Kiếm Nghịch Thương Khung

Chương 1491: Ra tay không dung tình




Cảnh Vũ Thanh xuất thân từ ma môn Vân Châu nên cũng sẽ không mở miệng nhắc nhở ba người, chỉ biết nhìn có chút hả hê, nếu như hắn mà là Huyền Thiên thì sẽ không nói nhiều câu như vậy, chỉ sợ là đã sớm ra tay giết người rồi.    

- Giết!    

- Giết!    

- Giết!    

Ba người Ngọc Hồ tiên tử, Xà Nính Yêu Hoàng, Thiền Hiệt Yêu Hoàng cùng hét lớn một tiếng, trong nháy mắt liền ra tay.    

Chỉ thấy cái mông của Ngọc Hồ tiên tử uốn éo, cái đuôi cáo trắng tuyết phía sau nhanh chóng vươn lên chia ra làm sáu, vươn ra gần mười dặm.    

Sáu đuôi hồ ly, cương mang lập lòe hóa thành vũ khí đáng sợ nhất. Hơn nữa trên không trung tạo thành một cái đại trận khiến cho lực công kích tăng lên, chính diện đánh tới hướng Huyền Thiên.    

Xà Nính Yêu Hoàng thì miệng hơi mở ra, chỉ thấy hắn vẫn là thân người nhưng mà đầu lại hóa thành một cái đầu rắn đen kịt, lớn hơn so với thân thể rất nhiều.    

Cái đầu rắng kia há mồm liền phun ra một cái lưỡi đỏ, lưỡi đỏ này cũng dài gần mười dặm, giống như là một trường kiếm huyết hồng đâm rách hư không, không chỉ vô cùng linh hoạt mà tốc độ cũng nhanh như tia chớp, từ bên cạnh đâm tới chỗ hiểm của Huyền Thiên.    

Về phần Thiền Hiệt Yêu Hoàng thì trực tiếp vọt người lên, chỉ thấy phía sau hắn đột nhiên hiện ra một đôi cánh như cánh ve, đó là một đôi cánh màu hồng vô cùng mỏng, gần như trong suốt nhưng lại mang theo một cương mang phong duệ sáng chói.    

Chỉ thấy cặp cánh kia run lên thì tốc độ của Thiền Hiệt Yêu Hoàng liền bạo tăng, tốc độ thân thể so với tốc độ công kích của đuôi cáo và lưỡi rắn thì cũng không chậm hơn bao nhiêu.    

Đôi cánh ve trong suốt gần như cắt phá hư không trong nháy mắt, trên không trung cắt ra một đạo hình cung thật to, in dấu ra một quỹ tích giống như là một thanh thần đao tử vong cắt về hướng Huyền Thiên.    

Ba người vừa ra tay liền sử dụng bảo khí bổn mạng của mình, sử xuất ra tuyệt chiêu lợi hại nhất, trong nháy mắt liền dồn Huyền Thiên vào chỗ chết.    

Đuôi cáo, lưỡi rắn, cánh ve sầu đều là bảo khí bổn mạng, là vụ khí do yêu tộc bất thiện dùng, nhưng là sẽ đem bộ vị nào đó trên người luyện thành cường đại giống như bảo khí, bảo khí bổn mạng trên người Yêu Hoàng tự nhiên là sẽ tương đương với bảo khí Hoàng cấp.    

Đuôi cáo, lưỡi rắn, cánh ve sầu nhìn như là nhu nhược sau khi được luyện thành bảo khí bổn mạng thì lại trở nên vô cùng chắc chắn, hơn nữa lực công kích cũng cao đến mức thần kỹ, không hề thua kém so bới bảo khí Hoàng Cấp của nhận tộc, hơn nữa loại bảo khí bổn mạng sinh trưởng ở trên người sẽ càng thêm linh hoạt, sử dụng thuận buồm xuôi gió.    

Dùng để đột nhiên ám sát là vô cùng phù hợp nhất.    

- Đụng tới chủ nhân thì thật là bi ai của các ngươi…

Cảnh Vũ Thanh khẽ cười một tiếng, thân thể lập tức lui về phía sau.    

Mà Huyền Thiên giờ phút này trong thân thể hào quang lục sắc đột nhiên cường thình, so với vừa rồi thì lóng lánh không chỉ gấp mười lần.    

Huyền Thiên đứng yên tại chỗ không động, nhưng hai tay cầm bảo kiếm Hoàng cấp lại đột nhiên thi triển kiếm chiêu, trong nháy mắt ba đạo kiếm cương lục sắc vô cùng sáng chói bổ ra ngoài.    

Ba    

Đạo kiếm cương lục sắc thứ nhất đồng thời và vào đại trận sáu đuôi cáo, một tiếng kêu mạnh vang lên, đại trận do đuôi cáo tạo thành liền bị phá vỡ, sau đuôi cáo chỉ còn lại có ba liền rụt trở về, bị chém đứt một nửa.    

Hơn nữa ba cái rụt trở về đều trụi lủi, phong duệ kiếm khí cường ngạnh gọt sạch tất cả lông cáo.    

Ba    

Đạo kiếm cương lục sắc thứ hai đồng thời bổ vào lưỡi xà huyết hồng, trong nhắy mắt lưỡi đỏ liền bi cắt làm hai nửa, một nửa trực tiếp bị phong duệ kiếm khí chém thành nát bấy, một nửa khác thì nhanh hơn tia chớp liền rút về trong miệng rắn.    

Trong hư không để lại một đạo vết máu đỏ tươi, dài chừng vài dặm.    

Ba    

Đạo kiếm cương lục sắc thứ ba cũng đồng thời bổ vào cánh ve sầu gần như trong suốt, cánh ve sầu vô cùng sắc bén, cắt vào hư không, ẩn chứa đạo vận rất mạnh nhưng nếu luận về đạo vận, luận về sắc bén thì còn kém Tam Chuyển Kiếm Đan khá xa, một tiếng bạo vang lên, cánh ve sầu hóa thành hai nửa, bị Huyền Thiên chém rụng một bên cánh.    

Máu tươi văng khắp nơi!    

…    

Trong nháy mắt thì công kích của ba người đều bị Huyền Thiên phá.    

Ngọc Hồ tiên tử thì tốt hơn một chút, đuôi của nàng cũng không bị chém rụng hết, có thể tiếp tục dài lại, nhưng cái đuôi cáo trắng tuyết kia bị chém thành trụi lủi thì thật sự là xấu xí, hơn nữa chém rơi ba cái đuôi cáo nên cơ hồ đã khiến cho cương nguyên của Ngọc Hồ tiên tử trong nháy mắt liền bị tổn thất mất một nửa.    

Xà Nính Yêu Hoàng cũng Thiền Hiệt Yêu Hoàng thì thảm hơn so với Ngọc Hồ tiên tử nhiều lắm, cũng đều bị thương.    

Xà Nính Yêu Hoàng hóa thành hình rắn, miệng đều là máu tươi, đầu lưỡi của hắn bị chém thành một nửa nên liên tục kêu la thảm thiết, dùng lời nói khó mà có thể tả được.    

Bị thương nặng nhất chính là Thiền Hiệt Yêu Hoàng, cánh của hắn đã bị chém rớt một nửa, cả cánh tay đều chảy máu tươi.    

Đến cảnh giới Hoàng cấp thì bất luận là nhân loại hay yêu thú thì năng lực khôi phục thân mình đều là cực nhanh, mặc dù không có bất tử thân trong nháy mắt liền lành bệnh nhưng chỉ cần không phải là vết thương trí mệnh thì rất nhanh đã có thể phục nguyên.    

Nhưng bị kiếm cương lục sắc của Huyền Thiên chém trúng nên muốn khôi phục cũng rất là khó khắn, lực lượng kiếm chi áo nghĩa lưu lại ở miệng vết thương, luôn luôn phá hư nên miệng vết thương trong nhất thời căn bản là không thể nào tự lành được, dùng kiếm chi áo nghĩa Tam Chuyển Kiếm đan thì khi công kích qua đi rồi thì ít nhất cũng phải lưu lại trăm thời gian hô hấp.    

Cái này đối với võ giả không tu luyện bất tử thân mà nói thì bị thương dưới kiếm của Huyền Thiên tuyệt đối là chuyện khủng bố.    

- Đi! 

Ngọc Hồ tiên tử quát to một tiếng.    

Ba người muốn thuấn di đi nhưng lại kinh ngạc phát hiện ra hư không bốn phía đều bị giam cầm, không cách nào thuấn di được.    

Không cách nào thuấn di đi thì chẳng khác gì là muốn mạng của bọn họ.    

Hưu    

Tiếng xe gió vang lên, một đạo kiếm cương lục sắc sáng choi quét ngang tới.    

Ba người kinh hồn đảm táng, chiến lực của Huyền Thiên quá mức khủng bố, vượt qua cả dự liệu của bọn họ.    

Cái gì mà đại đạo áp chế cũng không còn sót lại gì dưới lực công kích của kiếm cương lục sắc khủng bố, tất cả đều bị chém thành hư không.    

- Tha mạng! 

Ba người nhanh chóng chạy trốn, cùng nhau hét lên.    

Nhưng mà đại chiến đã mở nếu để cho ba vị Yêu Hoàng này chạy thoát thì nhất định sẽ đưa đến cứu binh cường đại hơn, nếu như là hoàng giả cấp năm, hoàng giả cấp sáu thì Huyền Thiên sẽ không thể nào ngăn cản nổi.    

Cho nên Huyền Thiên nhất định là không hạ thủ lưu tình, ra tay không dung tình, nếu ba yêu tộc này không biết sống chết thì hắn có thể lợi dụng chi thế lôi đình để chém chết, sau đó nhanh chóng rời đi.    

Không để ba cái Yêu Hoàng này trực tiếp trở về kêu viện binh mà là làm cho tin tức tự nhiên khuếch tán đi, tốc độ khẳng định là phải chậm hơn nhiều, đợi đến khi cường giả yêu tộc biết được tin tức chạy đến thì khi đó hai người bọn Huyền Thiên không biết đã sớm chạy đi đâu mất rồi.    


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.