Kiếm Nghịch Thương Khung

Chương 352: Đệ tử Tiêu Diêu (1)




Nơi này cách "Mộng Huyễn Môn" không tới năm ngàn dặm, có người tới đây cũng không kỳ quái.

Huyền Thiên lập tức từ trong "nguyên khí linh tuyền" đi ra ngoài, vận chuyển Tiên Thiên chân khí hỏa thuộc tính, thân thể lập tức khô mát, mặc quần áo, đồng thời thân thể nhanh chóng đi tới ngọn núi yêu hạch và tài liệu Tiểu Hổ lưu lại, đem "không gian giới chỉ" cầm trong tay. Tinh thần ý niệm khẽ động, toàn bộ đều thu vào trong không gian giới chỉ.

Sau đó lại đem "không gian giới chỉ" đeo lên cổ, tiếp tục mặc quần áo.

Làm xong chuyện này thì có bốn người hiện ra, bay qua đỉnh núi, xuất hiện trong tầm mắt của Huyền Thiên.

Một Tiên Thiên cảnh thập trọng, hai Tiên Thiên cảnh cửu trọng, một Tiên Thiên cảnh bát trọng, tuổi của bốn người đều từ mười lăm tới hai mươi, trong tay cầm một thanh kiếm, hiển nhiên là đệ tử của tông môn kiếm đạo.

Trên lưng mang theo một bao nhỏ, hẳn là thu hoạch.

Bốn người này ba nam một nữ, nam tử nhỏ tuổi nhất chừng mười tám. Hai nam tử tu vi cao nhất phân biệt chừng hai mươi và hai mươi hai, theo thứ tự là Tiên Thiên cảnh cửu trọng, bát trọng, còn nữ nhân kia tuổi tương đương nam nhân nhỏ tuổi nhất kia. Có tu vi Tiên Thiên cảnh cửu trọng, có vài phần tư sắc, thần thái thân cận với nam nhân nhỏ tuổi nhất hai người đứng chung một chỗ, tay trong tay.

- Minh ca! Sơn cốc này thiên địa nguyên khí thật nồng đậm!

Bốn người bay qua đỉnh núi, nàng kia lên tiếng. Trong giọng nói mang theo kinh ngạc.

Huyền Thiên ở biên giới "Linh Vụ", bốn người hiển nhiên không có chú ý tới hắn, Hoành Tiệm Minh thì ôm eo nữ tử này, nói:

- Trong phạm vi mấy trăm dặm quanh đây, chúng ta đều không có đụng phải yêu thú, linh thảo cũng không có mấy cây, còn tưởng rằng hôm nay đi một chuyến toi công, hắc hắc... Xem ra sơn cốc này có chút đặc biệt, Điền sư muội, chúng ta chắc có đại thu hoạch rồi.

Điền Lệ hôn lên mặt của Hoành Tiệm Minh một cái, nói:

- Minh ca vận khí tốt, tuyệt đối không có toi công mà.

- Hoành sư huynh, trong cốc có người!

Lúc này võ giả hơn hai mươi tuổi thét lên, phát hiện Huyền Thiên.

Huyền Thiên lập tức bạo lộ trong mắt bọn họ, Hoành Tiệm Minh nhếch môi lên, nói:

- Đi, đi xem. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TrumTruyen.vn chấm c.o.m

Nếu bốn người phát hiện sơn cốc này, sớm muộn gì cũng đi vào trong "Linh Vụ" tìm tòi, phát hiện bí mật trong đó, Huyền Thiên không bằng chủ động ngăn cản bọn chúng ở ngoài.

Mấy người đi xuống ngọn núi, Huyền Thiên thì đứng ngoài cốc, dừng lại trước bốn người chừng ba mươi mét, thấy trong tay bốn người có kiếm, nói:

- Bốn vị kiếm hữu, cốc này ta tới trước, xin mời đi nơi khác.

Luận thực lực, Huyền Thiên hiện tại không sợ cao thủ Tiên Thiên cảnh thập trọng mảy may, đối phương tuy có bốn người, Huyền Thiên không để trong lòng, tuy trong "Mộng Huyễn Thần Cung" giết người đoạt bảo là chuyện thường, nhưng trong nội tâm Huyền Thiên có con đường riêng, vật vô chủ hắn muốn tranh đoạt, mặc dù là ngươi sống ta chết.

Nhưng nếu đã thu vào tay của người khác, muốn hắn tiến hành giết người đoạt bảo không thích hợp với đạo tâm, không làm.

Thấy Huyền Thiên chỉ có tu vi Tiên Thiên cảnh thất trọng, hơn nữa là thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi, trong mắt bốn người hiện ra thần sắc khinh thị, nhìn nhau cười một tiếng.

Bốn người dừng lại, Hoành Tiệm Minh cười nói:

- Bị ta - đệ tử Tiêu Diêu Kiếm Tông gặp gỡ, lại bảo chúng ta rời đi, ha ha ha... Hoành Tiệm Minh ta tiến vào "Mộng Huyễn Thần Cung" nhiều ngày như vậy, còn lần đầu tiên nghe được chuyện buồn cười như vậy.

Tiêu Diêu Kiếm Tông? Hoành Tiệm Minh?

Huyền Thiên nghĩ đến cánh tay bị chặt của Lăng Dật Trần, đối với Tiêu Diêu Kiếm Tông có phản cảm bản năng, người trước mắt tên là Hoành Tiệm Minh, cùng với Hoành Tiệm Vân bỏ mạng trong tay của Huyền Thiên ở Lôi Đình sơn mạch khẳng định có quan hệ, nghe tên không phải huynh đệ cũng là họ hàng gần.

Điền Lệ che miệng cười nhõng nhẽo, cười run rẩy hết cả người, những bộ vị lồi lõm trên người tạo thành những đợt sóng cả mãnh liệt, con mắt nhìn qua Huyền Thiên, nói:

- Vị tiểu ca này nói chuyện mặc dù buồn cười, nhưng người thì lớn lên tuấn tú, suất ca này, đem thu hoạch trong "Mộng Huyễn Thần Cung" giao cho chúng ta, ta sẽ thỉnh Minh ca thả cho ngươi rời đi.

Nghe Điền Lệ nói Huyền Thiên lớn lên tuấn tú, trong mắt Hoành Tiệm Minh có một tia không thích, nhưng thấy trên người Huyền Thiên không có bao phục, cũng cho rằng Huyền Thiên đem thu hoạch giấu đi rồi.

Giết đối phương, tuy đối phương sẽ để lại thu hoạch trong "Mộng Huyễn Thần Cung" , không thể mang ra ngoài, nhưng nếu giấu đi thì bọn họ khó tìm ra được, thậm chí còn tìm không thấy, không bằng bảo đối phương giao ra.

Về phần thả Huyền Thiên, cũng chưa chắc không thể, trong mắt Hoành Tiệm Minh xem ra, hiện tại thả Huyền Thiên, Huyền Thiên còn có thể tiếp tục ở "Mộng Huyễn Thần Cung" trong tìm kiếm bảo vật, trong ba ngày cuối cùng Huyền Thiên cũng phải mang theo bảo vật thu được, còn không phải bị người ta cướp đoạt? Có lẽ bị bọn họ gặp được, bọn họ còn chiếm được đại tiện nghi.

Hai tên võ giả bên cạnh Hoành Tiệm Minh không có phản đối, đồng thời quát:

- Đúng, nhanh lên mang đồ vật thu hoạch được giao ra đây, Hoành sư huynh tha cho ngươi không chết.

Trong nội tâm Huyền Thiên âm thầm buồn cười, bảo bọn chúng rời đi, không muốn tranh đấu với chúng, nhưng trong mắt đối phương hắn chính là thịt cá, mặc cho bọn chúng khi nhục.

Nhìn qua bao phục phình to của bốn người, Huyền Thiên nói:

- Bốn vị kiếm hữu thu hoạch tương đối khá, xem ra trừ chính mình đoạt được, có không ít là đoạt của người khác.

Hoành Tiệm Minh cười to một tiếng, nói:

- Tính toán là có chút kiến thức, đừng nói nhiều, nhanh mang đồ vật giao ra đây, đây là cơ hội cuối cùng, nếu không chủ động giao ra đây, sau khi tử vong trong "Mộng Huyễn Thần Cung" mặc dù bị truyền tống ra ngoài, nhưng nếu bị thương tổn, vậy thì cảm giác đau đớn lại phi thường chân thật, không chủ động giao ra đây, chúng ta cũng có thủ đoạn khiến ngươi giao ra, đừng lãng phí thời gian.

- Suất ca, khó có được lúc Minh ca hảo tâm, ngươi nên nhanh chóng giao ra đi.

Điền Lệ nháy mắt với Huyền Thiên mấy cái, lộ ra nụ cười quyễn rũ.

Huyền Thiên cũng mỉm cười, nói:

- Ta bảo các ngươi rời đi cũng là hảo tâm, bốn vị kiếm hữu thu hoạch mặc dù là cướp đoạt của người khác, nhưng mà có được không dễ, gà không ăn thêm thì không béo.

Trên mặt Hoành Tiệm Minh lần đầu biến sắc, âm thanh lạnh lùng nói:

- Nói cái gì? Dám can đảm xem nhẹ đệ tử Tiêu Diêu Kiếm Tông chúng ta, xem ra ngươi muốn chết rồi mà.

Tên võ giả Tiên Thiên cảnh bát trọng quát:

- Không biết trời cao đất rộng, cho ngươi cơ hội sống không quý trọng, hiện tại có quỳ xuống cầu xin cũng vô dụng, Hoành sư huynh, để cho ta bắt giữ hắn, xem ta bắt hắn nôn đồ vật ra thế nào.

Một tên nam võ giả khác cười lạnh, Điền Lệ thì thở dài một hơi, nhìn qua Huyền Thiên tràn đầy khinh miệt:

- Vốn có thể sống lâu hai tháng, cần gì phải tìm chết.

Hoành Tiệm Minh thì gật gật đầu, tên võ giả Tiên Thiên cảnh bát trọng tuy tu vi thấp nhất trong bọn họ, thực lực yếu nhất nhưng so với Huyền Thiên mới vào Tiên Thiên cảnh thất trọng, trong mắt Hoành Tiệm Minh thì đối phó Huyền Thiên dư xài.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.