Kiếm Nghịch Thương Khung

Chương 388: Huyền Thiên dương oai (1)




Tuy cách xa vài trăm mét, nhưng Huyền Thiên vẫn cảm nhận được ánh mắt mọi người có hàm nghĩa khác nhau.

Hiện tại xem ra trừ Cổ La tông, bất kể là Ngạo Kiếm Sơn Trang, hay là Thanh Phong cốc, Tiêu Diêu Kiếm Tông đều bị Huyền Thiên đắc tội, ánh mắt nhìn qua hắn rất bất thiện.

Nhớ tới Thanh Phong cốc, Tiêu Diêu Kiếm Tông đều là tông môn tứ phẩm, Ngạo Kiếm Sơn Trang lại là quái vật khổng lồ, ngày sau trong Thiên Kiếm Tông bị những người này nhớ thương chắc chắn không tốt, cho dù Huyền Thiên không thiệt thòi, khó tránh khỏi bị tông môn xa lánh.

Sứ giả Thiên Tinh các hiện tại đặc thu đệ tử tại Ngạo Châu, đối với Huyền Thiên mà nói đúng là kỳ ngộ. Chỉ cần trở thành đệ tử Thiên Tinh các thì những người này nhìn hắn khó chịu, muốn dùng tông môn đại thế áp bách hắn cũng phải suy nghĩ rất nhiều.

Ánh mắt nhìn qua ba mươi tên đệ tử trên đài, phát hiện trong đó có không ít võ giả là Tiên Thiên cảnh thập trọng, đều là từng quen biết trong Mộng Huyễn Thần Cung. Không có người nào không gặp qua, xem ra đều là đệ tử tiến vào Mộng Huyễn Thần Cung lần trước.

Huyền Thiên thu hồi ánh mắt, đối với ánh mắt bất thiện của đám người kia làm như không thấy, tiếp tục quan sát hai người chiến đấu trong sân rộng.

Lại hơn trăm hô hấp, rốt cuộc hai người cũng phân thắng bại, vì trở thành đệ tử Thiên Tinh các cho nên chiến đấu vô cùng kịch liệt. Thu tay lại không kịp thì hung hiểm vạn phần.

Kẻ bại bị người thắng chém một kiếm vào vai, thiếu chút nữa chém đứt đầu cánh tay, máu tươi tuôn ra, nhưng không có người nào nói gì. Ai cũng biết cơ hội khó được, muốn toàn lực ứng phó.

Người thắng trở lại vị trí ba mươi ngồi xuống, kẻ bại được người của tông môn mang về.

Rất nhanh, lại có hai gã Tiên Thiên cảnh thập trọng không tới hai mươi tuổi tiến vào sân rộng, khiêu chiến người ở vị trí ba mươi. Người thắng được nghỉ ngơi ba lượt, khiêu chiến vị trí ba mươi là người khác.

Người bị khiêu chiến hoặc là nhượng xuất danh ngạch, hoặc là đánh bại người khiêu chiến, tự động nhượng xuất hiển nhiên là không thể nào, một cuộc chiến đấu nhanh chóng bắt đầu.

Võ giả Tiên Thiên cảnh thập trọng thực lực lẫn nhau kém không phải quá lớn, hai người này chiến đấu hồi lâu, chiến đấu hơn mười phút cuối cùng người khiêu chiến thắng lợi, người bị khiêu chiến mất đi danh ngạch.

Người khiêu chiến cao hứng bừng bừng ngồi lên vị trí ba mươi, người của tông môn hắn cũng kích động hô hét ầm ỹ.

Kẻ bại còn có một lần cơ hội khiêu chiến, nhưng mà người bị khiêu chiến cũng bị thương, trên đùi bị đâm một kiếm, thời gian ngắn phải chiến đấu với người khác là không thể nào.

Đằng sau còn mấy cuộc chiến đấu, đại bộ phận đều là người khiêu chiến thắng bại chấm dứt, có thể thấy được ba mươi danh ngạch đều là tinh anh trong tinh anh, đều là thế hệ thực lực bất phàm.

Cơ hồ không có ngoại lệ, kẻ bại cơ hồ đều bị thương, đây không phải tông môn bài danh cho nên không hạ thủ lưu tình, thậm chí, người thắng không cho kẻ bại xoay người, hưu ý hay vô ý đều làm cho kẻ khiêu chiến bị thương, không cho hắn có cơ hội khiêu chiến lần thứ hai.

Từ khi Huyền Thiên cùng Lăng Dật Trần đi vào Ngạo Kiếm Sơn Trang thì nhìn thấy chín tràng đấu, trong đó có bảy tràng là khiêu chiến thất bại, chỉ có hai trận người khiêu chiến chiến thắng.

Chín tràng thi đấu qua đi, thời gian đã là hai canh giờ, thời gian đã gần chạng vạng tối.

Sau khi tràng thi đấu thứ chín kết thúc, không hề như mấy trận trước, rất nhanh không có người khiêu chiến mới đi vào quảng trường, xem ra đến lúc này người có tư cách khiêu chiến ba mươi danh ngạch đã không còn.

Có chút kẻ bại muốn khiêu chiến lần thứ hai, nhưng mà thương thế trên người nên hữu tâm vô lực.

Thấy trong gần mười phút đều không có người mới khiêu chiến xuất hiện, Lăng Dật Trần nhìn Huyền Thiên, nói:

- Ngươi nên xuất hiện.

Mà lúc này cũng có người quát to lên:

- Còn có người nào khiêu chiến hay không? Không có người nào thì khiêu chiến chấm dứt, ha ha ha...

Âm thanh này vô cùng hưng phấn, xem ra là tông môn có đệ tử bước vào ba ngươi danh ngạch

Đúng lúc này Huyền Thiên đi vào trong sân rộng, nói:

- Ta tới khiêu chiến!

Tuyệt đại đa số người cũng không nhận ra Huyền Thiên, thấy Huyền Thiên tu vi chỉ có Tiên Thiên cảnh cửu trọng, lập tức nhíu mày, nhao nhao nghị luận lên.

- Có lầm hay không, không ngờ là thiếu niên Tiên Thiên cảnh cửu trọng, là đệ tử tông môn nào?

- Hiện tại ở trong ba mươi danh ngạch đều là người nổi bật trong Tiên Thiên cảnh thập trọng, toàn bộ đều là tinh anh trong tinh anh, cho dù là thiên tài vượt cấp khiêu chiến cũng không phải là đối thủ của những người này.

- Hắn và Lăng Dật Trần Thiên Kiếm Tông đứng chung một chỗ, hẳn là đệ tử Thiên Kiếm Tông.

- Thiên Kiếm Tông không phải tông môn lục phẩm sao? Nhìn tuổi của người này chưa tới mười bảy, cho dù là trong tông môn của mọi người cũng là thiên tài nổi bật, đối với tông môn lục phẩm mà nói đây là thiên tài yêu nghiệt a, nếu có thể tiến vào Thiên Tinh các, thành tựu ngày sau còn mạnh hơn ở lại trong tông môn lục phẩm nhiều.

- Đáng tiếc ah, nếu để qua một hai năm, tu vi của hắn đột phá Tiên Thiên cảnh thập trọng, có lẽ có thể vào trong ba mươi danh ngạch, cá chép vượt long môn, trở thành đệ tử Thiên Tinh các, nhưng mà hiện tại chỉ có thể nói vận khí của hắn không tốt...

- Đúng vậy a, ba mươi danh ngạch này đều là thiên tài khiêu chiến vượt cấp, những người khác đều là nổi bật trong cùng cảnh giới, trừ phi thiếu niên này có thực lực khiêu chiến vượt cấp mạnh mẽ, nếu không căn bản không có hy vọng.

- Thiên tài khiêu chiến vượt hai cảnh giới thập phần thưa thớt, tỷ lệ xuất hiện quá mơ hồ, ta thấy hắn chín thành là thua rồi, vận khí không tốt, thậm chí còn bị người ta đánh trọng thương.

...

...

Mọi người nghị luận cũng không có che che lấp lấp, Huyền Thiên đều nghe trong tai, nhưng mà đối với những nghị luận này hắn ngẩn mặt làm ngơ, xem như không nghe thấy.

Nhìn thấy Huyền Thiên xuất hiện, mấy tên cao thủ nửa bước chân nguyên dường như sớm đoán trước, sắc mặt Ngạo Vô Song lạnh hơn, ánh mắt Ngạo Huyên Huyên sáng hơn, Hoành Phượng Vân lửa giận càng lớn, Phong Thiểu Quân thì cười lạnh một tiếng, nhìn qua Phong Thiểu Vũ bên cạnh thấp giọng nói hai câu.

Phong Thiểu Vũ là đệ đệ của Phong Thiểu Quân, mới hơn mười sáu tuổi, cũng đã là Tiên Thiên cảnh thập trọng, so với Phong Thiểu Quân tư chất không yếu hơn bao nhiêu, là thiên tài có khả năng khiêu chiến vượt cấp, đánh trong Tiên Thiên cảnh thập trọng vô địch thủ, ngay cả nửa bước chân nguyên Phong Mộ Phàm không thể đánh bại hắn, chỉ có thể chiến ngang tay mà thôi.

Huyền Thiên vừa đi lên sân đấu, không biết Phong Thiểu Quân nói cái gì với Phong Thiểu Vũ, Huyền Thiên còn chưa biết khiêu chiến ai, Phong Thiểu Vũ liền đứng lên.

Đầu ngẩn lên cao, ánh mắt cao ngạo nhìn Huyền Thiên, nói:

- Tiểu tử, nghe nói ngươi là thiên tài yêu nghiệt của Thiên Kiếm vương triều, có thể vượt cấp khiêu chiến, thực lực phi phàm, tiểu tử, ngươi dám khiêu chiến ta không?

Phong Thiểu Vũ năm năm hơn mười sáu tuổi, bước vào Tiên Thiên cảnh thập trọng danh khí rất lớn, gần với Ngạo Vô Song, Ngạo Huyên Huyên, Phong Thiểu Quân là tam đại thiên tài của Ngạo Châu, nghe người ta dự đoán không tới mười bảy tuổi có thể bước vào nửa bước chân nguyên chi cảnh, không tới mười chín tuổi là đột phá Địa giai cảnh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.