Kiếm Nghịch Thương Khung

Chương 377: Bí quyết chữ "dũng" (2)




Phải quên cả sống chết mới có thể phát huy uy lực lớn nhất của "Tuyệt Ảnh Kiếm Pháp".

"Tuyệt Ảnh Kiếm Pháp" là kiếm pháp chỉ công không thủ, nếu không dũng cảm quên sinh tử sẽ không phát huy được uy lực của nó.

Trước kia Huyền Thiên vẫn lưu lại hậu thủ, so sánh với "Tuyệt Ảnh Kiếm Pháp" quên cả sống chết, dùng mạng quyết đấu thì kém một trời một vực, cho nên cảm thấy "Tuyệt Ảnh Kiếm Pháp" chính diện đối địch rất không thích hợp.

Nhưng Huyền Thiên đã lĩnh ngộ ra bí quyết chữ "dũng", hiện tại xem ra "Tuyệt Ảnh Kiếm Pháp" đối địch chính diện cũng có tác dụng thật lớn.

Tuyệt Ảnh Kiếm Pháp -- Vô Đầu Thức!

Huyền Thiên thừa cơ hội đối thủ lui lại, lại thi triển một chiêu tuyệt thuật của "Tuyệt Ảnh Kiếm Pháp", thân ảnh như mũi tên bắn về phía trước, kiếm trong tay lập tức mất dạng.

Trong chốc lát Huyền Thiên đã đuổi theo Ngạo Anh Khung, không hề phòng thủ một kiếm chém vào cổ đối thủ.

Một chiêu này Huyền Thiên có sơ hở chồng chất, Ngạo Anh Khung chí ít có vài chục loại phương pháp dồn Huyền Thiên vào chỗ chết.

Nhưng mặc kệ loại phương pháp nào, đánh chết Huyền Thiên đều bị một kiếm của Huyền Thiên chém đầu.

Bị chém đầu có thể còn sống không?

Trong nháy mắt Ngạo Anh Khung không cách nào dùng mạng đổi mạng, hắn không có khả năng vất bỏ tính mạng của mình dồn Huyền Thiên vào chỗ chết, cho nên hắn chỉ có lui lại.

Mặc dù một kiếm của Huyền Thiên sơ hở chồng chất. Nhưng mà tốc độ nhanh tới tận cùng, tất cả sơ hở của nó biến thành không có sơ hở, Ngạo Anh Khung chọn lui lại phía sau, tạm lánh mũi nhọn, đem sơ hở Huyền Thiên làm như không thấy.

Tuyệt Ảnh Kiếm Pháp -- Phân Thân Thức!

Huyền Thiên hai tay cầm "Phá Vân Kiếm", chém thẳng chính diện.

Một kiếm này Huyền Thiên vận dụng lực lượng khủng bố. Trong hư không phát ra tiếng rít chói tai, kiếm quang sáng rõ như ẩn như hiện, trong chốc lát đã bổ vào đỉnh đầu của Ngạo Anh Khung.

Một kiếm này Huyền Thiên sơ hở càng nhiều vô số kể, hai tay cầm kiếm giơ lên cao cao. Vọt tới trước mặt Ngạo Anh Khung, giờ phút này Ngạo Anh Khung chỉ cần đâm tới một kiếm bất kể là đầu, cổ họng, tim, đan điền của Huyền Thiên là lấy mạng của Huyền Thiên rồi.

Nhưng hắn làm như thế cũng có một kết quả, bị Huyền Thiên chém thành hai khúc.

Ngạo Anh Khung giống như bị người ta che mũi miệng, sau đó ngực bị trúng một quyền thật mạnh, trong nội tâm biệt khuất đến cực điểm, nhưng không có chỗ phát tiết, hắn rất muốn đâm Huyền Thiên một kiếm, lấy mạng của Huyền Thiên, nhưng mà bản thân bị nguy hiểm khiến cho hắn không thể không buông tha suy nghĩ này.

Một kiếm của Huyền Thiên quá nhanh, so với hai kiếm trước còn nhanh hơn, nhanh tới mức vượt qua tốc độ né tránh của Ngạo Anh Khung.

Vội vàng cho nên Ngạo Anh Khung đưa kiếm lên đầu đón đỡ, chân nguyên hùng hậu hình thành một lồng khí hộ thể.

Đã giết Huyền Thiên không được, vậy thì phòng thủ.

Hư không nghiền nát, Phá Vân Kiếm sắc bén bất luận ngăn cản cũng không được gì, trong chốc lát liền trảm lên kiếm bảo vệ Ngạo Anh Khung.

Keng một tiếng vang thật lớn, âm thanh đinh tai nhức óc, lồng khí ngoài cơ thể Ngạo Anh Khung bị Phá Vân Kiếm sắc bén cắt nát.

Thân thể của hắn như bị trọng kích, lập tức lui ra phía sau, tay của hắn rung rung, bảo kiếm trong tay suýt rơi ra.

Hổ khẩu vô cùng đau đớn, cơ hồ muốn nứt ra, chân nguyên trong cơ thể dừng lại, tán loạn, suýt nữa phun máu tươi.

Một cao thủ nửa bước chân nguyên đứng đầu, lại bị Huyền Thiên một kiếm chém chật vật như thế, Kinh Vô Bại cùng Mông Thế Trùng mở to mắt, không thể tin nổi.

Ngạo Anh Khung lui gần trăm mét mới rơi xuống đất, sau đó hai chân kéo lê một đường thật dài.

Hắn thở hổn hển, trong đôi mắt hiện ra nét kinh hãi, bảo kiếm trong tay buông thỏng xuống đất, dường như khó mà nhắc lên được, cơ bắp toàn thân rung rung lên.

Huyền Thiên chém một kiếm này xong thì thu kiếm vào bao.

Qua ba hô hấp, Ngạo Anh Khung vừa khôi phục chân khí, nhìn qua Huyền Thiên, hừ lạnh một tiếng, không nói một lời liền vội nhanh chóng rời đi.

Chỉ ba kiếm liền đánh lui một cao thủ nửa bước chân nguyên đứng đầu, hắn biết khó mà lui.

Kinh Vô Bại cùng Mông Thế Trùng nghĩ lại ba chiêu của Huyền Thiên, phát hiện không có chiêu nào không sơ hở chồng chất.

Nhưng tốc độ lại vô cùng nhanh chóng, mỗi một kiếm đều dồn Ngạo Anh Khung vào chỗ chết, làm cho Ngạo Anh Khung không thể không né tránh, cuối cùng không thể tránh được chỉ có thể phòng ngự, hoàn toàn lâm vào hạ phong.

Kinh Vô Bại chính là cao thủ khoái đao, giờ phút này trong mắt linh quang thoáng hiện, vô cùng vui vẻ, đem khoái kiếm của Huyền Thiên và khoái đao của hắn thông hiểu đạo lý, hưng phấn không hiểu, làm cho hắn trên đao đạo tiến thêm một bước.

- Đa tạ Hoàng Thiên huynh đệ cứu giúp.

Kinh Vô Bại đi tới gần Huyền Thiên, nói:

- Khoái kiếm của ngươi thật sự làm người ta mở rộng tầm mắt, trong ba tháng ngắn ngủi, ngay cả cao thủ nửa bước chân nguyên cũng không phải đối thủ của ngươi, Hoàng Thiên huynh đệ chính là đệ nhất thiên tài của Thiên Kiếm vương triều, chỉ sợ cả đệ tử thiên tài của Ngạo Châu cũng không bao nhiêu người hơn ngươi.

Mông Thế Trùng cũng từ trong hoảng sợ thoát ra, nói:

- Thiên Kiếm Tông có Hoàng Thiên huynh đệ, nhất định sẽ cực thịnh, ngày sau Thiên Kiếm vương triều có thể sẽ tấn thăng làm vương triều trung phẩm, thậm chí là thượng phẩm, với tư cách một phần tử của Thiên Kiếm vương triều, Mông mỗ cảm thấy vinh quang đầy mặt.

Huyền Thiên nhìn hai người mỉm cười, nói:

- Hai vị quá khen, Ngạo Anh Khung sau khi rời đi nhất định sẽ tìm cao thủ khác của Ngạo Kiếm Sơn Trang đến đây, chúng ta trước tiên rời đi đi, thế lực Ngạo Kiếm Sơn Trang siêu nhiên, đệ tử hậu bối nhiều như mây, nếu bởi vì giận chúng ta mà phái vô số người tới thì chúng ta sẽ nguy hiểm.

Sắc mặt Kinh Vô Bại cùng Mông Thế Trùng lập tức nghiêm trọng, tự nhiên biết rõ thực lực Ngạo Kiếm Sơn Trang nên gật đầu, ba người cùng Tiểu Hổ rời xa.

Có Huyền Thiên, Tiểu Hổ ở đây, mặc dù là gặp hai cao thủ nửa bước chân nguyên, đối phương cũng không làm được gì, thời gian kê tiếp là tránh đám người Ngạo Kiếm Sơn Trang, bình yên vô sự mà qua hết thời gian ngày cuối cùng.

Ba ngày cuối cùng qua đi, mọi người trong "Mộng Huyễn Thần Cung" bị truyền tống ra ngoài, xuất hiện trên Vô Ảnh Sơn, lúc trước là nơi tiến vào, lúc này lại xuất hiện ở đây.

Phía nam tổng cộng có hai mươi người xuất hiện, trong đó đệ tử Cổ La môn chiếm hơn mười người, Cổ La vương triều và các đại tông môn khác cũng có vài người, trừ những người đó ra còn có hai võ giả Tiên Thiên cảnh thập trọng, là đệ tử của vương triều trung phẩm.

Đệ tử của vương triều hạ phẩm chỉ có Huyền Thiên, Kinh Vô Bại, Mông Thế Trùng ba người.

Cấm chê bên ngoài "Vô Ảnh Sơn" đã biến mất, đệ tử vừa ra khỏi "Mộng Huyễn Thần Cung" thì đi xuống núi.

Trong "Mộng Huyễn Thần Cung" có thể tranh giành ngươi sống ta chết, nhưng mà ra khỏi "Mộng Huyễn Thần Cung" thì cấm ra tay với nhau, cũng cấm bất luận kẻ nào ra tay với bọn họ, đây là quy định do Ngạo Kiếm Sơn Trang cùng mười bảy vương triều định ra.

Ai dám chặn giết người đi ra từ "Mộng Huyễn Thần Cung" thì chính là địch của Ngạo Kiếm Sơn Trang cùng mười bảy vương triều, không có võ giả tán tu nào trước mặt nhiều trưởng bối tông môn can đảm như vậy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.