Kiếm Nghịch Thương Khung

Chương 1430: Đan Nguyên Đế Phủ (1)




Thanh Bằng Yêu Hoàng, Phúc Hải Yêu Hoàng theo sát sau lưng Huyền Thiên như hai cái đuôi, Huyền Thiên thuấn di một cái, hai người cũng đồng thời thuấn di một cái, xuất hiện ở sau lưng Huyền Thiên hơn mười dặm, hoặc là ngoài mấy chục dặm.

Bất quá, bởi vì có Thánh Đỉnh giam cầm hư không, hai đại Yêu Hoàng thủy chung không cách nào trực tiếp thuấn di đến bên cạnh Huyền Thiên được, ít nhất cũng phải cách xa nhau hơn mười dặm.

Khoảng cách xa như thế, căn bản công kích không đến Huyền Thiên, hai người muốn lưu Huyền Thiên lại, căn bản không có khả năng.

Hai người trao đổi tâm niệm:

- Hắn có Thánh Đỉnh nơi thân, chúng ta thuấn di không cách nào đuổi tới gần hắn, căn bản không cách nào làm khiến hắn ngừng lại được, nhưng hắn còn chưa thành Hoàng, so thể lực, hắn phải kém xa chúng ta, xem hắn có thể liên tục thuấn di bao lâu, chúng ta có thể bảo trì thêm mấy ngày đêm nữa, chờ thể lực của hắn hao hết, không cách nào thuấn di, ngay cả bay cũng bay không nổi nữa thì khi đó chính là tử kỳ của hắn.

Hai người đều là Yêu Hoàng tam cấp, Cương Nguyên bành trướng, thể lực phi thường sung túc, so liên tục thuấn di, Huyền Thiên đương nhiên không sánh bằng.

Mặc dù đối với tại Huyền Thiên mà nói, tiêu hao của thuấn di không coi là gì, nhưng là thuấn di thời gian dài liên tục, tuyệt đối là thiên đại tiêu hao.

Nói như vậy, liên tục thuấn di vượt qua một ngày, thể lực sẽ bắt đầu hạ thấp, đến ban đêm rồi thì nhất định phải nghỉ ngơi.

Nếu như tiếp tục thuấn di tiếp, liên tục thuấn di một ngày một đêm, tiêu hao vô cùng nghiêm trọng, thực lực sẽ hạ thấp xuống, không cách nào bảo trì ở trạng thái đỉnh phong được nữa.

Tiêu hao càng nhiều, thực lực lại càng giảm xuống.

Liên tục thuấn di mấy ngày mấy đêm, cũng không phải là không thể được, nhưng đó hoàn toàn là dốc sức liều mạng, liên tục thuấn di, tiêu hao so với chiến đấu còn lớn hơn.

Nếu như thể lực hoàn toàn tiêu hao, cho dù là Hoàng giả, cũng sẽ trở nên suy yếu giống như võ giả bình thường vậy, đừng nói thuấn di, ngay cả bay cũng bay không nổi nữa.

Thanh Bằng Yêu Hoàng, Phúc Hải Yêu Hoàng ỷ vào tốc độ không chậm hơn Huyền Thiên, định bám riết sau lưng Huyền Thiên, một mực đuổi tới khi thể lực Huyền Thiên hoàn toàn tiêu hao đến tận mới thôi.

Đây cũng là một loại đọ sức khac, không có gì khác với chiến đấu cả.

Trong mấy cái nháy mắt, Huyền Thiên, Thanh Bằng Yêu Hoàng, Phúc Hải Yêu Hoàng cũng đã ly khai Thiên Ngô Lĩnh ngoài ngàn dặm.

Nhìn phía ba đạo quang mang trên bầu trời càng ngày càng xa, cường giả Ma Môn lập tức phóng lên trời, toàn bộ cũng đều đuổi theo.

Một ít cường giả Yêu tộc cũng bay lên bầu trời, thuấn di về phía Huyền Thiên.

Ai cũng muốn biết, kết quả một trận chiến nay.

Luận thuấn di tốc độ, Huyền Thiên, vượt qua ba người Thanh Bằng Yêu Hoàng, Phúc Hải Yêu Hoàng.

Huyền Thiên đã thu Hỗn Độn Thánh Đỉnh, Lôi Chi Thánh Đỉnh vào, về phần tiểu Hổ thì cho nó ăn thánh đan chữa thương, để nó chữa thương ở trong Thánh Đỉnh.

Huyền Thiên toàn thân lôi điện bao phủ, như Lôi Thần vậy, ở trong hư không xẹt qua, tốc độ nhanh đến cực điểm, nháy mắt đã đi được bốn năm trăm dặm.

Lôi cuồng bạo, cũng có được tốc độ cực hạn, dùng lĩnh ngộ Lôi Chi Áo Nghĩa đến tứ giai cực hạn của Huyền Thiên, tốc độ cực nhanh, so với Hoàng giả tam cấp bình thường có khi còn hơn nữa.

Trừ phi là Hoàng giả tam cấp lĩnh ngộ Phong Chi Áo Nghĩa tứ giai cực hạn mới có thể hơi thắng Huyền Thiên một bậc.

Rất không may, Thanh Bằng Yêu Hoàng, Phúc Hải yêu Hoàng đều đã lĩnh ngộ Phong Chi Áo Nghĩa đến tứ giai cực hạn.

Cho nên, hai người luôn có thể đuổi theo Huyền Thiên, nếu không bị Thánh Đỉnh giam cầm thì chỉ sợ đã có thể đuổi đến trong mười dặm, có thể ra tay công kích Huyền Thiên được rồi.

- Ha ha ha ha. . . !

Thanh Bằng Yêu Hoàng vỗ hai cánh, theo thật sát sau lưng Huyền Thiên, cười to nói:

- Huyền Thiên, ngươi trốn không thoát đâu, tốc độ của ngươi mặc dù nhanh, nhưng theo chúng ta căn bản không so được, lần này ngươi hẳn phải chết không thể nghi ngờ.

Phúc Hải Yêu Hoàng cũng cười nói:

- Nghe nói mỗi một Thánh Đỉnh, đều là bảo vật thiên đại, Thần Tử của Thần giới, Minh Tử của Minh giới đều đang tìm kiếm, tốc độ của ngươi chậm như vậy, Thánh Đỉnh ở trên tay ngươi thật sự là đáng tiếc, Thanh Bằng lão hữu, giết Huyền Thiên, hai tôn Thánh Đỉnh này không bằng chúng ta một người phân ra một cái, dùng tốc độ của chúng ta, lại thêm phòng ngự của Thánh Đỉnh, hắc hắc. . . Ma Môn muốn đuổi giết chúng ta cũng khó với lên trời, có lẽ, hai người chúng ta có thể bằng vào hai cái Thánh Đỉnh này tiếp tục đi tới trên con đường võ đạo, tương lai thành Đế cũng nên, ha ha. . . !

Thanh Bằng Yêu Hoàng trong nội tâm lập tức nhảy lên, nói:

- Phúc Hải lão hữu, lời ấy rất hay, ha ha. . . !

Thanh Bằng Yêu Hoàng vừa ra tay, trong nội tâm có có cách nghĩ muốn chiếm lấy Thánh Đỉnh của Huyền Thiên, bằng không thì hắn sẽ không vì Ma Môn mà gây với một địch nhân như Huyền Thiên được.

Thiết Mộc Ma Tông tuy rằng cường đại, nhưng dù sao cũng là thế lực Ma Môn, không có khả năng trách cứ cái chết của Phàn Thiếu Tiêu lên trên đầu Yêu tộc. Mà nếu đại khai sát giới ở Yêu tộc, cái này sẽ khiến Yêu tộc và Ma Môn đại chiến.

Tuy rằng thực lực Yêu tộc không bằng Ma Môn, nhưng đó cũng là quái vật khổng lồ, có thế lực Hoàng phẩm đỉnh tiêm tồn tại, một khi đánh nhau, Ma Môn mặc dù có thể thắng, nhưng cũng phải trả một cái giá thật lớn mới được.

Cho nên, những cường giả Yêu tộc này mặc dù phi thường kiêng kị Thiết Mộc Ma Tông, nhưng muốn nói nghe theo Thiết Mộc Ma Tông hiệu lệnh thì quả thật không thể nào được.

Thanh Bằng Yêu Hoàng ra tay đối với Huyền Thiên, muốn cướp lấy Hỗn Độn Thánh Đỉnh, Lôi Chi Thánh Đỉnh của Huyền Thiên, đó mới là nguyên nhân chủ yếu.

- Người vì tiền mà chết, chim vì thức ăn mà vong. . . Thanh Bằng, Phúc Hải, hai người các ngươi nhớ cho kĩ, lần này nếu Huyền Thiên ta không chết, không được bao lâu nữa, tận thế của các ngươi rất nhanh sẽ đến.

Thanh âm của Huyền Thiên từ phía trước truyền đến.

- Ha ha ha. . . ! Nói khoác không biết ngượng, Huyền Thiên, lúc này ta ngược lại muốn xem, ngươi làm sao chạy thoát khỏi lòng bàn tay của chúng ta, ha ha. . .

Thanh Bằng Yêu Hoàng, Phúc Hải yêu Hoàng Đô cười lên ha hả.

Phía trước, Huyền Thiên hừ nhẹ một tiếng, xuất ra một khỏa Vương Linh Đan thượng phẩm, nuốt vào.

Hắn có đại lượng Vương Linh Đan thượng phẩm, bay mười ngày mười đêm cũng không thành vấn đề, so tiêu hao với hắn?

Khi còn ở Thần Châu, Thần Tử Tư Không Tương cũng muốn hao tổn chết Huyền Thiên, nhưng cuối cùng lại hao tổn đến mức chính hắn cũng không chịu nổi nữa.

Thoát khỏi sự đuổi giết của Thanh Bằng Yêu Hoàng, Phúc Hải Yêu Hoàng chỉ là vấn đề thời gian, thậm chí, nếu như hai người theo đuổi không bỏ, thể lực giảm mạnh, dưới thực lực giảm sút, Huyền Thiên sẽ nắm lấy cơ hội, trực tiếp phản sát hai người, khiến hai người nhận hậu quả sớm một chút.

Huyền Thiên từ Thiên Ngô Lĩnh, một đường thuấn di về hướng đông, từ giữa trưa, bay đến chạng vạng tối, đã bay ra ngoài hai trăm vạn dặm, đã sớm ra khỏi Thiên Ngô Đảo, xuyên thẳng qua trên không đại dương vô biên bao la, ngẫu nhiên phía dưới gặp được vài hòn đảo.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.