Kiếm Nghịch Thương Khung

Chương 23: Sơn mạch Âm Phong (3)




Tâm ổn thì thân ổn, chột dạ thì thân hư, tâm niệm kiên định vô luận ở dưới trạng thái nào đều có thể phát huy thực lực một cách hoàn mỹ, thậm chí, còn có thể phát huy vượt xa người thường.

Huyền Thiên ngộ tính cực cao, vừa rồi chỉ một kiếm đánh đánh chết Thiết Nha Lang, nhưng thu hoạch, cảm ngộ đạt được còn nhiều hơn so với thường nhân đánh chết mấy chục con yêu thú nhiều.

Màn đêm buông xuống, Huyền Thiên ngây người trong sơn cốc kia suốt một ngày.

Trong một ngày, Huyền Thiên đã đánh chết hai mươi chín con yêu thú, trong đó, yêu thú nhị cấp hạ giai bảy đầu, nhị cấp trung giai hai mươi mốt đầu, nhị cấp thượng giai một đầu.

Xem ra, yêu thú hoạt động ở phụ cận lấy yêu thú nhị cấp trung giai chiếm đa số.

Chỉ trong một ngày, yêu hạch, tài liệu Huyền Thiên đạt được tổng giá trị vậy mà đã vượt qua hơn 800 điểm công lao, trọn vẹn tương đương với hơn 8000 lượng bạc.

Dùng huyết nhục yêu thú hấp dẫn yêu thú như Huyền Thiên cho dù là võ giả Võ Đạo cửu trọng cảnh cũng không dám sử dụng, ít nhất cũng phải ba bốn người liên thủ mới dám điên cuồng như thế, nhưng ba bốn người liên thủ thì thu hoạch cũng phải phân thành ba bốn phần.

Huyền Thiên một ngày kiếm được hơn 8000 lượng bạc, cơ hồ đã gấp ba bốn lần võ giả bình thường rồi, đây là chỉ là so sánh với võ giả hành tẩu trong khu vực yêu thú nhị cấp, nếu so với võ giả hành tẩu ở khu vực yêu thú nhất cấp rìa sơn mạch Âm Phong thì chỉ sợ phải gấp 10, 20 lần!

Trải qua một ngày chém giết giết, Huyền Thiên đối với tu luyện cũng có thu hoạch không nhỏ, tốc độ còn nhanh hơn so với tu luyện trong tông môn, tuy rằng thời gian tĩnh tu ít, nhưng tôi luyện trong chiến đấu càng có thể kích phát ra nhiều tiềm năng hơn.

Huyền Thiên đại hỉ, tiếp tục như vậy, không quá hai tháng, tu vi của hắn còn có thể tiến thêm được một bước, bước vào Võ Đạo bát trọng cảnh rồi.

Giờ cách trận đầu bài danh đệ tử ngoại môn còn hơn hai tháng, chỉ cần có thể bước vào Võ Đạo bát trọng cảnh, Huyền Thiên liền có lòng tin có thể đánh bại Trương Long, phân cao thấp với bất luận một đệ tử Võ Đạo thập trọng cảnh. Text được lấy tại Truyện FULL

Ban đêm là thiên đường của yêu thú, yêu thú ban ngày khó gặp buổi tối sẽ hoành hành khắp sơn mạch Âm Phong, trong sơn cốc này có huyết nhục của hai mươi chín con yêu thú nhất định sẽ hấp dẫn đại lượng yêu thú đến, thậm chí có thể còn hấp dẫn cả yêu thú tam cấp nữa.

Lúc màn đêm buông xuống, Huyền Thiên liền rời khỏi sơn cốc, trở lại trong rừng rậm, đào một cái hố ném da lông, tài liệu của yêu thú vào trong đó.

Sau đó từ trên một đại thụ ước chừng mấy người ôm, nơi cách mặt đất ước chừng 30m hắn đào ra một hốc cây lớn chừng một người, buổi tối ngồi bên trong đó tĩnh tu, nghỉ ngơi lấy lại sức.

Ban đêm, tiêng yêu thú rống vang lên liên tiếp, thậm chí Huyền Thiên còn nghe được rõ ràng tiếng bước chân yêu thú bên dưới, cả đêm, ước chừng có trên trăm con yêu thú đi qua chỗ hắn.

Một đêm không có chuyện gì xảy ra.

Ngày thứ hai, mặt trời đỏ mọc lên ở phương đông, ánh sáng xua tan màn đêm.

Ban đêm tầng tầng lớp lớp yêu thú đến ban ngày lại như đá chìm xuống biển vậy, biến mất không thấy gì nữa, chỉ còn lại một số ít yêu thú qua lại.

Huyền Thiên về tới sơn cốc hôm qua, trong sơn cốc tràn đầy dấu chân yêu thú, huyết nhục của hai mươi chín con yêu thú toàn bộ đều bị ăn sạch, chỉ còn lại một ít bột phấn xương cốt.

Trong sơn cốc này, tối hôm qua ít nhất đã có hơn một ngàn đầu yêu thú đến, Huyền Thiên âm thầm kinh tâm, trong sơn mạch Âm Phong ở bên trong, buổi tối nếu như không tìm một chỗ để trốn, coi như là cao thủ Tiên Thiên, bị hơn một ngàn đầu yêu thú nhị cấp vây khốn cũng chỉ có một con đường chết.

Huống chi, nhiều yêu thú như vậy xuất hiện, bên trong chưa hẳn sẽ không có yêu thú tam cấp.

Huyền Thiên đổi một nơi khác, như cũ trước tiên đánh chết một con yêu thú, sau đó lợi dụng huyết nhục yêu thú làm dẫn, đánh chết yêu thú, đào lấy yêu hạch, lột bỏ da lông, cùng với một ít tài liệu giá trị tương đối cao.

Ngày thứ hai, Huyền Thiên lại đánh chết 27 con yêu thú.

Ban đêm, hắn như trước quay lại rừng rậm, đào một cái hố chôn yêu thú da lông xuống rồi trở lại bên trong hốc cây nghỉ ngơi.

Ngày thứ ba, Huyền Thiên vẫn dùng huyết nhục yêu thú làm dẫn, đánh chết yêu thú, gặp gỡ một vị võ giả Võ Đạo bát trọng cảnh liền bán đi yêu thú da lông với giá thấp.

Tuy rằng Huyền Thiên chỉ có tu vị Võ Đạo thất trọng cảnh nhưng lại xuất ra mấy chục tấm da lông yêu thú nhị cấp coi như là võ giả Võ Đạo cửu trọng cảnh cũng phải khiếp sợ, võ giả Võ Đạo bát trọng cảnh cho dù trong nội tâm có tham niệm, cũng không dám động thủ với Huyền Thiên.

Ban ngày, đánh chết yêu thú, ban đêm, nghỉ ngơi tĩnh tu bên trong hốc cây..

Da lông nhiều hơn, gặp phải võ giả phù hợp liền bán đi với giá thấp..

Ngẫu nhiên gặp phải yêu thú tam cấp, Huyền Thiên liền ném đi da lông yêu thú, toàn lực thi triển Báo Ảnh Thuật chạy như điên, hữu kinh vô hiểm đào thoát, sau đó, lại vụng trộm quay về nhặt lại.

Ngày qua ngày!

Trong nháy mắt, thời gian trôi qua đã gần một tháng, trải qua một tháng chém giết tôi luyện, tu vị của Huyền Thiên đã đạt đến Võ Đạo thất trọng cảnh hậu kỳ, cũng sắp đạt đến đỉnh phong, cứ tiếp như thế, nhiều nhất một tháng nữa tuyệt đối có thể đạt đến Võ Đạo bát trọng cảnh trước khi giải đấu bắt đầu, hơn nữa, thời gian còn lại có thể ở lại trong sơn mạch Âm Phong tôi luyện một phen, củng cố tu vị.

Trong một tháng này, thu hoạch của Huyền Thiên tương đối khá, vẻn vẹn chỉ bán đi da lông và tài liệu yêu thú giá thấp cho những võ giả khác cũng được hơn tám vạn lượng bạc, trên người đại ngân phiếu ngàn lượng cũng có một chồng dày.

Mà giá trị lớn nhất chính là yêu hạch trong tay Huyền Thiên, tất cả đều là yêu hạch yêu thú nhị cấp, trọn vẹn hơn bảy trăm khỏa, mặc dù một khỏa chỉ lớn chừng ngón cái nhưng lại chất đầu một túi không nhỏ.

Một túi yêu hạch lớn như vậy tự nhiên không thể trực tiếp mang ở trên người, việc này tuyệt đối sẽ khiến những võ giả khác nổi lòng tham, cho dù thực lực không bằng Huyền Thiên chỉ sợ cũng kêu bằng gọi hữu, đến đây đánh chết Huyền Thiên.

Huyền Thiên phân tách yêu hạch ra thành từng số tròn chôn ở các nơi khác nhau, phi thường bí mật, chỉ có chính hắn mới biết được, đợi đến khi rời khỏi sơn mạch Âm Phong sẽ lấy ra.

Ngày thứ 28!

Huyền Thiên đang chạy như điên, thân thể của hắn hóa thành một đạo tàn ảnh, tốc độ nhanh như báo săn, toàn lực thi triển Báo Ảnh Thuật cảnh giới đại thành.

Ở sau lưng Huyền Thiên chừng 200 bước có một đầu yêu ngưu khổng lồ mình cao năm mét, dài đến 10m, da lông sáng bóng lóe sáng, giống như là sắt thép vậy, tràn đầy lực lượng, giống như một tòa núi nhỏ vọt mạnh về phía Huyền Thiên.

Yêu thú tam cấp, Cương Giáp Yêu Ngưu.

Răng rắc!

Một cái cây thô to bị Cương Giáp Yêu Ngưu va chạm, trực tiếp đứt gãy.

Bành... !

Một khối cự thạch cao đến ba thước bị Cương Giáp Yêu Ngưu phá thành nát bấy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.