Kiếm Nghịch Thương Khung

Chương 1266: Chính tà luận võ (2)




- Tào gia Tào Khánh Đằng xuất chiến!

Bên kia tà phái, một nam tử trẻ tuổi thân hình cao lớn bay ra, cao phải tới một mét chín lăm, thể trạng vô cùng cường tráng một cây cột đình.

Tào Khánh Đằng là vương giả đại thành đỉnh phong, năm nay 28 tuổi tương đương Vân Quan, thoạt nhìn tuy rằng uy mãnh, nhưng lại không phải là lợi hại nhất bên trong hậu bối thiên tài tà phái.

Âm Vạn La mới là đệ nhất nhân hậu bối tà phái, bất quá chiến lực của Kiếm Nhân Hạo rất mạnh, Âm Vạn La không phải đối thủ chỉ có thể để cho Tào Khánh Đằng đi đánh một trận tất bại này.

Âm Vạn La không lên, Tào Khánh Đằng chỉ có thể lên, song phương có quy định, dưới tình huống song phương gặp đối thủ cùng cảnh giới, người tham chiến phải cùng cảnh giới tu vi.

Dùng vương giả đại thành đến thua ở Kiếm Nhân Hạo, sau đó Âm Vạn La luận võ thắng những vương giả đại thành khác, loại thủ đoạn đua ngựa này đương nhiên không thể thích hợp trong luận võ.

- Trận đầu luận võ, chính đạo Kiếm Nhân Hạo đối với tà phái Tào Khánh Đằng, bắt đầu!

Thấy song phương lên sân, Thiên Long môn chủ hét lớn một tiếng, lập tức thối lui ra khỏi Thiên Long đài, về bên trên tràng kỷ phía nam.

Vô luận là chính đạo hay là tà phái, hoặc là vương giả Thiên Long môn đều nhìn hai người bên trong Thiên Long đài không chớp mắt.

Kiếm Nhân Hạo mặc áo trắng, theo gió phiêu động, hắc y bay múa, hai tay ôm ở trước ngực, khóe môi nhếch lên một kẻ đường cong, lạnh lùng nhìn Tào Khánh Đằng nói:

- Tên cao to kia, cúi đầu bái ta, sau đó hô to ba tiếng ‘ ta là phế vật ’, ta sẽ hạ thủ nhẹ một chút.

- Hừ - - - - !

Tào Khánh Đằng tức giận hừ một tiếng như là một con trâu nước phì pì trong mũi nói:

- Ta nói Kiếm Gia các ngươi đều là một lũ tiện nhân, lão Tào ta da dày thịt béo, tiện nhân ngươi cứ phóng ngựa tới đây.

Trong lúc nói chuyện, đùi phải của Tào Khánh Đằng đạp mạnh một cái, cả người như là một tháp sắt, khí tức cường đại đột nhiên bộc phát tứ phương phát, chung quanh hắn nổi lên gió lốc mãnh liệt.

Lời nói của Tào Khánh Đằng để cho sắc mặt đều Kiếm Gia lạnh lẽo.

Liên Tử Tuấn thì là nhịn không được phốc cười, lập tức bị Liên Gia Gia Chủ trừng mắt.

Trong lòng Huyền Thiên cũng cười thầm, Kiếm Nhân Hạo giả vờ đã quen, trước mặt vương giả tà phái giả vờ, đây không phải là muốn bị mắng sao!

Thần sắc cao cao tại thượng trên mặt Kiếm Nhân Hạo lập tức biến mất, thay vào đó là lửa giận cuồng đỏ thẫm, hắn quát to:

- Muốn chết - - !

Hưu - - !

Đột nhiên, trong tay Kiếm Nhân Hạo liền xuất hiện một thanh trường kiếm, trường kiếm ra khỏi vỏ chém ra một đạo kiếm cương đen kịt.

Tốc độ kiếm cương như điện xẹt, thời gian trong nháy mắt đã trảm đến trước mặt Tào Khánh Đằng.

Huyền Thiên chứng kiến kiếm cương đen kịt này, thân thể đột nhiên chấn động, một cỗ cực độ cảm giác quen thuộc không hề báo trước sinh ra, nó vô cùng kịch liệt để cho nội tâm của hắn nhịn không được bành trướng.

Hắn chấn động, không biết vì sao hắn rõ ràng không quen biết Kiếm Nhân Hạo nhưng mà đối với đạo kiếm cương đen kịt kia thì cảm giác được vô cùng quen thuộc.


Tào Khánh Đằng đối mặt kiếm cương đen kịt không né tránh hoặc là nói căn bản né tránh không kịp, hắn hét lớn một tiếng:

- Phách Vương Liệt Sơn Quyền!

Hét lớn một tiếng, hai tay vung mạnh một cái, một quyền mạnh mẽ đánh ra ngoài.

Oanh - - - - !

Một đạo quyền cương làm cho người ta sợ hãi đánh ra, trong hư không phía trước Tào Khánh Đằng mơ hồ xuất hiện một tòa núi cao, nhưng một quyền cực lớn của hắn đánh vỡ núi. Ở bên trong tiếng nổ vang cực lớn, hư không phía trước đều bị một quyền này của Tào Khánh Đằng đánh nát, lộ ra một mảnh đen kịt.

Một quyền này thật đáng sợ.

Nhưng mà đạo kiếm cương đen kịt của Kiếm Nhân Hạo còn đáng sợ hơn.

Kiếm cương lướt qua, quyền cương của Tào Khánh Đằng như là băng tuyết gặp được mặt trời, lập tức tiêu tán.

Công kích Tào Khánh Đằng đã bị kiếm cương phá không còn một mảnh, mà kiếm cương đen kịt cũng lập tức phá cương tráo phòng ngự của Tào Khánh Đằng.

Một tiếng hét thảm vang lên!

Thân thể Tào Khánh Đằng lập tức như là đạn pháo bay về phía sau, những nơi hắn đi qua để lại một chuỗi máu đỏ tươi!

Tào Khánh Đằng là vương giả đại thành đỉnh phong có chiến tích đả bại vương giả đại thành cực hạn.

Nhưng mà dưới một kiếm của Kiếm Nhân Hạo đã bị trọng thương!

- Ta nhận thua - - - - !

Tào Khánh Đằng lui về phía sau chịu đựng đau đớn nói.

Luận võ không có trọng tài, kết quả chỉ có hai loại, một đối phương tử vong, hai đối thủ nhận thua.

Tào Khánh Đằng không nhận thua, Kiếm Nhân Hạo có thể trực tiếp chém giết hắn.

Kiếm Nhân Hạo đang muốn ra tay, nghe được Tào Khánh Đằng nhận thua thì không thể không ngừng lại, quy tắc phải tuân thủ. Phá hủy quy tắc như thế trận luận võ này không có chút ý nghĩa nào.

- Đây là kết cục của miệng thúi!

Kiếm Nhân Hạo hừ lạnh một tiếng, bay trở về chỗ của mình.

Tào Khánh Đằng sau khi bị đánh bay thì bò dậy, ăn hết một viên đan dược cũng đã bay trở về.

Không đợi Thiên Long môn chủ xuất hiện, một vương giả tuổi còn trẻ trong tà phái bay ra quát:

- Trận thứ hai Âm Vạn La ta xuất chiến! Vân Quan, chúng ta tới nhất quyết cao thấp!

Âm Vạn La là vương giả đại thành đỉnh phong, bên chính đạo còn lại có Vân Quan là vương giả đại thành đỉnh phong có thể cùng hắn chiến một trận!

Vân Quan như là lưu vân bay lên Thiên Long đài nói:

- Âm Vạn La, nghe nói ngươi là đệ nhất nhân tà phái hậu bối. Hừ hừ! Bản thân ta muốn nhìn, ngươi đến tột cùng có bổn sự gì, so với đệ nhất nhân hậu bối chính đạo ngươi còn kém rất xa.

Âm Vạn La cười lạnh hắc hắc một hồi nói:

- Đối phó Kiếm Nhân Hạo có lẽ ta không có nắm chắc nhưng với ngươi thì rất dễ dàng.

- Bớt sàm ngôn! Khai chiến đi! Nhìn xem Vạn La Tuyệt Âm Chỉ của ngươi nhanh hay là Phi Vân Toa La Chỉ của ta nhanh hơn.

Vân Quan quát lạnh một tiếng, thân ảnh đột nhiên bay lên trời bước trên mây, tốc độ xuyên thẳng qua trên không trung cực nhanh.

Mỗi khi đạp một bước liền có một đạo chỉ cương nổ bắn ra.

Nháy mắt Vân Quan đạp trên trăm bước, chỉ cương rậm rạp chằng chịt như con thoi xuyên qua không trung như là bạo vũ công kích Âm Vạn La.

- Điều khiển không chỉ có phối hợp tốc độ cùng thân pháp còn phải nhìn thực lực của bản thân.

Âm Vạn La quát lạnh.

Âm Vạn La đứng ở Thiên Long đài vẫn không nhúc nhích, hai tay vẽ một cái, một cỗ hàn khí âm trầm đột nhiên dùng hắn làm trung tâm lan tràn bốn phía.

Cơ hồ là trong nháy mắt, ở trong phạm vi ngàn thước Âm Vạn La đã bị âm hàn chi khí bao phủ. Nhiệt độ hạ xuống khiến cho mặt đất kết thành một mảnh sương lạnh dùng tốc độ cực nhanh lan tràn tứ phương.

Chỉ cương của Vân Quan như là tinh vân, tốc độ tật quang thiểm điện.

Nhưng mà khi chỉ cương vừa tiến vào khu vực âm hàn Âm Vạn La hình thành thì tốc độ đột nhiên bạo giảm.

Trong khu vực băng hàn, hết thảy năng lượng tiến vào trong đó đều bị đóng băng trở nên chậm chạp.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.