống như hoàn toàn không nghe thấy những lời nói của nam nhân.
Phiên vương Đại Ly áo bào trắng khóe miệng nhếch lên, nam nhân thu hoạch một chút niềm vui bất ngờ.
Không hổ là giống của lão Tống gia chúng ta.
Có điều vừa nghĩ tới thiếu niên là nhi tử của nữ nhân đó, thân là phiên vương quyền thế tông sư võ đạo đệ nhất Đại Ly, cũng cảm thấy có chút phiền lòng và khó giải quyết.
Tống Tập Tân cắn răng một cái, quay đầu lại nói với Trĩ Khuê đang đứng ở cửa nhà: "Ta đi chút rồi về, cơm trưa không cần phải phần cho ta."
Tống Tập Tân vừa ra khỏi cửa viện, lại quay đầu cười nói: "Lấy chỗ bạc vụn ở đầu giường của ta tới cửa hàng Đỗ gia mua đai thơm long phượng đó đi, dù sao sau này chúng ta cũng không cần phải dùng tiền đâu."
Trĩ Khuê gật gật đầu, ra hiệu hãy cẩn thận.
Tống Tập Tân cười tươi rời đi.
Đợi cho Tống Tập Tân đi xa rồi, Lưu Tiện Dương ngồi trên đầu tường rụt rè hỏi: "Trĩ Khuê, Tống Tập Tân và quan đốc tạo rốt cuộc có quan hệ gì thế?"
Trĩ Khuê dùng ánh mắt thương hại nhìn thiếu niên cao lớn.
Lưu Tiện Dương cuối cùng không chịu nổi loại ánh mắt này của nàng ta, "Sao, chỉ là quen một quan lão gia quản việc gốm sứ thôi mà tưởng hay lắm à?"
Trĩ Khuê nhếch miệng, quay về nhầ lấy đồ ăn, bắt đầu cho gà mái già và đám gà con ăn.
Lưu Tiện Dương không hề cảm thấy nản chí ngã lòng, nhảy xuống đầu tường hét lên với nhà đối diện: "Họ Trần, chúng ta tới lò rèn! Không chịu uất ức này nữa."
Thiếu nữ đưa lưng về phía viện tử ở cách vách, cười nói: "Phật tranh một nén nhang, người tranh một hơi khẩu khí, đáng tiếc kẻ bất lực thì chỉ có đầy một bụng uất ức."
Lưu Tiện Dương nhiệt huyết dâng lên, ngay cả tai cũng đỏ bừng, đi đến cạnh tường đất, nện một quyền thật mạnh lên đầu tường, "Vương Chu! Có bản lĩnh thì ngươi lặp lại lần nữa xem!"
Tỳ nữ vứt bỏ tất cả cây ngô, thức ăn cho gà, vỗ vỗ tay, quay đầu cười tủm tỉm nói: "Ngươi cho rằng ngươi là ai, bảo ta nói thì ta phải nói à?"
Lưu Tiện Dương nhìn thiếu nữ dáng người đang trổ mã, càng lúc càng xinh đẹp động lòng người, nói không ra lời, trong lòng trống rỗng, giống như trong lòng có một cái bát sứ rơi xuống đất.
Trần Bình An kỳ thật đã sớm đứng ở cạnh cửa, sau khi thấy một màn này thì bước nhanh về phía viện tử, nói khẽ: "Đi thôi."
Hai thiếu niên sóng vai đi trong ngõ nhỏ, thiếu niên cao lớn đột nhiên hỏi: "Trần Bình An, ta có phải không có tiền đồ không?"
Trần Bình An nghĩ nghĩ, nghiêm túc nói: "Hàng xóm láng giềng trong ngõ đều nói mẹ ta rất tốt, còn nói cha ta là khó hiểu có tiếng, cho nên ta cảm thấy thích hay không thích ai thì chẳng liên quan gì tới có tiền đồ hay không cả."
Lưu Tiện Dương mặt như đưa đám, "Ta đây còn thảm hơn, cho dù sau này ra sức làm ra một tòa long diêu, hoặc là học được tay nghề từ Nguyễn sư phó thì nàng ta cũng sẽ chẳng thích ta."
Trần Bình An thức thời ngậm miệng không nói gì, để tránh lửa cháy đổ thêm dầu.
Trần Bình An đi trong ngõ nhỏ quen thuộc, đột nhiên nhớ tới một cảnh tượng, trước kia đi theo Diêu lão nhân dọc theo suối nước tiến vào thâm sơn, nhìn thấy một con nai nhỏ này uống nước ở bờ suối, thấy hắn cũng không sợ hãi, sau khi nso uống nước xuống thì cúi đầu nhìn suối nước, mãi lâu sau vẫn không chịu đi. Mặt nước trừ ảnh ngược của con nai ra còn có một con cá bơi đi bơi lại.
Trước khi ra khỏi tổ trạch, Ninh cô nương kiến hắn hắn đã có một đống lá hòe thì mau rời khỏi trấn nhỏ đi, có sự che chở vô hình của lá hòe sẽ không xảy ra vấn đề lớn, tốt nhất đừng ở lại trấn nhỏ quá lâu, bởi vì nàng ta không biết chuyện của Lưu Tiện Dương liệu có gây hại cho Trần Bình An hắn không. Nhưng Trần Bình An kiên trì muốn tận mắt thấy Lưu Tiện Dương được Nguyễn sư phó nhận làm đồ đệ mới có thể an tâm rời đi.
Bởi vì năm đó không có Lưu Tiện Dương thì hắn đã sớm chết đói rồi.
Đương nhiên, trong lòng Trần Bình An cũng hy vọng Ninh cô nương có thể ở trong nhà hắn dưỡng thương cho khỏi, chỉ có điều lúc ấy thiếu niên không dám nói ra miệng, sợ bị nàng ta cho rằng là khinh bạc.
Trần Bình An đột nhiên hỏi: "Bộ giáp báu mà gia gia ngươi để lại cho ngươi có phải là tuyệt đối không thể bán cho người ngoài không?"
Lưu Tiện Dương vẻ mặt thiên kinh địa nghĩa nói: "Nói thừa, đương nhiên là chết cũng không bán!"
Hắn nện một quyền lên đầu vai thiếu niên, nói đùa: "Ta cũng không phải là loại người tham tiền như ngươi."
Thiếu niên cao lớn hai tay ôm gáy, "Có vài thứ tạm thời không có, có thể dùng tiền để kiếm lại sau, nhưng lại có một số thứ mà cả đời này sẽ không có được."
Trần Bình An lẩm bẩm: "Hiểu rồi."
Khi sắp tới cửa ngõ Nê Bình, Lưu Tiện Dương chửi một câu, Trần Bình An thu hồi suy nghĩ, ngẩng đầu nhìn, tâm tình lập tức có chút trầm trọng.
Là đại thiếu Lô Chính Thuần Lô gia phố Phúc Lộc, năm đó chính là người này dẫn theo một đám hồ bằng cẩu hữu chặn Lưu Tiện Dương ở ngõ nhỏ, thiếu chút nữa thì đánh chết hắn, nếu không phải Trần Bình An chạy tới hò hét, Lưu Tiện Dương trong nhà trưởng bối thân thích đã mất hết, chỉ sợ thật sự bị ném ra bãi tha ma rồi.
Tống Tập Tân lúc ấy đang ngồi xổm trên đầu tường xem náo nhiệt, của không ngừng cổ vũ hò hét, sau đó thì lại sợ hãi nói với Trần Bình An, loại hành vi này của bọn Lô Chính Thuần ở ngoài trấn nhỏ được gọi là "ví nghĩa khí mà làm hiệp khách".
Lô Chính Thuần cản đường Lưu Tiện Dương, tươi cười nói: "Đừng khẩn trương, ta hôm nay không phải đến để tính nợ cũ với ngươi đâu, mà là..."
Lưu Tiện Dương cắt ngang lời nói của công tử Lô gia: "Chó ngoan không ngáng đường, tránh ra cho lão tử!"
Lô Chính Thuần sắc mặt xấu hổ, miễn cưỡng cười nói: "Lưu Tiện Dương, ta lần này là thật sự có chuyện muốn thương lượng với ngươi, chuyện lần trước ngươi không chờ chúng ta nói hết đã chạy mất, như vậy không tốt đâu, ngươi ít nhiều cũng phải nghe thử điều kiện bên ta đưa ra chứ, có phải không? Kể ra thì hai chúng ta ta cũng coi như là không đánh thì không quen nhau, không cần thiết phải căng thẳng như vậy, ta cũng như những khách nhân đó, là rất có thành ý!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.